CÔ DÂU CHÁN NẢN GẶP TÌNH YÊU ĐÍCH THỰC

Chương 16: Em đã bao giờ thấy vợ chồng chia phòng ngủ chưa?




“Khanh Khanh, có thể lấy đồ ngủ mang vào đây hộ anh được không?” Lăng Duy Khiết hé cửa phòng tắm ra, nói với Khanh Khanh đang đứng ngoài.

“Ồ, được…” Khanh Khanh đứng ngoài phòng khách ngẩn ngơ một lúc lâu, nghe thấy câu nay mới sực tỉnh.

Lăng Duy Khiết đợi cả nửa ngày mà không thấy quần áo đâu, chỉ đành quấn cái khăn quanh eo rồi đi ra tự tìm.

“A… xin lỗi, em … em không biết đồ ngủ của anh để ở đâu.” Đột nhiên nhìn thấy Lăng Duy Khiết cởi trần xuất hiện, Khanh Khanh kinh ngạc, luống cuống tay chân, ngã nhào xuống giường.

Thế nhưng Lăng Duy Khiết không nhìn cô lấy một cái, mở vali ra, tự lấy một bộ quần áo ngủ rồi đi vào phòng tắm.

“Chồng ơi, em … tối nay chúng mình ngủ chung à?” Khanh Khanh nhìn thấy Lăng Duy Khiết cứ thế ngã lên giường, lòng dạ loạn tùng phèo, bàn tay nhỏ nhắn đan vào nhau vặn vẹo lên xuống.

Lăng Duy Khiết căn bản là không để ý lắm, thậm chí anh còn nghĩ Khanh Khanh có thể sẽ thuê một căn phòng khác, nhưng nghe Khanh Khanh nói vậy anh lại nổi hứng trêu cô.

“Vợ à, chúng ta đã là vợ chồng rồi, hơn nữa còn là vợ chồng mới cưới, em có thấy đôi vợ chồng mới cưới nào lại chia phòng ngủ không?”

“Đúng, em … vậy em đi tắm trước đã.” Thấy Lăng Duy Khiết ngồi dậy, Khanh Khanh hoảng hốt bỏ chạy, lúc cô trốn vào trong phòng tắm tiếng cười của Lăng Duy Khiết cũng vọng vào theo.

Lăng Duy Khiết nằm trên giường gọi điện cho khách sạn hỏi xem còn phòng không, đùa thì vậy nhưng nếu để anh ngủ cùng giường với Thẩm Khanh Khanh thì anh cũng không quen.

Nhưng đáng tiếc là khách sạn đã kín phòng, căn bản là không còn phòng trống nữa, cúp điện thoại anh suy nghĩ xem hai người một cái giường với một cái chăn thì tối nay ngủ thế nào.

Khanh Khanh tắm xong mới phát hiện mình mắc sai lầm giống y hệt Lăng Duy Khiết, cô cũng quên không mang đồ ngủ vào, lúc này lại ngại không muốn nhờ anh ấy, nhìn cái khăn tắm quấn trên người mình, vừa nãy Lăng Duy Khiết có thể cứ thế đi ra vậy thì cô cũng có thể.

Nhìn bản thân mình trong gương, trong đầu cô lại nhớ đến cảnh Lăng Duy Khiết cởi trần nửa người trên, tuy chỉ liếc qua nhưng cũng có thể nhận ra dáng người anh rất đẹp, thậm chí cô còn liếc thấy cơ bụng của anh, cô khá là ngứa mắt với gương mặt đầy râu ria kia, nếu như có thể cô thật muốn cạo sạch nó đi.

Nếu đối diện với một gương mặt sạch sẽ, có thể cô sẽ không căng thẳng nữa nhưng bây giờ rốt cuộc nên làm thế nào đây?

“Khanh Khanh em ngủ trong đó rồi à?” Đang do dự thì bỗng giọng Lăng Duy Khiết vang lên.

“Em… em quên không mang áo ngủ rồi.” Khanh Khanh lo Lăng Duy Khiết bước vào liền vội vàng đi ra, nhanh chóng giải thích tình cảnh ngượng ngập của mình.

“Vợ à, trông em quyến rũ lắm, em định đứng đó ngủ cả đêm à?” Lăng Duy Khiết nằm trên giường không nhúc nhích, Khanh Khanh cũng không động đậy, đứng yên chỗ đó, hai tay túm chặt lấy khăn tắm.

“Chúng ta nhất định phải ngủ chung một giường sao?” Nghe thấy giọng nói thay đổi rất rõ ràng của Lăng Duy Khiết, Khanh Khanh không khỏi căng thăng, đến cả nhịp tim cũng đập nhanh hơn, dù sao cô cũng chưa nghĩ đến những chuyện này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.