Cô Gái Của Sếp

Chương 18




Tôi về đến Sài Gòn được hai bữa thì Hằng hẹn đi uống cà phê để chào tôi trước khi về quê ăn Tết. Chiều chủ nhật, tôi ngồi ở quán quen, nghe nhạc và hút thuốc, kể ra thì có vài ngày thảnh thơi thật thích.

Hằng đến, tôi ngạc nhiên vì trông cô bé rất vui vẻ và yêu đời. Hằng kể cho tôi nghe cô vừa trả đũa người tình cũ. Hằng nhờ một anh chàng trong công ty đi cùng đến những nơi mà anh Lâm thích, và sau năm bảy lần không gặp, cô đã bắt gặp anh đi cùng bạn gái “mới mà cũ” ở một quán ăn món Pháp.

“Em cười với anh Lâm và chị Nhung, rồi tình tứ với anh bạn em. Tối hôm đó, anh Lâm gọi cho em, nói anh ấy rất vui vì thấy em hạnh phúc bên bạn trai mới. Em cười cợt nhả, nói: “anh đá em thì em phải kiếm thằng khác chứ, em là gái bao mà, cứ có trai cho em tiền là em hạnh phúc à”. Em biết anh Lâm rất tự tôn, anh ấy luôn muốn là người làm chủ trong mọi việc. Với anh ấy chuyện cặp kè với gái bao, hay tệ hơn là bị một đứa gái bao chăn là một sự sỉ nhục”.

Tôi không khỏi ngạc nhiên về Hằng. Không ngờ cô bé lại trả đũa sếp tôi, lại còn trả đũa theo cách có phần bất chấp thể diện hay danh dự. Đúng như ông bạn tôi nói, phụ nữ khi trả thù rất khó lường.

Hết Tết, đi làm lại mấy ngày, tôi nộp đơn xin nghỉ việc. Theo hợp đồng, tôi phải báo trước 30 ngày, nên dự kiến khoảng gần cuối tháng 3 là tôi nghỉ. Công ty thống nhất với tôi sẽ cho tôi nghỉ vào giữa tháng 3 để dễ tính lương. Đầu tháng 3, tôi bàn giao công việc xong xuôi, bắt đầu tìm chỗ làm mới.

Tháng 4 tôi bắt đầu đi làm ở công ty mới, công việc khá nhiều, có nhiều cái phải dành thời gian tìm hiểu và học hỏi. Trong khoảng thời gian này, tôi không liên lạc với Hằng. Với các cô bé trong nhóm của Hằng, tôi cũng ít gặp hơn. Trang cũng vậy, cô bé ngày càng lạnh nhạt với tôi.

Khoảng giữa tháng 5, tức là hai tháng sau khi tôi rời công ty, tôi nghe đồng nghiệp cũ nói về việc hai dự án ở Ninh Thuận và Bình Thuận bị thu hồi giấy phép đầu tư, lỗ nặng. Tuy không bị ảnh hưởng gì về pháp lý, nhưng thiệt hại của công ty là rất lớn, nhân viên thì chỉ có thể đoán già đoán non chứ không ai biết thật sự là lỗ bao nhiêu.

Công ty cũ của tôi vốn là cái chợ, nên bây giờ tôi hóng hớt từ xa rất dễ. Hai Phó Tổng còn lại trong Ban Giám đốc nhân dịp này đâm anh Lâm tơi tả, sếp Tổng cũng không đỡ cho anh. Một trong những trò bẩn khi các sếp đấu đá với nhau là đánh vào lính để gây loạn. Ban Giám đốc lên kế hoạch cắt giảm nhân sự ở các bộ phận do anh Lâm phụ trách, thế là nhân viên dưới quyền của anh Lâm làm loạn, có người chỉ trích, thậm chí chửi anh Lâm ngay trong phòng làm việc.

Rồi ai đó đem chuyện của Hằng ra nói. Có vẻ như một nhân viên thân cận nào đó của sếp khi Tết đến nhà anh đã gặp Nhung, và nghe cô nàng nói Hằng chỉ là gái bao của anh Lâm. Anh Lâm thì chắc là kể hết cho bồ nghe về Hằng, cả chuyện Hằng tự nhận là gái bao. Cô nàng Nhung thể nào cũng thêm mắm dặm muối vào. Thế là người ta có một lý do rất chính đáng để giải thích cho sự đổ bể của hai dự án là sếp dính vào cave nên xui.

Tôi hẹn gặp Hằng, nói với Hằng về chuyện đó, cô bé chỉ cười, nói kệ họ, kiểu đồn đoán lung tung vậy thành ra không ai tin, không ai quan tâm. Hằng nói hè này học xong, cô sẽ ra một thành phố lớn ở miền Trung lập nghiệp, ở đó gần quê, cô sẽ dễ về chăm sóc ba mẹ, cũng như lo cho đứa em học đại học. Ở Sài Gòn, cô có vướng thị phi thì cũng không còn quan trọng nữa.

