Cô Gái Nhỏ Của Giáo Sư Thời

Chương 45




Chỉ một bữa cơm thôi đã khiến cô gái nhỏ vui vẻ đến như vậy.


Thời Dịch chỉ môi mình, được voi đòi tiên nói: "Hôn một cái nữa."


"Đã hôn rồi mà." Đinh Nhàn đẩy mặt anh ra, đứng lên giường, đặt hai tay lên vai anh: "Anh Thời Dịch, anh cõng em đi có được không?"


Thời Dịch lắc đầu một cái, cố ý đùa với cô: "Không được."


Đinh Nhàn chu mỏ nhìn anh, giả bộ nổi giận.


Thời Dịch đưa mặt tới, "Hôn một cái sẽ cõng."


Đinh Nhàn tiến lại gần hôn lên đôi môi mỏng của anh một cái, rồi vỗ vỗ vai anh: "Nhanh lên nào."


Thời Dịch cười cười, xoay người qua, tay Đinh Nhàn để lên vai anh lập tức chuyển thành vòng qua cổ anh, lưng người đàn ông hơi cong, hai tay nắm đùi cô, cõng cô lên.


Đinh Nhàn vui vẻ nghiêng đầu qua nói: "Anh Thời Dịch, đây là lần đầu tiên anh cõng em đó."


Lại dán sát mặt anh hôn một cái, miệng người đàn ông cười không khép lại được, cõng cô gái nhỏ đến phòng ăn, cô vừa nhìn thấy thức ăn trên bàn đã không kịp chờ, trực tiếp đưa tay cầm một miếng sườn xào chua ngọt bỏ vào trong miệng.


Thời Dịch nhìn biểu cảm trên mặt cô, trong lòng anh hơi khẩn trương.


Đây là lần đầu anh làm món sườn xào chua ngọt, các bước làm là tra từ trên mạng, mọi hôm đều là cô gái nhỏ nấu cho anh ăn, hôm nay hiếm lắm mới được rảnh rỗi, lại biết cô thích ăn những món đó nên sáng sớm anh đã dậy đi mua nguyên liệu nấu ăn, nhưng không biết có hợp khẩu vị cô không.


Ánh mắt cô gái nhỏ hơi nheo lại, mở miệng nói một câu khen ngợi: "Ngon quá!"


"Đừng bốc tay nữa." Thời Dịch thở phào nhẹ nhõm, sau đó đi vào bếp lấy chén đũa.


Đinh Nhàn không thèm nghe anh, lại tiếp tục dùng tay lấy thêm một miếng nữa, lúc Thời Dịch đi ra, thấy cô đứng bên cạnh bàn, trên khóe miệng và ngón tay đều dính nước thịt y như một con mèo đang ăn vụng, anh không biết làm sao đành rút ra hai tờ khăn giấy, vừa chùi giúp cô vừa nói: "Dùng đũa đi."


"Anh Thời Dịch, anh học nấu từ khi nào vậy?"


Thời Dịch đưa đũa cho cô, rồi lại giúp cô lau khóe môi, cười nhạt nói: "Không học ở đâu cả, chỉ tùy tiện làm thôi."


Đinh Nhàn: Cắt!


Đừng tưởng rằng cô không biết việc anh lén lút luyện tài nấu nướng trong bếp.


Thời Dịch kéo ghế ra, "Ngồi xuống ăn cơm."


Đinh Nhàn thuận thế ngồi xuống, cầm đũa lên rồi gõ hai cái lên bàn, cằm hơi hếch lên đúng chuẩn như một nữ vương, "Ngươi mau bới cơm cho ta!"


Thời Dịch cười khẽ, bất đắc dĩ lắc đầu, bới ra hai chén cơm, đặt một chén trước mặt cô.


Đinh Nhàn chơi đến vui vẻ, dường như bị nghiện, trợn mắt nhìn người đàn ông ngồi đối diện, lộ ra dáng vẻ hung dữ nói: "Ai cho ngươi ngồi hả, chủ nhân ăn cơm, người hầu phải đứng một bên!"


Động tác của Thời Dịch hơi ngừng lại, giương mắt nhìn cô, hơi nhướng mày.


