Lục Tử Tranh không biết mình chèo chống bản thân thế nào khi về đến nhà. Cô mới vừa vào trong nhà, đã nhìn thấy mẹ đứng ở tiền sảnh, mặt lo âu nhìn mình. Cô xoay người, cực lực khống chế bàn tay run rẩy của mình, nhẹ nhàng khép lại cửa, sau đó ngồi xổm người xuống lấy dép bông ra, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ sao vậy? Sao nhìn con mãi thế.”
Lục mẹ nhẹ giọng gọi cô: “Tranh Tranh...”
Lục Tử Tranh xỏ đôi chân bị cứng lạnh đến mất đi tri giác vào bên trong dép, ngẩng đầu miễn cưỡng nở nụ cười về phía mẹ, giả vờ ung dung đáp: “Ơi...” Nhưng cô vừa định đứng lên, hai chân lại mềm nhũn, ngã vào trong ngực của mẹ đang tiến lên. Lúc này Lục Tử Tranh mới bi ai mà phát hiện, hóa ra, cô thật sự đã vô lực như vậy.
Lục mẹ gấp rút đỡ cho cơ thể Lục Tử Tranh đứng vững vàng, vành mắt bà đỏ hoe, nhưng cũng không thăm dò rốt cuộc là Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê xảy ra chuyện gì, chỉ trầm mặc đỡ Lục Tử Tranh khó khăn đi tới phòng khách, ngồi ở trên ghế sofa, sau đó, đi tới toilet giúp Lục Tử Tranh đun nước nóng.
Lục Tử Tranh dựa lưng vào trên ghế sofa, nhắm mắt lại ngước đầu, cực lực khống chế lại bản thân, hô hấp vừa trầm vừa trọng, bắp thịt ở hai má đang vô hình run rẩy.
Lục mẹ bưng hai chậu nước nóng đi ra, thử nhiệt độ xong, mới dè dặt đặt hai chân cứng lạnh của Lục Tử Tranh vào trong nước.
Lục Tử Tranh đột nhiên mở mắt ra, cơ thể nghiêng về phía trước, kéo lại cánh tay Lục mẹ, ngăn lại động tác Lục mẹ ngâm chân cho cô, thanh âm khàn khàn nói rằng: “Sao có thể để mẹ ngâm chân giúp con được?”
Lục mẹ đau lòng mà nhìn cô, thở dài nói: “Đứa nhỏ ngốc...”
Lục Tử Tranh nghe thấy âm thanh mang theo thương tiếc cùng tiếng thở dài trìu mến của Lục mẹ, đột nhiên mũi liền đau xót, nước mắt nhịn hồi lâu rốt cuộc tràn mi chảy ra. Cô kéo mẹ sang ngồi ở bên cạnh mình, dúi đầu vào trong cổ của mẹ, hai tay chặt chẽ ôm lấy Lục mẹ, khóc trong im hơi lặng tiếng. Lục mẹ chỉ cảm thấy một mảnh ẩm ướt lạnh buốt ngay cổ mình, làm cho bà lo lắng suýt tí nữa cũng phải rơi lệ.
Lục mẹ không dám hỏi đến tột cùng là cô bị gì, không thể làm gì khác hơn là ôm lại cô, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lục Tử Tranh, nhẹ giọng an ủi cô: “Tranh Tranh đừng khóc, mẹ ở đây, đều sẽ tốt lên thôi, đều sẽ qua hết thôi...”
Lục Tử Tranh khóc đến cả người đều run rẩy, nhưng không có một chút âm thanh nào, cuối cùng, cô rốt cuộc lau khô nước mắt của mình, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe cố gắng nở nụ cười với Lục mẹ, giọng khàn khàn còn hơi nghẹn ngào: “Mẹ, không sao, con khóc xong là tốt rồi, đừng lo cho con, con không sao rồi...”
