Ngày hôm sau,Tần Tuyên Tuyên không thèm để ý bản mặt Đỗ Mộ Ngôn cả ngày, mặc kệ hắn dỗ như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn chiến tranh lạnh với hắn suốt một ngày.
Cho đến khi Đỗ Mộ Ngôn nghiêm mặt nói một câu như vầy.
"Tuyên Tuyên, nếu em cảm thấy thiệt, cùng lắm thì buổi tối anh gọi em là dì."
Rốt cục Tần Tuyên Tuyên không gắng gượng được, xì một tiếng nở nụ cười, hai người chiến tranh lạnh đến đây là chấm dứt.
Sau khi kết hôn, dĩ nhiên Tần Tuyên Tuyên sống với Đỗ Mộ Ngôn, nhưng mà bởi vì cách nhà không xa, cô thường thường mang theo Đỗ Mộ Ngôn cùng về nhà ăn cơm. Từ nhỏ đến lớn cô chưa từng xa nhà, từ nhà trẻ đến đại học đều ở vùng này, bởi vậy đối với gia đình hết sức quyến luyến. Đỗ Mộ Ngôn cũng hiểu cô, thường xuyên về nhà với cô.
Hôm nay, sau khi mọi người ăn cơm xong, Tần Tuyên Tuyên và Đường Vi đi rửa chén, mà Đỗ Mộ Ngôn thì ở phòng khách nói chuyện với Tần Quốc Đống, xem tivi.
"Tuyên Tuyên, hai con chuẩn bị...... Khi nào thì muốn đứa nhỏ?" Đường Vi nhìn xem bên ngoài, nhỏ giọng hỏi.
Tần Tuyên Tuyên đỏ mặt lên,"Mẹ, bọn con vừa mới kết hôn mấy tháng."
Đường Vi cười cười nói: "Tuyên Tuyên, con xem hiện tại tuổi mẹ cũng lớn, mẹ Mộ Ngôn lại qua đời sớm, tương lai nếu con sinh đứa nhỏ quá muộn, mẹ cũng không giúp được gì. Con sinh đứa nhỏ sớm, thì mẹ mới còn sức bồng cháu giúp con."
"Mẹ!" Tần Tuyên Tuyên không hài lòng,"Cho dù, cho dù con sinh em bé, con cũng không muốn làm cho mẹ vất vả? Đến lúc đó tự con chăm bé, không thì thuê người cũng được."
"Nói gì thế? Mình có thể chăm tại sao phải thuê người? Con yên tâm mẹ cũng không yên tâm. Hơn nữa công việc của con thì sao? Con cứ yên tâm, mẹ cũng không phải bà già nhà quê không hiểu bi ết, chắc chắn mẹ sẽ mua sách hướng dẫn về học hỏi, rất nhiều sách nghiên cứu về chăm sóc trẻ mà." Đường Vi nghiêm trang nói.
"Mẹ, thật đúng là không nhận ra nha, mẹ đừng có gấp. Con ra ngoài nói chuyện với ba đây." Tần Tuyên Tuyên lau sạch cái bát cuối cùng, nhanh như chớp bếp trốn khỏi phòng.
Trên đường quay về mái ấm ngọt ngào của hai người, Tần Tuyên Tuyên không tự chủ được nhớ tới lời nói Đường Vi trong phòng bếp.
Cô bỗng nhiên ý thức được, trước giờ cô không đề cập đến kế hoạch sinh đứa nhỏ với Đỗ Mộ Ngôn, nhưng...... Hình như hắn không muốn đứa nhỏ? Nếu cô nhớ không lầm, hai người mỗi một lần vận động trên giường, nếu không mang bao,thì hắn ra bên ngoài.
Nghĩ đến mấy cảnh tượng đó, Tần Tuyên Tuyên lại không tự chủ được xấu hổ, nhưng vấn đề này, cô lại ghi nhớ trong lòng.
Vào lúc ban đêm, lúc Tần Tuyên Tuyên tắm rửa có chút không tập trung, chờ tắm xong chuẩn bị đi ra, mới phát hiện trong phòng tắm khăn tắm và áo ngủ đều không thấy!
