Cậu của Lục Tử Tranh biết được Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ về Cư Châu, liền nhiệt tình mời hai người 30 tết đến nhà cùng ăn một bữa cơm đoàn viên.
Lục mẹ cười khéo léo từ chối, lại trả lời chờ mấy ngày đầu năm sẽ đến gõ cửa chúc tết đồng thời cùng nhau ăn bữa cơm gia đình.
Buổi tối ăn cơm tất niên của đêm 30 Tết, Lục mẹ bày đặt bát đũa trên vị trí trước đây của Lục ba trên bàn ăn, cười nói với Lục Tử Tranh rằng: “Không biết ba con có giận hay không đây, lâu vậy rồi không cùng ông ấy ăn một bữa cơm...”
Lục Tử Tranh giúp bà bưng thức ăn đi ra, khẽ cười đáp: “Ba chắc chắn sẽ không giận mẹ, ông ấy yêu mẹ không hết...”
Lục mẹ tỏ ý tán thành gật gật đầu, lại lắc đầu nói: “Ba con nên giận con, năm nay vẫn không dắt ai về ra mắt cho ông ấy, ông ấy đoán chừng đang chờ đến cuống lên rồi...”
Lục Tử Tranh ngồi xuống, múc chén canh cho Lục mẹ, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Mẹ, con đói, mau ăn cơm.”
Lục mẹ bất đắc dĩ thở dài, một bên gắp thức ăn cho Lục Tử Tranh, một bên nhắc nhở: “Hoài Khê vừa gọi điện thoại chúc tết cho mẹ.”
Động tác gắp thức ăn của Lục Tử Tranh hơi hơi dừng một chút, rầu rầu đáp một tiếng: “Vâng.”
Lục mẹ nhìn dáng vẻ mềm nhũn không nhanh không chậm của cô, quyết định thọc cô một lát: “Tranh Tranh, tính nhẫn nại của Hoài Khê có ngày cũng sẽ dùng hết, có lúc, con cũng nên học chủ động và chịu thua.”
Một tay Lục Tử Tranh cầm bát, ngón tay trỏ dọc theo miệng chén nhẹ nhàng vuốt ve một hồi, mới thấp giọng nói: “Mẹ, cho con thêm chút thời gian...”
Lục mẹ hơi run run, thời gian sao, không biết, còn có thể chờ đến lúc đó hay không. Nhưng bà vẫn cưng chiều nhìn Lục Tử Tranh, hé mắt cười nói: “Ừ, mẹ không ép con, trong lòng con hiểu rõ là được rồi. Thôi, ăn cơm đi.”
Sau khi ăn xong cơm tối, Lục Tử Tranh cùng Lục mẹ đi vào nhà bếp, Lục mẹ rửa chén, cô ở bên cạnh giúp rửa bằng nước. Lục mẹ cảm thán nói: “Lại già thêm một tuổi rồi, sau này nếu mẹ không ở bên cạnh con, con cũng phải biết chăm sóc bản thân cho tốt, để mẹ yên tâm, biết không?”
Lục Tử Tranh rửa nước xong, cũng không thèm lau khô tay, liền chìa tay ôm lên mẹ, cọ cọ trên cổ mẹ, làm nũng: “Con sẽ chăm sóc bản thân thật tốt, nhưng mẹ phải luôn luôn ở bên cạnh con.”
Lục mẹ bất đắc dĩ vỗ vỗ đầu cô, dời đầu cô sang, cầm khăn lông khô giúp cô lau tay, cười nói: “Vẫn như đứa con nít chưa lớn vậy.”
Thu thập nhà bếp xong, hai người cùng nhau trở lại phòng khách xem tiết mục cuối năm. Nhưng mà vừa mới xem được một nửa, Lục mẹ bèn bảo bà hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi trước, chờ đến 12 giờ sẽ ra đốt pháo.
Hai ngày trước Lục Tử Tranh đã tổng vệ sinh cùng mua sắm đồ tết xong xuôi, giờ cô cũng có hơi mệt mỏi, tâm tư thì cũng không nằm trên chương trình cuối năm này, nên cũng tắt tivi trở về phòng nghỉ ngơi.
