CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 50: Em yêu à, chúng ta là vợ chồng




Khanh Khanh đang rúc trong chăn thì nghe thấy tiếng “loảng xoảng”, thì ra Lăng Duy Khiết bê chậu hoa trên ban công đập kính cửa sổ.

“Lăng Duy Khiết!” Khanh Khanh giật mình bật dậy, kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết bình tĩnh chui từ cửa sổ vào phòng.

Không chờ Khanh Khanh phản ứng, Lăng Duy Khiết đi tới kéo Khanh Khanh vào lòng, lo lắng nói với cô, “Em à, may quá em không làm sao hết, anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì rồi cơ...”

“Anh cút ngay! Sao anh dám đập cửa sổ... anh...” Khanh Khanh lắp bắp, cô không ngờ Lăng Duy Khiết đã đập cửa còn tìm cho bản thân một lý do vô cùng đường hoàng.

“Em đừng giận, anh gõ cửa không ai mở, gọi điện thì em không nói gì, anh sợ vết thương của em xảy ra vấn đề nên mới vội vàng phá cửa vào.” Lăng Duy Khiết vỗ nhẹ lưng Khanh Khanh, dỗ dành cô như dỗ đứa trẻ con.

“Anh cút...” Khanh Khanh gào lên làm Lăng Duy Khiết nhức hết tai.

Lăng Duy Khiết buông Khanh Khanh ra rồi day day lỗ tai mình, “Em đừng giận, không tốt cho cơ thể đâu.”

“Lăng Duy Khiết, nếu anh không cút ngay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!” Khanh Khanh hít thở thật sâu rồi lấy điện thoại cạnh gối ra.

“Được rồi, anh ra ngoài trước, em ngủ tiếp đi.” Lăng Duy Khiết nói xong thì rời khỏi phòng ngủ, phản ứng của anh khiến Khanh Khanh ngạc nhiên há hốc miệng.

Cô hơi bất ngờ, ngài Lăng sao đột nhiên ngoan ngoãn vậy? Anh không những đi còn “quan tâm” đóng cửa phòng lại, việc này quá khả nghi, không giống Lăng Duy Khiết mà cô biết trước đây.

Khanh Khanh nghi ngờ nên xuống giường, khi cô mở cửa phòng thì nhìn thấy chiếc vali đặt trong phòng khách, còn tổng giám đốc Lăng thì đang ngồi thảnh thơi xem TV.

Khanh Khanh không muốn phí nước bọt với anh, bất chấp hình tượng thục nữ, cô đi tới cầm vali định ném ra ngoài.

“Em cứ để anh, vali nặng lắm, bệnh nhân như em phải nghỉ ngơi nhiều vào.” Biết Khanh Khanh muốn ném vali đi nhưng Lăng Duy Khiết vẫn mặt dày nói.

“Anh im đi, đây là nhà tôi, anh dựa vào cái gì mà tự ý chuyển vào đây ở?” Đọ sức thì Khanh Khanh thua Lăng Duy Khiết là cái chắc, cô chỉ có thể mở to đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào anh.

“Em không chịu chuyển đến nhà Anh thì anh đành chuyển đến nhà em vậy.” Lăng Duy Khiết nói xong thì xách vali đến phòng ngủ của Khanh Khanh.

Đã không đọ lại được thì Khanh Khanh đành cố chắn trước cửa phòng ngủ, cô tức điên lên rồi, sớm biết thế này thì cô đã khóa hết tất cả các phòng lại, giờ Lăng Duy Khiết vào đến cửa rồi, có muốn khóa cũng không kịp nữa.

“Em yêu à, chúng ta là vợ chồng, vợ chồng thì phải ở cùng nhau, chúng ta đã bỏ lỡ năm năm rồi, em nhẫn tâm để anh chờ năm năm nữa hay sao?” Lăng Duy Khiết ôm eo Khanh Khanh, âu yếm nhìn cô.

“Đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt ấy.Tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta ký đơn ly hôn đi. Lúc trước là do tôi còn quá trẻ nên tính tình xốc nổi, phạm phải sai lầm.” Khanh Khanh quay đầu bướng bỉnh nói.

Khanh Khanh nói vậy mà lòng đau nhói, cô chưa từng quên Lăng Duy Khiết, nhưng nghĩ tới Lăng Duy Khiết lật lọng, nghĩ đến bí mật mà cô giấu anh, cô cảm thấy sợ hãi.

“Không, anh sẽ chứng minh cho em thấy, cuộc hôn nhân của chúng ta không phải sai lầm, Khanh Khanh, hãy cho nhau thời gian đi em.” Lăng Duy Khiết thả vali xuống rồi nắm lấy vai Khanh Khanh.

