Cô Gái Ấy Là Vợ Của Tổng Giám Đốc Tôi!

Chương 58: Vì sao cô nghỉ?




Ánh mặt trời đã lên, Hồng Nhi khẽ quay mình, giờ thì cô đã bắt đầu hối hận vì đã chiều Khang quá mức rồi. Sau này sẽ phải tìm biện phát kiểm soát anh mới được. Chứ cứ thế này thì cô không thể nào chiu được rồi. Đang tính mở chăn leo xuống, từ phía sau lưng có 1 cánh tay vung đến, ôm toàn bộ cơ thể nhỏ nhắn của cô vào người, âu âu yếm yếm cô, rất cưng chiều.

_ Khang! Sáng rồi. Dậy thôi! - cô khẽ nói.

_ Hôm nay em mệt, nghỉ ở nhà 1 ngày đi. - anh xoa xoa mặt vào tóc cô.

_ Em cũng muốm vậy. Tất cả tại anh, Khang xấu xa - cô quay người lại ôm lấy anh, sau đó khẽ đánh vào lưng anh, vẻ mắng yêu.

_ Chứ không phải hôm qua em dụ tình anh sao - anh đưa tay nhéo lấy cái mũi xinh của cô.

_ Chứ không phải anh muốn em làm thế hả? - cô đánh vào cánh tay của anh một cái..

Anh yêu chiều, ôm cô chặc hơn, rất vui vì cô luôn nghe lời. Anh hôn lên trán cô, khẽ cười, sau đó xuống giường, còn cô thì cứ lười biếng nằm trên giường, dù sao nay cũng nghỉ học nên cứ nướng cho đã đi rồi dậy. Anh sau khi làm vệ sinh thay đồ ra, liền đi tới giường hôn lên môi cô. Chào sau đo anh đi đến công ty, hôm nay anh có việc gấp, rất muốn nghỉ ở nhà với cô nhưng lại không được đành phải kềm tâm dậy đi làm.

Sau khi anh đi, cô lại ngủ được thêm 1 giất khá dài. Khi tỉnh dậy, người cũng đã đỡ hơn, cô liền tắm rửa sau đó lại đi xuống lầu dùng cơm trưa. Đang ngon lành thưởng thức bữa cơm, điện thoại của gia đình reng lên, Lâm quản gia bắt máy, sau đó đi vào nhà bếp đứng trước mặt cô.

_ Thưa tiểu thư! Có bạn học gọi điện với cho cô - ông kính cẩn nói.

_ Bạn học? ai vậy? - cô khá ngỡ ngàn. Vốn là trường mới vào, lại đâu thân với ai, chỉ bạn xã giao, cô lại không cho số điện thoại cho ai vì sao lại có người biết mà gọi.

_ Thưa! Tôi không biết, là giọng của nam sinh - quản gia Lâm bổ sung.

_ Nam sinh? - mày cô nhíu lại, chuyện này càng không thể. Cô không tiếp xúc với nam sinh trong trường.

Cô đứng dậy đi lại chỗ sofa lớn kia, cầm lấy điện thoại lòng có chút do dự.

_ Alo,tôi là Hồng Nhi, xin hỏi ai kiếm tôi - cô nhẹ giọng.

_ Vì sao cô nghỉ học? - bên kia giọng nói vó vẻ tức giận, lại có phần lo lắng.

_ Anh là ai? - cô nhất thời không nhận ra được giọng nói.

_ Tôi Hoàng Nghiệp Du - giọng nói từ từ, phung ra từng chữ.

_ Anh gọi tôi có chuyện gì? - cô mất hứng khi người gọi là tên ác ma kia.

_ Tôi hỏi, vì sao cô nghỉ học? - giọng nói có phần gây gắt hơn lúc nãy.

_ Chuyện có liên quan tới anh sao? Tôi muốn nghỉ thì nghỉ - cô lạnh giọng.

_ Trường chúng tôi nội quy rất nghiêm ngặc, cô muốn nghỉ là nghỉ sao? Tôi có thể sẽ đuổi học cô nếu cô không có lý do chính đáng! - Nghiệp Du nhíu mày.

_ À! Vậy anh muốn thì đuổi đi, tôi không quan tâm, vì sao tôi nghỉ, sẽ do hòng giáo vụ giải quyết, anh không có quyên hỏi - cô không thèm quan tâm đến hắn ta..

_ Cô.....! NÓI MAU, VÌ SAO CÔ NGHỈ HẢ? - hắn tức giận hơn khi cô lại phớt lờ sự quan tâm của hắn. Lúc này hắn không còn giữ được bình girnh nữa. Đã thé lên trong điện thoại.

_ Tút tút tút tút - đó là câu trả lời của cô, cô không thèm nghe hắn nói cũng kệ cho hắn nổi giận nhãm nhí, liền cúp điện thoại khi vừa nghe hắn rốn lên.