Cô tựa ở trên giường, nghe âm thanh pháo hoa liên tiếp ngoài cửa sổ, ngơ ngẩn mà xuất thần nhìn điện thoại di động.
Cô mở mục tin nhắn ra, ấn vào tên Giang Hoài Khê, lại kéo thanh cuộn lên lúc trước nhất, sau đó, một cái một cái lướt xuống mà quan sát.
Nhiều năm như vậy, tin nhắn giữa cô cùng Giang Hoài Khê đã lên đến hàng vạn tin, không biết tự lúc nào, cô bắt đầu không nỡ xóa bỏ tin nhắn Giang Hoài Khê gửi tới. Về sau, mỗi lần không gian dự trữ đầy, cô liền lấy ra một quyển vở, một tin rồi một tin sao chép qua, sau đó, lại xem lại một tin rồi một tin lần nữa mới xóa bỏ.
Cô lục lọi tin nhắn, nhớ lại những đoạn đối thoại ấy, những cảnh tượng kia, tâm bắt đầu dần dần mà an định xuống.
Kim giờ từ từ chỉ về 12 giờ, cô nghe thấy mẹ ra ngoài phòng chuẩn bị đi đốt pháo, tiếng chuông 12 giờ vừa vang lên, bốn phía liền vang lên tầng tầng lớp lớp tiếng pháo đinh tai nhức óc, sau đó, là một trận âm thanh đốt pháo hoa vang lên.
Lục Tử Tranh rốt cuộc mở khung chat ra, gửi một cái tin nhắn cho Giang Hoài Khê: “Năm mới vui vẻ.”
Chỉ trong phút chốc, Giang Hoài Khê đã trả lời cô. Chỉ là, cũng chỉ mỗi bốn chữ đơn giản nhìn không ra tâm tình: “Năm mới vui vẻ.”
Lục Tử Tranh cau mày nhìn bốn chữ này hồi lâu, lại xóa xóa rồi lại bỏ bỏ rất lâu trên khung chat, cuối cùng, thoát ra ngoài, vẫn không nói gì thêm.
Cô trước gửi thông điệp mừng năm mới cho Hứa Bách Hàm, đồng thời hỏi chị thời gian rãnh rỗi ở nhà, sau đó lại gửi thêm tin nhắn chúc tết cho một ít đồng nghiệp và nhóm người quen, cuối cùng sau khi nhận được hồi âm của Hứa Bách Hàm, Lục Tử Tranh liền đóng di động, tắm rửa đi ngủ.
Mùng một Tết, Lục Tử Tranh ăn điểm tâm, sau đó sẽ theo mẹ đến nhà cậu chúc tết.
Nhà ba Lục Tử Tranh mấy đời đơn truyền, vốn không có thân thích qua lại, bên phía Lục mẹ, cũng chỉ còn lại nhà cậu mà đi thăm viếng thôi.
Cậu mợ gặp được Lục mẹ liền vui mừng đến mù quáng, lôi kéo ngồi xuống định muốn ôn chuyện, Lục Tử Tranh ngồi ở phòng khách cùng họ một chốc, rồi cũng bị cô em họ lôi đi.
Khi còn bé quan hệ giữa cô và em họ cũng không tính là vô cùng thân thiết, nhưng bởi vì cậu rất quan tâm về phía mẹ con cô, hai nhà qua lại nhiều lần, ngược lại cũng xem như quen thuộc. Nhiều năm không gặp, bây giờ đứa em họ này lại có vẻ như rất thân thiết rất thích tiếp xúc với cô vậy.
Em họ thân thiết hỏi thăm tình hình đời sống, công tác của Lục Tử Tranh ở Lâm Châu, rồi trò chuyện việc nhà hồi lâu, sau mới do do dự dự lên tiếng hỏi: “Chị họ, sau này chị... Còn gặp Liên Huyên không?”
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, hiểu được tâm tư của cô em họ này, nhẹ nhàng nở nụ cười, song đáp: “Có gặp lại hay không, cũng không quan trọng, chuyện đấy đã qua rồi, em đừng để trong lòng mãi.”
