Có Vợ Có Con Có Giường Ấm

Chương 28




Đinh Tiểu Vĩ tìm cơ hội trò chuyện với Linh Linh, hỏi con bé có thích Dung Hoa không.

Đôi mắt con bé long lanh, trong suốt như ngọc lẳng lặng nhìn ba ba, hơn nửa ngày mới khoa tay múa chân: "Cô ấy là mẹ mới đúng không?"

Đinh Tiểu Vĩ có chút xấu hổ, không biết bây giờ ở trường học cái gì mà bọn trẻ con đều hiểu hết rồi.

Hắn bất đắc dĩ gật đầu, "Đúng vậy."

"Ba ba thích cô Dung Hoa đúng không?"

Đinh Tiểu Vĩ ngẩn người, lại gật gật đầu.

"Cô ấy không xinh như mẹ, không đẹp như chú Chu, cũng không như anh Vũ. Người mẹ thơm hơn. Nhưng nếu ba ba nói thích thì Linh Linh cũng thích."

Đinh Tiểu Vĩ cảm động xoa đầu con bé, "Ba ba hi vọng cô ấy có thể chăm sóc cho Linh Linh thật tốt. Nếu cô Dung Hoa không tốt với con, hoặc là bị anh trai bắt nạt, nhất định phải nói cho ba ba biết."

Linh Linh ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Đinh Tiểu Vĩ cùng Dung Hoa đưa hai đứa trẻ về quê.

Hai người mua không ít đồ, đa số đều để Đinh Tiểu Vĩ xách. Ngồi trên tàu, Dung Hoa cứ nhìn hắn cười không ngừng.

Đinh Tiểu Vĩ bèn hỏi cô cười cái gì.

Dung Hoa có chút ngượng ngùng nói, "Có đàn ông trong nhà thật khác, hai chúng tôi bình thường về quê cũng không dám mang nhiều đồ như vậy.

Đinh Tiểu Vĩ cũng cười cười, lời này thật có thể thỏa mãn tự tôn của hắn.

Ở chung một thời gian, hắn khá hài lòng về Dung Hoa. Đó là một người phụ nữ rất cẩn thận, sẵn lòng chiếu cố Linh Linh, thực sự phù hợp với vai trò người phụ nữ của gia đình.

Con trai cô theo họ mẹ, tên Dung Gia. Tiểu tử này cũng không nghịch như trong tưởng tượng của Đinh Tiểu Vĩ, sau khi hàn huyên vài câu, hắn thấy đứa nhỏ này có chút bướng bỉnh, dù sao cũng đang trong giai đoạn nổi loạn, nhưng kì thật nội tâm không xấu, có gì ngon cũng nhường Linh Linh ăn trước, cử chỉ đối với hắn cũng lễ độ.

Bốn người vừa về đến nhà đã được Đinh gia hoan nghênh tiếp đón.

Đinh Tiểu Vĩ ôm cha mẹ hắn đã lâu ngày không gặp, mặt mày hớn hở.

Trở về lần này không phải chỉ để đón Tết, mà còn tổ chức việc cưới xin cho hắn với Dung Hoa. 

Hai nhà đã gặp mặt, đều khá ăn ý với nhau, thường xuyên bàn về hôn lễ của hai người. Đinh Tiểu Vĩ cùng Dung Hoa quyết định trước hết đi đăng kí kết hôn, sau đó năm mới bày mấy bàn rượu, song hỷ lâm môn. (hai niềm vui cùng lúc)

Đinh Tiểu Vĩ lấy tờ chi phiếu của Chu Cẩn Hành đổi thành tiền mặt, tức thì được hơn mười vạn đồng, trong lòng hắn cũng cảm thấy vững vàng hơn.

Hắn cùng cha mẹ bàn bạc, quyết định tiêu năm vạn cho sính lễ bên nhà Dung Hoa.

