Có Giọt Mưa Xuân Sà Vào Lòng Sông

Quyển 1 - Chương 19




Vân Thăng đưa cho Cảnh Sâm một cuốn sổ: “Cậu cả, ông chủ dặn tôi đưa cậu thứ này.”

Cảnh Sâm khẽ lướt ngón tay trên lớp bìa da: “Ông ấy còn nói gì nữa?”

“Ông chủ chỉ bảo tốt nhất xem xong thì cậu hãy thuộc lòng tập tài liệu này, khoảng vài hôm nữa cậu sẽ gặp những người được nhắc tới bên trong.”

“Chắc cha sợ tôi mất bình tĩnh.”

“Trừ Tạ Tề Phàm ra, ba người còn lại đều đã tới Hán Khẩu rồi. Thiệu Từ Ân là người Quảng Đông, chuyên mua bán đường, trước đây ông ấy và ông chủ nhà chúng ta đều là mại bản cho công ty Thái Cổ, giờ người này đã về cùng một phe với ông Vân. Thiệu Từ Ân thuộc hàng thông minh xuất chúng, nhưng vì vậy cũng là kẻ không đáng tin cậy nhất. Hứa Tĩnh Chi, người Tứ Xuyên, cũng là một lão cáo già, chuyên buôn dầu trẩu, ít khi chủ động tấn công, giỏi chờ đợi quan sát tình hình. Mẫn Bách Xuyên là người Thiểm Tây, hệt như một con lạc đà, không quan tâm đến cái lợi trước mắt, chỉ cần cho Mẫn Bách Xuyên món lợi ông ta muốn, ông ta có thể nhận bất cứ ai làm chủ. Còn Tạ Tề Phàm… cứ điểm của ông ta không phải ven bờ Trường Giang, mà là ở cửa sông Châu Giang, ông ta là kiểu người thủ cựu, thường không can thiệp nhiều vào chuyện làm ăn, ngày kia sẽ có mặt ở Hán Khẩu.”

Đôi mắt trong vắt của Cảnh Sâm hướng thẳng về phía gương mặt tên người làm đang đĩnh đạc cất lời, anh tựa cười tựa không, nói: “Anh Vân, anh có biết giờ trông anh giống ai không?”

Tim Vân Thăng đập rộn lên, biết rõ Cảnh Sâm ám chỉ mình giống Hà Sĩ Văn, nhưng anh ta vẫn cười tỏ vẻ không hiểu:

“Giống ai ạ?”

Cảnh Sâm không đáp lời, anh cúi đầu lật giở cuốn sổ, nói: “Đây là bốn đại công thần từng giúp cha tôi có chỗ đứng vững vàng tại Phổ Huệ, bốn thanh kiếm sắc nổi danh của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ. Nhưng Hiệu buôn Tây lớn là vậy, dính dáng đến đủ các lĩnh vực, nào tàu thuyền, nào bảo hiểm, nào thông quan, các quản lý bậc trung của kho hàng, bến tàu, cửa hàng, nhà xưởng cũng đã quá một trăm người, chỉ đọc tư liệu về bốn người này thôi thì chắc chắn không thể đủ.” Anh nhắm mắt suy nghĩ hồi lâu rồi nhẩm đếm, “Nếu tôi nhớ không nhầm thì trừ đi mấy mặt hàng tự sản xuất tự tiêu thụ như dầu trẩu, giày bốt, mảng đại lý tiêu thụ có bột mì, đường trắng, thổ sản, trứng gà, tất vớ, nón rơm… À, chắc về sau còn phải cộng thêm cả mảng đá quý và thuốc lá. Mấy năm nay hiệu buôn đã mở rộng tới chừng này rồi, nghĩ mà sợ.”

Miệng thì bảo sợ, như anh lại cứ nói cười như không.

“Cha chỉ để tôi tìm hiểu về bốn người này, nhưng tư liệu về người quan trọng nhất lại không có ở đây.”

“Chẳng lẽ… người quan trọng nhất mà cậu bảo là…”

“Đương nhiên là chủ tịch của Hiệu buôn Tây Phổ Huệ – nhà kinh doanh người Anh Edmund Johnson rồi.” Đôi mắt đen láy của Cảnh Sâm sáng ngời, “Đúng là cha đặt nhiều kỳ vọng vào tôi thật. Ông để tôi giúp ông xử lý người Trung Quốc, phần mình thì dốc toàn lực ứng phó với người nước ngoài.”

