Cô Nhiên Tùy Phong

Chương 40: Hoàn Khấu




” Nhiên nhi, tỉnh?” Nghe được thanh âm hừ nhẹ, Phong Khiếu Nhiên cúi thấp hỏi người đang tựa trên người mình.

” Ân…” Cô Nhiên vẫn tiếp tục nhắm mắt, đáp nhẹ một tiếng, thân thể cứ như không phải là của mình. Cả người mềm nhũn, hạ thân cơ hồ cũng không còn cảm giác gì gọi là đau là xót . Hắn không nhớ rõ hôm qua cha muốn hắn mấy lần, chỉ biết là sau cùng ăn cơm chiều đều là hắn ở trong mơ màng được cha uy. Hắn có khi thực không rõ, vì sao tinh thần tha luôn tốt như thế, không giống như mình, hắn thấy cha nên so với mình càng mệt hơn mới đúng, chẳng lẽ là nguyên nhân nằm ở võ công cha giỏi? 

” Nhiên nhi, ngủ nữa đi.” Thấy người đáp lại một tiếng rồi không có động tác nào nữa, Phong Khiếu Nhiên lộ ra nụ cười sủng nịch, hắn biết hôm qua mệt chết người này.

” Tiêu…ngươi vì sao không mệt…” Cô Nhiên hàm hồ hỏi, hắn sợ cha là đang gắng gượng.

” Cha như thế nào mệt? Nhiên nhi là người chịu thừa nhận, mệt là đương nhiên.” Không ngừng nhu ấn lên eo Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên đáp.

” Tiêu nên so với ta mệt hơn mới phải.” Cô Nhiên vẫn là không tin, hắn chính là không cần cử động gì, có thế nào cũng không nên mệt hơn cha mới đúng. (_ __|||)

” Ha hả, vậy Nhiên nhi muốn thử xem hay không? Đổi ngày khác ngươi ở mặt trên, để cha làm người thừa nhận, ngươi sẽ biết cha không lừa ngươi.” Phong Khiếu Nhiên nghĩ nghĩ, hướng đến Cô Nhiên nói ra lời đề nghị, hắn cũng không để ý việc làm người phía dưới một lần. ( ừ một phát cho vui nhà vui cửa nào=]]])

” Không cần…” Cô Nhiên không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,” Như vậy hảo quái, vẫn như hiện tại thì được rồi.” Ánh mắt còn có chút trầm, tựa lưng vào người cha thật thoải mái, hắn lại có chút mỏi mệt.

” Nhiên nhi không hề lo lắng một chút nào sao? Nói không chừng Nhiên nhi sẽ thích cảm giác ở mặt trên.” Phong Khiếu Nhiên cũng không ngoài ý muốn đối với cự tuyệt của Cô Nhiên, lại không nghĩ rằng lý do người này cự tuyệt cư nhiên là như vậy.

” Không…Tiêu… ngày mai chúng ta lại đi được không, ta còn muốn ngủ.” Cô Nhiên đánh một cái ngáp, ngôn ngữ mông lung hỏi, hắn nhớ rõ cha tối hôm qua nói với mình sớm mai bọn họ phải đi.

” Nhiên nhi, vì sao không muốn cha?” ánh mắt Phong Khiếu Nhiên có chút phức tạp, khẽ vuốt lõa bối (lưng trần) của Cô Nhiên, mềm nhẹ mở miệng.

” Ngô…mệt…hơn nữa hảo quái, ta thích Tiêu… ngô… ôm… ta…” Hai chữ cuối cùng Cô Nhiên nói rất nhẹ, nói xong hắn lại rơi vào trầm ngủ.

Thấy Cô Nhiên thực còn chưa tỉnh ngủ, Phong Khiếu Nhiên ôm Cô Nhiên đã nhắm lại hai mắt :” Nhiên nhi, chẳng biết sau mười năm nữa ngươi còn có thể cho rằng như vậy hay không.” Đương nhiên, lời của Phong Khiếu Nhiên Cô Nhiên căn bản nghe không được, hắn chỉ biết là trên người cha hảo hảo ngủ.