"Nhìn cái gì hả! Ngươi nghe không hiểu lời chủ nhân nói à! Đứng bên cạnh ta hầu hạ, tùy thời nghe ta phân phó! Ngươi nhìn dáng vẻ của mình đi, cả người toàn cơ bắp, còn lại cũng không có gì đặc biệt, trừ ta ra thì ai muốn ngươi nữa chứ!" Đinh Nhàn càng nói càng hăng say, "Còn muốn ăn cơm thì đứng lên cho ta, nếu không nghe lời sẽ trừ hết tiền lương của ngươi! Một đồng cũng không cho ngươi! Còn nhìn nữa! Coi chừng ta đuổi việc ngươi!"


Khóe miệng Thời Dịch cong lên một nụ cười nghiền ngẫm, "Chờ lát nữa xem anh thu phục em thế nào."


Anh nói xong liền cúi đầu ăn cơm.


Đinh Nhàn lè lưỡi một cái, cả người hơi ỉu xìu đầy hoảng sợ, nhẹ giọng nói: "Anh Thời Dịch, anh đã nói sẽ không mắng em mà."


"Ừ, không mắng."


"Anh cũng đã nói sẽ không đánh em."


"Không đánh." Thời Dịch gắp miếng cá cho cô, "Ăn no một chút."


Đinh Nhàn có chút thụ sủng nhược kinh, nếu dựa theo lẽ thường thì người này ít nhất cũng phải trừng cô một cái đầy cảnh cáo chứ, làm gì giống bây giờ, còn dịu dàng gắp thức ăn cho cô.


Không thoải mái, thực sự không thoải mái tí nào.


Ngẫm lại, có lẽ người đàn ông này chỉ cưng chiều cô thôi, bị ngược không nói, cái này được người ta cưng chiều còn cảm thấy mất tự nhiên.


Vì vậy, người nào đó sau khi ăn xong lại tiếp tục diễn vai nhân vật phản diện chèn ép người hầu, "Bà muốn xem tivi, ngươi rửa chén mau đi, rửa sạch rồi ra đấm lưng cho ta!"


Thời Dịch nhìn dáng vẻ vênh mặt hất hàm sai khiến của cô chỉ cười hừ một tiếng, nha đầu chết tiệt.


Đinh Nhàn sờ bụng một cái, đi đến sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo lên nhau, vui vẻ nhìn bóng người trong phòng bếp không ngừng cười hì hì.


Trong chốc lát, người đàn ông đi ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống cạnh cô, dứt khoát nhìn cô chằm chằm.


Đinh Nhàn xem tivi đến đoạn hấp dẫn, không để ý đến anh, Thời Dịch chợt kéo người vào trong ngực, cúi đầu hôn cô.


Nhìn động tác này của anh, Đinh Nhàn cũng đủ hiểu anh muốn làm gì, vì thế né tránh môi anh: "Sau khi ăn no không thích hợp vận động kịch liệt."


"Không kịch liệt."


Không kịch liệt mới là lạ!


Đinh Nhàn dùng sức đánh tay anh, "Buông ra, em muốn xem tivi."


Thời Dịch ôm cô để lên đùi mình, ngậm vành tai cô, khẽ cắn xuống, "Nữ vương đại nhân của tôi, cơm cũng ăn rồi, chén cũng đã rửa rồi, có phải đã đến lúc phát tiền lương cho tôi rồi không?"


Đinh Nhàn bị anh làm cho cả người ngứa ngáy, hơi vặn vẹo người, "Anh đừng động mà, phim đang hay đó."


Thời Dịch quét mắt nhìn tivi, người đàn ông trong phim đang ôm một người phụ nữ đi vào phòng, anh không khỏi cong môi cười, thấp giọng nói bên tai cô: "Em nói xem tiếp theo bọn họ sẽ làm gì?"


"Biết còn hỏi."


Đinh Nhàn không thèm để ý đến anh, chỉ chuyên tâm xem tivi, đây chính là đoạn cao trào của phim. Phim Triều Khu, lúc trước cô xem được một nửa, vốn định không xem nữa nhưng Giang Ti Kỳ đã nói với cô phần sau rất đặc sắc, nhất là cảnh nam nữ chính ở cạnh nhau, vô cùng ngọt ngào, hôm nay cô mới xem tiếp đây.


Bây giờ mọi người đều thích xem ngọt sủng, không thể không nói, thật sự rất yên lành, trước kia cô chỉ thích xem thể loại ngược, tình tiết rất sâu sắc, thường sẽ ngược đến chết đi sống lại, có lúc quá mê mẩn, trong mơ đều là những tình tiết đó, lúc tỉnh dậy khóe mắt còn đọng lại nước mắt.