Vân Thăng thầm cảm thấy kinh ngạc, anh ta không ngờ chàng trai này lại thấu tỏ mọi chuyện tường tận tới vậy. Đương nhiên Hà Sĩ Văn đã bỏ không ít công sức dạy dỗ anh, nhưng trừ ông ta ra, chắc chắn còn có người đứng trù mưu sau anh, hơn nữa kẻ này không phải hạng tầm thường, liệu đó sẽ là ai đây? Vân Thăng băn khoăn nghĩ mãi không ra. Ban nãy Cảnh Sâm nói mình giống Hà Sĩ Văn, nhưng đây chẳng phải câu tán dương hay ho gì, mà như một lời cảnh cáo anh ta đừng tìm cách khống chế mình như lão họ Hà, hay “dạy dỗ” anh với điệu bộ của kẻ bề trên. Cảnh Sâm muốn anh ta biết thân biết phận mình. Vân Thăng đổi ý, cất lời dò hỏi: “Cậu cả, cậu nghĩ ông chủ sẽ xử lý quản gia Hà thế nào?”

Cảnh Sâm cười: “Làm sao tôi biết được. Nhưng chú Hà đã đi rồi, về sau phải nhờ anh Vân giúp đỡ tôi thôi.”

Vân Thăng giả bộ ngờ vực: “Dù sao quản gia Hà và ông chủ cũng có tình cảm chủ tớ suốt hai mươi năm, đáng lý quản gia Hà đã có thể gạt phắt chuyện lần này đi, dù thế nào ông chủ cũng sẽ không…”

Cảnh Sâm gật đầu: “Ừ, anh nói cũng đúng, dù không màng tới tình cảm chủ tớ thì cha cũng sẽ nể mặt ông ấy từng chăm lo mẹ tôi tỉ mỉ chu đáo mà nhẹ tay ít nhiều.”

Vân Thăng ngẫm nghĩ ý tứ trong lời anh mà chợt sực tỉnh.

Chắc chắn Phan Thịnh Đường tuyệt đường sống của Hà Sĩ Văn là vì họ Hà đã chạm đến giới hạn của ông, mà theo như sự quan sát của Vân Thăng tại nhà họ Vân và nhà họ Phan trong suốt mấy năm nay, giới hạn đó chính là bà vợ đầu ngã bệnh lìa đời một cách hết sức khó hiểu của Phan Thịnh Đường. Chẳng lẽ… chẳng lẽ chuyện đi hay ở của Hà Sĩ Văn đã được quyết định trong cuộc trò chuyện ban nãy của hai cha con nhà họ Phan?

Vân Thăng mừng rỡ, nhưng sự kinh ngạc còn lấn lướt cả niềm vui. Chàng trai thong dong bình tĩnh này đây lúc thì tỏ ra vô cùng đơn giản ngô nghê, hẵng còn ngây thơ, không thể tồn tại mà thiếu đi sự giúp đỡ của người khác, khi lại thông minh thấu tỏ, từng lời nói từng hành động đều ẩn giấu tâm tư trù tính, khống chế anh chắc chắn không phải chuyện dễ dàng, mà thậm chí còn là một việc hết sức nguy hiểm. Trông cặp mắt phẳng lặng như nước hồ xuân của Cảnh Sâm, Vân Thăng thầm nghĩ: “Kẻ đang tâm lợi dụng cả người mẹ đã khuất của mình lại không nguy hiểm được sao? Huống chi cậu ta vẫn còn trẻ thế này!”

Anh ta những tưởng sớm muộn gì mình cũng có thể dựa vào Phan Cảnh Sâm để bò lên vị trí quản gia của nhà họ Phan, dù không đạt được mục đích thì cũng chẳng đến nỗi ra đi tay trắng hay mất cả chì lẫn chài. Nhưng giờ đây, dường như anh ta đã chủ động nhảy vào một cái bẫy, hơn nữa cái bẫy này lại được cài cắm không biết bao nhiêu những lưỡi dao sắc lẹm, hoàn toàn không thể tính toán trước được, chỉ có thể đi một bước, liệu một bước, để đôi bên cùng đạt được thứ mà mình mong muốn, nhưng nếu cậu ấm này gặp phải chuyện rắc rối gì, e rằng người đầu tiên bị tuẫn táng theo chính là anh ta. Quản gia Hà gần như đã trút hết tâm tư lên tên thiếu gia này, nhưng nào ngờ cậu ta không những không cảm kích, mà còn tự tay tiễn họ Hà vào đường chết. Tài cán trí tuệ mình không bì được một phần của Hà Sĩ Văn, lỡ đi sai một bước, có lẽ kết cục của lão họ Hà chính là kết cục ngày sau của mình. Nghĩ đến đây, sống lưng Vân Thăng lạnh ngắt.