Em họ cắn cắn môi, nhìn Lục Tử Tranh, chân thành mà áy náy nói: “Xin lỗi, đều là lỗi của em, câu xin lỗi này, em nợ chị đã rất nhiều năm.”
Năm ấy, cậu nghỉ làm, mợ là bà chủ gia đình, trong nhà bỗng chốc không còn nguồn căn sinh hoạt. Đơn vị làm việc của cậu vốn thuộc về xí nghiệp dưới trướng nhà họ Liên. Khi đó Lục Tử Tranh và Liên Huyên có quan hệ thân thiết, toàn trường đều biết, cô em họ cùng trường với cô, dĩ nhiên cũng nghe thấy được. Nhìn tình cảnh bi thảm trong nhà, nhỏ cùng đường mạt lộ liền đến cầu xin Lục Tử Tranh. Nhỏ nói: “Chị, gia đình em mấy năm qua cũng đối xử không tệ với chị và cô đúng không, chị giúp gia đình em một chút đi, chị với Liên Huyên thân như vậy, chỉ cần chị mở miệng một cái là được rồi, đối với Liên Huyên mà nói, giữ lại một người có chuyện gì to tát đâu.”
Khi đó Lục Tử Tranh chưa bao giờ dám chủ động đòi hỏi Liên Huyên cái gì, rất sợ Liên Huyên khó xử, càng sợ Liên Huyên khinh thường bản thân, hiển nhiên là lắc đầu liên tục từ chối.
Cô em họ lại đang lo lắng, bắt đầu nói không biết lựa lời, tức giận mắng cô không lương tâm, bảo ngày thường người nhà nhỏ đối xử tốt với mẹ con cô thật là uổng công, bảo cái chuyện bây giờ chỉ cần một câu nói mà thôi, cô cũng không muốn giúp một tay, sau này nếu trong nhà thật sự có khó khăn gì, làm gì còn tin tưởng cô nỗi, cậu thật là nuôi một con Bạch Nhãn Lang [1] vô ích mà.
Cô làm gì chịu được lời cầu xin lại mắng mỏ như thế của cô em họ, cuối cùng, sau vài lần do dự cũng vẫn gật đầu đáp ứng. Đó là lần đầu tiên cô mở miệng cầu xin Liên Huyên giúp đỡ, đương nhiên, cũng là một lần cuối cùng.
Lục Tử Tranh thở dài, nhàn nhạt cười cợt, trả lời cô em họ: “Em không có lỗi, lỗi là chị. Thật đấy, quên nó đi.”
Khi đó, cô thật sự có lỗi, lỗi ở chỗ lầm tin thời điểm ấm áp khi Liên Huyên mỉm cười với cô, lỗi ở chỗ ngộ nhận nhiệt độ và ngọt ngào của Liên Huyên khắc trên môi cô, lỗi ở chỗ, quá mức đánh giá cao tình cảm của Liên Huyên đối với cô.
Lần thứ nhất, Chu Phương Phàm hôn môi cô xong, liền vứt bỏ cô ở nơi đầu sóng ngọn gió [2]; Lần thứ hai, Liên Huyên hôn môi cô xong, liền vứt bỏ cô ở bên trong cơn bão tố.
Chu Phương Phàm chỉ để lại một ngụm nước bọt cùng tiếng kêu biến thái cho cô, Liên Huyên để lại cho cô, là ánh mắt khinh bỉ cùng bêu danh nhìn lầm người.
Lục Tử Tranh không hiểu, nếu hôn môi không phải minh chứng của yêu, vậy tại sao thời điểm khi cô yêu một người, sẽ khát cầu môi đỏ ấm áp của người đó như vậy? Hoặc quả như hôn môi là căn cứ minh chứng của yêu, thì tại sao có thể, trong chớp mắt thì lựa chọn tổn thương, giáng cô một đòn trí mạng như vậy?
Ngày mùng ba, Lục Tử Tranh theo lời mời của Hứa Bách Hàm, đến nơi hẹn ở nhà họ Hứa.