Vốn đám cưới lần này cũng không cần tiêu quá nhiều, nhưng cả Đinh Tiểu Vĩ cùng cha mẹ hắn đều thấy sau này thời gian còn dài, không cần bạc đãi con gái nhà người ta thế.

Nhân ngày nghỉ, Đinh Tiểu Vĩ cùng Dung Hoa đi đến cơ quan hành chính lấy giấy chứng nhận kết hôn.

Đinh Tiểu Vĩ cầm tờ giấy màu đỏ, trong lòng bùi ngùi không thôi. Hắn nhịn không được lén nhìn Dung Hoa, thấy vẻ mặt cô vẫn như thường, phong thái dịu dàng thường thấy.

Ngoài việc không được tự nhiên, hắn còn thấy có chút xa lạ.

Đây có phải người sẽ ở với hắn cả đời hay không? Khoảnh khắc đó hắn chỉ thấy mơ hồ.

Tối ba mươi tết, hai nhà cùng nhau tổ chức hôn lễ. Người quen, bạn bè đều tới, náo nhiệt cả một phòng lớn.

Đinh Tiểu Vĩ kính vài chén rượu, thừa dịp đi WC liền chuồn ra ngoài, gửi tin nhắn chúc mừng năm mới cho giám đốc cùng đồng nghiệp.

Lướt danh bạ, tình cờ thấy tên Chiêm Cập Vũ. Nhớ đến từ hôm đó hai người chưa liên lạc với nhau, hắn quyết định gọi cho thằng nhóc.

Tiếc rằng chuông vang một hồi bên kia vẫn chưa bắt máy, Đinh Tiểu Vĩ có chút thất vọng.

Hắn nghĩ thằng nhóc có thể còn đang dỗi đi. Hắn thực sự quý cậu nhóc này, nhưng nếu vì hắn kết hôn mà cắt đứt quan hệ thì hắn cũng không còn biện pháp.

Đinh Tiểu Vĩ ngắt máy, ở trong WC nhìn trời, không muốn ra ngoài.

Bây giờ ra ngoài hắn sợ lại phải uống rượu.

Bỗng nhiên điện thoại vang lên, hắn nhìn màn hình, là một dãy số lạ.

Hắn không chút suy nghĩ mà nghe, "A lô?"

Khác với tiếng pháo, tiếng gào thét mời rượu ầm ĩ, đầu bên kia yên lặng khác thường, yên lặng tới nỗi Đinh Tiểu Vĩ hoài nghi bên kia có phải ở Trung Quốc hay không, giờ này ở Trung Quốc còn có chỗ nào yên lặng như thế.

Bên kia vẫn không nói, Đinh Tiểu Vĩ ngạc nhiên hỏi: "A lô, ai vậy?"

"...... Anh Đinh."

Đầu Đinh Tiểu Vĩ muốn nổ tung ngay lập tức.

Hắn vạn lần không ngờ rằng mình còn có thể nhận được điện thoại từ Chu Cẩn Hành.

Phản ứng đầu tiên của hắn là muốn tắt máy, nhưng lại thấy nếu làm như vậy chẳng khác gì mình sợ y. Vì thế nhéo nhéo đùi, ép mình tỉnh rượu, mở miệng đáp: "A, Chu tổng."

Chu Cẩn Hành cười khổ, "Anh Đinh, năm mới vui vẻ."

"Cậu cũng thế, năm mới vui vẻ." Đinh Tiểu Vĩ thấy hơi lạnh, theo bản năng nắm chặt tay, "Chu tổng lúc này không ở với vợ con, lại gọi cho tôi làm gì?"

Chu Cẩn Hành thở dài, tiếng thở không dễ nghe được, "Đón năm mới một mình có chút cô đơn, nên nghĩ muốn...... Muốn nghe giọng của anh."

Đinh Tiểu Vĩ nhịn không được muốn cười, nhưng hắn cười không nổi, bất quá vẫn cảm thấy hả giận.