“Hồi đó em quyết tâm vào Sài Gòn học đại học, vì chỉ có trường này là vừa sức thi của em, chất lượng đào tạo cũng tốt. Cũng chỉ có ở Sài Gòn em mới kiếm được tiền lo cho việc học của em. Nhưng em phải sống gần ba mẹ, chứ Sài Gòn xa quá. Đây sẽ không thể là quê hương thứ hai của em được”.

Hằng phải làm ra vẻ về quê như một cô sinh viên vừa học xong. Cô bé giấu gia đình về số dư gần hai mươi triệu trong tài khoản. Hằng bán luôn chiếc xe cô mua từ hồi năm hai, bổ sung thêm mấy triệu vào số tiền để dành đó.

Trước khi Hằng về quê, cô hẹn gặp tôi lần nữa. Tôi và Hằng ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, nhìn ra khu trung tâm thành phố sáng đèn. Hằng cảm ơn tôi vì đã tôn trọng Hằng, không coi thường hay lợi dụng cô, đã an ủi và động viên Hằng. Tôi cảm ơn Hằng vì đã làm bạn tôi, đã giúp tôi thoát khỏi con tàu đắm, giúp tôi có những trải nghiệm nhiếp ảnh, thậm chí suýt nữa tôi đã có được một tình yêu với Trang.

Tình bạn giữa tôi và Hằng là một tình bạn khác thường và đặc biệt.

Hằng xin được việc ở một công ty lớn ngoài đó. Bây giờ, tháng nào cô cũng có thể về thăm nhà, chỉ cách khoảng 100km. Cô đổi số điện thoại, chỉ cho tôi và vài người bạn khác biết số mới.

Cuối năm đó, Hằng lập một nhóm PG, cô dùng kinh nghiệm 4 năm làm PG của mình để tuyển chọn, quản lý và đào tạo sinh viên địa phương thành PG rất tốt, nhóm của Hằng nhanh chóng được các công ty ngoài đó biết đến và hợp tác. Tôi rất nể phục Hằng, từ điểm xuất phát là một cô bé học lực trung bình trong một gia đình rất nghèo, Hằng có thể tốt nghiệp loại khá, tìm được việc làm tốt, và bây giờ còn có thể tự làm ăn nho nhỏ, vừa hỗ trợ cho ba mẹ, vừa lo cho đứa em.

Dù Hằng nói khi nào tôi ra ngoài đó chơi, tôi phải gọi cho Hằng để anh em gặp nhau, thế nhưng hai năm sau, khi tôi đi phượt ra đó, tôi ngần ngại không gọi cho Hằng. Hằng đang sống rất tốt, tôi ngại khơi lại những ký ức buồn của cô ở Sài Gòn.

Về anh Lâm, cuối năm đó anh mất ghế Phó Tổng. Rồi sếp Tổng quyết định bỏ công ty, ông ta giải thể công ty, lập một công ty mới ngay trong văn phòng cũ, dùng lại hầu hết nhân sự cũ, chỉ là mang một cái tên mới, không liên quan về pháp lý và cũng không dính dáng đến công ty cũ, vốn bị ảnh hưởng nhiều sau hai dự án đổ bể. Anh Lâm rút vốn khi công ty giải thể, chuyển qua đầu tư lĩnh vực khác, rồi sau đó chuyển ra miền Trung làm. Anh không giữ liên lạc với đám lính cũ, nên tôi cũng không hỏi thăm hay gặp gỡ nữa.

Năm 2013, Hằng vào Sài Gòn ăn đám cưới một cô bạn trong nhóm PG. Cô một hai đòi gặp tôi. Do đám cưới bạn Hằng là trưa chủ nhật nên tôi hẹn Hằng uống cà phê vào chiều hôm đó, sau khi Hằng đi đám cưới về.

Chiều hôm đó, tôi và Hằng gặp nhau ở quán quen, bàn cũ. Ba năm không gặp, Hằng đẹp hơn, chững chạc hơn nhiều. Hằng nói năm sau cô sẽ cưới, chồng sắp cưới của Hằng là người cùng quê, và cũng đang làm việc ở thành phố đó.

- Anh chàng đó có biết chuyện cũ của em không?

- Biết gần như toàn bộ sự thật. Em nói thời sinh viên từng làm gái bao, ăn ở với đại gia để kiếm tiền, anh ấy rất sốc, nhưng sau đó chấp nhận em. Anh ấy tin vào con người thật và hiện tại của em.

- Anh mừng cho em, em là một cô gái tốt, em xứng đáng có một cuộc sống hạnh phúc.

- Anh phải ra dự đám cưới đó.

- Ừ, phải đến chúc mừng em chứ..

Sài Gòn mùa mưa, mới nắng đó mà đã mưa. Bốn năm trước, lần đầu tiên tôi uống cà phê với Hằng hình như cũng vào mùa mưa, cũng vào một chiều mưa như vậy. Khi đó, Hằng là cô gái của sếp.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.