Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 8: 8: Hoán Gia Đẹp Trai Quá Muốn Sinh Khỉ Con Cho Hoán Gia





Editor: Susan“Vẫn luôn ở bên cạnh anh mà.” Trần Tiểu An ỷ vào việc Dư Hoán không nghe hiểu tiếng kêu meo meo của mình mà nói một cách trắng trợn.

Vành tai trái nhòn nhọn bị Dư Hoán nhéo, Trần Tiểu An duỗi móng vuốt đập lên cổ tay Dư Hoán, ý bảo anh đừng nhéo nữa, nhưng mà móng mèo không thể sánh bằng tay người, Dư Hoán không chỉ nhéo lỗ tai cậu mà anh còn tha hồ xoa nắn mặt cậu một trận.
Trần Tiểu An liền dứt khoát cắn ngón tay của Dư Hoán, không cho Dư Hoán cứ làm bậy trên đầu mình, chỉ là cậu cũng không dùng lực, chỉ ngẩng mặt lên trợn trừng đôi mắt to tròn nhìn Dư Hoán, anh rút ngón tay lại: “Cái này không ăn được đâu.”
Trần Tiểu An: “Ai thèm ăn ngón tay chứ!”
Dư Hoán ôm chặt mèo vào lòng, một tay vỗ về trên lưng Trần Tiểu An, quay qua hỏi Quý Nhất Nhiên: “Tìm được ở đâu vậy?”
“Tình cờ gặp ở cửa”, Quý Nhất Nhiên thuận miệng nói, hắn lại nghĩ đến sau này nếu Trần Tiểu An biến thành người, vậy thì con mèo sẽ phải mất tích.

Vì vậy hắn tiêm một mũi dự phòng trước cho Dư Hoán, “Con mèo này của cậu có một tâm hồn khao khát tự do, nó có thể chạy bất cứ lúc nào… Lần trước không phải cậu bảo anh đi tìm cửa hàng thú cưng kia sao, bữa giờ luôn có chuyện khác xen vào nên anh chưa kịp nói với cậu.

Là do mèo tự chạy đi, nhưng cửa hàng thú cưng sợ phải gánh trách nhiệm nên bọn họ vừa đi tìm vừa dùng mấy cái video trước kia quay để miễn cưỡng lừa cậu, họ tính nếu thật sự không tìm được sẽ nói với cậu, anh đã nghiêm túc phê bình bọn họ rồi.”
Dư Hoán cúi đầu nhìn nhóc mèo đang thoải mái cọ trong lồng ngực mình, anh vẫn không hình dung ra được, cho dù tự chạy thì cũng không thể chạy xa như vậy chứ… Nhưng cũng không còn cách giải thích nào khác, anh nói với Quý Nhất Nhiên: “Thôi bỏ đi, mèo cũng không xảy ra chuyện gì, bảo bọn họ sau này đừng như vậy nữa, nếu có chuyện gì thì phải nói thẳng với chủ của thú cưng.” Tuy nói như vậy nhưng Dư Hoán cũng không định đến cửa hàng kia nữa.
Quý Nhất Nhiên nói thầm trong lòng ai mà quản được con mèo nhà cậu chứ, tuy sau đó cửa hàng thú cưng xử lý không tốt thật, nhưng ngay từ đầu con mèo này vốn đã có ý định bỏ trốn.
Chủ đề này dừng lại ở đây.

Nhớ tới cái gì đó nên Dư Hoán lại hỏi: “Tiểu An không sang đây sao?”
Quý Nhất Nhiên mắt to trừng mắt nhỏ với Trần Tiểu An nằm trong vòng tay Dư Hoán, Quý Nhất Nhiên nói: “Không tới nữa, tới để làm gì, mỗi ngày không có việc gì thì ngồi bên cạnh xem cậu diễn hả?”
“Cũng rất tốt mà, có thể học được cái này cái kia, hẳn là trước kia cậu ấy không đi học diễn xuất các thứ nhỉ?”
Quý Nhất Nhiên quả thật muốn nổ não [1] luôn: “Chưa từng học, thuần nghiệp dư luôn, anh sắp xếp công việc khác cho cậu ấy… Cái này để sau rồi nói, anh mệt quá chừng, về trước đây.”
[1]