Hứa Bách Hàm vẫn tựa như thời trung học phổ thông, phái tài xế tới đón cô. Đến nhà họ Hứa, tài xế liền theo lời dặn dò của Hứa Bách Hàm mà nói cho Lục Tử Tranh: “Tiểu thư bảo cô trực tiếp vào phòng ngủ tìm cô ấy, lầu một quẹo trái chính là gian phòng ấy.”
Lục Tử Tranh và Hứa Bách Hàm quen biết đã nhiều năm, cũng từng tới nhà họ Hứa rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên đi vào phòng ngủ của Hứa Bách Hàm.
Cửa đang khép hờ, Lục Tử Tranh nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, liền nghe thấy giọng nói ấm áp nhàn tĩnh của Hứa Bách Hàm đáp lại: “Tử Tranh à? Vào đi.”
Lục Tử Tranh đẩy cửa vào, bèn nhìn thấy Hứa Bách Hàm đang ngồi trên xe lăn trước bàn đọc sách, trên đầu gối phủ một tấm thảm len dày, nghiêng đầu nhẹ nhàng cười nhìn cô.
Lục Tử Tranh đóng cửa, quay người lại, Hứa Bách Hàm vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh chị, ra hiệu cô ngồi xuống.
Lục Tử Tranh chú ý đến máy vi tính đang mở, trong loa chậm rãi chảy xuôi một đoạn nhạc nhẹ sau, một giọng nữ lành lạnh êm tai phát ra: “Các thính giả thân mến, chúc mọi người buổi tối tốt lành, tôi là DJ Giang Hoài...”
Lục Tử Tranh hơi sững sờ, nghi hoặc mà nhìn về phía Hứa Bách Hàm, Hứa Bách Hàm mỉm cười, hỏi cô: “Còn nhớ sao.”
Lục Tử Tranh cong cong mặt mày, cười đáp: “Dĩ nhiên nhớ rồi.”
Nếu cô không nhớ lầm thì chương trình này, hẳn là lần đầu tiên hợp tác giữa cô cùng Giang Hoài Khê, cô viết bản thảo, Giang Hoài Khê phát thanh.
Năm nhất đại học khi ấy, sau khi ăn tết xong rồi về lại trường, Hứa Bách Hàm nói cho cô biết, radio vườn trường bắt đầu chiêu mộ thành viên mới. Hứa Bách Hàm ở đại học học hệ tiếng Trung, khi đó là phó trưởng đài radio. Hứa Bách Hàm vẫn khuyến khích cô thử tham gia một lần, cô nghe kể cũng động tâm, hoặc bởi vì có Hứa Bách Hàm trong đấy, liền ghi tên tham gia. Nào có biết, một đường thì lọt vào được vòng trong, trải qua ba lần phỏng vấn bằng văn bản, cô đã được trúng tuyển.
Ngày thứ Hai đầu tiên sau khi chiêu tân xong xuôi, radio tổ chức một phiên hội nghị toàn thể, Lục Tử Tranh theo Hứa Bách Hàm, nghe trưởng đài ở phía trên phấn khích phát biểu, vốn là cõi lòng đang tràn đầy phấn khởi cùng lưỡng lự, nào ngờ, cô vừa quay đầu, lại nhìn thấy khuôn mặt âm hồn bất tán của Giang Hoài Khê.
Hai tay Giang Hoài Khê gấp lại đặt trên bàn, ngồi thẳng tắp, mắt nhìn chằm chằm vào trên sân khấu, chuyên chú nghe ngóng, tựa như hoàn toàn không chú ý đến cô.
Dưới đáy lòng Lục Tử Tranh kêu lên một tiếng sợ hãi, chán nản cực kỳ, cô chỉ cảm thấy thật sự là oan gia ngõ hẹp.
Lại nào ngờ, sau cùng của phiên hội, mỗi một bộ trưởng từng khâu khác nhau phải lên sân khấu sắp xếp chia tổ cho những người mới, cô vậy mà lại trùng hợp được gán vào cùng một tổ với Giang Hoài Khê. Phút chốc khi Lục Tử Tranh nghe rõ ràng, liền phản xạ có điều kiện mà quay đầu nhìn về phía Giang Hoài Khê, vừa vặn Giang Hoài Khê cũng nhìn lại, ánh mắt của hai người giao hội trên không trung, Lục Tử Tranh tinh tường nhìn thấy nét đắc ý trong ánh mắt của Giang Hoài Khê.