Bao nhiêu suy nghĩ quay cuồng trong đầu Vân Thăng, nhưng gương mặt anh ta lại vô cùng bình tĩnh, anh ta cảm thấy chuyện quan trọng nhất hiện giờ là khiến cậu cả nhà họ Phan yên tâm, vậy nên anh ta hắng giọng, định nói mấy lời tỏ lòng trung thành, nhưng nghĩ lại, cảm thấy hành động mới là thứ khiến người ta yên tâm nhất, nên nói ít làm nhiều thì hơn, vậy là khóe miệng anh ta run run, cuối cùng vẫn chẳng thốt lời nào.

Cảnh Sâm cúi đầu, dường như anh cũng đã nhìn thấu sự quẫn bách lúng túng trong lòng Vân Thăng, bèn nở một nụ cười đầy ẩn ý. Hồi lâu sau anh mới mở lời: “Vì cứu tôi mà giờ Đồng Xuân Giang không biết sống chết ra sao, anh hãy giúp tôi nghe ngóng tình hình, nhất mực để ý đến ngài Đồng. Tôi là người biết báo ơn đền nghĩa, phàm là người từng giúp đỡ tôi, nhất định tôi sẽ dốc toàn lực để báo đáp.”

Nghe xong, Vân Thăng cũng thấy lòng mình dễ chịu hơn nhiều, bèn vội vã đáp lời ngay. Cảnh Sâm ngẩng đầu, nở nụ cười cảm kích với anh ta: “Cảm ơn anh.”

“Không, không có gì đâu ạ.” Vân Thăng vội đáp, cảm thấy dù nụ cười của anh ôn hòa, nhưng chẳng hiểu vì cớ gì lại khiến lòng người khiếp sợ.

Chợt Cảnh Sâm lại thở phào như một đứa trẻ nghịch ngợm, anh nhăn mặt nói: “Tôi thật lòng mong có thể mau chóng rời khỏi đây, khoảng thời gian này thật mệt mỏi, đúng là mệt muốn chết.”

Vân Thăng cười: “Ra nước ngoài rồi cậu hãy đi du lịch một chuyến trước, tạm nghỉ ngơi cái đã.”

“Đi rồi có muốn về cũng không phải chuyện một sớm một chiều, cứ nghĩ là lại thấy vui. Anh Vân, mọi chuyện trong nhà phải cậy nhờ anh rồi.”

Vân Thăng thành thật cất lời: “Cậu cả, tôi vẫn nhắc lại lời khi trước, tôi sẽ làm tốt những chuyện mình cần làm, yên tâm chờ cậu học hành xong trở về.” Anh ta khựng lại rồi bổ sung thêm một câu, “Không biết cậu cả có thể đồng ý với tôi một chuyện không?”

“Anh cứ nói đi.”

“Cậu đừng gọi tôi là anh Vân nữa. Cứ gọi Vân Thăng là được ạ.”

“Được, Vân Thăng. Vậy giờ anh có thể giúp tôi một chuyện không?”

Vân Thăng kính cẩn đáp: “Cậu cứ dặn dò ạ.”

“Không biết mùa này đã có rau dền chưa, tự nhiên tôi lại thèm ăn.”

“Cậu yên tâm, chắc chắn cậu sẽ được ăn ạ.”

Đến bữa trưa, quả đúng trên bàn ăn có một đĩa rau dền xào, nước canh đỏ tía bốc hương thơm thanh dịu, Cảnh Sâm vô cùng hài lòng, biết Cảnh Huyên vẫn đang ngồi lì trong phòng không chịu ra, anh bèn bảo Vân Thăng bưng một phần lên cho cậu, đang dặn dò thì bà Vân tiến vào phòng ăn, kéo ghế ngồi xuống, bà cau mày nói: “Đừng để A Huyên ăn thứ này, hồng hồng đỏ đỏ nhức cả mắt, nhìn thôi đã không muốn ăn.”

Cảnh Sâm bèn cười: “Trời đang nóng, ăn chút rau dền thanh nhiệt giải độc cũng giúp A Huyên mau hồi phục.”

Bà Vân chẳng buồn để tâm tới anh, chỉ lườm Vân Thăng: “Đã nghe thấy chưa? Vân Thăng!” Bà cố tình kéo chữ “Vân” thật dài, Vân Thăng chỉ đành ngoan ngoãn đặt đĩa rau dền trong khay trở lại bàn. Cảnh Sâm cũng không để bụng, anh bình tĩnh ngồi xuống, bưng bát cơm lên, đang định vươn đũa về phía đĩa rau dền, bà Vân lại nói:

“Mang rau dền đi, nhìn mà không nuốt nổi cơm.”