………..

” Tiêu, còn mấy ngày nữa mới có thể đến?” tựa vào người cha, Cô Nhiên miễn cưỡng hỏi. Từ sau ngày cha cùng hắn tâm sự, hắn thấy thứ vẫn luôn đè nặng trong ngực giống như chưa từng tồn tại, cả người thoải mái không ít. Rồi khi vừa nhìn thấy cha, hắn lại đi đến hôn, đến ôm, kết quả cha sẽ muốn hắn, cuối cùng thì hiện tại hắn lại không có chút khí lực đứng dậy nổi.

” Còn một ngày nữa là có thể đến, Nhiên nhi có phải là buồn chán?” Phong Khiếu Nhiên chăm chú nhìn gương mặt có chút hồng nhuận của Cô Nhiên, trong mắt là giấu không được yêu thương.

” Không phải, chỉ là tò mò nơi có sơn có thủy Tiêu muốn cho ta xem là có hình dạng như thế nào. ” Sờ lên một làn tóc dài của cha, Cô Nhiên xốc lên xe liêm nhìn về phía bên ngoài.

” Đến lúc đó Nhiên nhi chẳng phải sẽ biết?” Phong Khiếu Nhiên úp úp mở mở.

Lúc này một chiếc xe ngựa từ bên người bọn họ lướt qua, nam tử bên trong từ cửa xe nhìn thấy được Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên thoáng chốc nhìn thấy từ trong mắt nam tử lộ ra kinh diễm liền buông xuống xe liêm bị Cô Nhiên xốc lên. Đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, sắc mặt Phong Khiếu Nhiên trầm hạ.

” Tiêu? Sao vậy?” Nhận thấy được cha có gì đó không đúng, Cô Nhiên ngẩng đầu nhìn lại. Hắn thực không có nhìn thấy tên nam tử kia, cho nên không biết Phong Khiếu Nhiên vì sao mất hứng.

” Nhiên nhi, cha nên mua cho ngươi sa mạo (nón có màn che).” Ở trên cổ Cô Nhiên mạnh mẽ hôn xuất một cái ấn ký, trên mặt Phong Khiếu Nhiên tràn đầy ảo não.

” Ngô? Vì sao? Ta làm sao?” Cô Nhiên sờ sờ mặt mình, mặt hắn vẫn bình thường a.

” Nhiên nhi, ngươi bộ dạng rất đẹp, cha không muốn để cho người khác nhìn thấy dung mạo của ngươi.” Nghĩ đến tên nam tử vừa rồi, trên người Phong Khiếu Nhiên tản mát ra một tia hàn ý.

” Tiêu…ta lại không phải nữ tử.” Cô Nhiên cười rộ lên, hắn thấy ý tưởng của cha thực quái.

” Nhiên nhi, không được cười với người khác, đáp ứng cha.” Nhìn thấy nụ cười của Cô Nhiên, Phong Khiếu Nhiên càng thêm lạnh.

” Tiêu? Nói cho ta ngươi bị sao vậy?” Cô Nhiên lúc này mới thấy sự tình dường như có chút nghiêm trọng, sao sắc mặt cha lại khó coi như thế.

” Nhiên nhi, ngươi là của ta, đáp ứng cha, không được cười với người khác, hơn nữa là người lạ, nam nữ đều không được!” Phong Khiếu Nhiên biết mình là đang ăn vị (ghen=]]) , mà hắn cũng thừa nhận.

