Hồng Hi nhanh chóng rẽ hướng bay đến Singapo, hắn nhìn những chiếc máy bay chiến lực đang vòng quanh đó ánh mắt liền hiện lên tia lạnh lùng và chết chóc. Trịnh Trung Hải cậu vẫn như vậy, háo thắng
Máy bay đáp đến một cung điện ở Sing, hắn nhàn nhạt bước xuống xung quanh toàn cây cối, một màu xanh tươi đẹp, trái với những điều đó thì Quyền Thần Bảo như người mang vẻ lạnh lẽo của bắc cực đi đến đâu lạnh lùng đến đó
"Quyền lão đại"- người hầu cung kính cuối đầu trước hắn, phía bên trong là một người con gái tầm 18 tuổi đang mỉm cười nhìn hắn
"Anh, sao lâu như vậy không đến chơi với em"- cô gái nắm lấy tay hắn nhưng vẫn cách nhau bởi cái găng tay bằng da của hắn.
"Xuân Nhụy, bỏ tay ra"- hắn nhìn cô gái đang quấn lấy mình nhíu mày lại, cất giọng lạnh cảnh cáo. Đúng như dự đoán cô gái liền bỏ tay ra
"Hứ! Đụng có tí làm gì căng, thôi vào trong đi anh. Trịnh lão đại đang đợi anh"- cô gái nói rồi bước vội vào trong. Quyền Thần Bảo cũng tiếp bước theo. Hồng Hi và Tử Phong vội vã đi theo hắn
Bước vào trong là một phòng khách to, bên trong khác hẳn với bên ngoài của dinh thự. Bên ngoài có dáng vẻ như một ngôi dinh thự xa hoa nhưng bên trong lại khác hoàn toàn cực kì đơn giản màu chủ yếu là màu đen. Trịnh Trung Hải đang ngồi bắt chéo chân nhìn Quyền Thần Bảo, nở một nụ cười khá yêu kiều
"Thần Bảo, chào mừng anh đến chỗ tôi"- Trịnh Trung Hải cười nói, vẻ ngoài điển trai
"Không nhờ màn tiếp đón chu đáo của Trịnh lão đại thì chủ nhân đã không đến chỗ ngài rồi"- Nguyên Tử Phong cung kính nói, giọng nói đầy mùi thuốc súng
Quyền Thần Bảo ngồi xuống nhìn người trước mặt, vẻ mặt trở nên bình thản lạ thường
"Tử Phong, cậu khéo nói đùa rồi"- Xuân Nhụy cười xã giao nói, ánh mắt đầy sự khiêu khích
"Ra ngoài"- lạnh lùng phun 2 chữ, mặt Quyền Thần Bảo đanh lại, sau khi nghe giọng nói lạnh lùng đó thì ai nấy nhìn nhau bước ra ngoài, lúc này Trịnh Trung Hải rót ly rượu vang đỏ cho anh
"Tuấn Chung đã cho anh lợi nhuận gì? Khiến anh làm vậy?"- Thần Bảo nâng ly rượu lên môi hỏi, găng tay da màu đen càng nổi bật hơn
"Anh thử nói xem? Với lại tôi là muốn bắt người thôi. Anh căng thẳng vậy làm gì?"- Trịnh Trung Hải cười khẽ nhếch môi nói
"Oneni?"- anh hỏi người trước mặt, như đúng dự đoán hắn ta cười lớn
"Quyền lão đại anh thật thông minh"- Trung Hải vỗ tay khiến cho mặt Thần Bảo đang lạnh lùng đột nhiên trầm hẳn xuống âm trăm độ, hắn tiếp tục cất lời "Anh cũng biết đó, Oneni đã chiếm quá nhiều địa bàn, cũng đã quá bí ẩn chúng ta phải làm cô ta lộ diện và diệt trừ cô ta"
"Lợi nhuận là một nửa địa bàn của Oneni?"- sắc mặt anh càng khó coi hỏi, trong đôi mắt xám đỏ của anh hiện lên hình ảnh người con gái mặc bộ đồ đen với miếng vải đen mỏng quanh mặt, mái tóc bạch kim xõa dài đến ngang hông, đôi mắt màu đỏ lạnh lùng, đôi bông Hắc Phụng trên tai tiến lại gần Trịnh Trung Hải. Anh lập tức đứng lên chĩa súng về Oneni, ngay lúc đó một sợi dây đàn đã kề trên cổ Trịnh Trung Hải
