"Ha ha! Cô cái đồ ngốc này, tôi đã nói rồi, cô không thể sửa được."
Mặc Diệu Phong rời giường đắc ý cười nhạo cô, anh ta đứng một bên, hai tay ôm ngực, đắc ý hả hê nói: "Cô vẫn nên ngoan ngoãn đi."
An Đình Đình ngẩng đầu, vẻ mặt kiên định nói: "Hôm nay tôi nhất định có thể sửa được nó."
Mặc Diệu Phong khiêu khích nhíu mày: "Nếu như hôm nay không sửa được thì sao?"
Không sửa được? An Đình Đình nhíu nhíu mày, dựa theo ý của anh ta, nếu là không sửa được thì cô phải cuốn gói ra đi. Cô ngược lại cam tâm tình nguyện như vậy, nhưng mà Mặc Diệu Dương có thể đồng ý sao?
"Nếu như không sửa được, cô làm vợ cho em trai tôi đi!"
Lời nói của Mặc Diệu Phong như một tia sét đánh qua bên tai An Đình Đình.
Làm người phụ nữ của người đàn ông kia? Không bằng cô chết đi còn hơn! Đây là chuyện đáng sợ đến mức nào, An Đình Đình bị dọa đến sắc mặt cũng có chút thay đổi.
"Không, tôi mới không làm vợ của anh ta." An Đình Đình lắc đầu như trống bỏi.
Cô nào đâu biết rằng, ở thư phòng cách vách bọn họ không xa, Mặc Diệu Dương đang tức giận nhìn biểu cảm ghét bỏ của cô.
Người phụ nữ đáng chết! Cô ta là biểu cảm gì đây chứ? Lại dám ghét bỏ anh?
Trời biết, thiên hạ này đã có bao nhiêu thiếu nữ điên cuồng mê muội vì anh rồi. Cô thì giỏi lắm, còn ghét bỏ như vậy? Cô cho rằng cô là ai chứ?
Nhưng mà rất nhanh, Mặc Diệu Dương cảm thấy cảm xúc của mình có chút ngây thơ.
Tại sao anh phải tức giận? Người phụ nữ này chỉ là "Món đồ chơi" anh mua cho anh trai, anh có gì phải tức giận!"
"Này--- vậy cô nói xem, phải làm sao bây giờ đây." Mặc Diệu Phong thấy cô không đồng ý, cũng có chút giận, hai tay chống eo.
"Ách..." An Đình Đình cau mày, nghĩ nghĩ, đề nghị: "Tôi muốn là nếu như tôi không sửa được nó, tôi sẽ vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt anh, như thế nào?"
Lúc An Đình Đình nói đề nghị này, trong đôi mắt sáng ngời lóe lên một chút ánh sáng.
Dù sao, cô cũng không thể làm vợ của Mặc Diệu Dương như anh ta nói được. Nếu như Mặc Diệu Phong đồng ý với điều kiện của cô, đối với mình, quả thực là trăm điều lợi mà không chút hại.
Dù sao, nếu như là Mặc Diệu Dương trách tội, cô hoàn toàn có thể đổ hết trách nhiệm lên đầu tên ngốc này. Đầu là anh ta muốn cô làm như thế, cô còn cách nào nữa chứ.
Mặc Diệu Phong quả nhiên là một tên ngốc, nghe đề nghị như thế, cực kỳ vui vẻ, vỗ tay nói: "Ha ha ha...được được, cứ quyết định như vậy."
Người hầu gõ cửa tiến vào, nói với An Đình Đình: "Mợ cả, cậu cả phải đi học rồi."
Đi học? Một tên ngốc còn phải đi học sao. Xem ra, Mặc Diệu Dương này vẫn có hy vọng rất lớn đối với người anh ngốc này, quả nhiên là huynh đệ tình thâm. Dường như, Mặc Diệu Dương thật sự không ghê gớm như bên ngoài đồn đại!
Nhưng mà, An Đình Đình cũng là hy vọng có thể có một ngày Mặc Diệu Phong trở lại bình thường.
"Ừ, đi thôi." An Đình Đình gật nhẹ đầu.
"Này, người phụ nữ ngốc, chúng ta đang giao hẹn đó. Buổi tối sau khi tôi trở về, nếu như cô còn chưa sửa xong bảo bối của tôi, vậy thì cô vĩnh viễn không được xuất hiện trước mặt của tôi nữa."
Rõ ràng, An Đình Đình đã đạt thành hiệp nghị với Mặc Diệu Phong. Nhưng mà, vị nào đó ở trong thư phòng nhìn thấy lại tức đến nổ phổi.
An Đình Đình cô thật giỏi, vừa vào nhà đã lừa bịp anh trai.
Rõ ràng biết là mình không sửa được, lại đưa ra yêu cầu như vậy, đây là một cái bẫy rập, chỉ có người anh ngốc mới có thể ngốc nghếch nhảy vào.
Mặc Diệu Dương tức giận vỗ bàn, đứng dậy đi ra ngoài thư phòng.
Xem ra hôm nay cảnh cáo cô, cũng không có tác dụng gì. Cô không phải thích công việc này sao? Anh cứ không cho cô tiếp tục nữa, xem cô sau này có dám trêu anh trai nữa không.