Lục mẹ nhìn cô gắng gượng tươi cười, cảm thấy lòng đau đến khó chịu, ôn giọng mà đáp ứng cô: “Ừ, mẹ tin con, mẹ không lo lắng...” Dứt lời, bà chuyển đầu qua, cực nhanh lau nước mắt không nhịn được tràn ra ở khóe mi.
Đứa nhỏ ngốc, con thế này, bảo mẹ làm sao yên lòng đây.
Lục mẹ vốn đang lo lắng tâm tình của Lục Tử Tranh sẽ ảnh hưởng đến khẩu vị không ngon, lại không nghĩ rằng, cơm tối Lục Tử Tranh ăn gần như bình thường, trên bàn cơm cũng không có gì khác thường nào, tình cờ còn có thể cùng cô tán gẫu việc nhà vài câu. Lục mẹ biết Lục Tử Tranh đang cực lực miễn cưỡng che đậy bản thân, nhưng bà cũng không định bóc vết sẹo của cô ra, chỉ đành hết cách mà phối hợp với cô.
Sau khi ăn cơm xong, Lục Tử Tranh liền đi vào ổ phòng mình, mượn cớ là muốn tắm rửa đi ngủ sớm đôi chút, nói là dù sao bắt đầu từ ngày mai cũng phải đi làm nữa, phải nắm lấy một chút thời gian cuối cùng để làm một giấc ngủ ngon, làm một hồi mộng đẹp.
Lục mẹ sao mà không biết thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Lục Tử Tranh, đừng nói bây giờ chỉ mới qua khỏi 7 giờ, cho dù là lúc rạng sáng cô nằm ở trên giường cũng khó có thể ngủ nỗi, phải trải qua một phen trằn trọc mới ngủ được, chứ nói chi đến mộng đẹp gì gì đó. Nhưng bà cũng biết, Lục Tử Tranh hiện tại có lẽ phải cần yên lặng một mình đôi chút, thế là bà giả bộ gì cũng không biết, hớn hở đồng ý cô, còn dặn dò: “Sáng mai nhớ dậy sớm chút đó, đừng mới ngày đầu năm mới đã đi làm muộn, ngượng chết.”
Lục Tử Tranh nháy mắt một cái mang theo ý cười đáp: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng lung tung, con ngoan thế này, sao lại làm thế được.”
Lục mẹ cười nói: “Chỉ biết tự thổi phồng mình...”
Lục Tử Tranh giẫm bước chân vội vàng lộn xộn trở về phòng, đóng cửa lại, chưa kịp bật đèn, liền đi thẳng đến phòng tắm bố trí trong phòng ngủ, ngồi xổm ở bên bồn cầu, đem cơm tối vừa buộc mình ăn vào ói ra sạch sành sanh, nôn đến nỗi hai chân đều tê dại nước mắt cũng rơi xuống, mới co quắp ngồi ở trên mặt đất, không nhúc nhích.
Qua hồi lâu, cô mới tìm về một chút sức lực, ra phòng tắm đến phòng ngủ cầm áo lót và áo ngủ thay tắm, lại trở về phòng tắm tắm rửa.
Cô mở vòi sen hết mức, phút chốc liền ướt toàn thân, đôi mắt không chịu mở ra, phút chốc tiếp theo, nước mắt tràn ra từ khóe mắt, trắng trợn không kiêng dè. Cô cảm giác được trên mặt mình tràn đầy ướt át, nhưng lừa gạt mình, mẹ, con không có khóc, đó là nước, mẹ đừng lo lắng...
Lục Tử Tranh không biết mình tắm đã bao lâu, đến khi da dẻ khắp người đã bắt đầu nhăn lại, cô mới rốt cuộc tắt nước, lau khô tóc và thân thể rồi ra khỏi phòng tắm.
Không có mở đèn, cô mò mẫm bò lên giường, cuộn tròn hai chân lên, hai tay ôm đầu gối, mượn ánh sáng của trăng, kinh ngạc mà nhìn đồng hồ treo trên vách tường, nhìn kim giây, một giây lại một chốc di chuyển.