Cũng không biết tại sao Dư Hoán lại thấy có chút tiếc nuối, anh mới quen biết với Trần Tiểu An chưa được bao lâu, nếu nói gặp lần đầu mà như đã quen thân thì cũng hơi quá… Chỉ là quả thật anh có thể tìm được cảm giác gần gũi khó nói trên người Trần Tiểu An.
Quý Nhất Nhiên vừa đi, Dư Hoán liền nâng Trần Tiểu An lên rồi vùi đầu vào cái bụng lông xù của cậu hít mạnh một hơi: “Chạy không xa ư? Trên người vẫn rất sạch sẽ.”
Trần Tiểu An: “!!!” Rõ ràng phải là tui hít anh! Sao lại biến thành anh hít tui rồi! Trần Tiểu An cảm thấy rất mất tự nhiên mà đạp đạp hai chân sau, sau đó cậu dứt khoát sử dụng luôn bốn chân giẫm lên mặt Dư Hoán.

Dư Hoán nới lỏng tay, Trần Tiểu An liền thuận thế nhảy lên đầu Dư Hoán, cũng may thân hình cậu nhỏ, hình thể đan xen giữa mèo con và mèo trưởng thành, ngồi trên đầu cũng vẫn ổn định được.
Dư Hoán dỗ cậu: “Xuống dưới đi, đừng để bị ngã.”
Trần Tiểu An uy phong lẫm liệt ngồi chưa được bao lâu thì tụt xuống vai Dư Hoán, cái đuôi buông lỏng quấn một vòng quanh cổ anh.

Dư Hoán thấy mèo không muốn xuống dưới, anh bèn kê gối đầu ngồi lên trên giường, định dỗ mèo đại gia xuống: “Ngủ rồi?”
Trần Tiểu An vẫn rất dễ dỗ, Dư Hoán vừa mới nói cậu liền rời khỏi vai Dư Hoán, nằm cuộn tròn bên gối của anh.
Dư Hoán tắt đèn chuẩn bị đi ngủ thì điện thoại reo, là tin nhắn từ một dãy số xa lạ.
Tin nhắn viết: Hoán Gia, em đã trở lại công ty rồi ạ ~ em học được rất nhiều thứ, cảm ơn ngài ạ! Ngủ ngon~
Chữ ký là Trần Tiểu An.
Dư Hoán cười cười, cũng gõ một câu ngủ ngon trả lời đối phương, sau đó lưu số điện thoại này vào danh bạ.
Trần Tiểu An cũng nhìn lướt qua tin nhắn này, cậu vốn đang híp mắt thiu thiu chuẩn bị ngủ lại bị chữ ký trong tin nhắn làm cho tỉnh như sáo.

Cậu cực kỳ kích động ngồi dậy, vươn bàn chân ra đè xuống màn hình điện thoại của Dư Hoán: “Đó là Trần Tiểu An giả mạo!! Trần Tiểu An thiệt đang ở đây nè! Anh đừng để bị lừa nha!”
Dư Hoán thuận thế nắm lấy bàn chân Trần Tiểu An, anh không biết Trần Tiểu An đang nói cái gì, nhìn động tác của mèo mà miễn cưỡng đoán mò: “Không cho tao chơi điện thoại hả? Hay là màn hình sáng quá?”
Quả thật là ông nói gà, bà nói vịt! Trần Tiểu An thở phì phò nhảy xuống giường, tìm được cái ổ đệm cho mèo mà lúc trước Dư Hoán đã chuẩn bị cho cậu, rồi đi vào trong đó ngủ.
Khoảng ba phút sau, Trần Tiểu An lại cảm thấy nằm trong ổ mèo thiệt là khó ngủ, cậu cũng không mảy may nhớ đến động tác xuống giường vừa nãy của mình dứt khoát đến cỡ nào, cứ bình thường như chẳng có gì xảy ra mà tao nhã giẫm từng bước chân trở lại vị trí vừa nãy.

Aiz, ngủ bên cạnh nguồn linh khí vẫn là thoải mái nhất.

Trần Tiểu An nghĩ như vậy.
Sau đó nguồn linh khí kia liền kéo cậu vào trong ngực mình.
Bên này bọn họ vẫn đang ngủ ngon lành, bên kia Quý Nhất Nhiên còn đang cầm một chiếc điện thoại khác bấm điên cuồng.

