Có Mèo Trong Tay Muốn Gì Được Nấy

Chương 33: 33: Đi Tắm Không Nhóc Mèo Bẩn





Editor: SusanChu Tước cười ha ha: “Sao lại có con hổ tự cho mình là mèo thế hả???”
Trần Tiểu An: “…”
Khóe miệng Trần Trạch Ý cũng bắt đầu giật giật, không biết là do trúng gió hay là bị nói cho cạn lời luôn: “Khác biệt giữa hổ con và mèo vẫn rất lớn, tôi cảm thấy những người gặp nguyên hình Tiểu An rồi cũng sẽ không cho rằng cậu ấy là một con hổ…”
Chu Tước dừng lại lơ lửng giữa không trung, ánh lửa trên người dần dần lan rộng ra.

Trời đã về đêm, ngọn đuốc quanh thân Chu Tước chiếu sáng mọi cõi xung quanh, nếu không phải trên người bọn họ đều dán bùa tàng hình thì lỡ có người nào không biết chuyện ngẩng đầu lên nhìn, có thể sẽ nghĩ rằng sao trên bầu trời lại xuất hiện thêm một mặt trăng đỏ.

Giọng nói của Chu Tước trầm xuống: “Vậy ý của nhà ngươi là ta nói nhầm rồi?”
Trần Tiểu An chống lại khí thế bất mãn mà Chu Tước phát ra, kiên trì nói: “Con thật sự là mèo.” Nếu mình đúng là hổ thì phải thật uy phong mới đúng, nhưng cậu thật sự chỉ là một con mèo tầm thường chả có gì lạ mà thôi, dù sao cũng không thể mèo giả uy hổ được.

Cậu đã sống hàng trăm năm, cũng chẳng phải hổ con lớn lên bên cạnh mèo rồi nhận thức lệch lạc đối với bản thân… Vả lại, đúng như Trần Trạch Ý nói, chỉ từ ngoại hình của mèo và hổ con thì cũng đã có sự khác biệt rất lớn rồi, cho dù cậu có nhận thức lệch lạc nào đó đối với bản thân đi chăng nữa thì chỉ cần soi gương một cái thôi, tất cả hiểu lầm đều sẽ cuốn bay theo gió.
“Ta thấy bây từ khi bây tham gia cái chương trình gì gì đó, nếu không phải ta biết phàm là sinh linh sẽ không thể sống lại thì suýt chút nữa ta còn tưởng bây chính là huynh đệ kia của ta.” Chu Tước cũng kiên trì nói, “Từ nhỏ ta đã lớn lên cùng với Bạch Hổ rồi, bây cho là ta có thể nhận lầm được sao?”
Chu Tước rặt một vẻ nếu không chứng minh bản thân mình đúng thì sẽ không bằng lòng đi tiếp, khiến cho Trần Trạch Ý sốt ruột một hồi, y muốn nói hổ hay mèo gì đó thì bây giờ cũng không cần gấp gáp thảo luận đâu, nhưng chuyện Lý Tiếu thật sự không nên trì hoãn nữa.

Nhưng mà y cũng không dám nói thẳng như vậy, sợ kích cho thần thú dễ giận này phát cáu rồi trực tiếp vứt quách bọn họ trên không luôn.
Nhìn thấy một mèo một chim vẫn còn tranh cãi, Trần Trạch Ý khều khều Trần Tiểu An: “Tiểu An, anh biến thẳng về nguyên hình cho ngài ấy xem đi.”
Trần Tiểu An co rút lại thành một cục, Trần Trạch Ý nâng Trần Tiểu An đã biến thành một nắm đầy lông lên, Chu Tước dùng tư thế vặn cổ quái dị nhìn về phía cục lông Trần Trạch Ý giơ lên, toàn thân gần như trắng tựa tuyết, ẩn hiện một ít vằn hổ nhạt đến mức nhìn không ra, đôi tai nhọn, đệm thịt hình hoa mai vẫn là màu hồng nhạt… Tóm lại chỉ cần không bị mù thì chẳng có ai nói đây là con hổ cả.