Vân Thăng do dự một lát, gương mặt bà Vân đanh lại, thấy anh ta đứng đó không nhúc nhích, bà lại càng cáu giận, đứng dậy vươn tay bưng hai đĩa rau dền đặt vào khay, nước canh sánh ra, hệt như máu đỏ.

“Bưng đi!” Bà Vân nghiêm giọng ra lệnh.

Vân Thăng nhìn Cảnh Sâm. Cảnh Sâm đang gắp một miếng cá nho nhỏ, chậm rãi đặt vào bát mình, thong dong như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vân Thăng bèn đặt đĩa lớn xuống bàn, cười nói: “Bà chủ, vậy để tôi mang đĩa của cậu hai xuống trước.”

Bà Vân giáng cho anh ta một cú bạt tai: “Mày là chó nhà ai? Lời của chủ mình mà cũng không nghe hả?”

Mặt Vân Thăng xanh mét, anh ta đứng im bất động.

Lúc này Cảnh Sâm mới ngẩng đầu, anh mỉm cười nói: “Rau dền bữa nay tươi thật, tôi rất thích. Vân Thăng, cảm ơn anh, anh xuống trước đi, tôi và mẹ sẽ ăn từ từ.”

Vân Thăng lui xuống với gương mặt cứng ngắc, hai người giúp việc đứng phục vụ bên cạnh thấy tình hình không ổn cũng lặng lẽ lui ra. Bà Vân quay lại, giận dữ nhìn Cảnh Sâm, thấy anh cười híp mắt, úp bát cơm lên đĩa rau dền, dùng thìa trộn lên rồi lại xúc một miếng bỏ vào miệng, nhai nuốt chầm chậm.

Bà Vân giận tới độ muốn ngất đi, đến giọng nói cũng run rẩy: “Cậu đừng có tưởng em trai cậu thành ra thế này thì cậu có thể mừng được…”

Cuống rau tươi non phát ra những tiếng sồn sột trong miệng Cảnh Sâm, ăn xong mấy miếng, anh mới thong thả thốt: “Cô Địch mà cậu giới thiệu cho con chết rồi, con còn chưa hết đau lòng, lấy đâu ra vui mừng?”

Bà Vân biến sắc, gương mặt đỏ bừng giờ trắng bệch, bà ta ngồi phịch xuống, bàn tay cầm đũa run lên bần bật.

Cảnh Sâm: “Mẹ à, mẹ trông kìa, mẹ giận tới hồ đồ rồi đấy. Vân Thăng là chó nhà ai? Giờ mẹ đang ở nhà ai? Nhà họ Phan đấy! Chẳng phải đến chính trước họ Vân của mẹ cũng vẫn phải chen thêm chữ Phan đó sao? Nếu cha mà nghe được lời mẹ, chuyện lại thành ra không hay đâu.”

Những lời căm giận chất đầy bụng bà Vân bị anh đè nghẹt lại, tiếng hít thở của bà nặng dần, vành mắt đỏ lên.

Cảnh Sâm liếc bà, anh thản nhiên cất tiếng: “Trên đời này có rất nhiều chuyện, dù ban đầu nghĩ là hay, là tốt, nhưng cuối cùng cũng vẫn sẽ xuất hiện vô số rắc rối, người tính chẳng bằng trời tính, tất cả đều phải thuận theo tự nhiên. Dù sao đây cũng là chuyện ngoài ý muốn, xảy ra rồi thì thôi, không đáng để nghĩ ngợi nhiều quá. Huệ Lan chết rồi, con đau lòng một bận là hết, Cảnh Huyên bị thương, tĩnh dưỡng một thời gian là lại không sao. Mẹ còn lo lắng gì nữa?”

Khóe môi bà Vân run run, bà ta lẩm bẩm: “Cậu đừng nói linh tinh trước mặt bố cậu.”

“Con có biết gì đâu, còn có thể nói gì được chứ?” Cảnh Sâm cẩn thận gắp một chiếc xương cá ra.

Bà Vân ngước mắt nhìn anh, khẩn khoản cất lời như kẻ yếu thế: “A Sâm, con cũng biết rõ mấy năm nay mẹ đối xử với con thế nào mà. Vì em trai con bị thương nên mẹ mới không dằn lòng nổi, giận cá chém thớt con.”