Vừa trở về phòng, vốn dĩ hắn muốn tắm rửa xong rồi ngủ luôn thì đột nhiên nhớ tới một chuyện.

Theo lý thuyết hậu bối cùng công ty ở đây học hỏi đã hai ngày rồi, sau khi quay về chắc chắn phải nhắn tin cho tiền bối để bày tỏ lòng cảm ơn, chưa kể đến Trần Tiểu An còn có thiết lập fanboy nữa.

Nhưng mà bây giờ Trần Tiểu An đang là mèo mà!
Quý Nhất Nhiên suy xét nửa ngày rồi mới quyết định thay Trần Tiểu An nhắn tin qua trước để tránh Dư Hoán nghi ngờ hoặc cảm thấy Trần Tiểu An không lễ phép.

Hắn có mấy số điện thoại dự phòng, vừa khéo có thể lấy một cái cho Trần Tiểu An xài.
Sau khi nhắn tin xong, hắn lại nghĩ thân phận của Trần Tiểu An vẫn phải có chút qua lại xã giao trong cuộc sống, thân thế các kiểu thì đợi tới lúc thương lượng với Trần Tiểu An rồi tính sau, phương tiện giao tiếp xã hội trực tuyến gì gì đó thì hắn có thể giúp Trần Tiểu An chuẩn bị trước.

Đăng ký xong rồi thì trực tiếp đưa tài khoản với mật khẩu cho cậu là được, sau này hắn sẽ chỉ cậu một chút cách dùng các loại sản phẩm công nghệ cao như điện thoại thông minh và máy tính.
Quý Nhất Nhiên dùng số điện thoại dự phòng đó để đăng ký weibo thì hắn phát hiện lúc trước mình đã từng lấy số này đăng ký một cái acc clone rồi.


Hình như khi đó có người hắc [2] Dư Hoán nên Quý Nhất Nhiên liền nổi điên tự mình tạo cái acc clone đi xé, sau đó cũng thỉnh thoảng lấy acc đó làm thủy quân [3], share một vài tin tức và hình ảnh kèm theo những bình luận không chút tình cảm nào như “Hoán Gia đẹp trai quá, muốn sinh khỉ con cho Hoán Gia” các loại càng khiến cho cái acc clone này rất giống một fan đích thực.
[2] & [3]
Vậy thì vừa khéo luôn, có thể lấy acc này đưa cho Trần Tiểu An xài để thiết lập fanboy của cậu thêm vững chắc.

Đương nhiên nếu thật sự muốn làm nghệ sĩ thì vẫn phải giúp cậu tạo một cái nick trong sạch khác.

Tạo weibo xong Quý Nhất Nhiên lại giúp Trần Tiểu An đăng ký wechat, làm tới làm lui một hồi vậy mà tốn không ít thời gian của hắn.

Hôm sau hắn còn phải dậy sớm, Quý Nhất Nhiên mang hai cái quầng thâm đen sì trên mắt, hắn cảm giác như mình là một cái xác không hồn.
Trần Tiểu An ở lại đây với Dư Hoán vài ngày, có khi Dư Hoán sẽ dẫn cậu đến phim trường, nhưng nhân viên công tác ở phim trường lúc nào cũng đối với cậu như hổ rình mồi, Dư Hoán không thích cảm giác này cho lắm.

Hơn nữa phim trường rất loạn, Dư Hoán không thể nhìn mèo chằm chằm từng phút từng giây, tuy rằng Quý Nhất Nhiên nói con mèo này có tâm hồn khao khát tự do nhưng Dư Hoán vẫn không muốn để mèo chạy trốn một lần nữa.

Sau đó Dư Hoán đành để Trần Tiểu An tự chơi ở trong phòng.
Trong phòng Dư Hoán có để lại một cái máy tính bảng không cài mật khẩu, Trần Tiểu An đã từng thấy Dư Hoán chơi nên cậu liền học theo bộ dáng của Dư Hoán ngay lúc đó, dùng đệm thịt lướt qua lướt lại trên màn hình.

Vốn dĩ Trần Tiểu An muốn xem phim truyền hình nhưng lỡ chân ấn nhầm vào biểu tượng bên cạnh, một giao diện trò chơi hiện ra, chắc hẳn là đã lâu rồi chưa mở nên lúc vừa bật lên thì trò chơi liền tự động cập nhật, sau khi cập nhật xong thì tự động phát nhạc.