Hắn nghĩ thầm, người như cậu đón năm mới một mình cũng đáng, đi đắc tội hết với người trong nhà, giờ này cô đơn mới tìm ai đó để nói chuyện, tiếc rằng hắn không phải cục cưng của cậu ta.

"Giọng tôi chẳng có gì hay, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy, bên này còn nhiều việc."

Chu Cẩn Hành hơi trầm mặc, "Anh Đinh, anh vẫn khỏe chứ?"

"Khỏe, sao lại không? Ngày mai là ngày vui của tôi đây, khỏi phải nói bây giờ vui thế nào."

Đầu bên kia lại rơi vào lặng yên, Chu Cẩn Hành gắng gượng nửa ngày mới nói, "Anh phải, kết hôn?"

"Đúng, vợ tôi không thể so với vợ cậu được, nhưng dù sao cũng là một người phụ nữ tốt. Hôm nay cậu khéo gọi cho tôi, tiện thể chúc cho đám cưới đi."

Nói xong hắn liền chờ, chờ Chu Cẩn Hành chúc hắn hạnh phúc, sau đó tim hắn có thể ngừng đập luôn tại đây.

Nhưng hắn chưa đợi được, điện thoại đã bị Chu Cẩn Hành ngắt máy.

Hắn không hiểu Chu Cẩn Hành nhất định phải gọi hắn là có ý gì, hay là lương tâm cắn rứt, nhớ tình cũ? Tóm lại là phải khiến Chu Cẩn Hành thấy mình vẫn sống tốt, khác hẳn với cuộc sống dường như đang không ổn của y, hắn mới an tâm.

Mùng một, hai nhà vô cùng vui vẻ bày mấy bàn rượu mời hàng xóm láng giềng trước khi kết thúc hôn lễ.

Hôm nay Đinh Tiểu Vĩ uống không ít, cả ngày cứ mơ mơ hồ hồ.

Đến đêm, hắn mượn rượu làm với Dung Hoa.

Cảm giác cũng không tốt xấu rõ ràng, ít nhất hắn vẫn thấy may mắn vì mình vẫn còn có thể cùng làm với phụ nữ. Chỉ là xúc cảm khi chạm vào làn da không đủ co dãn, giọng nói, mùi hương cơ thể cũng không hợp, hắn có hơi buồn.

Nhưng Dung Hoa lại rất hài lòng, ôm hắn nói không ít lời vợ chồng thân mật, sau đó mệt quá ngủ luôn.

Đinh Tiểu Vĩ mặc lại quần áo, ngồi ở phòng khách trong đêm tối, hút thuốc một mình.

Đối với việc trải qua đêm tân hôn lần thứ hai, thật sự không có nhiều tình cảm mãnh liệt và cảm xúc mới mẻ cho lắm. Hai người tựa như đôi vợ chồng bình thường, nấu cơm cho cả nhà, trò chuyện linh tinh cùng cha mẹ.

Ngày tết trôi qua rất nhanh, chỉ hai ngày nữa là phải quay vềthành phố.

Đinh Tiểu Vĩ hưởng thụ khoảng thời gian yên bình hiếm thấy, bỗng bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Chiêm Cập Vũ.

Hắn cao hứng, "Tiểu Chiêm a, lâu như vậy không gọi được cho cậu, năm mới vui vẻ."

Giọng Chiêm Cập Vũ lại không vui tươi sáng sủa như mọi khi, ngược lại trầm thấp đến dọa người, âm thanh vô lực, "Chú Đinh......"

Đinh Tiểu Vĩ hoảng sợ, "Tiểu Chiêm, cậu làm sao vậy, bị cảm à?"

Chiêm Cập Vũ không trả lời mà hỏi thẳng: "Chú Đinh, chú giúp tôi chuyện này nhé?"

"Chuyện gì, có rắc rối lắm không?"

"Chú, chú có thể cho tôi mượn năm ngàn được không?