Nhìn chằm chằm Trần Tiểu An cả buổi không nói một lời, thật lâu sau Chu Tước mới dời mắt nhìn thẳng về phía trước, vỗ vỗ cánh tiếp tục phi hành.
Trần Tiểu An giũ lông biến trở lại bộ dạng con người: “Con là mèo.”
“…” Chu Tước bị bẽ mặt tâm tình vô cùng kém, tức giận nói: “Bây là mèo bây là mèo, được chưa, bây là mèo thì đắc ý cái khỉ gì?”
Trần Tiểu An: “…”
Chu Tước tiếp tục cứu vãn thể diện cho bản thân: “Nhưng hình người của bây thật sự rất giống Bạch Hổ trước kia.

E rằng Bạch Hổ tìm một con mèo giao phối rồi.

Đúng là không ngờ tới nha…”
Trần Tiểu An: “…”
Trần Trạch Ý: “…”
Trần Tiểu An vừa định nói không phải thế, cậu không nhớ mình có cha mẹ nào cả, nhưng nghĩ tới trí nhớ khuyết thiếu không được đầy đủ của mình thì cậu không còn tự tin nữa.

Huống chi cậu thấy Chu Tước cũng không giống kiểu biết nói dối, nên cậu tạm thừa nhận trong lòng rằng mình có một người cha hờ vậy, sau đó lại hỏi: “Vậy cha con đang ở đâu ạ?”
“Ta còn muốn biết hắn ở đâu hơn bây đó, hồi đó cũng không thèm nói tiếng nào đã biến mất luôn”, Chu Tước nói, “Ta nhìn thấy bây còn tưởng là có thể hỏi thăm được gì đó, không ngờ tới cha bây là một con hổ đểu cáng bỏ rơi vợ con.”.

Truyện Bách Hợp
Mặc dù vẫn chưa xác định vua trong muôn yêu từ miệng Chu Tước rốt cuộc có phải cha cậu hay không, nhưng Trần Tiểu An nghe Chu Tước bôi nhọ yêu vương như vậy, trong lòng bỗng vô cớ cảm thấy rất khó chịu, bèn hung dữ nhổ một đống lông chim của Chu Tước.
Chu Tước đau xót kêu lên: “Nhà ngươi nhổ một cái nữa thử xem?!”
“Con nhổ luôn!” Trần Tiểu An nói vậy nhưng tay vẫn buông lỏng ra, thậm chí còn vuốt vuốt lông cho Chu Tước.

Chu Tước ngẩn người: “… Tính tình bây cũng giống y như cha bây vậy, đáng tiếc bây không được thừa hưởng ngoại hình của cha bây.” Giọng điệu đầy khinh thường đối với con mèo y như cục lông nhỏ này.
Trần Trạch Ý cũng rất bao che khuyết điểm, ôm vai bé mèo đực: “Vậy thì ngài không biết có đất nước tên là Ai Cập rồi, ở Ai Cập cổ đại mọi người đều xem mèo là thần linh mà cúng bái.”
Trần Tiểu An mắc cỡ gãi gãi tóc: “Cũng không đến mức xem như thần…”
Bất ngờ là Chu Tước lại không tiếp tục chủ đề này, hắn dừng lại một lần nữa, lần này là dừng ở trước một vùng biển, hai người ngồi trên lưng Chu Tước đều có thể cảm nhận được gió biển mặn và dính rít thổi qua hai bên gò má họ.
Giọng điệu Chu Tước trở nên nghiêm túc: “Vừa nãy nói vùng này là địa bàn của Thanh Long, kết quả la bàn của tụi bây liên tục chỉ đường đến nơi này… Thẳng xuống phía dưới chính là sào huyệt của Thanh Long.”
Trần Tiểu An hỏi: “Long cung sao?”
“Long cung? Quả thật.” Chu Tước cười nhạo một tiếng, “Trước khi cha mi biến mất, tuy rằng được tôn xưng một câu yêu vương, có thực lực đánh đuổi hàng vạn yêu quái, nhưng hắn cũng sẽ tùy tiện tìm một cái sơn động làm chỗ ở.

Con rồng này chưa bao giờ đánh lại cha mi, nhưng lại vọng tưởng xưng vương, xây dựng lên cái gọi là long cung dưới đáy biển còn xa hoa chẳng kém gì cung điện của nhân loại.”
Trần Trạch Ý lấy ra hộp bút đã bị hắn làm phép, phía trên chú ngân lóe lên dữ dội, chứng tỏ thật sự cảm ứng được hồn phách của Lý Tiếu.
Trần Tiểu An: “Vậy là hồn phách của Lý Tiếu… là bị con Thanh Long đó mang đi?”
Trần Trạch Ý nhíu mày nhìn chú ngân đang sáng lên: “Theo lý mà nói thì đúng vậy.”
“…Một yêu quái như gã lại cần hồn phách của nhân loại để làm gì chứ?” Chu Tước chậm rãi bay xuống phía dưới, “Phắc, kệ đi, xách cái thằng ngu này ra đánh một trận trước rồi nói.”
Trần Trạch Ý trong lòng mơ hồ có chút bất an, Chu Tước nói không sai, dù rằng khác nghề như cách núi, Trần Trạch Ý cũng không quá hiểu rõ loại sinh linh như yêu quái này.

