Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng

Chương 1-2: Rắc rối với 1 người lạ




Bây giờ là 21h ở thành phố Bắc Kinh trời mưa to đến nỗi không thấy đường đi. Bên trong 1 căn nhà trọ nhỏ có ánh đèn vàng ấm áp có 1 cô gái đang trò chuyện qua điện thoại nhìn vẻ mặt cô có chút lưu luyến :


-Con đã cơm nước gì chưa?- người đầu dây bên kia nhẹ giọng hỏi


-Vâng con ăn rồi ạ, còn mẹ?- cô gái nhẹ giọng trả lời:


-Mẹ ăn rồi, Tiểu Mỹ à xa nhà con nhớ giữ gìn sức khỏe - mẹ cô nói


-Mẹ đừng lo cho con. À ngày mai con sẽ đi tìm việc làm cuối tháng con sẽ về thăm mẹ - Lương Thuần Mỹ nói bằng giọng đầy nhiệt huyết


-Ừ, thôi cũng trễ rồi, con tí nữa ngủ ngon nha đừng lo cho mẹ mẹ rất ổn - mẹ cô nói giọng bà có chút nghẹn lại


-Mẹ không được khóc, mẹ cũng vậy đừng lo cho con con sẽ sống tốt, thôi mẹ ngủ ngon nha mai con sẽ gọi tiếp- Lương Thuần Mỹ cố gắng an ủi mẹ của mình


Quả thật bây giờ cô rất lo lắng trong gia đình bây giờ chỉ còn lại cô và mẹ, ba cô không may qua đời vì tai nạn giao thông từ 10 năm trước khi đó cô chỉ mới tròn 10 tuổi. Mất đi trụ cột trong gia đình mẹ cô đã rất suy sụp tinh thần nhưng vì cô mà bà đã rất cố gắng làm việc vất vả để xoay sở tiền bạc trong gia đình và nuôi cô ăn học. Năm nay cô đã tròn 20 tuổi nên phải nhủ với lòng mình phải chăm sóc tốt cho mẹ vì thế cô đã quyết định không học Đại học dù mình dư điểm đậu và dấu mẹ. Cô nói rằng mình đã thi trượt tuy mẹ cô không tin được nhưng phải cố gắng tin. Bây giờ cô đã đến thành phố phát triển nhất hiện nay để sinh sống mục đích duy nhất là để kiếm tiền lo cho mẹ và đón mẹ lên trên này sống cùng vì 1 mình bà ở đó thật sự rất lo lắng dù xung quanh vẫn có hàng xóm giúp đỡ. Nỗi lo chỉ vơi đi 1 chút vì sát nhà cô có dì Hà, dì nhỏ hơn mẹ cô chỉ 4 tuổi nhưng không có chồng hay con gì cả, dì và gia đình cô rất thân nhau nên khi cô đi dì hứa sẽ sang nhà cô ở để chăm sóc cho mẹ cô do đó cô cũng đỡ lo được 1 phần


Nghĩ đến đó cô nhẹ nhàng thở dài. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc cô cứ đăm chiêu suy nghĩ mãi nhận thấy cũng trễ nên cô định vào phòng ngủ thì nghe tiếng " Rầm Rầm Rầm " hình như có vật gì đó va chạm rất mạnh vào cửa nhà cô thì phải. Cô vừa lo sợ vừa gồng mình can đảm đi ra mở cửa nhưng trong lòng cô lại nghĩ qua loa " Chắc nhóc nào nhân tiện trời mưa đập cửa nhà bà cho vui đây mà " nhưng khi mở cửa ra đập vào mắt cô là 1 người đàn ông đang say khướt miệng lảm nhảm " phản bội " . Trước tình cảnh này cô cố gắng bình tĩnh hỏi :


-Anh gì ơi anh là ai sao nằm ở đây? Anh có số điện thoại người thân không? Tôi giúp anh gọi họ đưa anh về_Lương Thuần Mỹ ngồi xổm xuống cạnh người đàn ông nhẹ nhàng hỏi nhưng lòng tốt của cô lại được đáp trả bằng 1 giọng nói lanh băng


-Câm miệng! Gia đình tôi người thân duy nhất của tôi cô phá hết rồi còn hỏi con mẹ gì nữa " ĐỒ PHẢN BỘI"_ người đàn ông say đến nỗi mình nói gì cũng không biết chỉ quát mắng những lời khó hiểu


Có cảm giác lòng tốt của mình hình như không được tôn trọng cô bắt đầu nổi đóa


-Mẹ nó cái gì mà mẹ nó, ai phản bội anh thì tôi không biết nhưng trước mắt anh là thảm họa là sự phiền phức của tôi đấy anh có hiểu chưa, đúng là không biết tốt xấu liệu anh có phải say thiệt không hay là sắc lang giả say để dê zậy hả???? Nek bà cho con biết bà không phải dạng vừa đâu nhá_Lương Thuần Mỹ giảng đạo 1 tràng thì bị hắn phản bác lại:


-Bớt nhảm đi đồ phản bội - người đàn ông nói


-Anh nói ai phản bội đồ điên này???? - Lương Thuần Mỹ hầu như hết sức chịu đựng


Nhưng thôi thấy anh ta say không chấp làm gì cô kiên nhẫn hỏi :


-Thôi coi như tôi làm phước 1 lần nhà anh ở đâu tôi đưa anh về ? - Lương Thuần Mỹ hỏi. Thế nhưng người đàn ông này hình như không biết chữ " Biết điều " ghi sao thì phải lại tiếp tục quát tháo:


-Nhà tôi sao HAHAHA chẳng phải cô biết rõ à người như cô có gì mà không biết có gì mà không dám làm- hắn vừa nói vừa cười lớn


-Trời trời từ cái mặt tới cái tên tôi còn chưa lấy đâu ra biết nhà anh có phải anh mới trốn viện không vậy hả?- Lương Thuần Mỹ luyên thuyên 1 lúc nhận ra hắn không nói và không còn động tĩnh gì nữa trong đầu cô bây giờ chỉ hiện dấu ? to đùng, ban đầu định để hắn nằm ở ngoài nhưng thấy ác ác nên dìu hắn vào nhà và nhủ" mình khoái cửa phòng ngủ lại là được rồi mà". Đưa hắn vào trong nhà cho hắn nằm trên sofa. Cảm thấy tay mình ướt nhẹp thì ra áo anh ta đã ướt sũng cũng may áo tây trang của anh ta dày nên không ướt bên trong. Cô cố gắng từ bi cởi áo tây trang của hắn ra chợt mặt cô đỏ bừng đây là lần đầu tiên cô gần với 1 người đàn ông hơn nữa lại không quen biết nên hơi ngượng. Cởi áo cho anh xong cô bật chế độ sưởi ấm mắc công nửa đêm lạnh hắn chết ở đây thì khổ. Thấy không còn việc gì nữa cô ra khóa cửa nhà lại rồi vào trong phòng đóng khóa trái cửa lại rồi lên giường ngủ 1 giấc tới sáng


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.