Hội nghị vừa kết thúc, Lục Tử Tranh liền không kiềm chế mà đưa ra phản đối về phía Hứa Bách Hàm, bày tỏ hy vọng rằng hãy chia tổ lại một lần nữa.
Hứa Bách Hàm nhìn Giang Hoài Khê đang ngồi cách đó không xa một chốc, hơi khó khăn nói: “Trưởng đài hình như quen biết với Giang Hoài Khê, có người nói lần chia tổ này là Giang Hoài Khê yêu cầu...”
Lục Tử Tranh cắn cắn môi, mất hứng nói: “Nếu thật không thể, vậy em rút khỏi đây.”
Hứa Bách Hàm cực kỳ hoảng sợ: “Em gái ngoan của chị ơi, em và em ấy có thâm cừu đại hận gì thế, sao lại nước lửa bất dung thế kia chứ. Em đừng xung động, chị qua đấy nói chuyện với em ấy thử xem.”
Lục Tử Tranh nhìn Hứa Bách Hàm đẩy xe lăn đến trước mặt Giang Hoài Khê, hai người nói gì đó, Giang Hoài Khê thoáng cau mày nhìn về phía cô một chút, sau đó, lại qua một lát, Giang Hoài Khê liền trực tiếp đi về phía cô.
Nàng đứng lại trước mặt Lục Tử Tranh, trên cao nhìn xuống Lục Tử Tranh đang ngồi, cau mày, khắp khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mặt không hài lòng: “Cậu rất không muốn trông thấy tôi?”
Lục Tử Tranh cúi đầu không nhìn nàng, giọng lạnh nhạt: “Tôi rất vui vì Giang tiểu thư cũng còn chút tự mình biết mình.”
Giang Hoài Khê không thích thái độ cúi đầu lảng tránh của cô như vậy, giơ tay cứng rắn nâng cằm Lục Tử Tranh lên, khiến cô nhìn mình: “Sao không nhìn tôi?”
Lục Tử Tranh ghét nhất chính là thái độ ngả ngớn bá đạo của nàng như vậy, không kiềm nỗi sự tức giận, đột nhiên đưa tay lên đánh vào bàn tay đang nắm cằm mình của Giang Hoài Khê, rồi đứng lên, thấp giọng quát lớn: “Cô táy máy tay chân gì thế. Cô có gì đáng xem sao? Nhìn cái gì chứ hả?!”
Giang Hoài Khê bị quát đến trở tay không kịp, trên mặt có hoảng loạn trong giây phút, nhưng rất nhanh đã được nàng che đậy đi. Nàng lạnh lùng nhìn chăm chú Lục Tử Tranh một lúc lâu, cuối cùng lạnh lùng nở nụ cười một tiếng, nói: “Được lắm. Không muốn cùng tổ với tôi, tôi cũng không miễn cưỡng cậu. Có điều, một ngày nào đó, tôi sẽ khiến cậu chính mồm yêu cầu về phía trưởng đài để cùng chung một tổ với tôi.” Nói xong, nàng nhặt chiếc áo khoác đặt trên bàn lên, khoát lên khuỷu tay mình, giẫm bước chân dài đi ra ngoài giảng đường.
Lục Tử Tranh hơi bị khí tràng mạnh mẽ của nàng làm kinh sợ, xuất thần mà nhìn bóng người đi ra ngoài của nàng.
Bỗng dưng, Giang Hoài Khê đột nhiên quay đầu lại, nhíu một bên mày lên, thẳng tắp nhìn về phía ánh mắt của Lục Tử Tranh, chế giễu lại: “Nhìn gì thế, không phải bảo tôi không có gì đáng nhìn sao?”
Lục Tử Tranh bị nàng làm nghẹn họng, nhất thời không nói ra được lời phản bác, đành phải trơ mắt nhìn Giang Hoài Khê lại quay người về, phóng khoáng đi khỏi. Bên cạnh, đang lẳng lặng nhìn hai người bọn họ, Hứa Bách Hàm rốt cuộc không nhịn được cười: “Hai người các em có cần buồn cười như thế không...”