Nhưng y cũng biết được rằng hồn phách của nhân loại không có tác dụng gì đối với yêu quái cả.

Chỉ duy nhất quỷ tu tu luyện ma đạo trong nhân loại mới xem hồn phách con người như là vật báu rất có ích đối với việc tu hành.
Trong truyền thuyết cũng có yêu ma quỷ quái hút đi sức sống của con người, nhưng cái gọi là sức sống và ba hồn bảy vía lại hoàn toàn không phải là một món đồ vật.

Lại nói tiếp, cho dù có yêu quái nào đó phạm sai lầm, đi lệch đường trực tiếp đoạt mất hồn phách của nhân loại thì đó cũng tuyệt đối không phải là việc mà cấp bậc đại yêu như Thanh Long làm ra.
Nhưng la bàn và lời chú trên hộp bút đều chỉ dẫn bọn họ đi đến nơi này… Một con yêu quái cường đại sao lại vô cớ đi cướp một hồn phách nhân loại không hề có tác dụng gì với hắn?
Chờ đến khi hạ cánh, Chu Tước lại nói với Trần Tiểu An: “Bây biến trở về nguyên hình.”
Đối mặt với đại yêu sắp phải khiêu chiến, Trần Tiểu An không sợ tí nào, thậm chí còn nóng lòng muốn thử: “Biến thành nguyên hình đánh nhau sẽ sảng khoái hơn hở?”
“…Bằng thân thể chút ét này của bây ấy hả, ở bên ngoài dọa người thì còn được.” Chu Tước nhìn mặt biển phía trước tạm thời vẫn sóng yên biển lặng, “Dù nói thế nào thì Thanh Long cũng là một trong tứ linh, một móng vuốt của gã là đủ khiến bây phải ‘đầu một nơi, thân một nơi’ rồi.”
Trần Tiểu An: “…”
Chu Tước lại nói: “Ta bảo bây biến về nguyên hình là vì dáng vẻ này của bây quá gây chú ý.

Thanh Long có thù hằn với cha bây, gã tìm cha bây mấy trăm năm rồi, thấy hình người của bây không chừng còn tưởng bây chính là Bạch Hổ, đợi tới khi hắn muốn xông lại đây xé bây thành hai nửa thì không chắc ta bảo vệ được bây.

Nhưng nếu bây biến thành… biến thành bộ dạng mèo kia thì khẳng định là gã chưa từng nhìn thấy.”
Trần Tiểu An bỗng nhiên ngộ ra, thảo nào trước khi cậu mất trí nhớ vẫn luôn không chịu biến thành hình người, dù sao thì “nguyên thân kì nhân” [1], nói không chừng đó là yêu cầu do người cha hờ của cậu đưa ra.

Sau khi cậu mất trí nhớ không biết đến những nguyên nhân này, thế mà còn xuất đầu lộ diện ra ngoài làm ca sĩ, thật sự là rất nguy hiểm… Quả là nhảy disco trên lưỡi dao mà.
[1]
Nhưng vẫn có chỗ Trần Tiểu An nghĩ không ra: “Thế chẳng phải người cũng xem TV rồi nhìn thấy dáng vẻ của con sao? Người khác hẳn là cũng thấy được nhỉ… Thanh Long cũng có thể nhìn thấy?” Tại sao những yêu quái khác không đến làm quen với cậu? Nếu Thanh Long có thâm cừu đại hận gì đó với cậu thật thì sao lại không tìm cậu gây rối vào lần đầu tiên cậu xuất hiện?
Chu Tước giải thích: “Bộ dạng này của bây giống cha bây lúc còn là hổ con, khi đó những yêu quái khác còn chưa từng gặp dáng vẻ đó của cha bây, cái bọn họ nhìn thấy đều là Bạch Hổ sau khi trưởng thành.

