Có Chết Cũng Không Ly Hôn

Chương 44: Hãy cho anh cơ hội học cách yêu em đúng đắng




Ngày đó sau khi trò chuyện với Kiều Khai Viễn, Hoắc Chi Châu có chút tỉnh ngộ.

Thực ra sau khi Tô Tô biết được chuyện năm đó, phản ứng tốt hơn một chút so với mình dự đoán. Cuối cùng điều đẩy cô ra xa mình hơn, chính là chuyện mình không cho cô sống ở ký túc xá nữa.

Khi ấy cô không thèm để ý đến anh, bởi vì anh quá lo sợ cô rời bỏ mình, trong lúc quá xúc động anh đã không cho cô sống bên ngoài nữa.

Nhưng kết quả lại hoàn toàn ngược lại.

Đến nay anh vẫn còn nhớ rõ,dáng vẻ thất vọng mất mát của cô vào đêm đó, còn có giọng nói run rẩy hỏi mình rốt cuộc thích cô ở điểm nào.

Như Kiều Khai Viễn đã nói, anh luôn là một người thông minh.

Muốn giải quyết hạng mục như thế nào, anh luôn có thể quyết đoán đưa ra những lựa chọn chính xác. Ngay cả chuyện xuống bếp điều mà anh chưa từng làm qua, nhưng chỉ cần xem công thức một lần anh đã có thể làm được hữu mô hữu dạng*.

(*Hữu mô hữu dạng: có nghĩa làm việc hay mô phỏng mà kết quả rất giống với hình mẫu nào đó hoặc đạt được chuẩn mực nào đó. Nguồn GG.)

Nhưng hết lần này đến lần khác, anh lại đánh mất lý trí trong tình yêu.

Anh biết rõ càng dùng nhiều thủ đoạn giữ người bên cạnh mình,thì lại càng đẩy trái tim của cô ra xa hơn thôi. Thỉnh thoảng anh phải tự bạo tự khí* mà suy nghĩ, trái tim không ở đây, chỉ cần còn người bên cạnh là đủ rồi.

(*Tự bạo tự khí: thường dùng như một thành ngữ ý chỉ kẻ thiếu ý chí tiến thủ, tự thụt lùi, tự đầu hàng, tự buông mình vào tuyệt vọng. Nguồn GG.)

Chung quy anh vẫn không cam lòng.

Rõ ràng lúc trước mối quan hệ của hai người đang phát triển theo chiều hướng tốt đẹp, chẳng lẽ đứng trơ mắt nhìn nó tan vỡ sao?

Kiều Khai Viễn nói cũng đúng, nếu như Tô Tô muốn sống ở trường, vậy anh sẽ làm theo ý cô, buông lỏng một chút khống chế đối với cô, chỉ cần sợi dây vẫn còn trong tay mình, sẽ không sợ cô đột nhiên biến mất nữa.

Thời điểm anh yêu cô, bản thân anh đã thua rồi.

Anh không muốn mối quan hệ giữa hai người giằng co như vậy, trước hết chỉ có thể nhượng bộ….

Sau khi Hoắc Chi Châu nói xong, người trong lòng không có động tĩnh gì.

Anh lui thân thể về phía sau một chút, chỉ nhìn thấy vẻ mặt không dám tin của Mục Noãn Tô.

“Anh đồng ý cho em sống ở trường?” Cô nhíu mày, vẫn không dám tin.

Hoắc Chi Châu “Ừ” một tiếng, “Giống như trước đây, thứ sáu em sẽ quay về nhà, buổi tối chủ nhật đưa em về trường.”

Mục Noãn Tô mím môi, nhỏ giọng lầm bầm: “Lẽ ra phải làm nó từ sớm chứ?”

Nói thì nói như thế. Nhưng trong lòng cô vẫn không tự chủ được sinh ra một cảm xúc tên là “Cao hứng.”

Hoắc Chi Châu là người ** lại bá đạo, kiêu ngạo lại tự tin, thay đổi chủ ý tương đương với việc anh thừa nhận mình đã sai rồi, điều này gần như không thể nào. Hôm nay anh nguyện ý nhượng bộ vì mình, Mục Noãn Tô khó tránh khỏi cảm thấy chút hài lòng và tự đắc.

Dừng lại dừng lại!

Mục Nõa Tô thu lại khóe môi sắp nâng lên, trong lòng không ngừng tự nhủ: Chuyện này vốn là lỗi của anh! Anh tỉnh ngộ cũng đúng thôi, ngàn vạn lần không thể mất phương hướng khi anh nhất thời lấy lòng mình, phải ngăn cản đường công kích của viên đạn bọc đường này.

