Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 35: Anh cho tôi cổ phần tập đoàn Hạ thị làm cái gì ?




"Đây là chuyện đương nhiên, baba và mẹ của con chỉ có một đứa con gái bảo bối là con, không nuôi con thì nuôi ai." Tần Thu Dương tay vỗ nhẹ tay Tần Dĩ Duyệt. Tiếp tục nói: "Baba đối với gia giáo nhà ta có lòng tin, baba biết rõ con là dạng người gì. Cho dù đến người Hạ gia trong nhà cũng vậy, cũng đừng ủy khuất chính mình. Đè lại tính  tình sinh hoạt trước kia. Baba và mẹ con đều hi vọng con có cuộc sống trôi qua thật tốt, không muốn điều ngược lại xảy ra. Con cũng đừng miễn cưỡng. Đem giấy chứng nhận ly hôn quăng trên mặt Hạ Kiều Yến rồi trở về nhà, biết chưa?"

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy khóe miệng cong lên, hốc mắt lại ẩm ướt. Rung giọng nói: "Baba, con vừa mới kết hôn, baba đã nghĩ đến chuyện con ly hôn rồi."

"Mẹ của con tối hôm qua đã muốn nói với con những lời này rồi. Làm bà ấy nghẹn hết sức. Baba nói lời này không có ý gì khác. Con sẽ hiểu mà. Con là do baba và mẹ của con cưng chiều, cho dù gả đi ra ngoài cũng sẽ không thay đổi. Chúng ta cưng chiều con hai mươi mấy năm, không phải là để cho con đi vào nhà người ta chịu ủy khuất."

"Con hiểu rồi. Cám ơn baba."

Baba cô là người có tính cách chặt chẽ, cẩn thận cùng nghiêm khắc. Bình thường rất ít nói.

Trong nhà có cô cùng mẹ nói chuyện chọc cười, khiến cho baba không có chỗ để phát huy.

Nếu như không phải là vì muốn để cho cô yên tâm, baba sẽ không nói như vậy.

Hạ Kiều Yến nhìn người phụ nữ đang đến gần mình. Khóe miệng hơi câu, hướng cô vươn tay.

Tần Dĩ Duyệt đem tay của mình đặt trên bàn tay Hạ Kiều Yến. Trong lòng cảm thấy vô cùng an tâm.

Cô còn không có an tâm xong, liền thấy cổ áo sơ mi trắng của anh bên trên có một màu đỏ không thể nào nhìn thấy.

Ánh mắt cô dừng một chút,  cô đây là vừa kết hôn. Chồng cô lại bắt đầu tìm Tiểu Tam sao?

Tần Dĩ Duyệt thật không biết nên bày ra biểu cảm gì.

Nếu cô cùng với Hạ Kiều Yến là vì yêu kết hôn, cô đúng lúc này có thể nhảy dựng lên mà xé bức.

Nhưng lúc hôn nhân của hai người bọn cô lại không phải là bởi vì tình yêu, địa vị xã hội cũng không phải cùng vị trí, cô không thể xé nó ra, ít nhất cô không dám trực tiếp xé.

**

Tần Dĩ Duyệt toàn bộ hành hình đều mang nụ cười mà chiêu đãi khách mời, cho hai nhà cha mẹ kính hết rượu, sau đó mới tính cả Hạ Kiều Yến bị nhét vào ở bên trong xe hoa.

Tần Dĩ Duyệt chà xát gương mặt tươi cười, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.

"Mệt mỏi đến vậy sao?" Hạ Kiều Yến vừa hỏi vừa rót cho cô một ly nước.

"Xem như là vậy, cười đến mức mặt có chút cứng." Tần Dĩ Duyệt nhận ly nước uống một ngụm.

Hạ Kiều Yến thấy sắc mặt mỏi mệt của cô, liền nâng chiếc ghế sau cùng ghế trước che lại, để ngăn tài xế nhìn thấy lưng.

"Mệt mỏi thì nghỉ ngơi trước, cách chỗ đến còn gần một giờ lái."

Tần Dĩ Duyệt nhẹ gật đầu, nhìn đến cổ áo dính son môi, nói "Lần sau anh ở cùng với người phụ nữ anh muốn bảo vệ cùng một chỗ, có thể không để lại dấu vết nào không? Tôi trên danh nghĩa Hạ phu nhân sẽ xấu hổ."

Hạ Kiều Yến tay dừng lại, theo ánh mắt của cô sờ lên cổ áo của mình.

Lập tức liền nghĩ đến dấu hôn là ai để lại, trong lòng nhảy lên một hồi không vui.

Mà càng làm cho anh không vui chính là phản ứng của Tần Dĩ Duyệt.

"Em không tức giận?"

"Muốn tức giận, nhưng phát hiện lập trường không đủ." Tần Dĩ Duyệt thản nhiên nói, "Nếu tôi như thế, anh cùng bạn gái anh liên hợp lại gài bẫy tôi, tôi lăn lộn ngoài đời sẽ không nổi."

Hạ Kiều Yến nghe vậy chẳng muốn phản ứng với cô, không rõ người phụ nữ này mạch não ra sao để có thể kỳ lạ như thế.

Hai người ai cũng không có nói tiếp.

Tần Dĩ Duyệt nhìn về phía ngoài cửa sổ, con đường đèn nê ông lóng lánh, trong lòng nói không khó chịu là không thể nào.

Cô trước đó còn đối với sinh hoạt sau khi kết hôn có chút mong chò, kết quả một cái hôn lễ đầu tiên đã giội  cô một chậu nước lạnh.

**

Sau một giờ xe chạy, xe dừng lại trước một tòa biệt thự.