Thanh Long… Thanh Long vốn cũng lớn lên cùng với bọn ta, hiển nhiên là rất quen thuộc với hình dáng của cha bây.


Chẳng qua gã là một kẻ bảo thủ, bây giờ là thời đại chung sống thân thiện giữa người và yêu, nhưng gã không muốn bị hiệp hội yêu quái gì đó quản lý, mất đi danh tiếng, cũng chưa từng chân chính gia nhập với thế giới, mà vẫn luôn ở trong long cung rách nát kia của gã.

Bây nghĩ thử xem, đáy biển đều là nước, chỗ đéo này có thể lắp TV à?”
Cũng rất có lý.
“Bỏ đi, không nói nhảm với bây nhiều chuyện như vậy nữa”, Chu Tước đi lên trước vài bước, trên bãi biển thỉnh thoảng có bọt sóng ùa vào, đập lên trên người Chu Tước, tất cả đều bị ngọn lửa kia bốc hơi khô queo, “Bây biến về thành mèo nhanh lên, rồi để anh trai nhỏ bên cạnh ôm bây đi, chúng bây đi qua một bên đợi.”
Trần Tiểu An tự biết có thể sẽ gây trở ngại nên cũng không cậy mạnh, sau khi biến về cục lông nhỏ để cho Trần Trạch Ý ôm cậu thì hai người trốn sau một tảng đá ngầm.
Chu Tước khiêu khích thật sự rất đơn giản và thô bạo, hắn rống lên một câu với mặt biển: “Thanh Long ngu ngốc, ra đây nhận cái chết ——“
Trần Trạch Ý và Trần Tiểu An ở xa nghe thấy, cảm thấy cái này cũng hơi giống trò đùa quá rồi đó, còn đang nghĩ làm như vậy thì Thanh Long sẽ thật sự xuất hiện sao, đột nhiên nghe thấy một trận ồn ào náo động.

Trần Trạch Ý vịn tảng đá ngầm ló đầu nhìn ra ngoài, Trần Tiểu An ngồi xổm trên đầu Trần Trạch Ý cũng theo đó mà tò mò nhìn qua.

Trên biển nổi lên một cơn lốc, mặt biển vốn dĩ yên ả lập tức thay đổi hình dáng, mấy con sóng cao ngất được nhấc lên, một lát sau có một người thanh niên tóc dài, thân mặc trường bào xanh biếc giẫm lên nước rồi đứng trên đỉnh sóng, bày ra một dáng vẻ cực kỳ không kiên nhẫn hướng về phía Chu Tước mà nói: “Sao mi lại tới đây nữa?”
Trước đó Chu Tước đã nói Thanh Long là một lão già cổ hủ, Trần Tiểu An còn tưởng rằng sẽ xuất hiện một ông lão, nào ngờ trông còn trẻ chán.

Có điều nghĩ lại cũng thấy bình thường, Chu Tước từng nói mấy người bọn họ lớn lên cùng nhau, vả lại dưới tình huống bình thường thì ngoại hình sau khi yêu quái trưởng thành sẽ không thay đổi, chắc hẳn ai cũng mong muốn có một khuôn mặt trẻ trung, dám chắc không có bao nhiêu người sẵn lòng biến hóa thành một lão nhân.
Chu Tước lập tức bắt đầu kể tội Thanh Long, Thanh Long vẫn ngự thủy đứng trên đỉnh sóng, gió biển hất tung vạt áo bào của gã, phát ra tiếng phần phật.

Nghe Chu Tước lên án, Thanh Long cảm thấy ù ù cạc cạc, sắc mặt càng lúc càng khó coi: “Ta đoạt hồn phách của nhân loại hồi nào? Ta muốn cái thứ đồ chơi đó làm gì chứ? Muốn đánh nhau thì ta tiếp là được.

Bình thường mi muốn tìm ta gây rối vẫn tính là thẳng thắn rõ ràng, sao bây giờ lại phải tìm một cái cớ dài dòng ra vẻ bản thân có lý do chính đáng thế hả?”
“Mi còn không chịu nhận tội! Mi coi la bàn tìm hồn chỉ thẳng vào mi đây nè, mi còn ngụy biện! Ít nói nhảm đi!” Chu Tước vỗ cánh hót một tiếng bay về vị trí Thanh Long đang đứng, phun ra một hơi lửa, Thanh Long vẫn lấy tư thế hình người mà ứng chiến, khoát tay dâng nước bên cạnh lên, tạo ra một bức tường nước trước mặt mình.

