Có Thể Quay Lại Nhìn Em Không?

Chương 20: Ngủ chung giường




Hạ Dương ngẩn người nhìn Vũ Quân Thành, rốt cuộc sau nhiều năm như vậy cuối cùng cũng được hôn lên đôi môi ấy. Hóa ra, tình cảm dành cho anh lại nhiều đến mức muốn ngốc luôn rồi.

-Em...đêm nay có thể ở lại đây không...?-Hạ Dương ngẩng đầu nhìn anh

Vì hai mắt lúc nãy khóc bây giờ vẫn còn vương nước mắt, lại càng trở nên long lanh, tim anh bỗng nhiên mềm nhũn. Vũ Quân Thành ho một tiếng rồi nói

-Ngày mai em có lịch làm việc không?

-Sáng mai 9 giờ đi quay show truyền hình, 10 rưỡi đến trường quay phim Dạ Phong Hiên, quay đến khoảng 7 giờ tối, em ăn trưa ở đó, sau đó 8 giờ em có phỏng vấn trực tiếp trên mạng, tầm 9 giờ là xong việc..

Vũ Quân Thành nhíu mày

-Tiêu Tuyết xếp lịch cho em cũng hơi dày, tuy là người mới

-Không đâu...chị Tiêu đã sắp xếp hợp lý rồi, em cũng không cảm thấy dày...ít nhất không như ở Bình Nguyên.

Vũ Quân Thành nhướng mày chăm chú nhìn Hạ Dương để cậu nói tiếp

-Khi còn ở Bình Nguyên, chính là 6 giờ sáng đã dậy, làm việc cả ngày đến 11 giờ đêm, nhiều hôm còn đi quay từ 4 giờ sáng, có hôm đi sự kiện, cho nên em cảm thấy ở đây...không quá vất vả, em đều có thể sắp xếp được. Vũ tiên sinh!

Vũ Quân Thành bị gọi tên bất ngờ

-Em đương nhiên...đều chăm sóc cho anh...quan tâm anh được, em nhất định sẽ không lơ là...

Vũ Quân Thành uống cạn ly rượu để che đi nụ cười nửa miệng của mình.

-Không phải căng thẳng, em đi tắm đi, phòng tắm bên dưới, sau đó lên phòng đợi tôi

Hạ Dương có chút hít thở không thông, tắm rồi, đợi anh, sẽ làm gì a. Sẽ đi ngủ sao, có ngủ thật không hay sẽ...đau mông. Gương mặt từ trắng chuyển sang hồng rồi đỏ bừng, Vũ Quân Thành nhìn mãi không chán. Hạ Dương cười cười rồi nhanh chóng chạy đi, Vũ Quân Thành bây giờ mới bật cười thành tiếng. Anh ngẫm nghĩ, còn từ nào khác ngoài hai chữ đáng yêu không, vì hai từ này anh dùng nhiều rồi.

Hạ Dương nhìn trong gương, khuôn mặt cậu vẫn chưa hết đỏ, vỗ vỗ nước mấy lần để bớt nóng, Hạ Dương bắt đầu cởi đồ tắm. Hạ Dương tắm rất kỹ, lần này còn kỹ hơn, kỳ cọ thật sạch, còn dùng cả sữa tắm, đổ một đống vào tay, giống như muốn mùi thơm lan khắp nhà. Cùng lúc đó, Vũ Quân Thành cũng tắm xong trên phòng sau đó ngồi trên ghế xem điện thoại.

Hạ Dương chiều nay vừa đăng ảnh mới trên mạng, anh bây giờ mới có thời gian xem. Là ảnh cậu mặc trang phục cổ trang của bộ phim mới, Vũ Quân Thành tiếp tục ngạc nhiên. Là lần đầu anh thấy Hạ Dương mặc thế này, da cậu vốn trắng, lại mặc bộ đồ đen, tóc cột lên cao, đôi môi hồng nhuận, bầu mắt cũng được trang điểm hồng nhẹ, thật sự câu nhân. Hàng loạt bình luận như muốn nổ tung cả trang cá nhân, đều là khen tạo hình mới của Hạ Dương.

