Cô Gái Thông Linh Sư

Chương 16: Người thân cực phẩm tìm tới cửa




Tô Vũ ngẩng đầu lên, người đến dĩ nhiên là, Lục Hoàn Vũ!

Vẻ mặt Tô Vũ vẫn như trước, hờ hững nói: “Lục Hoàn Vũ, tớ với cậu hình như không có quen thân với nhau!”

Lục Hoàn Vũ nhìn chằm chằm Tô Vũ, nhìn một lúc, rồi lại lắc đầu, nếu là Tô Vũ trước kia, giờ phút này chắc hẳn đã sớm kích động đến run người, làm sao có thể bình tĩnh như bây giờ? Hắn nói: “Tô Vũ, cậu thật sự đã thay đổi, so với trước đây, quả thật như biến thành một người khác.”

“Trước đây tớ đặc biệt thích cậu, đúng không!” Tô Vũ cười lạnh một tiếng, nói: “Nhưng tại thời điểm đó, ở bên cạnh cậu có bao nhiêu cô gái vây quanh, nhiều không đếm xuể, bởi vì như thế, nên cậu lười không muốn nhìn thấy tớ, đúng không, hiện tại tớ lạnh nhạt với cậu, cậu lại tìm cơ hội đến gần tớ, thật có ý tứ!”

Tô Vũ cũng không có ý định dây dưa với hắn, vung tay nói: “Cậu vẫn nên cách xa tớ ra một chút đi, tớ đối với cậu, thật sự một điểm ý tứ cũng không có!”

Lục Hoàn Vũ một trận lúng túng, một lúc sau, bỗng mỉm cười nói: “Tớ đã chia tay với Triệu Viện, cho nên, tớ có tư cách theo đuổi cậu, đúng không? Trước đây cậu thích tớ, tớ không thích cậu, hiện tại tớ yêu thích cậu, cậu lại không thích tớ, chẳng qua cũng không sao, tớ đồng ý theo đuổi cậu, sớm muộn có một ngày, cậu sẽ yêu tớ một lần nữa!”

Tô Vũ khẽ ngẩng đầu, Lục Hoàn Vũ mặc một bộ đồng phục học sinh rộng rãi, chiều cao khoảng chừng một mét bảy, dưới chân mang đôi giày thể thao màu trắng, làn da trắng nõn, khuôn mặt tuấn tú, mái tóc cắt ngắn tôn lên gương mặt rạng rỡ như ánh mặt trời, bộ dáng không chê vào đâu được, không hổ là hotboy của trường trung học Đệ Nhị, thu hút vô số ánh mắt ái mộ của các nữ sinh, bao gồm cả nguyên chủ trước đây.

Nhưng Tô Vũ là người nào? Là thông linh sư mạnh nhất trong lịch sử, kiếp trước, không biết có bao nhiêu người hi vọng được Tô Vũ nhìn đến, nên từ lâu đã dưỡng thành một tính cách kiêu ngạo, Lục Hoàn Vũ, ở trong mắt cô, vẫn không tính là cái gì.

Tô Vũ vốn không để ý đến Lục Hoàn Vũ, nên tự nhiên sẽ không có một chút tình cảm với Lục Hoàn Vũ, hai người vốn không cùng một thế giới, cô nở nụ cười: “Chao ôi, con người ở trên đời này luôn như vậy, có được lại không biết quý trọng, không chiếm được thì lại nhớ mãi không quên, thật đáng thương!”

Lúc này, bát canh cà chua được mang tới, Tô Vũ đã sớm đói bụng đến cồn cào, bắt đầu ăn như hùm như sói.

Lục Hoàn Vũ bị bỏ mặt ở một bên, hắn vẫn chưa chết tâm, trái lại kích thích ra vô số ý chí chiến đấu, hắn nắm tay âm thầm thề, sớm muộn có một ngày, hắn làm cho Tô Vũ thích hắn một lần nữa!

Ăn cơm xong, Tô Vũ trở lại khu năm ba, bắt đầu đi học như bình thường, Hà Tâm Kì nhìn thấy Tô Vũ, trở nên vô cùng kích động, cô gắng cùng Tô Vũ rút ngắn quan hệ, cô biết gia cảnh Tô Vũ khá nghèo, vốn chuẩn bị mời Tô Vũ ăn cơm, nhưng chỉ trong chớp mắt, đã không thấy tăm hơi.

Ngược lại, sắc mặt Triệu Viện tái nhợt, xem ra hai người quả thật đã chia tay .

Trong nháy mắt, một tuần lễ trôi qua, Tô Vũ đã hoàn thành thích ứng với chương trình học của năm ba. Vào ngày thứ bảy, cửa hàng Tô Tuyết Dung khai trương .

Tên cửa hàng rất đơn giản, gọi là tiệm bánh mì hạnh phúc, do Tô Tuyết Dung đặt tên, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu hạnh phúc an bình.

“Đùng đùng. . . . . .”

Hai chuỗi tiếng pháo nổ vang lên, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt người qua đường.

Hơn nữa, vì là ngày đầu tiên tiệm bánh mì hạnh phúc khai trương, toàn bộ bánh mì sẽ được giảm giá, nếu như mua bánh mì trên ba mươi đồng, sẽ được tặng một ly trà sữa miễn phí, cứ thế mà suy ra, mua càng nhiều, ưu đãi càng nhiều.