Cảnh Sâm thông cảm đáp: “Con biết. Càng là người thân cận thì người ta càng không nỡ trách móc. Mẹ, về sau mẹ có giận gì thì cứ trút hết lên người con, không sao đâu. Mẹ ăn cơm đi, đồ ăn nguội cả rồi. Mẹ mà cũng sinh bệnh thì cái nhà này sụp mất.”

Lòng bà Vân thấp thỏm không yên, bình tĩnh lại rồi, bà ta múc một bát canh, uống từng thìa nhỏ, thỉnh thoảng lại có tiếng bát đũa lách cách vang lên trong phòng ăn. Một lát sau, bà ta lặng lẽ quan sát Cảnh Sâm, thấy dường như anh đang rất có khẩu vị, đôi môi được rau dền nhuộm đỏ, hệt như đang thèm khát máu tươi, đôi mắt lại sâu không thấy đáy tựa hai khoảng hồ băng, thứ cảm giác sợ hãi không tên vút qua trong lòng bà ta. Bà Vân quay mặt đi, nghĩ đến vệt máu dính bên tai khi Cảnh Huyên được đưa về, lòng bà ta lại đau đớn khôn xiết, nhai cơm cứ như nhai đất nhai đá. Cảnh Sâm gọi người làm xới cho mình thêm một bát cơm, bưng nốt đĩa rau dền nhỏ còn thừa lên, bắt đầu trộn vào cùng cơm.

Bà Vân đứng dậy, bà ta không nói lời nào, bước khỏi phòng mà gương mặt trắng bệch. Cảnh Sâm nói như đang tự lẩm bẩm với mình: “Màu đẹp thật, bảo sao người ta lại gọi là cơm Trạng nguyên, ai ăn vào thì người đấy sẽ được làm Trạng nguyên.” Anh bật cười ha ha, lại nói, “Chỉ tiếc là A Huyên lại không được ăn.”

Một tiếng “rầm” vang lên, bà Vân va phải khung cửa, Tiểu Quân đứng ngoài phòng ăn kinh ngạc thốt:

“Ôi, bà chủ, bà có đau không, bà đụng vào đâu rồi?”

Bà Vân ôm trán, không nói lời nào, Vân Thăng lẳng lặng đứng phía cuối hành lang, im bặt hệt như một cái bóng, bà ta buông tay, nén cơn đau, nén cả cơn giận bước về phía anh ta, gượng nở nụ cười lấy lòng: “Mặt cậu còn đau không?”

Vân Thăng chầm chậm lắc đầu.

Bà Vân nói: “Xét theo vai vế thì cậu còn là em trai tôi nữa kìa, chúng ta là người một nhà, người một nhà lại càng phải giúp đỡ nhau mới đúng. Lát cậu ra ngoài với tôi, tiện tôi mua thêm cho cậu bộ đồ, cậu đừng giận nhé.” Giọng điệu bà ta hệt như đang dỗ dành một đứa trẻ.

“Cảm ơn bà chủ.” Vẻ mặt Vân Thăng rất mực cung kính, nhưng hàng lông mày lại khẽ nhíu.

“Sao, cậu còn gì khó xử ư?”

Dường như Vân Thăng rất khốn cùng, anh ta nhỏ giọng: “Mảnh ruộng phía Tây ngoại ô của tôi thất bát, người nhà định làm thêm ao cá để bù chi tiêu trong gia đình, tôi…”

“Đừng lo, chỉ thiếu tiền vốn thôi mà, đúng không?” Bà Vân thầm mừng trong lòng, người có thể chủ động mở miệng đòi tiền cũng là kẻ dễ sai khiến, ban nãy đúng là bà ta không nên xúc động lôi kẻ khác ra trút giận, phải lung lạc chính con chó nhà mình mới đúng, khi nào cần quăng cho nó khúc xương thì cũng không thể keo kiệt.

“Cậu thiếu bao nhiêu tiền?” Bà ta hào phóng hỏi.

“Gia đình tôi có vay chút tiền của hàng xóm, tôi cũng góp được thêm chút ít, vẫn còn thiếu 300 đồng đại dương.”

“Tôi cho cậu 500 đồng.”

“Nhiều quá rồi, nhiều quá rồi ạ. Không cần nhiều thế đâu bà chủ.”

“Cậu khách sáo với tôi làm gì?” Bà Vân nở nụ cười hòa nhã, vỗ vai anh ta như đang an ủi rồi quay người bước lên tầng.

Vân Thăng nhìn bóng lưng bà ta, khóe môi nở nụ cười lạnh lùng khinh miệt, anh ta thì thầm: “Ngu xuẩn!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.