“Đừng cố thuyết phục tôi, tôi đã nghĩ kỹ rồi, đơn từ chức cũng đã viết xong, chờ vết thương của tôi lành hẳn, tôi sẽ quay về Italy.” Khanh Khanh muốn tỏ ra lạnh lùng, nhưng đối mặt với một Lăng Duy Khiết dịu dàng đến vậy, cô không giả vờ được.

“Anh không cho phép!” Lăng Duy Khiết vừa gắt lên đã nhận ra mình hơi to tiếng, bèn vội vàng dịu giọng, “Bà xã, từ chức cũng được, nhưng em không được quay về Italy, anh muốn giải thích với em chuyện hôm qua.”

Khanh Khanh kinh ngạc nhìn Lăng Duy Khiết, cô đang mơ ư? Người đàn ông này làm sao vậy? Hôm qua còn hung dữ lắm cơ mà? Sao hôm nay như biến thành một người khác vậy?

“Lăng Duy Khiết, anh đang mộng du đó à?” Khanh Khanh không nhịn được vỗ vỗ hai má Lăng Duy Khiết.

“Bà xã, anh nghiêm túc đấy, hôm qua anh ghen quá nên đối xử không tốt với em, em tha thứ cho anh nhé?” Lăng Duy Khiết nắm lấy tay Khanh Khanh, nói vô cùng thành khẩn.

Chuyện tình cảm, kẻ trong cuộc mù mờ còn người ngoài cuộc đã thấy rõ. Lời Đoan Minh Dũng nói hôm qua đã nhắc nhở anh. Nếu Khanh Khanh về nước mà lâu vậy rồi cũng không trở lại Italy, điều đó chứng minh cô và James không phải người yêu.

Còn Đoan Minh Dũng nói họ đã chia tay thì càng không thể. Nếu họ từng là người yêu thì không có chuyện chia tay xong vẫn gửi tin nhắn rồi gọi điện thoại vậy được. Lời Khanh Khanh nói là sự thật, họ chỉ là bạn bè đơn thuần, chỉ là người nước ngoài nhiệt tình hơn người trong nước thôi.

Lăng Duy Khiết suy nghĩ cả đêm mới hiểu được mọi chuyện, đó cũng là lý do anh xuống nước với Khanh Khanh. Nếu hai người đó không phải người yêu của nhau thì anh càng không thể buông tha cô vợ tốt như vậy được.

“Chỉ là ghen thôi sao?” Tuy hôm qua Khanh Khanh cũng đã đoán được, nhưng nghe Lăng Duy Khiết thừa nhận, cô vẫn thấy ngọt ngào trong lòng.

“Đúng vậy, cứ nghĩ đến việc em ở bên người đàn ông khác năm nay, lòng anh bừng bừng lửa giận, vợ à, em tha thứ cho anh được không?” Lăng Duy Khiết đẩy vali ra, ôm Khanh Khanh tới phòng khách.

“Vậy trong mấy năm ấy, anh không qua lại với cô gái nào khác sao?” Khanh Khanh cúi đầu ngượng ngùng nói.

“Trong lòng anh, không có người phụ nữ nào sánh bằng em cả, năm đó anh qua nhà em tìm em nhưng em đã đi rồi, anh định tiếp tục tìm em nhưng trong nhà xảy ra chuyện nên đành thôi. Nhưng từ lúc ấy đến bây giờ, anh luôn tin rằng em sẽ quay về bên anh.” Anh ôm Khanh Khanh đặt lên ghế sofa, còn săn sóc lót đệm cho cô ngồi.

“Năm đó em ở khách sạn đợi anh một tuần, đợi mãi mà không có tin gì của anh, anh có thể cho em biết chuyện gì đã xảy ra không?” Đây là câu hỏi mà Khanh Khanh vẫn giữ trong lòng bao lâu nay.

Khanh Khanh luôn mềm lòng, Lăng Duy Khiết xin lỗi làm cô quên sạch bách suy nghĩ ly hôn trong đầu, còn quan tâm chuyện năm đó.

“Năm ấy sau khi em bị anh trai em đưa đi, anh đã đi tìm em nhưng họ không cho anh vào. Đêm đó, khi anh về khách sạn thì biết tin bố anh nhập viện, thời gian cũng không còn nhiều. Anh vốn định mang em cùng về nhưng lúc đó quá gấp, cả đêm anh bôn ba trở về nhưng dù vậy cũng chỉ kịp gặp bố anh lần cuối...” Hồi tưởng chuyện năm năm trước khiến khóe mắt Lăng Duy Khiết ươn ướt.

“Em xin lỗi.” Khanh Khanh nghẹn ngào ôm lấy anh, khúc mắc bao lâu nay đã không còn, cô biết Lăng Duy Khiết không phải người vô tình mà, cô biết anh nhất định có nỗi khổ riêng.

“Ngốc ạ, ai tránh được sinh lão bệnh tử chứ. Anh xin lỗi vì năm đó đã bỏ em lại, em có hận anh không?” Lăng Duy Khiết nâng mặt Khanh Khanh lên và hỏi.