Ngọn lửa Chu Tước phun ra gặp phải tầng nước này liền tắt ngóm.
Trần Tiểu An xem đến sốt ruột, thủy có thể khắc hỏa, như vậy xem ra phần thắng của Chu Tước thật sự rất thấp, hơn nữa đây còn là sân nhà của người ta, Chu Tước đây không phải là tự tới nạp mạng [2] cho người ta hay sao?
[2]
Ý nghĩ này mới vừa nảy ra thì liền thấy quanh thân Chu Tước bốc lên ngọn lửa còn mạnh gấp mấy lần hơn so với hồi nãy, bọn họ tránh ở chỗ xa như vậy mà cũng có thể cảm giác được nỗi đau đớn khi bị lửa thiêu cháy đang lan khắp cơ thể.

Trần Trạch Ý vội vàng tăng thêm một tầng lá chắn bảo hộ trên người mình và Trần Tiểu An.
Ngay sau đó bức tường nước trước mặt Thanh Long cũng đã bị hấp khô luôn.
Nhưng phương thức chiến đấu kiểu này vẫn luôn là “anh cao một thước, tôi cao một trượng” [3], Thanh Long gặp chiêu phá chiêu, lại kéo đến mây đen nghìn nghịt trên đỉnh đầu, trực tiếp xối Chu Tước thành con “chim lột” [4].
[3] & [4]
Hai thần thú người một chiêu người một thức, anh tới tôi lui, đánh đến kinh thiên động địa, đánh từ ngoài khơi đến trên bãi biển, càng đánh về sau thì tình hình chiến đấu càng thăng cấp, Thanh Long biến trở về nguyên hình ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rồng ngâm, mấy tia sấm chớp cứ thế mà bổ xuống, gần như có thể chiếu sáng đêm tối thành ban ngày luôn.
Trần Tiểu An mơ mơ màng màng nghĩ, Chu Tước quay đi quay lại cũng chỉ có thể biến đổi phương pháp phun lửa, còn Thanh Long thì quá lợi hại rồi, các loại kỹ năng đều rất đa dạng… người cha Bạch Hổ kia của cậu mà Chu Tước nói rốt cuộc mạnh tới cỡ nào mới có thể đè con Thanh Long này trên đất mà đánh chớ?
Vốn dĩ hai khán giả đang xem chiến này phải giấu bản thân thật kỹ mới đúng, nhưng Trần Trạch Ý lại đột nhiên đứng lên.

Trần Tiểu An hoảng sợ, suýt chút nữa là rơi xuống từ trên đầu Trần Trạch Ý.


Cậu ngồi trên vai Trần Trạch Ý sốt ruột kêu meo meo, ý bảo Trần Trạch Ý quay về núp cho kỹ.
Thế nhưng Trần Trạch Ý lại thờ ơ, ánh mắt y nhìn chằm chằm vào một chỗ.

Vừa nãy y đã nhìn thấy, trong nháy mắt Thanh Long biến trở về nguyên hình kia, có một hạt châu từ trong tay áo gã lăn ra ngoài, vẫn luôn lăn về phía bọn họ, chờ hạt châu kia lăn đến gần, Trần Trạch Ý cũng nhìn thấy rõ ràng.
—— Là khóa hồn châu! Bên trong khóa hồn phách của Lý Tiếu!
Trần Trạch Ý đã bất chấp không quan tâm đến hai thần thú đang đánh cho long trời lở đất kia nữa, y sợ đợi lát nữa một con sóng đánh lại đây thì hạt châu này sẽ bị cuốn đi mất.

Y chạy về phía hạt châu, nhưng cố tình mấy tia sấm sét Thanh Long triệu tới lúc này lại đang tập trung công kích trong phạm vi này, vừa lúc y vươn tay ra, một tia sét cứ thế mà nện xuống.
Trần Tiểu An ở phía sau nhìn thấy, cảm giác da gà mình đều nổi hết cả lên, nếu không phải vì lông toàn thân cậu đều đã ướt nhẹp thì lúc này cậu hẳn là một con mèo xù lông.
“Đừng đi qua ——!! Quay về!” Trần Tiểu An nhất thời nóng lòng nên không dùng khẩu quyết truyền âm, hô lên như vậy thì tai Trần Trạch Ý nghe được cũng vẫn là vài tiếng mèo kêu.
Trần Trạch Ý vô thức rụt tay về thì nhìn thấy tia sét kia đánh vào khóa hồn châu bên cạnh, suýt tí ti nữa là đánh trúng rồi… Nếu thật sự đánh trúng thì Lý Tiếu chắc chắn phải hồn phi phách tán rồi.
Trần Trạch Ý cuống quít nhặt hạt châu nâng trong lòng bàn tay, trong lòng tràn đầy sợ hãi sau việc vừa rồi.
Thanh Long vốn đang điên cuồng phóng kỹ năng bỗng nhiên ngừng lại, biến trở về thanh niên mặc trường sam vừa nãy, mái tóc dài lay động theo gió.