” Tiêu…” Cô Nhiên có chút khó xử,” Đại ca, Nhị ca còn có Lục đại ca bọn họ thì là sao đây, ta làm không được a.” Hắn sao có thể không được cười với bọn họ ni? Còn có ông nội…

” Trừ những người trong lâu, còn có ông nội người, còn những người khác, không cho ngươi cười, nếu có thể, lại càng không nên cùng bọn họ nói chuyện.” khẩu ngôn của Phong Khiếu Nhiên không có một tia thông dung. (thương lượng/đồng tình)

“………..” Thở dài một tiếng, Cô Nhiên lại hướng cha lộ ra mạt tươi cười ôn nhu,” Được…” Tuy chẳng biết cha vì sao lại như vậy, khả hắn không muốn để cha mất hứng.

” Ân.” Nghe được câu trả lời của Cô Nhiên, mặt Phong Khiếu Nhiên mới hòa hoãn một chút, trong lòng bắt đầu lo lắng chuyện mua sa mạo cho Cô Nhiên.

” Lâu chủ, phía trước có một trà bằng (đình) , ngài và thiếu gia có muốn ở nơi đây dùng cơm trưa hay không.” Triệu Vũ chậm xuống xe hỏi.

” Dừng xe đi, cho thiếu gia đi ra ngoài hoạt động cũng tốt.” Phong Khiếu Nhiên đối Triệu Vũ phân phó, rồi mới lay tỉnh người đã có chút buồn ngủ,” Nhiên nhi, dậy đi ra ngoài uống chút trà, hoạt động gân cốt.”

” Ân…được.” Cô Nhiên tỉnh táo lại, hắn cũng nên xuống xe đi bộ, xe ngựa thực thoải mái làm hắn luôn muốn ngủ. Đem quần áo chỉnh lại, Cô Nhiên đợi sau khi cha ra ngoài liền đi theo xuống.

Phong Khiếu Nhiên dìu Cô Nhiên xuống xe ngựa, vừa chuyển thân liền lập tức đem Cô Nhiên ôm vào trong lồng ngực, hơn nữa còn đem đầu Cô Nhiên nép vào ngực mình.

” Tiêu..?” Chôn trong lồng ngực cha, Cô Nhiên nhẹ giọng hỏi, cha đây là làm sao?

” Nhiên nhi, trở về xe.” Nhìn thấy một người hướng bọn họ đi tới, Phong Khiếu Nhiên trầm hạ hai mắt, xoay người định đem người trong lồng ngực ôm trở lại xe.

” Tại hạ Văn Thiên Vũ, kính đã lâu đại danh Phong lâu chủ Thích Nhiên lâu, hôm nay vừa thấy, thật sự là vinh hạnh của tại hạ.” Người đi tới ôm quyền hướng Phong Khiếu Nhiên tiếp đón, khả ánh mắt lại dừng ở người được Phong Khiếu Nhiên ôm sát phía trước.

” Văn Thiên Vũ, các chủ Huyễn Ngọc các … Phong mỗ không nhớ rõ Thích Nhiên lâu cùng Huyễn Ngọc các có giao tình gì.” Phong Khiếu Nhiên cũng không giật mình vì đối phương nhận ra mình. Huyễn Ngọc các là nơi chuyên môn sưu tập tin tức trên giang hồ, chỉ cần xuất đắc khởi tiễn (đưa thù lao), ngươi có thể biết những gì ngươi muốn biết. Các chủ Văn Thiên Vũ được mệnh danh ” Âm dương nhãn”, lại như thế nào không biết Phong Khiếu Nhiên là bộ dáng thế nào.

” Phong lâu chủ làm gì lạnh nhạt như thế, một khi ngươi và ta đã không có giao tình gì, vậy hôm nay Phong lâu chủ có thể nể mặt hay không, cho tại hạ thỉnh Phong lâu chủ uống một chén thanh trà?” Văn Thiên Vũ không vì thái độ Phong Khiếu Nhiên mà sinh khí, tính tình Phong Khiếu Nhiên hắn tự nhiên rõ ràng, càng huống chi hiện tại có thứ khiến hắn càng cảm thấy hứng thú.

