Cô Vợ Danh Môn: Ông Xã Tổng Giám Đốc Thật Kiêu Ngạo

Chương 8: Lay động a lay động




Giọng nói non nớt của Tần Lãng cách dây điện thoại rõ ràng truyền tới lỗ tai của Tần Ngu, Tần Ngu trợn tròn mắt... .

Một lòng bị lời nói của Tần Lãng mà khẩn trương, tay không tự giác được siết chặt lại, ngay cả ngữ điệu cũng cao hai bậc, "Con trai con bị làm sao vậy?"

"Không phải con bị làm sao vậy, là con làm Hinh Hinh bị làm sao vậy."

Hinh Hinh trong lời nói của Tần Lãng là một bé gái cách vách nhà bọn họ, gương mặt phấn nộn non nớt, cả ngày đi theo sau mông của Tần Lãng gọi anh Lãng anh Lãng, giống như gọi hồn.

Tần Ngu thở phào nhẹ nhõm, thật may, Tần Lãng không mất một cọng tóc nào.

"Con làm Hinh Hinh bị cái gì?" Bất quá, làm con nhà người ta bị thương phải bồi thường tiền nha, một lòng của Tần Ngu lơ lững giữa không trung, lay động a lay động.

"Hủy khuôn mặt." Tần Lãng tổng kết ngắn gọn và đầy đủ.

Tim Tần Ngu thiếu chút nữa ngừng đập, "Nghiêm trọng không?"

"Trên trán có một vết nhỏ, nghiêm trọng lắm mẹ à." Giọng nói của Tần Lãng nghe như tự trách cùng lo lắng.

Lòng của Tần Ngu mới lắng xuống, mấy trăm đồng thì cô có, không cần ra ngoài mua máu bán thận, "Con đừng lo lắng, nói cho mẹ tên bệnh viện, mẹ lập tức đến ngay."

Cửa vang lên một tràng tiếng gõ cửa, Tần Ngu nghe được giọng nói của Tống Mạc rất nhạt giống như không ăn muối, "Vào đi."

Giọng nói của Tần Lãng lấn đi giọng nói của Tống Mạc truyền tới, "Mẹ, là bệnh viện Nhân Ái."

Cuối cùng Tần Ngu dặn dò Tần Lãng vài câu mới cúp điện thoại.

Lúc này mới nhìn về phía Tống Mạc đứng bên cạnh, trên khuôn mặt anh không có tâm tình gì, thấy cô nói chuyện điện thoại xong, nghiêng đầu lại.

Tần Ngu lúng túng gãi gãi đầu, khuôn mặt trong nháy mắt liền lúng túng khom lưng uốn gối đứng lên, miệng cười cũng sắp toét đến mang tai, đưa tay vuốt lên cổ áo của Tống Mạc mới bị cô giày vò, nịnh nọt nhìn về phía Tống Mạc, "Tống tổng, anh đại nhân đại lượng, đừng chấp nhặt với tôi, lời nói mới vừa rồi của tôi chỉ là cái rắm, anh ngàn vạn lần đừng coi là thật."

Tống Mạc từ đầu đến cuối không nói một lời, tùy ý để tay của Tần Ngu cọ tới cọ lui dưới xương quai xanh của anh.

Một lát, Tần Ngu cười hì hì thu tay lại, "Vậy cứ như thế, Tống tổng, bây giờ tôi sẽ lăn khỏi đây, bảo đảm lăn càng xa càng tốt, sau này sẽ không còn xuất hiện ở trước mặt của anh nữa."

Dứt lời, chạy trối chết rời khỏi phòng làm việc của Tống Mạc.

Trong phòng làm việc, Hứa Văn lẳng lặng đứng ở bên cạnh Tống Mạc, ngạc nhiên trong mắt còn chưa tản đi, ánh mắt chân thành rơi vào trên áo sơmi màu trắng của Tống Mạc, "Tống tổng, trang phục..."

Hôm nay xem như anh được mở rộng tầm mắt, toàn bộ thành phố A ai cũng biết Tống Mạc thích sạch sẽ, không chịu được người khác đụng vào quần áo của anh, mà lúc nãy, cô bé kia không chỉ đụng vào quần áo của anh, còn cọ xát ở phía trên rất lâu, mà lúc này Tống tổng không có tình người này thế nhưng không có phát hỏa, cũng không có lên tiếng ngăn lại, tình cảnh này là trăm năm khó gặp nha.

Tống Mạc cúi đầu quét một vòng ở ngực, giống như còn lưu lại nhiệt độ bàn tay trắng nõn của Tần Ngu, cảm giác nhẹ nhàng, hết sức kỳ diệu, lại làm cho anh có chút lưu luyến.

Một lát, anh đè nén cảm giác kỳ lạ trong lòng, ánh mắt rơi vào trên mặt Hứa Văn, "Lát nữa đưa đến tiệm giặt quần áo."

"Dạ, Tống tổng, vậy tôi ra ngoài trước."

"Đợi chút."

"Còn có chuyện gì sao?"

"Giúp tôi điều tra một người."

"Ai?"

"Tần Ngu, cùng con trai của cô ấy." Chần chờ mấy giây, Tống Mạc mới nhàn nhạt phun ra một câu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.