Vừa mới đầu Thời Dịch không biết chuyện này, cứ nghĩ là cô gặp ác mộng, ôm cô vào lòng không biết dỗ dành thế nào, còn định kể chuyện cười để chọc cười cô, nhưng mà người này không có tế bào hài hước gì cả, nghe đi nghe lại cũng chỉ là những mẫu chuyện cười xưa cũ.


Sau đó Thời Dịch biết cô như vậy là do đọc truyện rồi nhập vai quá sâu, liền hạn chế cô đọc những truyện vô cùng ngược tâm, sẽ để cô đọc nhiều truyện sủng ngọt, nhiều khi Đinh Nhàn còn đang đắm chìm trong đoạn văn nam nữ chính chia tay, sẽ quay qua kể cho anh nghe nam chính vì cứu nữ chính đã chịu đựng biết bao nhiêu đau khổ, bị thương nghiêm trọng ra sao, nhưng nữ chính không hề hay biết gì, còn hiểu lầm nam chính nữa, vốn đang nói chuyện bi thương, nói nói một hồi Đinh Nhàn lại bắt đầu kể nam chính tốt ra sao, còn nói người đàn ông tốt như vậy, mười người phụ nữ thì hết chín người muốn gả cho anh ta, lúc cô nói những lời đó, trên mặt tràn đây si mê và sùng bái, chọc cho người đàn ông nổi cơn ghen, quay lưng về phía cô ngủ, Đinh Nhàn không thể làm gì khác hơn là đi dỗ anh.


Tivi tiếp tục chiếu phim, lại đến đoạn không thể miêu tả, nhưng mà mức độ không quá lớn, nam nữ chính chỉ hôn nhau rồi tắt đèn, hết thảy đều không còn rõ ràng.


Đinh Nhàn nhoẻn miệng lộ ra nụ cười của người mẹ, nụ cười ấy còn hạnh phúc hơn cả bản thân khi yêu nữa.


Thời Dịch vén tóc cô qua một bên, vuốt ve mặt cô rồi cúi xuống gặm cổ cô, tâm tư Đinh Nhàn đều bị bộ phim trong tivi thu hút, cô nghiêng đầu đi, "Anh chờ em xem hết đã."


"Được." Thời Dịch vô cùng kiên nhẫn chờ cô, anh nắm lấy bàn tay cô rồi đùa nghịch trong lòng bàn tay mình, khi có khi không hôn cổ cô một đường đi xuống, làm cho cần cổ trắng nõn của cô gái nhỏ cũng đỏ ửng một mảnh.


Thời Dịch hỏi cô: "Xem xong chưa?"


"Ừ."


Ngay lúc đặc sắc nhất thì hết phim, trong lòng Đinh Nhàn như bị mèo cào một cái vô cùng ngứa ngáy, hận không thể nhìn một cái liền thấy được kết cục, nhưng đây chỉ là tập mới nhất, còn muốn xem nữa thì bắt buộc phải chờ thôi.


Thời Dịch đoạt lấy điều khiển từ xa trong tay cô rồi ném lên ghế sofa, khóe môi cong lên, "Bà chủ, đến lúc phát lương cho tôi rồi."


"Gì chứ."


Đinh Nhàn đẩy anh ra rồi nhảy xuống, mới chạy được hai bước đã bị Thời Dịch ôm ngang người lên đi vào trong phòng ngủ.


Cô nhập vai, vỗ lưng người đàn ông: "Cứu mạng! Có người bắt cóc nữ vương, không đúng, là con gái nhà lành!!!"


Thời Dịch ném cô lên giường, ung dung cởi nút áo, Đinh Nhàn đứng lên, nắm lỗ tai anh trêu chọc, "Vị tiên sinh này, tôi đã là hoa có chủ, anh không nên làm bậy nha~"


"Gì?" Thời Dịch ném quần áo lên nền nhà, phối hợp diễn với cô, "Không biết đóa hoa này đã bị ai hái đây?"


"Một người đàn ông vô cùng đẹp trai, vô cùng thông minh, vô cùng tốt bụng." Đinh Nhàn ghé sát tai anh, hạ thấp giọng nói: "Tôi nói cho anh tên của anh ấy nhưng anh không được nói với người khác, nếu bị người ta cướp người thì tôi phải làm sao chứ."