Người ta hay bảo nhân sinh vội vã, thời gian quý giá, nhưng vào lúc này, Lục Tử Tranh lại cảm thấy mỗi một phút mỗi một giây đều có vẻ dài đằng đẵng, cô gần như tìm không được ý nghĩa của thời gian đối với cô, ngoại trừ giày vò, vẫn là giày vò.
Cô ở trong lòng tra hỏi bản thân, phải chăng trong nhân sinh vốn không nên có điều chờ mong? Phật nói chúng sinh đều khổ, đời người vốn là khổ cực để trả lại nghiệt trái kiếp trước, cho nên tiếng thứ nhất sau khi con người hạ sinh chính là tiếng khóc. Tại sao cô vẫn chưa học được, chưa giác ngộ được như thế?
Ở trong bóng tối, Lục Tử Tranh từng chút từng chút vuốt ve dấu vết xấu xí ngoằn nghèo trên cổ tay, theo dấu vết, mò tới đồng hồ Giang Hoài Khê đưa cô, chiếc dây đồng hồ lạnh lẽo thô to ấy. Đầu ngón tay của cô nhẹ nhàng vuốt ve dây đồng hồ, rốt cuộc cố cười không được, lại khóc...
Dịu dàng quá mức, vốn không phải là lỗi của Giang Hoài Khê, lỗi là cái tự cho là đúng của mình; Đưa không nổi tình yêu cho cô ấy, lại càng không phải là lỗi của Giang Hoài Khê, lỗi là lòng tham không đáy của mình.
Từ đầu tới đuôi, Giang Hoài Khê đều không có lỗi. Lỗi đều do bản thân mình.
Nhưng mà, Hoài Khê, người nói vẫn thế này không tốt sao?
Quỹ đạo đã lệch ra khỏi hướng bình thường, vậy làm thế nào để tiếp tục đi lên như cũ?
Lục Tử Tranh đột nhiên bò dậy, kéo ngăn kéo ra, lấy ra một túm tóc Giang Hoài Khê để lại trên gối đầu cô, ánh mắt dịu dàng như nước mà nhìn hồi lâu. Rốt cuộc, cô xuống giường, mở cửa ra, chậm chạp tháo ra dây đỏ buộc vào tóc, đưa ra ngoài cửa sổ, định giơ tay nặng nề vung lên, để tất cả quyến luyến, tựa như những sợi tóc đen rời rạc này, theo gió rời xa dương thế...
Nhưng cô giương tay lên, sau cùng, vẫn không buông tay ra.
Lục Tử Tranh cười khổ nhìn tóc trong tay hồi lâu, sau đó đóng cửa lại, bò về trên giường. Cô cởi đồng hồ trên cổ tay ra, bỏ nó và tóc vào chỗ sâu nhất trong ngăn kéo, tựa như phần tâm tư cô đối với Giang Hoài Khê, nhốt vào trong bóng tối, không cách nào nhìn thấy ánh mặt trời.
Làm xong tất cả những thứ này, cô không đếm xỉa đầu tóc chưa khô, mệt mỏi ngã quắp ở trên giường, cả người cuộn tròn như một quả bóng...
Đêm, thật sự rất dài rất dài, rất lạnh rất lạnh... Cổ tay trống không, đặc biệt mà lạnh lẽo, xuôi theo cổ tay, lạnh đến trong lòng, khiến Lục Tử Tranh run lẩy bẩy...
Cuối cùng Lục Tử Tranh vẫn trợn tròn mắt chờ đến khi trời sáng, vệt nước mắt trên mặt đã sớm khô đi, cô vô lực tự giễu nở nụ cười, lại là một ngày mới rồi. Cô ngồi dậy, lấy di động ra, một đêm do dự, rốt cuộc hạ quyết tâm.