Trần Tiểu An tò mò nhấn đại vài cái vậy mà lại bắt đầu trò chơi!
Đây là một trò chơi âm nhạc trước đây đã từng nổi tiếng một thời gian, một vài hình khối rơi xuống theo tiết tấu nhạc, Trần Tiểu An bắt đầu vội vàng nhấn.

Lúc đầu vẫn ổn, Trần Tiểu An cảm nhạc thật sự rất tốt, cho dù là mèo thì động tác cũng rất linh hoạt, còn có thể lấy được perfect.


Nhưng đến lúc sau có mấy chỗ cần phải phối hợp giữa vài ngón tay, vuốt mèo của cậu không thể làm được động tác khó khăn như vậy, đành phải trơ mắt nhìn điểm số tụt dần.
Trần Tiểu An tức giận muốn biến hình, còn chưa kịp biến thành người để trổ tài thì cậu chợt nghe thấy tiếng quẹt thẻ phòng để mở cửa.

Lúc này Dư Hoán hẳn là còn đang ở phim trường mới đúng, Trần Tiểu An nghĩ Dư Hoán sẽ không trở về đột ngột nên cậu mới dám chơi máy tính bảng, cậu còn đang định tắt đi để tránh bị nhìn ra manh mối nào đó thì giọng Quý Nhất Nhiên vang lên: “Yô, Trần Tiểu An có ở đây không ——”
Thì ra là Quý Nhất Nhiên, Trần Tiểu An yên tâm, cậu mở một bài hát bắt đầu chơi lại từ đầu.

Vì thế Quý Nhất Nhiên vừa tới liền nhìn thấy cảnh tượng vô cùng kì diệu, một con mèo đang chơi Rhythm Master [4].
[4]
“Xem ra tôi không cần dạy cậu dùng điện thoại như thế nào”, Quý Nhất Nhiên mang theo một cái túi đựng tài liệu, hắn ngồi xổm trước mặt Trần Tiểu An huơ lên, “Thẻ căn cước của cậu làm xong rồi.”
Trần Tiểu An không thèm ngẩng đầu lên, cậu “meo” một tiếng, ý là đợi tôi chơi xong ván này đã rồi nói.

Quý Nhất Nhiên nghe không hiểu nhưng có thể đoán được là ý gì.

Chờ Trần Tiểu An chơi xong, Quý Nhất Nhiên nhìn thấy cậu nhảy lên sô pha biến thành hình người.
“Sao cậu thích trò chơi âm nhạc thế?” Quý Nhất Nhiên hỏi, “Tôi qua đây là muốn dẫn cậu quay về để tính chuyện hợp đồng, bây giờ cậu đã có thẻ căn cước rồi thì có thể dễ dàng làm người, còn phải chứng thực các thứ này kia nữa… Hay là cậu làm về âm nhạc đi, cậu có biết hát không?”
Trần Tiểu An ôm cái gối hình con mèo được một cô gái ở phim trường tặng cho: “Tôi chưa từng hát.”
“Hát thử xem.”
Trần Tiểu An nghiêng nghiêng đầu, hát thử vài câu trong bài hát chủ đề của phim điện ảnh lúc trước từng xem với Dư Hoán.

Bởi vì liên quan đến nghề nghiệp nên lúc rảnh Dư Hoán sẽ xem rất nhiều phim điện ảnh và phim truyền hình, Trần Tiểu An cũng xem theo anh, vậy mà lại nhớ rõ một vài ca khúc chủ đề.
Trần Tiểu An mở miệng, khá giống với tưởng tượng của Quý Nhất Nhiên, có âm thanh khá trong trẻo của thiếu niên, giọng hát chưa từng trải qua đào tạo về thanh nhạc, nghe còn có chút ngây ngô, nhưng ngữ điệu và nhịp điệu đều rất chuẩn, âm vực cũng rất rộng.
“Đi đi đi, lập tức quay về công ty với tôi,” Quý Nhất Nhiên nhìn Trần Tiểu An cứ như một cái cây rụng tiền, sau đó lại nói, “Xin lỗi Dư Hoán nhiều, mèo của cậu lại muốn chạy nữa rồi.”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.