"Nếu như anh ta dễ dàng bị người khác cướp đi thì không cần giữ lại làm gì." Thời Dịch bị cô gái nhỏ chọc cười, ôm eo cô, cô đứng sát mép giường nên cao hơn anh một đoạn, anh ngửa đầu nhìn cô: "Tôi tốt hơn anh ta."


"Không không không, anh mới không tốt bằng anh ấy." Đinh Nhàn chỉ ánh mắt anh rồi từ từ dời xuống, "Ánh mắt không đẹp bằng anh ấy, cái mũi cũng vậy, môi cũng không hấp dẫn như anh ấy, giọng nói cũng không dễ nghe bằng."


Thời Dịch thuận thế ngậm lấy ngón tay tinh tế của cô, khẽ cắn một cái: "Thì ra em chỉ mê mẩn vẻ bề ngoài của anh ta à?"


"Nhìn bề ngoài thôi cũng đủ hạ gục anh trong nháy mắt rồi." Đinh Nhàn rút ngón tay ra, mặt đầy kiêu ngạo nói: "Vị tiên sinh này, hay là anh từ bỏ đi, tôi sẽ không bao giờ đồng ý đâu."


Thời Dịch "Xùy" một tiếng rồi bật cười, hơi nhíu mi: "Tôi so với anh ta thì tốt hơn cả trăm ngàn lần, em thật sự không cân nhắc một chút nào sao?"


"Anh mới không tốt bằng anh ấy." Đinh Nhàn nói xong lại bổ sung thêm một câu: "Ai cũng không tốt bằng anh ấy."


Cô gái nhỏ càng ngày càng tinh quái, cái miệng nhỏ nhắn như được tẩm mật, lời nói ra khiến người ta vui vẻ, vừa rồi nói chuyện còn lộ ta dáng vẻ muốn giữ khoảng cách với anh.


Thời Dịch dễ dàng bị dáng vẻ đó của cô lấy lòng, lập tức muốn đem cô khảm vào trong xương, anh ngửi được mùi hương thoang thoảng từ tóc cô, nên đè người xuống áp đảo, "Chúng ta nên thảo luận sâu thêm xem anh tốt hơn hay anh ta tốt hơn."


Đinh Nhàn kêu lên đầy thẳng thắn: "Tiên sinh, anh không thể làm như vậy được, bạn trai tôi mà biết được sẽ xong đời đó!"


Nhưng giây tiếp theo, môi cô đã bị ngậm lấy, một cuộc thảo luận nghiên cứu rất dài chính thức bắt đầu.


...


Ôi ôi ôi~~~ rốt cuộc Đinh Nhàn cũng biết tại sao Thời Dịch lại bảo cô ăn no thêm một chút, vấn đề thảo luận nghiên cứu này vô cùng tiêu hao thể lực mà!!!


...


Sau nhiều lần thảo luận nghiên cứu, Đinh Nhàn hoàn toàn mất hết sức lực, dựa đầu lên vai người đàn ông, thấy tinh thần anh còn tốt như vậy, liền đưa tay ra nhéo đùi anh một cái, Thời Dịch lấy tay cô ra, "Đùng bóp nơi đó."


Đinh Nhàn nhìn thấy dấu vết bầm tím ở đó, trong lòng hơi lung lay, lại đưa tay ra bóp cánh tay anh, bóp cơ ngực anh, kết quả là người đàn ông không có chút phản ứng nào, chỉ nhìn cô cười cười, Đinh Nhàn cắn bả vai anh một cái, dùng thêm lực rồi mới nhả ra, trên vai anh liền in hằn hai hàng dấu răng chỉnh tề của cô, cô nhìn kiệt tác của mình thấy vô cùng hài lòng.


Thời Dịch lấy điện thoại qua nhìn giờ, đã bốn giờ chiều rồi.


Còn bảo hôm nay sẽ dạy cô thuật phòng thân, xem ra là không kịp rồi.


Nghĩ trong đầu rằng khoảng thời gian này cô ở nhà tương đối nhiều, anh vuốt mái tóc rối của cô, không khỏi nói: "Lúc ở nhà phải chú ý an toàn, có người gõ cửa phải nhìn kỹ qua mắt mèo xem người đó là ai rồi mới được mở cửa."