Tìm được chỗ danh sách người liên lạc, tay hơi run lên, đưa Giang Hoài Khê vào danh sách đen, sau đó, xóa hết tất cả trò chuyện cùng nhật ký tin nhắn...
Cứ như vậy đi, cắt đứt hết đi, quên hết đi.
Lục Tử Tranh ở trong lòng yên lặng nói vô số câu: Hoài Khê, xin lỗi.
Trở thành một cặp, duyên phận thiếu sót chúng ta; Nhưng giả làm bạn bè, tôi lại không có năng lực. Xin lỗi.
Con mắt sưng đỏ và sắc mặt trắng xám được Lục Tử Tranh hiếm khi trang điểm đậm che giấu đi, cô đúng giờ đi làm đến cơ quan phiên dịch. Sau phiên họp toàn thể, giám đốc giữ Lục Tử Tranh lại, thông tri cô xế chiều đến Phong Thượng báo cáo.
Tâm lực Lục Tử Tranh đã tiều tụy, đã không còn bất kỳ tinh lực để đi ứng phó lúc lạnh lúc nóng hay muốn nói lại thôi của Liên Huyên, không nhiều bất kỳ do dự nào, đã định chắp tay dâng nghiệp vụ quý báu ấy cho người khác. Nhưng giám đốc lại nói, là Liên Huyên chỉ đích danh muốn cô, hiển nhiên, là đang vô cùng khó xử.
Năm ngoái Phong Thượng ký hợp đồng với cơ quan phiên dịch, xác định quan hệ hợp tác dài hạn, giám đốc cơ quan có ơn tri ngộ với cô, Lục Tử Tranh không tiện để anh ta khó xử. Sau đủ điều suy tư, Lục Tử Tranh vẫn miễn cưỡng đồng ý.
Trái tim của cô đã chết thành tro rồi, từ nay về sau, yêu hận không còn liên quan với cô nữa. Liên Huyên hay những người khác, thật ra có cái gì khác nhau đâu.
Buổi chiều Lục Tử Tranh giống như quy ước đến Phong Thượng báo cáo, Liên Huyên ngày kiếm tỷ bạc vội vàng đi công tác đến Lâm thị xử lý một đơn làm ăn lớn, chỉ để lại hai thư ký cho Lục Tử Tranh một ít tài liệu, thông báo ngày mai cô cùng nàng ta đến Nhật Bản đi công tác, bởi thời gian khá cấp bách, còn dặn Lục Tử Tranh cần phải mau chóng quen thuộc đơn nghiệp vụ này.
Lục Tử Tranh ôm tài liệu, thấy buồn cười. Cũng tốt, bận rộn, có lẽ sẽ không nhớ nữa.
Buổi tối ngày hôm ấy, Lục Tử Tranh lại bắt xe về nhà Lục mẹ cùng Lục mẹ ăn một bữa cơm tối, báo cho bà rằng cô phải đi Nhật Bản công tác, lộ trình dài ngắn chưa định, bảo Lục mẹ chăm sóc thật tốt bản thân.
Do dự rất lâu, Lục Tử Tranh mới khàn khàn giọng bổ sung một câu: “Mẹ, nếu như có thể, tận lực đừng làm phiền Hoài Khê nhé.” Nói xong, cô không dám ngẩng đầu nhìn vẻ mặt Lục mẹ.
Nhưng không ngờ, Lục mẹ lại không có chút gợn sóng nào mà nhẹ giọng đáp ứng cô: “Được, mẹ nghe con hết.”
Lục Tử Tranh kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về hướng Lục mẹ, nhưng chỉ nhìn thấy sáng tỏ và yêu thương trong mắt Lục mẹ, trong lúc nhất thời, bỗng cảm thấy an tâm. Bất luận thế sự thay đổi ra sao, mẹ đều sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của cô, đây là điều tin chắc còn sót lại duy nhất của cô bây giờ trong thế giới này.
