Cô Gái Nhỏ Mập Mạp Trọng Sinh

Chương 1: Cuộc sống của Lạc Mẫn (1)




Ring! Ring!

Một bóng dáng nho nhỏ, tròn tròn trong bếp vội vàng chùi đôi tay còn đang dính bột lẫn mùi dầu mỡ để nghe điện thoại ầm ĩ ngoài phòng khách.

-Tôi muốn ăn bánh gato và cơm trưa. Cô mang hai phần cho tôi được không?!

-Dạ! Dạ được ạ!

Giọng nói đầu dây tuy lạnh nhạt, không chút gì yêu thương trìu mến nhưng gương mặt trắng hồng đang bắt máy lại vui sướng không thể tả.

“Hắn muốn cô mang cơm cho hắn! Hắn muốn cô mang cơm cho hắn!” Trong đầu cô lúc này vẫn chỉ quanh quẩn ý nghĩ này!

Không hề đặt ra câu hỏi: “Hai phần cơm là dành cho ai?!”

Không biết nên trách Mẫn Mẫn cô là ngu hay là ngốc?! Kết hôn năm năm, gần gũi thì không quá hai lần trên một tháng, thật điều đặn! Và dường như chuyện vợ chồng chỉ là do cô chủ động, hắn dường như chỉ là người phối hợp trong bóng tối mà thôi, vì khi làm với cô, hắn phải tắt đèn!

Cô không ngốc, cô biết! Nhưng cô chấp nhận! Hôn nhân này do cô, do cô giả vờ mang thai gạt hắn lấy cô! Nhưng sau đó thì sao?! Một đứa con cô cũng không có cho Nguyễn gia!

Đã vậy, với chiều cao 1m6 mà nặng 68 kg của cô thì đối với hắn chắc là cơn ác mộng! Nghĩ tới bản thân cô chỉ cười trong đau lòng, rồi khẽ khàng cởi bỏ chiếc tạp dề quen thuộc.

Từ hồi đi học đến giờ, ai mến cô thì bảo cô mủm mĩm, đáng yêu! Còn ai không ưa gọi cô là gì không phải cô không phải là không nghe. Là “con mập xấu xí”, “con heo biết nói tiếng người”!!! Nhưng không sao… Chỉ cần cô vui vẻ, cô hiền lành, cô hòa đồng thì mọi người sẽ sớm nhận ra thân hình béo béo của cô cũng tốt mà thôi! Chồng cô cũng sẽ như vậy mà! Rồi anh ấy sẽ yêu quý cô, sẽ thương cô thôi mà! Rồi cô sẽ có một gia đình hạnh phúc thôi!

Với tâm trạng đó Lạc Mẫn đã đứng dưới tòa nhà cao ốc nhất nhì của thành phố Bạch Trì. Trước khi bước vào cô không quên mỉm cười một cái thật tươi để lấy lại tinh thần và vuốt mái tóc rối được búi lên đúng chuẩn một bà nội trợ.

Bước vào tòa cao ốc, có những nhân viên còn không biết cô là ai. Đến một cái gật đầu chào đúng phép với phu nhân tổng giám đốc công ty. Nhưng không sao… Cô chỉ cần Nguyễn Trọng Nam– chồng cô biết cô là vợ anh ấy là được rồi!
Nhưng liệu thật sự là hắn có biết bản thân đã có vợ?!

Cô thuận lợi bước đến căn phòng của chồng cô, không một ai ngăn cản! Chính bản thân cô cũng cảm thấy lạ, không lẽ thư ký của chồng cô đi đâu rồi?!

Đến khi bước đến gần cánh cửa kia cô mới rõ, cô ta không đi đâu, mà là đang ở bên trong! Ở bên trong với chồng cô!

-Người ta muốn ăn bánh mà! Sao bây giờ mụ vợ béo của anh vẫn chưa đến nữa?!

-Chắc tại béo quá nên lăn chưa đến đó mà!

-Không hiểu sao người đẹp trai như anh lại chịu lấy mụ béo ấy!?

-Đúng ra phải lấy người đẹp như em phải không, tiểu yêu tinh?!

-… Ưm… Anh xấu quá hà, giám đốc!

Một tiếng nam nhân nói, một tiếng nữ nhân đáp, từng tiếng từng tiếng như đánh vào trái tim của người ngoài cửa! Nhưng cô vẫn không tin! Vẫn không tin người đang nói kia là người chồng trầm lặng ít nói mà cô từng yêu, mà cô hết mực tôn trọng. Nhưng đến khi dùng tay đẩy nhẹ cánh cửa kia, cô bắt buộc phải chấp nhận, mọi thứ là sự thật!!! Là sự thật!!! Chồng cô đang ôm ấp cô thư ký xinh đẹp kia, để cô ta ngồi trên đùi mình, bàn tay cả hai đang dạo quanh trên cơ thể của nhau… Thật nhục nhã, nhục nhã cho bản thân mình…

Sao hắn có thể nói những lời như vậy?! Hắn không yêu cô! Cô biết! Nhưng hắn có cần sỉ nhục cô với người ngoài không?! Tại sao?! Tại sao?! Tại sao trái tim cô lại đau như vậy?! Tại sao nước mắt cô cứ rơi mãi không dừng nhưng lại không thể nào phát ra bất cứ tiếng động nào?!...

Cô thật sự có lỗi khi ép hắn phải cưới cô, nhưng bao năm qua, để bù đắp lỗi lầm cô đã làm biết bao nhiêu là thứ! Vừa trở thành nồi cơm điện đa năng, vừa trở thành hầu gái không công cho chồng! Vì tất cả những thứ này mà cô đã từ bỏ giấc mơ trở thành một cô giáo, từ bỏ giấc mơ giảng đường! Nhưng hôm nay, đổi lại cho cố gắng của cô chỉ là sự phản bội, sự lạnh lùng và khinh bỉ!

Hóa ra hôm nay Lạc Mẫn cô mới biết đến cái câu si tâm vọng tưởng là như thế nào?! Thì ra nó đau như vậy!!!

Không phải từ xưa đến giờ cô không đau! Mà là bây giờ cô mới chân chính chấp nhận thực tại! Chấp nhận rằng anh ta không yêu cô! Anh ta chỉ xem cô như công cụ trả thù cho hành động ngu ngốc năm xưa của cô thôi!!!

Đúng ra cô phải xông vào cho hai người một trận tơi bời hay làm ầm chuyện này lên… Nhưng bản tính nhịn nhục dường như ăn mòn vào trong tâm trí nên hai chân cô chỉ đứng vững thôi đã là điều khó khăn lúc này. Với lại nếu cô vào thì người mất mặt sẽ là cô?! Hay là hai người bọn họ?!

Chính bản thân cô còn không biết… Chỉ biết trái tim rất đau… Chỉ biết nước mắt cứ liên tục trào ra… Cô chỉ biết bao nhiêu đó… mà thôi….

Hai phần cơm và phần bánh cô mang đến đã rớt tự lúc nào. Tiếng động phát ra làm hai người đang ân ân ái ái trong phòng phải giật mình.

Nhưng đến khi bước ra thì chỉ còn lại là thức ăn vương vãi trên mặt sàn đá đắt tiền cùng hơi ấm người con gái mang tên “mụ béo” kia để lại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.