Gã tức giận nói với Chu Tước: “Sao mi lại đem phàm nhân đến đây?! Sao mi không nói nơi này có phàm nhân?”
Cư dân ở trấn nhỏ cách bờ biển mấy km mới vừa gia cố cửa sổ xong thì phát hiện mưa gió mãnh liệt nãy giờ đã tạnh, giống như mưa rền gió dữ cùng với sấm chớp điện giật mà bọn họ cảm nhận được vừa rồi đều là giả.
Chu Tước cũng biến trở về bộ dạng thanh niên tóc đỏ, chạy vài bước về phía Trần Trạch Ý, mới nói được nửa câu “Bây muốn chết à” thì nhìn thấy hạt châu Trần Trạch Ý nâng trên tay, hắn sững sờ nói: “Bên trong đây chính là hồn phách nhân loại mà chúng bây muốn tìm?”
Trần Trạch Ý gật đầu.

Khóa hồn châu như thế này y rất quen thuộc, khi nhà bọn họ bắt quỷ gặp phải một vài con quỷ không thể siêu độ lại không có cách nào khác giải quyết ngay được thì cũng sẽ tạm thời khóa quỷ hồn vào trong hạt châu.

Chẳng qua phía trên hạt châu nhà hắn đều có khắc một chữ “Trần”, còn trên hạt châu này không có dấu hiệu gì cả.
Chu Tước quay đầu nhìn Thanh Long hầm hầm: “Mi còn không chịu thừa nhận? Thứ này chính là bị rớt ra trong lúc đánh nhau với mi đó!”
Thanh Long vẫn không thừa nhận cái nồi này: “Sao ta biết thứ này từ đâu ra chứ! Ta căn bản chưa từng nhìn thấy!”
Chu Tước còn muốn nói cái gì nữa thì Thanh Long nhìn thoáng qua con mèo nhỏ ngồi xổm bên người Trần Trạch Ý, sau khi thu hồi tầm mắt thì tức giận bỏ lại một câu “Tìm được đồ của các người rồi thì nhanh đi đi, đừng đến làm phiền ta nữa”, rồi lại lặn xuống nước.
Trần Trạch Ý thi lễ với Chu Tước: “May mà ngài Chu Tước mang chúng tôi đến tìm, sau này có việc gì tôi giúp được thì tôi nhất định sẽ vì ngài mà nhảy vào nước sôi lửa bỏng.”
Chu Tước liếc y một cái: “Ta thèm cái xông pha khói lửa của bây quá? Bây có thể vào nước sôi kiểu gì, qua lửa bỏng thế nào? Nhanh cầm hạt châu vỡ của bây trở về cứu người đi.”
Trần Tiểu An thấy Thanh Long đúng thật là đã trở về đáy biển không hề đi ra nữa, mặt biển cũng khôi phục lại dáng vẻ yên ả không gợn sóng khi trước, lúc này cậu mới yên tâm mà biến trở về hình người: “Người không đi cùng chúng con sao?”
Chu Tước xua tay: “Ta không bằng lòng đi tới chỗ kia của tụi bây, tụi bây đi nhanh đi, tụi bây đi rồi ta lại có thể lôi Thanh Long ngu ngốc kia ra đánh một trận.”
Trần Tiểu An: “…”
Chu Tước nhét vào trong tay Trần Tiểu An một chiếc lông chim đỏ bừng như lửa, rõ ràng là được nhổ xuống từ trên người hắn: “Có chuyện gì thì lại tìm ta.”
Khi đến do cần một bên xem phương hướng và vị trí, một bên tìm kiếm chỗ có hồn phách, vì vậy không thể dùng bùa truyền tống, chỉ có thể dựa vào Chu Tước mang bọn họ theo rồi chậm rãi tìm, nhưng khi đi về thì không cần phiền toái như vậy.

