Cơ Trưởng, Cất Cánh Đi

Chương 26: “Cô có thể không?”




Lương Tấn đi thẳng một đường đến khoang hạng nhất, khi đến nơi tiếp viên hỏi anh có chuyện gì, nhắc anh không nên đi tiếp lên phía trước nữa. Mà lúc này, máy bay lại bắt đầu xốc nảy kịch liệt, Lương Tấn nhanh chóng vịn lấy thành ghế. Anh nhìn qua cô nàng tiếp viên đang hốt hoảng, nói: “Cài chặt dây an toàn.” Nói xong, anh lại tiếp tục vịn thành ghế đi tiếp về phía buồng lái.

Dấu hiệu xốc nảy vẫn không hề giảm đi mà càng lúc càng dữ dội hơn. Tiếp viên không thể nào mở dây an toàn được, cô ta la lên một tiếng, không có thời gian để cản Lương Tấn lại.

Sau khi va chạm lung tung vào hai bên hàng ghế, cuối cùng anh cũng đã đến được bên ngoài buồng lái. Tiếp viên trưởng Vương mở cửa buồng lái, nhưng khi vừa bước ra đến cửa thì máy bay lại xốc nảy thêm một trận nữa khiến cô ấy ngã xuống sàn, sắc mặc trắng bệch, xem ra là đã bị dọa sợ không ít. Trong lòng Lương Tấn có dự cảm chẳng lành. Anh nghiêng người đi sang bên cạnh tiếp viên Vương, nói một câu “Cô mau chóng tìm chỗ ngồi rồi cài chặt dây an toàn lại”. Lương Tấn cũng không hỏi “Đã xảy ra chuyện gì?” mà nhanh chóng đến trước cửa buồng lái.

Tiếp viên Vương còn chưa kịp nói “Tôi còn phải đi thông báo” và cả câu “Đó là buồng lái, không thể tùy tiện vào được” thì Lương Tấn đã mở cửa đi vào. Ban nãy lúc cô đi ra còn chưa kịp đóng cửa đã ngã sõng soài trên sàn. Vì chỉ vừa mới được thăng chức lên làm tiếp viên trưởng cho nên cô luôn muốn làm tốt tất cả mọi chuyện, dù chỉ là những chi tiết nhỏ nhất, cơ mà từ khi nghe Vưu Châu Châu nói tình hình có chút nghiêm trọng, vốn là tiếp viên trưởng Vương còn đang cố gắng lấy lại bình tĩnh để báo cáo chuyện Vưu Châu Châu nhờ mình chú ý đến Lương Tấn và nữ hành khách kia, nhưng bây giờ cô đã nhanh chóng trở nên lo lắng không yên. Cơ mà cô là tiếp viên trưởng, còn phải gánh vác trách nhiệm của một người tiếp viên trưởng trên vai, vì thế cô phải nhanh chóng đi qua thông báo cho các hành khách khác biết phải giữ an toàn. Chỉ là, trong tình hình này cô không thể làm gì cả, bản thân vẫn còn cách máy thông báo cả một đoạn. Vừa nãy, khi trong khoang điều khiển cũng quên mất. Bây giờ cô cũng chỉ có thể làm theo những gì Lương Tấn nói, ngồi xuống, cài chặt dây an toàn mà thôi.

Khi Lương Tấn vào đến buồng lái, anh nhanh chóng nhìn thấy ghế bên cạnh máy rađa. Tiếng vang của máy vang lên vô cùng lớn, trên màn hình hiện lên một màu đỏ, và những chấm nhỏ màu vàng xen lẫn trong ấy, gần như không thấy một chút màu xanh nào cả.