” Không cần.” Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng đáp trả, lập tức ôm Cô Nhiên chuẩn bị lên xe.

Văn Thiên Vũ nhanh tiến lên một bước ngăn lại Phong Khiếu Nhiên, tiếp đó dùng thanh âm chỉ có Phong Khiếu Nhiên và Cô Nhiên có thể nghe được nói: ” Nói vậy người trong lồng ngực Phong lâu chủ chính là tiểu tư Cô Nhiên bên người Phong lâu chủ đi. Nghe nói Phong lâu chủ trước mắt độc sủng một vị tiểu tư gọi là Cô Nhiên, địa vị thậm chí so với hai vị công tử của Phong lâu chủ còn cao hơn. Phong lâu chủ lại vì tiểu tư này mà đem cốc chủ Quý Lâm của Sương Trần cốc đánh thành trọng thương. Càng phải nói đến thì tỷ tỷ Quý Lâm kia không phải là nữ nhân Hồng Sương trước kia của Phong lâu chủ sao? Vốn tại hạ còn chưa tin, hôm nay vừa thấy mới biết quả đúng như vậy. Văn mỗ không thể tưởng được Phong lâu chủ cư nhiên lại thích một gã nam tử, hơn nữa còn không che giấu tình cảm yêu thích của ngài, tại hạ bội phục. Chính là một đoạn thời gian trước đây tại hạ nghe nói đứa con đã mất tích của Phong lâu chủ trở về tìm ngài, rồi lại bị ngài đưa đến Thiên viện, hiện tại lại chẳng biết tung tích mà Phong lâu chủ lại không làm ra chút hành động lo nghĩ gì. Một tên tiểu tư chẳng lẽ so với đứa con của ngài quan trọng hơn sao?”

” Văn Thiên Vũ, Huyễn Ngọc các ngươi muốn như thế nào đó là chuyện của ngươi, nhưng ngươi nhớ kỹ, đừng mang chủ ý đánh lên đầu Thích Nhiên lâu, càng đừng đem chủ ý đánh lên đầu Phong Khiếu Nhiên ta. Thích Nhiên lâu ta ngươi tốt nhất ít quan tâm, đặc biệt là con của ta. Không cần vọng tưởng lấy trứng chọi đá.” Phong Khiếu Nhiên lạnh lùng nhìn Văn Thiên Vũ, giọng điệu mang tuyệt đối tức giận. Một tay ấn đầu Cô Nhiên, một tay đem Cô Nhiên ôm chặt lấy, Phong Khiếu Nhiên tiện thể hướng Văn Thiên Vũ lộ ra mạt cười trào phúng,” Huyễn Ngọc các… hừ! Chẳng qua chỉ như thế.” Tiếp đó bước lên xe ngựa, cũng ngay khoảnh khắc đó, Phong Khiếu Nhiên đối với người trong lồng ngực phóng nhu thanh âm:” Nhiên nhi, một hồi cha lại tìm nơi sạch sẽ cùng ngươi ăn cơm.” Dứt lời, xe liêm lập tức buông xuống.

Văn Thiên Vũ còn chưa nghe hiểu những lời vừa rồi thì xe ngựa của Phong Khiếu Nhiên đã từ trước mặt hắn chạy thẳng ra ngoài. Qua nửa ngày sau, ánh mắt Văn Thiên Vũ đầu tiên là trầm tĩnh, khoảnh khắc tiếp theo liền mị lên:” Phong Khiếu Nhiên, ngươi không hổ là lâu chủ của Thích Nhiên lâu!”

” Tiêu? Vừa rồi…” Ngồi ở bên khe suối, Cô Nhiên trầm ngâm một hồi mới mở miệng hướng cha hỏi, lời người kia hắn nghe hiểu một ít, khả cha vì sao phải nói cho người kia mình chính là con của cha ni? Người kia cũng không biết không phải sao?