Hai người tạm biệt với Chu Tước rồi truyền tống quay về Trần gia.
Sau khi trở về mới nhớ tới vẫn còn hai người không biết có phải còn đang chờ trên sân thượng ở nhà Chu Tước không, Trần Trạch Ý gọi điện cho Quý Nhất Nhiên bảo bọn họ đến thẳng Trần gia.
Thời điểm nhìn thấy Dư Hoán phản ứng đầu tiên của Trần Tiểu An chính là muốn nhào vào lòng anh xin một cái ôm, nhưng cậu luôn cảm giác nếu dùng hình người làm như vậy thì sẽ có loại cảm giác tế nhị không thể nói rõ, vì thế cậu vừa chạy về phía Dư Hoán vừa biến trở về nguyên hình, vọt tới trước mặt Dư Hoán rồi nhảy lên trên, Dư Hoán hơi xoay người tiếp được Trần Tiểu An: “Em là mèo hay cún thế hả?”
Trần Tiểu An dùng một tiếng mèo kêu rất hay mà trả lời câu hỏi của Dư Hoán.
Dư Hoán kiểm tra một chút tình trạng của Trần Tiểu An, ngoại trừ lông trên người dính dớp còn có chút mùi tanh ở bên ngoài thì cũng chẳng có gì bất thường.

Dư Hoán làm bộ như ghét bỏ gãi gãi cằm Trần Tiểu An: “Thúi quá đi, đợt lát nữa ôm em đi tắm rửa nhé?”
Trần Tiểu An: “Meooo.” Được ạ.
Dư Hoán cười cười, vừa định hỏi bọn họ đã đi đâu, có tìm được hồn phách của Lý Tiếu không, thì chợt nghe Quý Nhất Nhiên nói trước: “Bọn tôi vẫn đợi tin tức của các cậu, chuẩn bị đi tìm các cậu bất cứ lúc nào đấy, kết quả các cậu xong việc hết rồi? Nhanh vậy ư? Tìm được linh hồn cho nhóc học sinh của cậu chưa?”
Trần Trạch Ý lắc đầu: “Tìm được rồi… Cũng không nhanh đâu, trời sắp sáng luôn rồi.”
Quý Nhất Nhiên còn nói: “Vất vả rồi, thiên thần gãy cánh [5].”

[5]
Trần Trạch Ý: “…”
Trần Trạch Ý: “Đừng đặt nick name bừa bãi cho người khác.”
Hai ngày nay tinh thần Trần Trạch Ý vẫn luôn bị vây trong một trạng thái cực kỳ căng thẳng, hiện tại tìm được khóa hồn châu đang khóa hồn phách Lý Tiếu rồi, cả người thả lỏng không ít.

Y cũng biết Quý Nhất Nhiên cố ý nói giỡn như vậy với y, muốn để cho y đừng căng thẳng như vậy nữa.

Nhưng cái tên quái quỷ “thiên thần gãy cánh” này thật sự không lọt tai cho lắm, Trần Trạch Ý lại nói: “Nói láy là sẽ bị khấu trừ tiền đấy [6]… Đúng chứ, trai cánh gà [7].”
[6] & [7]
Quý Nhất Nhiên: “…”
Luận về nick name khó nghe, Trần Trạch Ý so với Quý Nhất Nhiên mà nói thì thật đúng là “núi này cao còn có núi khác cao hơn.”
Sau khi trêu ghẹo một hồi thì vẫn phải tiếp tục làm chính sự.

Đưa hồn phách trở lại cơ thể cũng không có yêu cầu giờ giấc đặc biệt, không cần chọn ngày lành tháng tốt gì đó, ngược lại là chú ý càng nhanh càng tốt.

Trần Trạch Ý ôm khóa hồn châu đi vào căn phòng đặt thân thể của Lý Tiếu, vì để bảo tồn cơ thể Lý Tiếu cho tốt nên máy lạnh trong phòng này mở cực kỳ thấp, mọi người đi vào đều run cầm cập.

Trần Trạch Sâm vốn trông coi ở chỗ này, nhìn thấy em trai đã trở về liền đứng dậy bước nhanh tới cửa: “Sao rồi?”
“Tìm được rồi.” Trần Trạch Ý nhìn lướt qua tình trạng trong phòng, không thấy Lý Văn Tinh đâu, lại hỏi Trần Trạch Sâm: “Văn Tinh đâu?”
Trần Trạch Sâm nói: “Anh bảo Tư Vũ tẩy sạch trí nhớ của cậu bé kia rồi, lừa cậu bé rằng anh nó đi nơi khác tham gia cuộc thi toán học.

