Có Vợ Là Cả Gia Tài

Chương 17: Đau không?




Kết quả là chưa đến ba phút, Hiểu Nhi đã bước ra ngoài.

Sau đó, cô lấy một tấm thảm mỏng từ trong tủ ra ngoài, đi thẳng đến sofa, ánh mắt không hề nhìn đến những nơi khác, rồi ôm gối, nằm xuống, bắt đầu ngủ.

Nhìn thấy hết toàn bộ quá trình, Phùng Dịch Phong tức đến mức suýt chút nữa méo miệng.

Ngay lập tức anh cũng nằm “rầm” xuống, dùng mạnh rất lực, chăn cũng bị nhăn lại, giường kêu cót két, có lẽ đến cả anh cũng không nhận ra, từ trước đến nay anh luôn là một người ít thể hiện cảm xúc, nhưng mấy ngày này lại giống như ăn phải thuốc súng, lúc nào cũng như sắp nổ vậy…

*

Mâu thuẫn hai ngày, cũng xem như sắp kết thúc rồi. Buổi chiều, bà cụ có thói quen nghỉ trưa, Hiểu Nhi cũng nghỉ ở trong phòng mình, tỉnh dậy, đã qua ba giờ rồi.

Nghĩ đến ăn xong cơm tối phải về, thấy Phùng Dịch Phong đi ra ngoài vẫn chưa trở về, cô bèn thu dọn sơ qua đồ đạc, sau đó mới đi ra ngoài đi tìm bà nội.

Vừa xuống cầu thang, cảm thấy dưới chân có gì đó kì lạ, Hiểu Nhi cúi đầu liền nhìn thấy một con mèo Ba Tư trắng mập mạp đang dựa vào chân cô, đôi mắt màu xanh, vô cùng đáng yêu, cúi người xuống, cô ôm nó vào lòng:

“Con mèo thật xinh đẹp!”

“Đừng dùng đôi bàn tay bẩn thỉu của chị chạm vào con mèo của tôi!”

Cô đang định nở nụ cười thì phía trước mắt có một bóng người màu đỏ lướt qua, tay cô trở nên trống không, Hiểu Nhi vẫn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị đẩy mạnh, cô khẽ lảo đảo, chân bị va vào cầu thang đau điếng, cô ngồi sụp xuống đất:

“A!”

Kêu lên một tiếng, Hiểu Nhi mới nhìn rõ cô gái trước mặt mình, hóa ra là cô chủ của nhà họ Phùng, em gái cùng cha khác mẹ của Phùng Dịch Phong – Phùng Hương Hương, lúc này, cô ta đang ôm lấy con mèo, vuốt ve vỗ về nó, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống đầy vẻ khinh thường:

“Đúng là thói của người nhà quê! Không biết là đồ của người khác không thể tùy tiện động vào sao? Đúng là không có giáo dưỡng! Không hỏi mà đã chạm vào đồ của tôi! Nếu như không phải tôi đúng lúc nhìn thấy, có phải chị định tiện tay ôm nó đi luôn không?”

Hiểu Nhi đứng dậy, không chịu yếu thế:

“Này em, không hỏi tự lấy, không có giáo dưỡng? Em xuyên tạc sự thật, tùy tiện vu khống người khác thì tốt sao? Tôi cũng là một thành viên trong gia đình, tôi không biết đây là mèo của em, cũng không định ôm nó đi luôn! Em đừng có suy đoán lung tung rồi vu oan cho tôi, nhân phẩm không phân giàu hèn!”

“Ấy, bị tôi nói trúng rồi, thẹn quá hóa giận à? Dáng vẻ nghèo hèn! Baby của tôi còn đắt hơn chị đó! Chim sẻ chính là chim sẻ, chị còn tưởng mình bay lên cành cây là sẽ trở thành phượng hoàng đấy à?”

Hiểu Nhi cũng không ăn của cô ta, uống của cô ta, thật sự nghe không nổi cái giọng điệu này, đang định nói gì đó, đột nhiên một giọng trầm thấp của đàn ông truyền đến:

“Hiểu Nhi.”

Bây giờ mới phát hiện, không biết Phùng Dịch Phong đứng ở cửa từ bao giờ rồi, nhất thời, Hiểu Nhi khẽ cắn môi, quay người lại, sắc mặt của Phùng Hương Hương cũng thay đổi theo.

Vốn tưởng rằng anh cũng sẽ mượn cơ hội này để trách mắng mình, dù sao lúc nào anh cũng khó chịu với cô, Hiểu Nhi rũ mắt xuống, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng bướng bỉnh:

Dù sao cô cũng không sai, đừng mơ cô sẽ nói “xin lỗi”!

Phùng Dịch Phong bước lên phía trước, ánh mắt anh lạnh lùng liếc Phùng Hương Hương, sau đó nắm lấy cánh tay bị mèo cào đang ửng đỏ của cô:

“Đau không?”

Ngước mắt lên, Hiểu Nhi gật đầu theo bản năng, nhưng lại thấy được, Phùng Hương Hương ban nãy còn ngang ngược hống hách, lúc này tay lại run rẩy, giọng nói cuống quít, càng nói càng nhỏ:

“Là chị ta không biết điều, tự dưng ôm mèo của em, baby, sợ người lạ…”

Cô ta sợ Phùng Dịch Phong?

Biết được điều này, Hiểu Nhi cảm thấy vừa buồn vừa rất khó hiểu: Tại sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.