Bên này, con ác ma đã thực sự hiện hình, hắn quơ tay đẩy đổ hết đồ trên bàn, ánh mắt của hắn lúc này còn hơn cả những mũi dao sắt nhọn, sẳn sàn giết chết người nếu như họ xuất hiện lúc này.

_ Khang! Em muốn ăn mì. - cô lấy điện thoại di động của mình ra, gọi cho Phúc Khang và xem như không hề có cuộc gọi kia.

_Được, hôm nay anh sẽ thu xếp về sớm, cùng dẫn em đi ăn mì rồi dạo phố có được không? - Viên Phúc Khang dù có đang làm việc mệt mỏi đến đâu chỉ cần là Hồng Nhi gọi thì anh liền tươi tỉnh, công xuất làm việc sẽ rất siu phàm.

_ Được em sẽ đi đến đó trước được không? - cô vui vẻ.

_ Được, nhớ cẩn thân! - anh nhu hòa vui vẻ.

Nói xong.,trời đã xế chiều, cô bắt đầu thay đồ và bước ra ngoài, dạo qua những con phố lớn đến những gốc đường nhỏ, cô vui vẻ tận hưởng cuộc sống thoải mái, đang trong niềm vui phấn khởi thì kế bên cô là 1 chiếc xe màu đen sang trọng, tấp vào vội vả, 1 thanh niêm mặc đồng phục trường cô vội bước ra, đi đến nắm lấy tay cô giật cô lại.

_ Vì sao cô lại tắt máy. HẢ? - Hoàng Nghiệp Du trên đường đi học về lòng đang có chút tực giận thì đã gặp được người làm cho hắn tức lại đang tung tăng trên đường như không có chuyện xảy.

_ Buông ra! - Hồng Nhi lúc này là đã bực mình hết sức rồi.

_ Cô nói mau, vì sao cô không trả lời tôi hả? - hắn tức giận, siết chặc tay cô hơn.

_ Vì sao tôi phải trả lời anh? Tôi nói rồi. Muốn đuổi thì đuổi. - cô bị anh siết như với công lực này với vô thật sự không đau dù cô có đã mất võ nhưng nó cung không làm ảnh hưởng đến cô.

Hoàng Nghiệp Du có vẻ ngạc nhiên vì cái siết của anh rất mạng nhưng lại không hề hửng gì đến cô, ngược lại cô còn ngang nhiên trừng mắt nhìn anh, rất cương quyết bất cần.

_ Buông tay vợ tôi ra - trong lúc có 2 bất tượng đang đứng nhìn nhau thì từ phía sau. 1 âm thanh lạnh như băng phung ra sau lưng Hoàng Nghiệp Du.

_ Khang! - cô nghe tiếng người quen thuộc liền vung tay bỏ ra. Chạy về phía anh.

Hoàng Nghiệp Du đã đứng hình nay còn đứng hình luôn khi nghe chữ " Vợ " từ miệng Viên Phúc Khang phung ra. Hắn không thể nào lấy lại hồn phách được chỉ như ngẫng người

_ Vợ?.... Hàn Hồng Nhi, cô đã có chồng? - chỉ kjp sắp nhiêu đó chữ.

_ Đúng vậy! Đây là Chồng tôi, Viên Phúc Khang - Cô không cần suy nghĩ. Nói thẳng thừng.

Hoàng Nghiệp Du lúc này thật sự đã đứng hình rồi.

_ Nếu không có chuyện gì nữa, xin phép học trưởng, vợ chồng tôi đi trước - cô mạnh giọng với chữ học trưởng và vợ chồng tôi.

Sau đó cô nắm tay Phúc Khang đi, vui vẻ cười nói với anh, bỏ mặt cái kho tương mới đút đứng sau lưng.

_ Hồng Nhi! Em thật to gan - Phúc Khang cực kì hạnh phúc khi nghe cô dám nói trước mọi người anh là chồng của cô.

_ Em... nói là sự thật mà.... chúng ta đi thôi... hắn ta thật phiền phức - cô bỉu môi phản kháng.

Viên Phúc Khang rất hài lòng với suy nghĩ này của cô. Người phụ nữ của anh chỉ biết có anh, nó là những gì anh muốn, cô thật là ngoan. Có lẽ anh nên trọng thưởng cô thêm lần nữa mới được.

2 người vui vẻ bước cùng nhau trên con đường mát mẻ rât vui vẻ. Hoàng Nghiệp Du, tay siết chặc thành quyền, hắn hận vì cô đã lơ hắn, lại hận hơn vì sao cô lại có chồng sớm như vậy. Từ nhỏ đã muốn gì được náy, nên thí hắn muốn thì phải có được, dù là đã là của người khác hắn cũng không màn đến, quyết dành cho bằng được. Sau đó hắn bỏ chui vào xe, vẻ giận giữ trong hắn rất tàn bạo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.