Sau đó bọn anh đưa cậu bé kia về trường học rồi.”
Trần Trạch Ý nói: “Vậy cũng tốt… Có phái người bảo vệ cậu ấy không?” Trước đó nhà y bị quỷ tu theo dõi còn chưa điều tra rõ thân phận, Trần Trạch Ý rất lo lắng cho sự an toàn của Lý Văn Tinh.
Trần Trạch Sâm gật đầu, Trần Trạch Ý liền dời sự chú ý lên người Lý Tiếu.
Việc phải làm để quay về hồn sở [8] cũng không khó, trước tiên Trần Trạch Ý lấy ra viên ngọc lúc trước đặt ở trong miệng Lý Tiếu để đảm bảo thân thể cậu sẽ không bị thối rữa, sau đó niệm vài câu chú ngữ rồi phóng xuất hồn phách bị khóa trong hạt châu.
[8]
Hồn phách nhận được thân thể của chính mình thì cũng không cần thêm chỉ dẫn nào là đã chui vào trong cơ thể của Lý Tiếu.

Một lát sau, mọi người liền thấy thân thể vốn đã có phần cứng ngắc của Lý Tiếu dần dần khôi phục như thường, lồng ngực cũng bắt đầu thở ra hít vào rồi chậm rãi phập phồng.
“Tốt quá rồi.”
Tuy rằng Lý Tiếu còn chưa thể tỉnh lại nhanh như vậy, nhưng có dấu hiệu sinh tồn là một chuyện tốt.

Trần Trạch Ý thở phào một hơi nhẹ nhõm, giống như bị rút hết sức lực mà ngã ngồi ở trên ghế, hơi mệt mỏi day day huyệt thái dương: “Em ngồi trong đây một lát xem tình huống của em ấy.”
Dư Hoán ôm Trần Tiểu An đứng một bên xem, thấy không có chuyện gì thì cũng yên lòng, anh nhéo nhéo bàn chân mềm mại của Trần Tiểu An: “Đi tắm không nhóc mèo bẩn?”
Trần Trạch Ý cũng nghe được câu này, lúc này y mới muộn màng nhận ra mình cũng từ bờ biển trở về nên người đầy mùi tanh, nhưng y sợ sau khi đi rồi thì Lý Tiếu tỉnh lại phát hiện bản thân cậu ở một hoàn cảnh xa lạ lại không nhìn thấy người quen rồi lại sinh ra rắc rối nào đó, nên vẫn cứ ngồi ở chỗ cũ của mình.

Có điều đây cũng không có nghĩa là y phải luôn chịu đựng tình trạng rít chịt này, y tìm trong túi Càn Khôn của mình một lá bùa có thể dùng để vệ sinh, thật ra không tắm rửa thì làm sao mà thoải mái được, nhưng có thể đáp ứng nhu cầu khẩn cấp.
Sau khi dùng xong cả người Trần Trạch Ý nhẹ nhàng khoan khoái, đang muốn ném cho Trần Tiểu An một tấm thì bị Quý Nhất Nhiên ngăn cản: “Thiên sứ, cậu yên tĩnh một lát đi, người ta tắm rửa chỉ vì để sạch sẽ thôi sao? Cậu thì biết cái gì, cẩu độc thân như cậu không hiểu đâu.”
Trần Trạch Ý trừng mắt nhìn Quý Nhất Nhiên một cái, lại nhìn về phía bóng dáng Dư Hoán ôm mèo đi xa, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Trả mèo nhà chúng tôi lại đây cho tôi!!”
Lời tác giả: Ngày thứ sáu của tôi rồi! (ý tác giả là chị ấy đã viết liên tục được 6 ngày rồi), lộ một nụ cười mệt mỏi mà giản dị.
Ở chương trước bởi vì kẹt ở khúc cuối nên nhiều bạn nghĩ Tiểu An là một con mèo lai hổ, nhưng thật ra cậu ấy thật sự là vì ngoại hình và tập tính của bản thân đều không khác biệt gì với mèo nên mới cho rằng mình là mèo.
Quả thật là pé hổ kon [9], sau này sẽ từ từ giải thích, không spoil đâu.
[9]
Cám ơn các vị thiên thần nhỏ ~.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.