Nhưng Lục Tử Tranh lại không nghĩ đến, ngày tiếp theo, cô chân trước mới vừa lên máy bay, chân sau, Lục mẹ đã gọi điện thoại cho Giang Hoài Khê rồi.
Giọng nói của Lục mẹ là dịu dàng trước sau như một, không vì sự không vui của Lục Tử Tranh và Giang Hoài Khê mà đối với Giang Hoài Khê có chút lạnh nhạt nào: “Hoài Khê nè, Tử Tranh lại đi công tác ở Nhật Bản rồi, khi nào con rỗi, thì qua chỗ dì nói chuyện phiếm nhé.”
Trong phòng bệnh độc lập của bệnh viện nhà họ Giang, Giang Hoài Khê ngồi dậy, nhíu mày, nhẹ giọng trả lời Lục mẹ: “Dạ, nhưng phải phiền dì đợi mấy ngày rồi, giờ con đang đi công tác ở bên ngoài vài ngày, chờ vài ngày sau mới trở lại.”
Lục mẹ ở đầu kia di động yêu thương mà cười cười, không để ý, nói: “Không sao, bao lâu dì cũng chờ được, ngày con tới, nhớ gọi điện thoại cho dì trước, dì làm đồ ăn ngon cho con ăn.”
Hiếm khi Giang Hoài Khê trẻ con mà cười ra tiếng, mềm giọng đáp: “Dạ được.”
Nàng chuyển đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trời vẫn âm u. Khi nào, tuyết mới có thể nguôi?
Ngày ấy, sau khi Lục Tử Tranh đi, Giang Hoài Khê ngồi xổm trong tuyết hồi lâu, mãi đến khi sắc trời đã một màu đen kịt, lại không còn thấy những vết chân đã từng khắc sâu lúc Lục Tử Tranh xoay người rời đi ấy, Giang Hoài Khê mới cắn môi đỏ mắt rút hai chân đã đông cứng từ trong tuyết ra, xỏ giày vào, khó khăn về tới trên xe.
Chân nàng đã gần như mất đi tri giác, không lái xe được, thế là đành phải gọi điện thoại nhờ người ta đến đây lái xe đưa nàng về.
Sau khi về đến nhà, Giang Hoài Khê chỉ cảm thấy đầu mê man, cả người bủn rủn vô lực, cả cơm cũng không ăn, qua loa tắm rửa thân thể xong, liền lên giường, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, Giang Hoài Khê chỉ thấy cổ họng đau đến lợi hại, cả người khó chịu như lửa đốt. Nàng mở mắt ra định chống tay ngồi dậy, nhưng khi giơ tay, lại phát hiện trên mu bàn tay được cắm vào một cây kim tiêm nhỏ thẳng tắp. Nàng quay đầu nhìn lên phía trên, quả nhiên, trên đầu giường lại treo bình nước biển...
Giang Hoài Khê nhìn ống nhựa bình nước biển ấy, nhìn chất lỏng bên trong từng giọt từng giọt rơi xuống, đột nhiên, lòng phẫn nộ lên. Nàng thình lình ngồi dậy, bất chấp mà hung ác vứt kim tiêm đi, nắm ống nhựa, vứt nó khiến dịch thuốc văng ra ngoài. Nàng chưa từng phát cáu phẫn hận như một khắc đó, vô lực không cam lòng mà muốn hủy diệt tất cả, gần như muốn đem hết thảy oan ức và bất cam những năm gần đây đều phát tiết ra ngoài.
Giang Vong bưng canh thuốc đi vào, thấy Giang Hoài Khê đang đứng chân trần dưới giường, chăn nằm ở dưới mặt đất, nhiễm phải vết vết đỏ tươi, theo những vết màu đỏ ấy nhìn lên, mới nhìn thấy, mu bàn tay của Giang Hoài Khê, đang từng chút từng chút rớm máu ra ngoài...