Cô vỗ nhẹ vào lưng Hoắc Chi Châu, ý bảo anh đứng lên không nên đè mình như vậy.

Ánh mắt Hoắc Chi Châu dò xét trên mặt cô một phen, chống hai tay lên lưu lại cho cô một chút không gian.

Thân thể Mục Noãn Tô lập tức từ trong khe hở chui ra, chỉnh sửa lại quần áo.

Hoắc Chi Châu mặc Tây trang cùng giày da ngồi trên giường, nâng cổ tay lên xem đồng hồ, mặt không biểu tình: “Anh còn chưa ăn cơm.”

Sau lời nhắc nhở của anh, Mục Noãn Tô mới ý thức được mình cũng chưa ăn cơm, quả thực có hơi đói bụng.

“Em thay quần áo, rồi dẫn anh đi ăn.” Cô lôi ra một chiếc áo sơmi trắng rộng thùng thình cùng cái quần jean màu xanh dương đậm từ trong vali ra, ôm chúng đi vào phòng tắm.

Thay quần áo xong, Mục Noãn Tô đi theo Hoắc Chi Châu xuống lầu. Lúc đi ngang qua quầy lễ tân, Tiêu Tiêu mỉm cười với hai người họ.

Vào giờ ăn cơm, du khách ở trấn Tùy vốn rất đông, đại đa số tiệm ăn đều đầy ắp người. Đợi hai người cơm nước xong xuôi đã hơn 8 giờ.

Sắc trời hoàn toàn tối đen, ánh đèn rực rỡ, ít khách du lịch hơn so với ban ngày, ồn áo nháo động dường như dần dần ngừng lại, toàn bộ trấn cổ trở nên yên tĩnh cùng bình yên.

“Ngày mai khi nào quay phim?” Hoắc Chi Châu không để ý người bên cạnh khẽ giãy giụa, nắm lấy tay cô hỏi.

Mục Noãn Tô giãy giụa không ra cũng đành thôi, “6 giờ rưỡi tập hợp.”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, “Anh phải đi sớm sao?”

Trong lúc cô âm thầm tính toán, hẳn là Hoắc Chi Châu tham gia buổi lễ trao giải xong liền bay đến đây, mới có thể ở trong phòng đợi cô trước khi cô quay về. Dựa theo tác phong điên cuồng làm việc của anh, ngày mai nhất định có rất nhiều công việc phải xử lý.

Sắc mặt Hoắc Chi Châu có hơi không vui, “Cứ như vậy muốn đuổi anh đi à?”

Không đợi Mục Noãn Tô lên tiếng, anh mím môi, “Vậy phải làm em thất vọng rồi. Ngày mai anh sẽ ở đây đợi em về cùng.”

Mục Noãn Tô chớp chớp mắt, “Tối ngày mai em phải quay về trường.”

Sáng mốt còn có lớp, ngày mai cô muốn quay về trường sớm một chút để dọn dẹp và ngủ một giấc thật ngon.

Hoắc Chi Châu cúi đầu nhìn cô.

Vẻ phấn khích hiện rõ trên khuôn mặt cô, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy chờ mong ngày quay về trường.

Đã lâu rồi không nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của cô như vậy, tuy niềm vui này không liên quan gì đến anh.

Trái tim anh hơi thắt lại, nắm thật chặt tay cô.

Vốn dĩ anh dự định ngày mai cùng cô ở nhà tận hưởng thế giới của hai người một phen, buổi tối anh sẽ đưa cô quay về trường. Nhưng không ngờ đến, cô gấp gáp muốn rời xa mình như vậy.

Hừ, anh cười tự giễu, nên tập quen với nó rồi phải không?

Qua một lúc lâu Mục Noãn Tô không nhận được câu trả lời, ngẩng đầu lên nhìn anh, chỉ thấy cằm Hoắc Chi Châu kéo căng, sắc mặt cũng khó coi.

Không phải hối hận đấy chứ?

Trong nội tâm Mục Noãn Tô nổi lên một hồi trống, muốn nhắc nhở anh đại trượng phu nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy.

Vừa hé miệng, chợt nghe thấy Hoắc Chi Châu thấp giọng “Ừ” một tiếng.

Sau đó, tay của cô bị véo nhẹ một cái, “Thứ sáu trở về sớm một chút.”

*

Nhiệm vụ trong ngày quay phim cuối cùng chính là một vài cảnh quay diễn ra ở xưởng vải.