"Thật sự ai có thể đỡ tôi dậy không, đẹp chết tôi"

"Yêu nghiệt, đây là yêu nghiệt rồi"

"Tạo hình cho hiệp sĩ đúng không chị em, tại sao lại thu hút thế này, à, tôi là fan boy"

"Muốn sờ sờ eo nhỏ"

"Muốn chạm mặt ><"

...

Vũ Quân Thành càng đọc mặt càng đen, cư nhiên lại có nhiều fan nam đến vậy! Cái gì mà sờ eo, cái gì mà yêu nghiệt, các người nghĩ ai mới được phép sờ! Vũ Quân Thành quyết định không xem nữa, vừa lúc có cuộc gọi đến từ thư ký Trịnh, anh đi ra ban công nghe điện thoại.

Hạ Dương thấy cửa không mở, nhưng vẫn gõ cửa

-Vào đi

Hạ Dương thấy Vũ Quân Thành đang nghe điện thoại thì cậu ra ghế ngồi ngay ngắn. Chờ tầm 5 phút, sau đó anh mới bước vào, Vũ Quân Thành ngẩn người. Hạ Dương mặc áo choàng tắm rộng rãi, gương mặt vì mới tắm xong vẫn còn hồng hào, chân tay và cổ đều rất trắng, dưới ánh đèn lại càng tôn lên nước da của cậu. Vũ Quân Thành ho một tiếng

-Trời lạnh..

-Áo choàng lông này rất ấm, em không lạnh.-Hạ Dương vội vàng nói

Vũ Quân Thành gật đầu đi lên giường, Hạ Dương vẫn chăm chú quan sát động tác của anh, mãi đến lúc anh ngẩng đầu lên nhìn cậu, Hạ Dương tròn mắt, vội vàng đứng dậy đi đến bên cạnh giường.

-Em rốt cuộc muốn ngủ hay không?

-A...đương nhiên là...

Chưa nói hết câu, Hạ Dương đã bị Vũ Quân Thành nắm tay kéo ngã xuống giường, một tay anh đỡ gáy cậu để đỡ đập xuống giường, tay còn lại đỡ lấy eo Hạ Dương, Hạ Dương đỏ mặt.

-Em...cái kia

-Em có thể yên lặng một lúc được không?

Hạ Dương cảm thấy giọng nói khàn khàn này giống như có thể bóp chặt hơi thở của cậu.

Vũ Quân Thành chăm chú nhìn Hạ Dương, lúc này căn phòng chỉ có ánh đèn ngủ trên bàn cạnh đầu giường, Hạ Dương lại càng hồi hộp, không dám thở mạnh.

-Trước kia tôi có từng bỏ lỡ điều gì không?

Hạ Dương ngạc nhiên, ý anh muốn nói là gì? Người này lúc nào cũng kiệm lời như vậy làm cậu lúc nào cũng phải nghĩ ngợi thật lâu. Hạ Dương suy nghĩ một lát rồi trả lời

-Ở The moon and stars, chúng ta khi đó đã gặp nhau rồi...Khi đó em mới vào quán, là ngày đầu tiên làm việc, mang đồ ăn uống vào phòng 403, gặp anh lần đầu ở đó...sau này

-Em còn nhớ?-Vũ Quân Thành dĩ nhiên bị Hạ Dương làm cho ngạc nhiên

Kỳ thực, anh chẳng nhớ gì cả lần đầu gặp nhau, anh chỉ biết Hạ Dương từng làm ở đó, nhưng là nhớ về những lần gặp sau này.

Hạ Dương gật đầu cười tươi, nụ cười rộ lên của cậu làm anh hít một hơi thật sâu. Bây giờ mới được ngắm thật kỹ gương mặt của Hạ Dương lúc cậu vẫn còn thức, gương mặt dưới ánh đèn ngủ phòng anh, gương mặt khả ái, ánh mắt chỉ hết thảy nhìn anh. Rốt cuộc, Vũ Quân Thành nhịn không được mà cúi đầu hôn lấy môi cậu, Hạ Dương bất ngờ

Cảm nhận vẫn như lần đầu tiên hôn Hạ Dương, thật mềm và thật ngọt

Anh ngậm lấy môi cậu, còn quét một vòng ngoài môi, sau đó mới tận lực đi vào bên trong khoang miệng. Nụ hôn của anh dịu dàng như cách anh quan tâm Hạ Dương, không dùng lực, không mạnh bạo, ôn nhu đến mức Hạ Dương cảm tưởng mình có thể ngất đi rồi.