Đinh Tiểu Vĩ hơi căng thẳng, "Rốt cuộc cậu sao thế, tiền thì tôi có thể cho nhưng cậu phải nói, đã xảy ra chuyện gì?"

"Không phải chuyện lớn, chờ chú về rồi nói sau......"

"Không được." Đinh Tiểu Vĩ trầm giọng: "Nói luôn ngay bây giờ."

Chiêm Cập Vũ bị ép không còn cách nào đành kể: "Tôi, tôi đánh nhau...... Không phải chuyện lớn, nhưng tôi không dám cho người trong nhà biết, mà tiền cũng không đủ, tôi với cậu bạn cùng lớp đều đang ở bệnh viện...... Chú Đinh, chú cho tôi mượn ít tiền đi."

Đinh Tiểu Vĩ lập tức bực cả người, "Thằng nhãi cậu không lo học cho tốt, đánh đấm cái gì! Mới đầu năm đã sinh sự, cha mẹ cậu mà biết chắc điên lên mất!"

Giọng Chiêm Cập Vũ nghẹn ngào, "Chú Đinh, chú đừng nói tôi nữa, chú không giúp tôi cũng không trách chú."

Đinh Tiểu Vĩ càng bực, "Thối lắm, sao tôi có thể không giúp! Cậu ở bệnh viện nào? Bây giờ tôi chuyển tiền trước, sau đó sẽ về tìm cậu."

"Chú Đinh, chú không cần phải quay về, không dễ gì mà chú mới có lần về quê...... Hơn nữa, chú, chú không phải vừa kết hôn...... Chú đừng quan tâm đến tôi, chỉ cần cho tôi mượn tiền là được."

"Đừng nhiều lời, tôi chắc chắn sẽ trở về, cậu như vậy tôi ngồi ngốc ở đây được sao?"

Thằng nhóc cảm động gọi một tiếng, "Chú Đinh......"

Đinh Tiểu Vĩ kể rõ sự tình cho cha mẹ cùng Dung Hoa.

Hắn nhờ Dung Hoa chuyển tiền hộ, còn mình đi nhờ vả khắp nơi mới mua được vé.

Hiện giờ vé tàu rất khó mua, hắn phải mất khá nhiều tiền mới mua được vé đứng.

Đinh Tiểu Vĩ giao Linh Linh cho Dung Hoa, sau đó lấy một chút đồ ăn rồi đu luôn.

Đứng suốt một đêm, mí mắt hắn đã nặng trĩu, xuống tàu cũng không về nhà mà đi thẳng ra bệnh viện.

Vừa tới nơi, nhìn thấy Chiêm Cập Vũ khiến hắn càng điên tiết, hai mắt đỏ ngầu.

Thằng nhóc bị đánh đến mặt mũi bầm dập, nằm úp sấp, vô lực trên giường, nhìn qua một chút sinh khí cũng không có.

Đinh Tiểu Vĩ lại đau lòng.

Chiêm Cập Vũ vừa thấy hắn, hai mắt lại đỏ lên, tủi thân gọi một tiếng, "Chú Đinh."

Đinh Tiểu Vĩ đi tới xoa đầu y, "Thằng ngốc này, người bé tí mà còn đi đánh nhau. Bị thương ở đâu rồi? Xương cốt, ruột gan có làm sao không?"

Chiêm Cập Vũ lắc đầu, "Tôi đã bảo không có việc gì cả, xương cốt ruột gan vẫn ổn...... Chỉ là tạm thời không xuống giường được.

Đinh Tiểu Vĩ mắng y, "Cho nhớ đời! Còn dám gây sự!"

Chiêm Cập Vũ tủi thân, "Tôi không trêu chọc ai cả, là thằng súc sinh kia bắt nạt bạn tôi!"

Đinh Tiểu Vĩ thấy y quả thật không bị nội thương, chỉ là không cử động được nhiều, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra. Hắn ngồi tựa vào chiếc ghế dài bên cạnh, "Chuyện gì đã xảy ra?" 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.