Tần Dĩ Duyệt mở cửa xe xuống xe, phát hiện không phải là căn biệt thự lần trước cô đến.

Chung quanh cũng không có ngọn đèn, hiển nhiên không là kiểu biệt thự quần cư.

Tài xế đem hành lý của hai người đưa vào biệt thự sau đó liền lái xe rời khỏi.

Biệt thự to như vậy, rất nhanh chỉ còn lại Hạ Kiều Yến cùng Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt không khỏi có chút khẩn trương,  cô giật giật lễ phục phiền phức trên người, "Tôi đi thay quần áo."

Nói xong, cô cũng không đợi Hạ Kiều Yến trả lời, tự cầm vali của mình đi lên lầu.

Tần Dĩ Duyệt tùy ý đẩy ra căn phòng gần nhất cầu thang, mở đèn lên rồi mới phát hiện lại là phòng cưới.

Bức màn cùng giường đỏ thẫm, ở trên còn có cánh hoa hồng ghép hình thành trái tim cực lớn.

Tần Dĩ Duyệt không có tâm trạng để thưởng thức những thứ này, cũng lười để hối hận.

Rất nhanh mà thay một đồ ở nhà rộng thùng thình, đem tóc cũng cởi bỏ, tùy ý búi tóc thành viên, sau đó đi xuống lầu.

Dưới lầu, Hạ Kiều Yến đã ngồi ở trên ghế sa lon, trước mặt anh là bàn trà có xếp đặt mấy bình rượu.

Tần Dĩ Duyệt đi đến đối diện anh ngồi xuống.

Hạ Kiều Yến rót cho cô loại rượu sâm banh mà đa phần mọi người phụ nữ đều thích, đặt đến trước mặt Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt cũng không có khách khí, uống một ngụm, "Chuyện chúng ta kết hôn toàn bộ Tần thành đều biết hết rồi, tương lai sau này tôi phải làm sao? Cần phải chú ý đến chỗ nào thì phiền anh nói rõ, miễn cho đến lúc đó tôi không làm được."

"Phản ứng của em đúng là đặc biệt."

"Vết son môi trên cổ áo của anh không phải là dành cho tôi nhìn sao? Ám chỉ rõ ràng như vậy, tôi nếu không hiểu thì không thể nào nói nổi rồi."

Hạ Kiều Yến ngón tay thon dài vuốt vuốt ly rượu đế cao óng ánh sáng long lanh, sau đó từ phía sau lấy ra một phần hợp đồng, "Em ký đi."

"Đây là cái gì?"

"Chuyển nhượng cổ phần tập đoàn Hạ thị."

Tần Dĩ Duyệt kinh ngạc mà nhìn anh, "Anh, tôi... Cho tôi cổ phần công ty làm cái gì?"

"Em ở dưới tình huống không tình nguyện trở thành vợ của tôi, tôi không nên cho em đền bù tinh thần tổn thất thích hợp sao?" Hạ Kiều Yến buồn cười nói.

Tần Dĩ Duyệt cũng lười phải xem, trực tiếp lật đến trang cuối cùng ký tên của mình.

Ký xong,  cô thuận miệng hỏi: "Hạ tổng, anh mất bao nhiêu tiền cho tôi?"

"200 triệu."

"Cái gì, 200 triệu?!" Tần Dĩ Duyệt mở to hai mắt nhìn, nhìn hợp đồng cô đã ký tên, "Chữ kí tên này có thể không có hiệu quả không?"

"Không thể. Ngày mai tôi giao cho trợ lý đi xử lý, tiền buổi chiều sẽ được chuyển cho em."

"Không phải. Hạ tổng, thổ hào, không phải tôi xem tiền tài như cặn bã, là anh không cần phải cho tôi nhiều tiền như vậy, nhiều tiền như vậy trong tay tôi không có tác dụng gì, anh có thể không dọa người như vậy không?"

"Đây là điều mà em nên có được."

Tần Dĩ Duyệt đem hợp đồng khép lại, vỗ vỗ lồng ngực của mình, "Tôi có chút lý giải không được tư duy của  kẻ có tiền mấy anh. Vậy anh nói một chút nghĩa vụ mà tôi cần phải gánh chịu đi, tôi cần làm chút gì đó nhỉ? Có phải là chăm sóc Tiểu Bảo, nghĩ biện pháp để cho bệnh của nhóc bắt đầu tốt lên không? Những điều này tôi có thể đáp ứng anh."

"Em không có yêu cầu gì sao?" Hạ Kiều Yến thấy cô cũng không có bởi vì 200 trăm triệu kia mà có quá nhiều phản ứng, trong lòng có chút tán thưởng.

"Yêu cầu của tôi trước đây đã nói. Sau này, chúng ta không ở cùng một chỗ, hi vọng đừng làm khó khăn cho tôi cùng bố mẹ tôi. Mặt khác, còn có công việc của tôi, tôi không muốn vứt bỏ nó. Trước đây là bác sĩ bình thường, làm việc và nghỉ ngơi thời gian không ổn định, hiện tại tôi có chức danh là y sĩ trưởng rồi, giờ làm việc phần lớn dưới tình huống khác cùng công việc cũng không khác biệt lắm, sẽ không ảnh hưởng đến việc chăm sóc Tiểu Bảo. Những thứ khác tạm thời không có." Tần Dĩ Duyệt sau khi nói xong, lại uống một ngụm Champagne, "Nói anh đấy. Dấu son môi trên cổ áo anh có phải là người yêu chính thức của anh không? Cô ấy là ai? Về sau gặp phải, tôi có cần phải tránh hoặc là diễn kịch cùng anh không?"

Tần Dĩ Duyệt biểu cảm ra vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng lại không dễ chịu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.