Ánh mắt cậu mờ mịt mở ra nhìn Vũ Quân Thành, anh mỉm cười, Hạ Dương sửng sốt, anh cười rồi...

-Vũ tiên sinh...

-Được rồi, mau ngủ đi.

Vũ Quân Thành vươn tay tắt đèn, sau đó kéo Hạ Dương vào lòng, đắp chăn cho cả hai. Tim Hạ Dương đập thình thịch, lúc nãy, cậu vẫn chưa kịp nhìn đủ, nụ cười của anh, ánh mắt nâu sâu thẳm của anh nhìn cậu, còn có nụ hôn dịu dàng của anh, Hạ Dương tủm tỉm cười, gương mặt đỏ bừng vẫn còn nóng. Hạ Dương nằm yên để anh ôm, hai người sau đó nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Một đêm này, cả hai đều ngủ ngon, bên ngoài tuyết rơi nhưng trong phòng lại vô cùng ấm áp. Vũ Quân Thành rất thích mùi thơm trên người Hạ Dương, không phải mùi sữa tắm kia, mà là hương thơm thực sự từ người cậu, cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái khi ngửi thấy, vòng eo nhỏ bé, mái tóc đen mềm mại. Vũ Quân Thành hết sức hài lòng. Anh từng ôm Bạch Nhất Thiên ngủ, nhưng là không nhiều, hơn nữa mỗi lần như thế cảm giác không quen thuộc, cho nên ngủ không đủ giấc

Còn Lục Nhiên, anh vẫn nhớ như in chỉ có hai lần ôm Lục Nhiên đi ngủ. Lục Nhiên vốn dĩ ngủ cùng người khác đều ngủ không được, Lục Nhiên lãnh đạm, nhưng vì cũng có tình cảm với Vũ Quân Thành nên miễn cưỡng để anh ôm đi ngủ. Nhưng đến lần thứ hai, cũng là lần cuối. Vũ Quân Thành sau này cũng lãnh đạm lạnh lùng, là vì muốn có lớp bọc hoàn hảo. Trước kia yêu Lục Nhiên, anh giống như phơi bày hết tâm tư cho đi, nên đến bây giờ sau chuyện tình cảm đổ vỡ ấy, Vũ Quân Thành cảm thấy điều quan trọng nhất là lớp bọc ấy...

Nhưng anh lại đối Hạ Dương sinh ra hảo cảm, thích thú, Vũ Quân Thành bên cạnh Hạ Dương vừa vui vẻ, nhưng lại vừa cảm thấy đau đầu...

7 giờ theo đồng hồ sinh học, anh tỉnh dậy, Hạ Dương vẫn còn ngủ say. Vũ Quân Thành không biết lôi đâu ra ý tưởng chụp ảnh cậu, lúc cất điện thoại đi mới xỉ vả bản thân mấy trăm lần, cái hành động trẻ con này, vẫn là đừng để người khác biết.

Hạ Dương chợt mở mắt, cậu thấy gương mặt anh trước mặt mình, trái tim ngọt ngào như ngâm đường. Thật tuyệt, tỉnh dậy là thấy anh, Hạ Dương nhịn không được mỉm cười, Vũ Quân Thành mất tự nhiên ho một tiếng rồi rời giường

-Em xuống nhà vệ sinh cá nhân rồi đợi tôi ăn sáng.

Hạ Dương a một tiếng, gật đầu đáp ứng, ngồi xem điện thoại một lúc rồi mới xỏ dép đi xuống nhà.

Vũ Quân Thành chưa bao giờ thức dậy cùng một ai, kể cả là Lục Nhiên...Hạ Dương là người đầu tiên thức dậy được thấy anh...

Trước kia khi cùng Bạch Nhất Thiên, vì ngủ không được cho nên Vũ Quân Thành mấy lần đều sang phòng đọc sách làm việc, sau đó ngủ luôn ở đó. Còn Lục Nhiên, đều vì Lục Nhiên mất ngủ, cho nên dậy trước, hoặc là có lần thứ hai, anh cố tình dậy trước xuống nhà nói bác quản gia chuẩn bị bữa sáng...Vũ Quân Thành lắc đầu cười...gì thế này.