Lúc trước Quý Nghêu từng đến trấn Tùy khảo sát, liếc mắt liền nhìn trúng xưởng nhuộm vải lớn nhất trong trấn, xưởng nhuộm bao gồm cả tiệm bán vải, sảnh trước bày đầy các loại tơ lụa vải vóc, quy trình nhuộm và làm khô vải diễn ra ở sân sau rộng rãi.

Trong những năm gần đây, từ lâu xưởng nhuộm đã trở thành một điểm thu hút du khách ở trấn Tùy. Quý Nghêu phải bỏ ra sức chín trâu hai hổ, mới khiến những người quản lý ở đây đồng ý, bởi vì sáng sớm không có nhiều du khách cho nên mới cho bọn họ mượn địa điểm trong 2 tiếng.

Đoàn làm phim thừa dịp du khách còn chưa đến, quay một vài cảnh quay của nữ chính, ba của nữ chính và khách hàng ở sảnh trước, sau đó di chuyển ra sân sau để quay cảnh nữ chính và nam chính.

Lúc này trời đã hửng sáng, ánh sáng vừa đủ.

Quý Nghêu yêu cầu Mục Noãn Tô đứng giữa tấm vải đang tung bay trong gió, trên mặt nở một nụ cười làm động tác phơi vải, để biểu đạt sự yêu thích của nữ chính dành cho vải vóc. Trong khi quay cận cảnh nữ chính, nhân vật nam chính đứng ở một bên nhìn cô trìu mến.

Quý Nghêu tìm được góc quay đẹp, thông báo bắt đầu quay.

Mục Noãn Tô một thân váy màu xanh, bên ngoài đeo tạp về cùng màu, trên đầu đội một chiếc mũ màu xanh hoa trắng, hiển nhiên trông giống như một cô gái sống ở trấn nhỏ.

Cô giống như một yêu tinh, bước đi trong những tấm vải đang tung bay đầy trời, hồng lục tím xám xanh lam, những tấm vải đủ màu sắc hợp thành thế giới nhỏ của thiếu nữ. Cô mỉm cười dịu dàng kéo những tấm vải, dưới ánh nắng cẩn thận vuốt ve chúng, như thể chúng là báu vật của riêng mình.

Những tia nắng mai từ trên bầu trời chiếu xuống, chiếu vào khuôn mặt tươi cười của cô gái nhỏ. Làn da của cô dưới ánh sáng mặt trời gần như trong suốt, đôi chân mày đen cong cong, biểu đạt tình yêu đối với vải vóc vô cùng nhuần nhuyễn.

Bên cạnh bồn hoa trong sân, một thanh niên anh tuấn nhìn nữ chính đến xuất thần, khóe miệng không tự chủ cong lên.

Cảnh này được quay hai lần, lần thứ hai tập trung quay cận cảnh khuôn mặt của nữ chính.

Sau hai lần quay, Quý Nghêu tỏ vẻ rất hài lòng.

Tiếp theo quay hai cảnh nam nữ chính nói chuyện với nhau ở sân sau, buổi quay phim hoàn toàn kết thúc.

Quý Nghêu cẩn thận kiểm tra các clip được quay ngày hôm nay một lần nữa, xác định mọi thứ ổn thỏa, không khỏi vui vẻ nói: “Ok! Mọi người vất vả rồi! Buổi trưa tôi mời mọi người ăn cơm!”

Mọi người nhao nhao trầm trồ khen ngợi, đề nghị Quý Nghêu dẫn đến phố ẩm thực của trấn Tùy.

Mục Noãn Tô đã sớm nói với Quý Nghêu không thể đi cùng bọn họ, sau khi kiểm tra đồ trong túi xong phải quay trở về khách sạn.

Đột nhiên, một người đàn ông trung niên mặc quần áo đen bước vào, mang theo hai chiếc túi lớn, thoáng chốc đã đứng che hết thiết bị quay phim của Quý Nghêu.

“Này, các cháu là nhóm sinh viên đại học đến đây quay phim không?” Ông ấy lớn tiếng hỏi.

“Vâng! Có chuyện gì không chú?” Quý Nghêu vội vàng chào hỏi.

“Có người đã mua đống đồ này kêu tôi mang đến cho bọn cháu.” Ông ấy vốn không muốn đi chuyến này, nhưng người nọ đưa cho ông ấy 200 tệ để làm phí chạy vặt, không đồng ý mới là lạ.

Quý Nghêu nhướng mày, quay đầu hỏi những người trong đoàn, “Có ai trong số các cậu mua nó không?”