Vẫn là tiếng máy móc vang lên từ Oneni "Trịnh lão đại, địa bàn của Oneni không dễ lấy vậy đâu"
"Oneni đại tỷ không ngờ lại xuất hiện chỗ ta, lại tiếp đón thật chu đáo. Thứ lỗi ta không đón tiếp kịp"- Trịnh Trung Hải vừa dứt lời sợi dây được siết chặt hơn khiến cổ hắn rỉ bao nhiêu là máu
Oneni ngước lên nhìn Quyền Thần Bảo, trái tim bỗng nhói lên một cái, không ngờ có ngày anh lại chĩa súng vào cô. Đôi mắt đỏ tươi vẫn không nhúc nhích bất động
"Trịnh Trung Hải ngươi mở mắt thật to nhìn các thuộc hạ thân cận của ngươi đây. Nhìn xong chết không muộn nhỉ"- giọng máy móc từ Oneni vang lên mọi thuộc hạ của Trịnh Trung Hải đều cuối đầu trước Oneni hô thật lớn " ONENI CHỦ NHÂN" khiến hắn ngỡ ngàng
Hoa tay của Quyền Thần Bảo bỗng truyền đến âm thanh mềm mại của Huyết Băng "Thần Bảo ahh, em đi về nhà ba mẹ ở Paris anh xử lí công việc tốt nhaa yêu anh"
Ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào người con gái trước mặt, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ đó nhưng không có gì ngoài sự lạnh lùng, anh đáp lại với Huyết Băng trong hoa tay "Được, cẩn thận" sau đó tắt tính hiệu đi
Khi Thần Bảo nhìn về phía Oneni thấy cô đã xiết sợi dây đàn vào hơn 1cm cổ của Trịnh Trung Hải anh lập tức bóp cò viên đạn bay thẳng vào bả vai Oneni khiến cô buông tay ra. Tử Phong và Hồng Hi chạy vào đỡ lấy Trịnh Trung Hải đến cạnh chủ nhân mình
"Oneni cô dám..." lời nói chưa hoàn đã bị Kan người bên cạnh Oneni cắt ngang "kí vào, không đừng trách ta không nương tay"
Đôi mắt Oneni vẫn đỏ rực như vậy máu từ bả vai tuôn không ngừng nghỉ. Oneni phóng ra con dao khiến nó đâm thẳng vào bụng Trịnh Trung Hải trong gang tấc. Quyền Thần Bảo đỡ lấy anh ta đôi mắt xám đỏ hiện lên tia chết chóc.
Chiếc dao găm được Hồng Hi phóng sượt ngang mặt của Oneni, như cô vẫn nhanh nhẹn né được
Phía ngoài kia người của Oneni và anh đang đánh nhau kịch liệt năng lực ngang nhau. Tiếng "tít...tít" vang dữ dội tiếng bom hẹn giờ vang dội từ bốn phương Oneni và Kan lập tức cùng thuộc hạ phóng ra ngoài, cô liền phun một câu máy móc "Quyền lão đại, gặp lại sau"
Quyền Thần Bảo vừa nói vừa bước vội ra cửa lớn "Bom được đặt quanh biệt thự nhanh chóng rời khỏi đây"
Nguyên Tử Phong và Hồng Hi nhanh nhẹn đỡ Trịnh Trung Hải đi về phía trước ngay lập tức Biện Liệt và Hân Hân xuất hiện thả dây của trực thăng xuống họ nhanh chóng leo lên
Ngay sau đó tiếng nổ ầm trời phá nát toàn bộ ngôi biệt thự xinh đẹp, tráng lệ
Ngay sau đó một ngôi biệt thự nhô lên từ phía dưới đất lên một màu xám pha đen phía trên là cờ kí hiệu của Hắc Phụng, một lá cờ tiếp theo là chữ ONENI được in bằng máu với hình đôi mắt màu đỏ phía dưới
End chap
Tớ vừa đăng nhập được wattpad đó mọi người? Mừng đi nhaaaa tui sắp ra chap đều hơn rồi đó
Bữa giờ wattpad lỗi quá, có nhiều bản thảo của tớ bị mất:(( buồn:(( hic hic
*Tớ sẽ ra chap nhiều hơn nhaaaa*