Khanh Khanh lắc đầu, dù vậy thì cô cũng không muốn ở cùng với Lăng Duy Khiết.

“Em chưa từng hận anh, đúng như anh nói đấy, lần này em về là để tìm anh.” Khanh Khanh ngượng ngùng cúi đầu.

“Thật sao?” Lăng Duy Khiết kích động nắm lấy tay Khanh Khanh, bao nghi ngờ và bực bội trong lòng đều bay sạch. Khanh Khanh trở về vì anh, vậy là đù rồi, còn vì sao năm năm sau cô mới quay về, anh tạm chưa muốn biết.

“Em không ngờ rằng anh lại thay đổi nhiều đến thế.” Khanh Khanh rút tay ra, mặt đỏ lựng.

Lăng Duy Khiết nói đùa, “Vậy em thích anh bây giờ hơn hay cái tên lôi thôi lếch thếch năm năm trước nào?”

“Đều là anh cả mà, có khác gì nhau đâu chứ.” Khanh Khanh đáp.

“Nói cũng phải, bà xã à, giờ anh có thể ở cùng em được chưa?” Lăng Duy Khiết đắc ý, Khanh Khanh của anh không như những người phụ nữ khác, họ chỉ mê mẩn tiền tài và bề ngoài của anh tôi, chỉ có Khanh Khanh là không như vậy.

Nghĩ đến cuộc gặp gỡ bất ngờ năm ấy, Lăng Duy Khiết thấy cảm động vô cùng. Anh nhìn vợ yêu ngồi trước mắt mà suy nghĩ miên man, không ngờ Khanh Khanh lại hắt một gáo nước lạnh vào anh.

“Không được, anh là ông chủ, em là nhân viên, nếu ở cùng nhau sẽ bị người ta dị nghị. Huống hồ nếu người ta biết anh đã kết hôn sẽ ảnh hưởng không tốt...” Khanh Khanh nghiêm túc nói.

“Nhưng em ở đây một mình làm anh lo lắm, hôm qua em đã bị thương vậy rồi, rủi mà có làm sao nữa thì anh sẽ đau lòng chết mất.” Lăng Duy Khiết nói.

“Không được là không được, anh là tổng giám đốc, ai dám nói anh chứ. Nhưng em chỉ là một nhà thiết kế bé nhỏ thôi, miệng lưỡi người đời đáng sợ, trừ khi anh muốn em rời khỏi nơi này.” Khanh Khanh bĩu môi làm nũng.

Thấy Khanh Khanh thẹn thùng, Lăng Duy Khiết thấy sướng tê cả người, “ Vậy ít nhất em cũng phải để anh đưa đón em.”

“Được, nhưng hôm nay anh phải về đi làm, em muốn xin nghỉ một tuần, vừa chờ vết thương lành vừa nhân cơ hội về thăm bố mẹ em, mấy năm nay em chưa về thăm nhà.” Khanh Khanh gật đầu, cô không từ chức nữa, nhưng xin nghỉ thì vẫn phải xin.

Lăng Duy Khiết biết Khanh Khanh phải về thăm bố mẹ thì căng thẳng vô cùng, anh vẫn nhớ nhà họ Thẩm đã đối xử với anh thế nào, anh rất rất không muốn gặp lại họ, nhưng Khanh Khanh muốn đi, anh phải đi cùng cô, tiện thể tỏ rõ thân phận, “Anh về với em.”

Khanh Khanh nghe vậy thì lắc đầu, “Không cần đâu, em chỉ về thăm chút thôi, để họ còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ.”

“Nhưng em...” Lăng Duy Khiết không tìm được lý do thích hợp nào khác.

“Yên tâm đi, một tuần sau em sẽ về công ty làm việc mà.” Khanh Khanh chủ động ôm lấy tay Lăng Duy Khiết nũng nịu.

“Anh để Đoan Minh Dũng đưa em về nhé, để một mình em đi như vậy anh không yên tâm, mà em còn đang bị thương, chẳng lẽ lại chen chúc trên xe nữa?” Lăng Duy Khiết lựa lời nói, vất vả lắm hai người mới hòa thuận với nhau, anh không muốn quan hệ lại căng thẳng như lúc trước. Nhưng để cô về một mình, anh không yên tâm, đành để Đoan Minh Dũng khổ cực một phen vậy.

“Cũng được, nhưng hôm nay anh vẫn phải đi, bao giờ em về sẽ gọi cho anh sau.”

Lăng Duy Khiết ôm Khanh Khanh, “Hôm nay anh nghỉ, ở nhà với em.”

“Không cần đâu, em có thể tự chăm sóc cho mình. Hôm qua anh đã không đi làm rồi, nay mới thứ sáu, phải đi chứ.” Khanh Khanh đẩy Lăng Duy Khiết ra ngoài cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.