Anh có chìa khóa của mình, bình thường ở nhà cũng không có ai tới, bây giờ đã cuối năm rồi, lũ trộm cướp bắt đầu tung hoành, chỉ sợ lúc anh ra ngoài, một mình cô ở nhà sẽ gặp chuyện này.


Nhớ đến chuyện lần trước, anh lại dặn dò thêm: "Trong túi xách phải để đồ phòng sắc lang, trên mạng có dạy đó, có thể là nước pha với tiêu hoặc ớt, bình thường phải cảnh giác một chút, hạn chế ra ngoài một mình."


Đinh Nhàn nắm tay anh, nói: "Đã biết."


Thời Dịch hỏi cô: "Còn sức lực không?"


Đinh Nhàn ngước mắt, mặt đầy cảnh giác nhìn anh: "Anh muốn làm gì?"


Biết cô nghĩ sai lệch, Thời Dịch cười: "Dạy cho em thuật phòng thân."


Đinh Nhàn: "Chờ khỏe lại rồi học."


Học thuật phòng thân hẳn sẽ bị thương khắp cả người, hơn nữa cô luôn có cảm giác mình sẽ không học được.


"Được."


Thời Dịch ôm thật chặt cơ thể mềm nhũn của cô, đã hiểu được Thẩm Ngạn nói khi yêu đương sẽ vô cùng điên cuồng, bây giờ Thời Dịch và Đinh Nhàn khi có thời gian rảnh sẽ ở cạnh nhau, có quấn quýt thế nào cũng không đủ.


Anh thấp giọng hỏi cô: "Có gì muốn làm cùng anh không? Hết hôm nay có lẽ phải chờ một khoảng thời gian dài nữa đó."


Đinh Nhàn suy nghĩ một chút: "Anh Thời Dịch, hay là chúng ta đi xem phim đi, gần đây có mấy bộ phim cũng hay lắm."


"Được."


Ngược lại Thời Dịch chưa từng đi xem phim chiếu rạp, nhưng cô thích thì anh sẽ đi theo.


Đinh Nhàn cầm lấy điện thoại chọn một phim hài kịch, cuối năm rạp chiếu phim thường rất đông người, buổi chiều cô tìm cũng đã bán hết vé, cô không thể làm gì khác hơn là phải chọn suất lúc tám giờ tối, vị trí ngồi cũng không tốt lắm, là ở bên cánh ngoài.


Nhưng cũng không có vấn đề gì, cô hưởng thụ khoảng thời gian ở chung với anh là được rồi.


Nhắc đến đây mới nhớ, hai người còn chưa định sau đó sẽ làm gì tiếp theo, đây được xem như là lần đầu tiên hai người đi hẹn hò đó.


Thấy cô vui vẻ, Thời Dịch xoay người xuống giường, mặc quần xong rồi mở tủ quần áo ra hỏi cô: "Muốn mặc đồ gì?"


"Anh chọn giúp em đi." Nói xong, Đinh Nhàn giương mắt nhìn người đàn ông đứng trước tủ quần áo, phần lưng có đường cong lưu loát, rộng lớn, thẳng tắp, vài vết sẹo bên trên nhìn có chút dữ tợn.


Cô cau mày, "Anh Thời Dịch, vết sẹo trên lưng anh là do chuyện gì vậy?"


Thời Dịch lấy quần áo xuống rồi đưa cho cô, giọng nói nhàn nhạt: "14 năm trước tham gia cứu hộ, lúc đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bị ngã đập vào thân cây."


Anh nói rất hời hợt, nhưng tình huống lúc đó nghiêm trọng hơn nhiều, anh không dám nói vì sợ sẽ dọa cô, sau này không chừng khiến cô lo lắng nhiều hơn nữa.


Đinh Nhàn sờ lưng anh một cái, giống như rất sợ làm đau anh nên động tác rất nhẹ: "Còn đau không?"


"Không đau." Trong mắt cô gái nhỏ tràn đầy đau lòng, Thời Dịch lấy tay cô xuống, hôn một cái rồi đổi chủ đề: "Chọn phim gì?"


Vừa dứt lời, di động của anh chợt vang lên, anh hôn lên môi cô một cái muốn an ủi, rồi mới cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, mày hơi nhíu lại, bắt máy.


Là điện thoại trong bệnh viện, nghe đầu dây bên kia nói xong, mày Thời Dịch càng nhíu chặt hơn, nhanh chóng cầm quần áo lên mặc vào,


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.