Cô tiện tay đặt canh thuốc xuống bên cạnh cửa, lại bước nhanh lên trước, từ trong hộp thuốc lấy ra cồn và tăm bông, nắm tay Giang Hoài Khê lại định cầm máu cho nàng. Giang Hoài Khê lại lần đầu tiên mất khống chế trước mặt cô như vậy, đưa tay tàn nhẫn đẩy cô ra, thanh âm khàn khàn gầm nhẹ nói: “Cút đi, tôi mệt cái cuộc sống như vậy lắm rồi, tôi không muốn, không muốn sống nữa...” Nói đến câu cuối, đã là giọng nghẹn ngào mơ hồ.
Giang Vong quen biết gần mười năm với Giang Hoài Khê, đây là lần đầu tiên nhìn thấy Giang Hoài Khê vốn bình tĩnh tự tin lại trở nên yếu ớt như vậy, trong lòng cô không tránh khỏi cũng đau lòng khó chịu, nhưng vẫn mặt lạnh, một lần nữa mạnh mẽ nắm lấy tay nàng, lạnh giọng mắng: “Phát sốt đến hỏng đầu óc à? Cô nổi điên gì đó?!”
Giang Hoài Khê bị cô nghiêm khắc khiển trách, rốt cuộc, dần dần bình tỉnh lại, nhưng trong lòng thì càng ngày càng bi thương. Nàng khôi phục dáng vẻ thường ngày, vô lực cười khổ một tiếng, xin lỗi nói: “Xin lỗi, vừa nãy thật ngại.”
Giang Vong không thèm liếc mắt nhìn nàng một chút, đứng dậy một lần nữa treo dịch thuốc lên, nắm lấy một tay khác nguyên vẹn của Giang Hoài Khê, cầm kim tiêm, từng chút từng chút, chậm rãi đâm rách da thịt, đẩy kim vào.
Bởi động tác của cô quá mức chậm chạp, Giang Hoài Khê đau dữ dội, nhưng vẫn nhẫn nhịn không nói tiếng nào.
Giang Vong châm kim xong, ngẩng đầu lạnh giọng xấu xa hỏi: “Có đau không?”
Giang Hoài Khê hừ nhẹ một tiếng, không hề trả lời cô. Giang Vong tuyệt đối là cố ý!
Giang Vong dường như không để tâm sự im lặng của nàng, thu dọn hộp thuốc xong, sau đó đến cửa, dè dặt bưng canh thuốc đến đầu giường Giang Hoài Khê, mới lại hỏi: “Bây giờ còn đau như vậy không?”
Giang Hoài Khê nhìn cô, trầm mặc một hồi, mới đáp lại: “Tốt hơn một chút rồi.”
Giang Vong tựa như sáng tỏ, cười nhạt bảo: “Cô thấy đấy, đau đớn dù khắc sâu trong lòng thế nào, cũng sẽ được xoa dịu bởi thời gian trôi qua, cô cần gì phải làm quá như thế, cần gì phải chuốc khổ bởi đau đớn nhất thời rồi cuối cùng cũng sẽ biến mất đâu.” Nói xong, cô đưa canh thuốc tới trước mặt Giang Hoài Khê, ý bảo nàng uống.
Giang Hoài Khê lại nặng nề mà nhìn chăm chăm cô, hồi lâu, mới trả lời: “Nếu như đau đớn có thể chứng minh, tất cả đã từng tồn tại, thế thì, tôi đồng ý đau đớn dài lâu.”
Giang Vong ngẩn ra, khẽ cười một tiếng, xoay người rời đi.
Giang Hoài Khê cũng trong lúc cô quay người đi hỏi cô rằng: “Nếu như đau đớn thật sự sẽ được xoa dịu tan biến bởi thời gian, vậy, Giang Vong, cô đã quên rồi chưa?”
Bước chân rời đi của Giang Vong dừng lại, ý cười nhạt nhẽo trên mặt dần dần biến mất, cuối cùng, cũng chỉ là yên lặng rời khỏi.