” Nhiên nhi, cha đã nói ngươi là con ta, cha tuyệt sẽ không phủ nhận điểm ấy, hơn nữa… cha cũng nói qua, cha sẽ lại càng không phủ nhận sự thật cha yêu ngươi.” Phong Khiếu Nhiên uy Cô Nhiên một ngụm thịt bò, rồi mới dùng miệng cắn đi một nửa miếng thịt bên môi Cô Nhiên .

“…Tiêu, người kia là ai?” Cô Nhiên vì hành động của cha mà có chút đỏ mặt hỏi. Người vừa rồi làm hắn cảm giác không thấy có ác ý gì, khả lại thấy có chút không đúng. Hắn sợ cảm giác của mình sai rồi, cũng sợ người kia sẽ hại cha. Dù sao thì chuyện giữa hắn và cha, không phải người khác có thể chấp nhận.

” Người không liên quan, Nhiên nhi, trong lòng ngươi chỉ có thể nghĩ đến cha.” Phong Khiếu Nhiên có chút bất mãn, nếu người kia thực nghĩ rằng có thể uy hiếp đến hắn, thì đã rất xem nhẹ Phong Khiếu Nhiên hắn. Nam tử vừa rồi ở trong xe ngựa nhìn thấy Nhiên nhi chính là Văn Thiên Vũ kia, người nọ muốn đánh chủ ý gì hắn chính là nhất thanh nhị sở.

” Tiêu… ân…ngươi bảo ta không được để ý…vậy ta hiện tại không gọi ngươi là cha.” Cô Nhiên biết cha không muốn hắn lo nghĩ, cho nên cũng không hỏi nữa. Hiện tại trước mặt cha hắn đều tự xưng cha, cũng không biết vì sao, hắn lại gọi không ra, hắn muốn gọi Tiêu.

” Nhiên nhi thích gọi ta là Tiêu sao?” Phong Khiếu Nhiên tiến gần nhíu nhíu mi.

” Ân, ta cũng không biết vì sao, lúc gọi Tiêu so với lúc gọi cha thì trong lòng cao hứng hơn” Cô Nhiên hồi tưởng lại cảm giác của mình, hắn cũng nói không được vì cái gì, chỉ thấy mỗi lần gọi ” Tiêu”, tim của hắn sẽ lại đập nhanh vài cái.” Ngô… chỉ thấy, lúc đó Tiêu chỉ là một người của riêng ta.” Ấn trụ lên ngực mình, Cô Nhiên cảm nhận được lồng ngực lại nhảy nhanh vài vái, trong mắt mang thỏa mãn và yêu thích.

” Nhiên nhi…” thanh âm Phong Khiếu Nhiên bỗng hạ thấp.

” Ân?” Cô Nhiên nhìn lên trước.

” Gọi ta Tiêu.” Cả người Phong Khiếu Nhiên đổ về trước.

“…Tiêu…” Cô Nhiên thấy tim của mình đập càng lúc càng nhanh.

” Lại gọi một tiếng…” Thanh âm ám ách trở nên càng thấp.

” Tiêu…” Nhìn cha đang ghé sát vào mình, Cô Nhiên thấy hắn dường như không thể hô hấp được nữa.

“…………” Miệng của Phong Khiếu Nhiên đã phủ lên đôi môi hồng diễm của Cô Nhiên.

Nghe được khí thanh cách đó không xa truyền đến, Phong Khiếu Nhiên ôm chặt Cô Nhiên đem mặt y giấu đi. Triệu Vũ đứng ở trước đưa lưng về phía bọn họ cũng nắm chặt bội kiếm bên hông, sau khi được lâu chủ ngầm hạ mệnh lệnh, Triệu Vũ mới rút bàn tay cầm trên kiếm ra, tiếp tục thủ bên xe ngựa, chính là trong mắt lại hiện lên vẻ ki tiếu (cười giễu cợt/ xảo trá) của người nọ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.