Hạ Dương nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi thay đồ, sau đó vào bếp. Bác quản gia đang cho gia vị vào món soup gà

-Cháu có thể nấu được không?

-Hạ thiếu, tôi chuẩn bị gần xong rồi, cậu không cần phải nấu gì đâu, cứ ra bàn ngồi đợi đi.-Bác quản gia cười hiền

-A...đừng gọi cháu là Hạ thiếu, nghe xa cách lắm. Cứ gọi cháu là Hạ Dương được rồi.-Nói đoạn, Hạ Dương còn cười thật tươi

Bác quản gia ngẩn người rồi gật đầu cười. Hạ Dương lấy bát đĩa, rót cho Vũ Quân Thành một ly rượu vang nhẹ, còn cậu là một ly sữa tươi. Vũ Quân Thành đã ăn mặc chỉnh tề từ cầu thang đi xuống. Hạ Dương cảm thán, đẹp trai như vậy không làm diễn viên quả thực rất phí!

Hai người ăn sáng trong vòng 20 phút sau đó Vũ Quân Thành cùng Hạ Dương đến công ty. Tâm tình Hạ Dương vui vẻ giống như muốn hát thật lớn, nghĩ lại buổi tối hôm qua, miệng cậu không khép lại được, Vũ Quân Thành để ý, cũng mỉm cười.

Hai người đi từ xe ra gặp Bạch Nhất Thiên, Hạ Dương cắn răng, tình địch gặp tình địch, thế này liệu có đánh nhau không nhỉ.

Đương nhiên không thể xảy ra điều như Hạ Dương suy nghĩ, Bạch Nhất Thiên ban đầu bất ngờ, có điểm giận dữ nhưng sau vẫn mỉm cười

-Trùng hợp quá, gặp hai người...Hạ Dương, tài xế của cậu đâu sao tôi không thấy?

-Là tôi đi cùng xe với Vũ tiên sinh.-Hạ Dương mỉm cười

Bạch Nhất Thiên nhếch mép cười

-Cậu không tồi, xem ra tôi đánh giá thấp cậu rồi.

Vũ Quân Thành không muốn nghe Bạch Nhất Thiên nói thêm, cho nên im lặng mà bước đi, Hạ Dương thấy thế thì vội đuổi theo nhưng bị y giữ lại

-Cậu là cái gì mà định đi vào thang máy chuyên dụng?

-Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy. -Hạ Dương mỉm cười

-Có chuyện? Hạ Dương, cậu lên giường của Vũ Quân Thành rồi à?

Hạ Dương có chút tái mặt, không phải cậu không thừa nhận, mà là cậu không thích cái cách nói của Bạch Nhất Thiên, không có ý gì tốt đẹp cả.

-Sao, im lặng là thừa nhận rồi. Thật đáng thương!

-Bạch tiên sinh, anh nói gì cũng được, nhưng tôi còn có việc phải đi trước.-Hạ Dương vẫn một mực mỉm cười.

Bạch Nhất Thiên vẫn cầm tay Hạ Dương không cho cậu đi, y găm thật mạnh móng tay lên tay cậu

-Tôi nói này, chẳng phải anh cũng như vậy sao Bạch tiên sinh

-Cậu...cậu có tư cách so sánh với tôi? Hạ Dương, cậu đừng được nước mà làm tới. Loại người như cậu, chẳng phải hèn hạ mà cầu xin dưới chân anh ấy hay

-Em nói đủ chưa!-Vũ Quân Thành từ nãy đứng ở sau xe nghe hết, bây giờ nhịn không được mà đi đến.-Đây là công ty, em đừng giở thói tùy tiện ép người như vậy, tôi bao che giúp em không ít rồi!

-Vũ Quân Thành!-Bạch Nhất Thiên giận dữ.-Anh bênh cậu ta

-Cậu ấy là nghệ sĩ của công ty, không được để chịu bất cứ ủy khuất nào, bao gồm cả việc dù em có là tiền bối của cậu ấy cũng không được phép nói với cậu ấy như vậy!

Hạ Dương cảm giác muốn bay lên, Vũ Quân Thành đang bảo vệ cậu kìa, có thể cười to một tiếng được không, sau nhiều năm như vậy, lần này thực sự rất sảng khoái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.