Mọi người nhao nhao lắc đầu, cũng vô cùng tò mò.

“Không phải bọn họ!” Người đàn ông trung niên xua bàn tay ngăm đen, cẩn thận nhớ lại, “Anh ta lớn hơn các cháu! Khoảng 30 tuổi, có phải giáo viên của các cháu không? Mặc áo sơmi trắng, lớn lên rất đẹp trai.”

“Anh ta ở đâu?” Mục Noãn Tô đột nhiên lên tiếng.

Những người còn lại sửng sốt, nhìn vế phía cô gái đang đi đến chỗ của người đàn ông trung niên kia, mơ hồ có chút hiểu rõ.

“Ôi, làm sao tôi biết được? Tôi đạp xe đến đây, hình như anh ta đi sau tôi.” Người đàn ông trung niên đặt cái túi xuống, “Tôi đi trước nha, các cháu sinh viên đại học!”

Mục Noãn Tô cúi đầu, túy ý mở túi ra.

Ngoại trừ nước khoáng, còn có một ít đồ ăn vặt bình thường mà cô thích ăn cùng bánh ngọt.

“Mục Noãn Tô, bạn trai của cô mua à?” Quý Nghêu hỏi.

Anh ta là fans của Đậu Yểu đối với những chuyện phát sinh trên Weibo của cô vào học kỳ trước tất nhiên cũng nhớ rõ.

Mục Noãn Tô gật đầu, mỉm cười thừa nhận: “Đúng vậy, mọi người đừng khách sáo! Tôi lấy một món thôi!”

Cô giơ tay cầm lấy chai nước khoáng, chào tạm biệt những người trong đoàn, bóc vỏ một que kẹo cho vào trong miệng rồi rời đi trước.

Vừa đi đến cửa lớn của xưởng nhuộm, Mục Noãn Tô nhìn thấy ở ngã tư phía trước có một bóng dáng quen thuộc.

Hoắc Chi Châu cũng nhìn thấy cô, nhíu mày, dường như có hơi kinh ngạc.

“Hôm nay sớm như vậy đã quay xong rồi à?” Hoắc Chi Châu mỉm cười đi tới, “Hình như anh đã đưa chúng đến trễ rồi.”

Mục Noãn Tô ngậm que kẹo, mơ hồ đáp: “Không sao, dù sao em cũng ăn mà.”

“Muốn đi lúc nào? Bây giờ đi ăn cơm được chưa?”

Mục Noãn Tô suy nghĩ, lấy que kẹo ra, “Đi ngay bây giờ. Em còn phải quay về trường thu dọn, sợ không kịp.”

Hơi thở của Hoắc Chi Châu chợt nghẹn lại, nghe thấy thế không khỏi thở dài một hơi, “Ừ.”

*

Trấn Tùy cách Nam Thành không xa, sau khi hai người về đến Nam Thành, vừa khéo là thời gian ăn trưa.

Dì giúp việc nghe nói hai người quay trở về, đã sớm chuẩn bị một bữa trưa phong phú đợi hai người ở nhà.

Ăn trưa xong, Mục Noãn Tô vội vàng quay trở về phòng thu dọn hành lý.

Trong lúc thu dọn được một nửa, Hoắc Chi Châu lại lần nữa tiến vào.

Mục Noãn Tô nhìn Hoắc Chi Châu từng bước tiến đến gần mình, chợt sững sờ.

Hồi ức không thoải mái lần trước lại lần nữa hiện lên, không phải anh hối hận đấy chứ?

Không ngờ đến, Hoắc Chi Châu cúi người, cầm lấy những quần áo bị cô tùy tiện ném ở một bên gấp chúng lại, giúp cô bỏ vào vali.

“Còn gì nữa không?” Sau khi gấp chiếc áo thun cuối cùng, anh đứng thẳng người dậy hỏi Mục Noãn Tô.

Cô lắc đầu, “Hết rồi.”

Hoắc Chi Châu gật đầu, đóng vali lại.

Nhìn thấy trong đôi mắt Mục Noãn Tô kinh nghi bất định*, anh đặt bàn tay nhỏ bé của cô trong lòng bàn tay, đôi mắt màu nâu đen nhìn thẳng vào cô, giọng điệu thành khẩn.

(*Kinh nghi bất định: Không biết nên tin hay không. Nguồn GG.)

“Tô Tô, em là người đầu tiên anh thích. Nếu như anh có làm gì sai, em đừng trực tiếp phán anh tội tử hình, ít nhất hãy cho anh cơ hội học cách yêu em đúng đắn, được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.