Sau lần đó không lâu, Lục Tử Tranh liền lần đầu tiên lĩnh hội được tính cách đã nói là làm của Giang Hoài Khê.
Chương trình hiện tại Hứa Bách Hàm đang mở, chính là lần hợp tác đầu tiên với Giang Hoài Khê sau khi cô xin trưởng đài chuyển tổ.
Lục Tử Tranh hỏi Hứa Bách Hàm: “Sao đột nhiên lại nghe cái này?”
Tầm mắt Hứa Bách Hàm chuyển về một thiệp mời màu đỏ đặt trên bàn sách, nói: “Hoàng Trạch sắp kết hôn.”
Lục Tử Tranh đứng dậy cầm thiệp mời trên bàn mở ra xem, thấp giọng hỏi: “Tề Vũ thì sao? Chị ấy thế nào rồi?”
Hứa Bách Hàm cười khổ một tiếng, nói: “Cậu ấy qua nước Mỹ, gả cho một người đàn ông ly hôn bên đó, đổi cả thẻ xanh [3].”
Nhất thời Lục Tử Tranh trầm mặc, không khỏi có chút phiền muộn giống như Hứa Bách Hàm.
Hoàng Trạch cùng Tề Vũ lớn hơn một cấp so với Lục Tử Tranh, là thanh mai trúc mã, từ tiểu học đến trung học phổ thông đều học chung với nhau, hai người đã phải lòng nhau từ lâu rồi. Đại học, bọn họ lại trùng hợp thi chung vào một trường, lúc năm nhất đại học, hai người rốt cuộc chọc thủng lớp giấy cửa sổ mỏng te kia để đến bên nhau, là kim đồng ngọc nữ trong radio của bọn cô. Nhưng lúc Lục Tử Tranh đang năm hai đại học, bọn họ lại chia tay, không ai biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết là hai người đều cùng nhau rút khỏi radio. Sau đó, liền nghe nói Tề Vũ đổi một người lại một người bạn trai, Hoàng Trạch cũng thay đổi một người lại một người bạn gái. Năm đó khi tốt nghiệp đại học, radio đã tổ chức một buổi tiệc chia tay, hai người họ, lại ăn ý đều không đến, cũng không gặp nhau nữa.
Lục Tử Tranh thổn thức nói: “Nếu như năm đó họ không bắt đầu, biết đâu, sẽ để lại một hồi thầm mến trong thanh xuân sạch sẽ của hai bên, lúc nhớ lại, có lẽ sẽ tiếc nuối, nhưng cũng mỹ lệ.”
Hứa Bách Hàm nhưng khẽ mỉm cười, nói: “Nếu như chị là họ, biết rõ cuối cùng kết quả vẫn như thế, chị cũng vẫn sẽ đồng ý bắt đầu, chí ít, đã từng nắm giữ.”
Lục Tử Tranh hơi ngạc nhiên với quyết tuyệt của Hứa Bách Hàm, thở dài nói: “Không ngờ chị lại cố chấp dũng cảm với tình yêu như vậy.”
Hứa Bách Hàm lại lắc lắc đầu, cười khổ nói: “Em nói sai rồi, chị đối với tình yêu, chỉ là kẻ hèn nhát.”
Trên khuôn mặt dịu dàng của chị dẫn theo chút ưu sầu, nhẹ giọng hỏi Lục Tử Tranh: “Em còn nhớ chị nói rằng, chị muốn kể cho em nghe một câu chuyện cũ không?”
Vẻ mặt Lục Tử Tranh nghiêm túc gật gật đầu, trực giác nói cho cô biết, đây không phải là một câu chuyện cũ vui vẻ gì.
Chú thích:
[1] Bạch Nhãn Lang: Chỉ loại vong ân, phụ nghĩa.
[2] Nơi đầu sóng ngọn gió: Ví nơi phải trực tiếp đương đầu với những khó khăn, nguy hiểm lớn nhất.
[3] Thẻ xanh: Thẻ sử dụng cho những người định cư ở nước ngoài.