Bão! Lúc này rađa đang báo hiệu là máy bay đang trong vùng mưa bão —– đối với phi công mà nói, điều nguy hiểm nhất là lái trong tình trạng thời tiết xấu. Màu đỏ chính là đại diện cho những khu vực mưa bão, màu vàng thì đại diện cho những khu vực có thể bay, còn màu xanh là đại diện cho khu vực an toàn. Mà gần như trên rađa chỉ hiện lên một mảng màu đỏ, điều này có nghĩa là phạm vi của cơn bão này vô cùng lớn.

“Anh là ai?” Cơ phó hai không biết mặt Lương Tấn.

Lương Tấn không thèm quan tâm đến những gì Tần Hãn nói, vừa nhìn thấy những gì hiển thị trên rađa, ánh mắt anh đã nhanh chóng nhìn thấy chỗ ngồi bên cạnh Vưu Châu Châu.

“Bay vòng!” Anh nói.

Vưu Châu Châu nghe thấy được giọng Lương Tấn, mới quay đầu lại, nói: “Bây giờ cũng có thể bay vòng, nhưng lượng không khí sẽ tràn vào máy bay rất nhanh.”

Máy bay lại xốc nảy. Lương Tấn ngã một phát, từ dưới đất cố gắng bò dậy, nhanh chóng ngồi lên ghế của cơ phó, cài chặt dây an toàn. Sau khi hết giờ nghỉ, cô đã vào buồng lái đổi chỗ ngồi với Lục Phi, vì thế bây giờ cậu ta đang trong phòng nghỉ, đương nhiên nếu bây giờ cậu ấy có muốn ra cũng không ra được.

“Không phải người trong tổ bay thì không được vào buồng lái.” Tần Hãn lo lắng sẽ xảy ra sự cố, nhìn Lương Tấn nói.

Lương Tấn không thèm để ý, cậu ta lại quay sang nhìn bóng lưng của Vưu Châu Châu kêu lên: “Cơ trưởng Vưu”, nhưng ngay cả cô cũng không thèm để ý.

“Phạm vi của các cơn bão trong khu vực này vô cùng lớn.” Lương Tấn đưa ra kết luận, nhanh chóng đảo mắt một vòng nhìn máy móc. Lúc này, cô tắt chế độ bay tự động, làm theo kế hoạch, chuyển hướng bay vòng, cách lộ trình ban đầu 30 km. Bình thường, nếu bay vòng để tránh bão thì 30 km là ổn, nhưng lần này cơn bão có phạm vi vô cùng lớn, anh nghiêng đầu nhìn Vưu Châu Châu: “Chúng ta vẫn phải xin mở rộng khoảng cách để bay vòng.”

Ban đầu lúc xin phép đài không lưu, thì cô chọn khoảng cách không xa mấy, nào ngờ thời tiết thay đổi nhanh, vừa bay được một phút thì cơn bão lại càng lớn, khu vực này lại bị ảnh hưởng bởi mưa bão nên nảy sinh ra hiện tượng rối loạn không khí, máy bay xốc nảy ngày một dữ dội hơn. Vưu Châu Châu “Ừ” một tiếng, vội cầm lấy bộ đàm liên lạc với đài không lưu bên dưới, xin phép được nới rộng khoảng cách bay vòng.

Thế nhưng cơn bão càng lúc càng lớn hơn nữa, Vưu Châu Châu cứ thế lại tiếp tục xin nới rộng.

“Không còn đủ khoảng cách để bay vòng.” Đài không lưu bên dưới trả lời.

Cô vội nói: “Xin phép được bay lên trên.”

Đài không lưu trả lời: “Có thể bay lên. 1000 thước Anh, 2000 thước Anh. Mời lựa chọn.”

Lương Tấn nói: “Tốc độ chiều dọc của cơn bão tăng cao.”

Vưu Châu Châu trả lời đài không lưu: “2000 thước Anh.”

Đài không lưu đưa ra mệnh lệnh cho phép, cô nhanh chóng bay lên cao, 2000 thước Anh.