Nhiều người cảm thấy mới mẻ, tràn vào tiệm bánh mì, nhất thời bị hấp dẫn bởi các chủng loại phong phú, đẹp đẽ của bánh mì. Thẳng thắn mà nói, trấn Thanh Sơn cho tới bây giờ chưa từng xuất hiện một cửa hàng như thế, trong khoảng thời gian ngắn, khách hàng ngồi đầy cửa hàng. . . . . .

Tô Tuyết Dung nhìn thấy cửa hàng buôn bán đắt như vậy, cao hứng đến nỗi không ngậm mồm vào được, đi tới bên người Tô Vũ nói: “Tiểu Vũ, nếu như sau này chúng ta kiếm được tiền, mẹ sẽ cho con học ở một trường cao học quý tộc, như vậy, con có thể thi đậu vào một trường đại học tốt rồi!”

Tô Vũ biết nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là chuyện này, cũng không phản bác, gật đầu.

Rất nhanh, đã tới giữa trưa, buổi trưa không có nhiều khách hàng lắm, Tô Tuyết Dung kiểm kê hàng tồn kho, vất vả lắm mới kiếm lời hơn một ngàn, tương đương với nửa năm tiền lương của bà, Tô Tuyết Dung không kiềm chế được kích động, phảng phất như nhìn thấy tương lai tốt đẹp của mình. . . . . .

Tô Tuyết Dung nghẹn ngào một chút, chậm rãi nói: “Tiểu Vũ, mẹ thật sự rất vui!”

Tô Vũ an ủi: “Mẹ cứ yên tâm, có Tiểu Vũ ở đây, tất cả đều sẽ khá hơn.”

“Tô Tuyết Dung, cô ra đây cho tôi!” Bỗng nhiên, hai người Tô Tuyết Dung, Tô Vũ nghe được một giọng nói cực kì hung dữ, cùng lúc đó, một người đàn bà với khuôn mặt nhăn nhó, lôi kéo một người đàn ông đang sợ hãi rụt rè xuất hiện ở cửa.

“Anh cả, chị đâu!” Tô Tuyết Dung giật mình, từ khi bà không có kết hôn sinh ra Tô Vũ, đã cùng nhà mẹ đẻ đoạn tuyệt quan hệ, cho dù ngày lễ ngày tết có tới thăm cha mẹ, cũng thoát không khỏi bà chị dâu hung hãn này. Ngày hôm nay, chị dâu vì sao lại tìm tới cửa, hơn nữa xem bộ dáng này, đoán chừng là đến gây sự.

“Cô còn biết tôi là chị dâu của cô?” Người phụ nữ hung dữ cười lạnh một tiếng, “Ít nhất tôi cũng có kết hôn, chứ không có giống như cô chưa kết hôn mà đã có con, làm mất hết mặt mũi người em chồng này, tôi cũng không muốn nói mấy lời vô ích với cô nữa, mẹ tôi cho cô bao nhiêu tiền, đưa ra đây, một phần cũng không thể thiếu, bằng không, tôi liền không khách khí với cô!”

Bị chế nhạo trần trụi như vậy, sắc mặt Tô Tuyết Dung tái nhợt, cắn răng nói: “Chị dâu, tôi không hiểu chị nói cái gì?”

“Ở trước mặt tôi mà còn giả bộ hồ đồ, đúng không!” Người phụ nữ hung hãn cười gằn, đưa tay kéo người đàn ông bên cạnh, nói: “Nếu em gái ông đã muốn giả bộ hồ đồ, vậy ông liền nói rõ ràng với nó đi!”

Người đàn ông hiển nhiên là một người sợ vợ, vô cùng sợ hãi với người phụ nữ hung dữ này, chỉ có thể run cầm cập đi ra nói chuyện.

Hóa ra, người phụ nữ hung dữ này gọi Lý Hà, là chị dâu của Tô Tuyết Dung, cũng là mợ của Tô Vũ. Mấy ngày trước, người phụ nữ hung dữ này phát hiện trong nhà mất ba vạn đồng, bà tìm vô số lần, cũng không tìm được, nhưng vào hôm nay, bà nghe được tin tức Tô Tuyết Dung mở tiệm bánh mì, vì lẽ đó, bà lập tức hoài nghi nhìn về phía mẹ chồng mình, cũng chính là mẹ ruột Tô Tuyết Dung, cũng là người mà hồi nãy người phụ nữ này nhắc đến.

Bởi vì mấy năm qua, bà ngoại Tô Vũ không kìm lòng được khi thấy con gái chịu khổ, liền lén lút tiết kiệm một ít tiền giúp đỡ con gái, mà lần này cũng thế, bằng không, tiền ở đâu ra mà Tô Tuyết Dung mở tiệm bánh mì?

Nghĩ như vậy, người phụ nữ tên Lý Hà liền kiếm tới cửa, hướng Tô Tuyết Dung đòi lại ba vạn đồng, mà cậu của Tô Vũ Tô Vĩnh cũng là dạng người yếu đuối, đối với lời nói của vợ mình không dám phản bác một tiếng, đành để bà xã mang mình đến đây.

Tô Tuyết Dung nhanh chóng giải thích: “Chị dâu, thật ra mẹ không có cho em tiền, khoảng thời gian này, em không có gặp mẹ, tất cả tiền của em đều là bạn của Tô Vũ cho mượn!”

“Cô nói hay nhỉ, mượn ? Phải có giao tình lớn như thế nào, mới cho cô mượn một khoản tiền lớn như thế!” Lý Hà căn bản không nghe Tô Tuyết Dung giải thích, lớn tiếng nói: “Bà đây đã nói rồi, nếu cô không đưa tiền cho tôi, ngày hôm nay tôi sẽ không để cho cô làm ăn gì hết!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.