Máy bay vững vàng bay lên, không có xốc nảy. Vưu Châu Châu quay đầu nhìn Lương Tấn cười: “Mặc dù phạm vi của cơn bão này không ngừng mở rộng, nhưng cũng không khó để bay vòng qua nó.”

Anh gật đầu.

Lúc này tiếp viên trưởng Vương đi vào, hỏi cô mọi chuyện như thế nào rồi. Vưu Châu Châu nghiêng đầu nói: “Đã ổn định lại rồi.”

Tiếp viên Vương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy, tôi đi thông báo cho hành khách đây.”

Bên trong khoang máy bay, giọng nói của tiếp viên truyền thông báo đến: Máy bay đã qua khỏi khu vực thời tiết xấu, xốc nảy đã kết thúc.

Các hành khách lúc này cũng nhanh chóng nới lỏng dây thần kinh căng cứng của mình, thở phào nhẹ nhõm.

“May quá, may quá.”

“Cuối cùng cũng an toàn.”

Mọi người xì xào bàn tán.

Lục Phi đi từ phòng nghỉ đến buồng lái, lật đật hỏi qua tình huống vừa rồi.

“Là cơn bão có phạm vi rất lớn, mà lại còn do không khí thay đổi quá nhanh, nên dẫn đến tình trạng xốc nảy.” Vưu Châu Châu còn chưa kịp lên tiếng thì Tần Hãn đã nói.

Lúc đó do Lục Phi đang trong thời gian nghỉ ngơi, không biết nguyên nhân. Bây giờ nghĩ lại cũng thấy sợ: “Cũng may là qua khỏi.”

Vưu Châu Châu lại quay đầu nhìn Lương Tấn: “Vừa rồi, hai chúng ta cùng nhau phối hợp ăn ý vô cùng, thật sự không thể chê vào đâu được.”

Lương Tấn nói: “Không tính.” Bởi vì chỉ cần giữ bình tĩnh, thì bay vòng cũng không khó.

“Dĩ nhiên là phải tính rồi. Hai chúng ta là một đôi trời sinh đó.” Vưu Châu Châu cười.

Lục Phi và Tần Hãn đều biết thân phận của Lương Tấn, sau khi nghe xong câu này, cả hai người họ đều đồng thanh ho khan.

Vưu Châu Châu không thèm quan tâm, anh hơi đưa mắt nhìn cô, định sẽ quay lại khoang máy bay. Vì vốn dĩ, đây không phải nơi để anh tự tiện đi vào. Nhưng khi anh vừa định đứng dậy, âm thanh từ trong rađa, càng thêm phần dồn dập hơn. Trên màn hình lại hiện lên một mảng màu đỏ, lần này gần như không thể thấy được những khu vực màu vàng hoặc màu xanh. Buồng lái đột nhiên sáng như ban ngày. Lương Tấn ngẩng đầu, chỉ với mắt thường thôi cũng có thể nhìn thấy cơn bão đang cuồn cuộn cuốn đến.

Vưu Châu Châu, Tần Hãn và Lục Phi cũng đều nhìn thấy.

Lục Phi và Tần Hãn kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.

Cô và anh nhìn nhau, bây giờ muốn bay vòng hoặc bay lên trên cũng đều không được. Đến nước này buộc phải bay xuyên qua, mà bay trong khu vực mưa bão lớn như thế là chuyện vô cùng nguy hiểm, nếu như không bắt buộc phải bay qua, thì sẽ không có phi công nào chịu làm vậy. Bởi vì khả năng máy bay mất kiểm soát và rơi xuống sẽ rất cao.

Chỉ là, cơn bão chuyển biến nhanh như vậy, bọn họ cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

“Cô có thể không?” Lương Tấn hỏi Vưu Châu Châu. Anh không phải người trong tổ bay, càng không phải là cơ trưởng của chuyến bay lần này, không thể ngồi vào ghế lái, nhưng nếu cô không làm được, thì anh đành phải phạm quy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.