Thân thể trống không tìm nửa ngày, cô mở của hướng ra ngoài hô: "Mộ Ngôn, anh lấy một cái khăn tắm lại đây giúp em."
Đỗ Mộ Ngôn giờ phút này đang nằm cứng đơ trên giường chơi máy tính, nghe vậy lơ đãng đáp một câu,"Không phải trong phòng tắm cũng có quần áo của anh sao?"
Tần Tuyên Tuyên lui về phòng tắm, quả nhiên sau cánh cửa thấy "Quần áo"mà Đỗ Mộ Ngôn nói.
Một chiếc áo sơmi trắng của hắn.
Nếu bây giờ Tần Tuyên Tuyên còn không hiểu là Đỗ Mộ Ngôn giở trò quỷ, thật đúng là xem thường mấy tháng kết hôn với hắn.
Lựa chọn giữa không mặc gì và mặc đồ của hắn, chắc chắn cô sẽ chọn cách sau.
Nghe được động tĩnh, Đỗ Mộ Ngôn ngẩng đầu lên.
Hắn đem cái máy tính ném qua một bên, yên lặng nhìn Tần Tuyên Tuyên nhăn nhó, ánh mắt nóng rực như muốn đem cô ăn sống nuốt tươi.
Áo sơmi Đỗ Mộ Ngôn mặc ở trên người Tần Tuyên Tuyên, vừa vặn đến giữa đùi cô. Bên trong áo sơ mi trống không, nước thấm qua lớp vải, loáng thoáng lộ ra da thịt trắng noãn bên dưới lớp áo. Nửa kín nửa hở như vậy.So với hở hết càng thêm hấp dẫn.
Đỗ Mộ Ngôn thở dốc nặng nhọc dần.
Tần Tuyên Tuyên đứng ở cuối giường, trợn mắt nhìn Đỗ Mộ Ngôn,"Anh đúng là đồ hư hỏng!"
Đỗ Mộ Ngôn trên giường ngồi dậy, mỉm cười," Đây không phải hư hỏng, cái này gọi là tình thú."
Hắn hướng Tần Tuyên Tuyên vẫy tay, ý bảo cô lại đây.
Tần Tuyên Tuyên quay đầu hừ một tiếng, bộ dáng không muốn quan tâm hắn.
Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày, làm như giật mình,"Được rồi."
Vừa dứt lời, hắn liền nhanh nhẹn đi về phía Tần Tuyên Tuyên.
Tần Tuyên Tuyên sợ hãi kêu một tiếng, xoay người bỏ chạy.
Phòng lớn như vậy, Tần Tuyên Tuyên vừa mới chạy vài bước, trên lưng thấy nặng, cả người đã bị Đỗ Mộ Ngôn theo sau ôm ở trong lòng.
"Tiểu bảo bối của anh,em cảm thấy thoát khỏi lòng bàn tay anh được sao?" Hắn nhẹ nhàng liếm vành tai của cô, cúi đầu ở bên tai cô khẽ rên.
Tần Tuyên Tuyên chỉ cảm thấy thân thể nháy mắt nhũn ra trong nháy mắt, trên mặt trên người tràn ngập cảm giác khô nóng.
Đỗ Mộ Ngôn khẽ cười một tiếng, xoay người khom lưng bế ngang cô, vòng quanh giường một vòng rồi mới đặt cô xuống chiếc giường mềm mại.
"Dáng vẻ em mặc quần áo của anh, thật gợi cảm." Hắn hôn môi của cô, nhưng hai mắt hắn vẫn nhìn biểu cảm trên mặt cô, thấy cô xấu hổ lúng túng, hắn càng vui vẻ.
Biết cho dù cô phản kháng, cuối cùng cũng là bị hắn khiêu khích. Chọc cho chỉ còn có thể phục tùng, Tần Tuyên Tuyên trực tiếp bỏ qua từng bước phản kháng kia, ngoan ngoãn nghe theo.
Nhìn Tần Tuyên Tuyên nghiêng đầu nhắm chặt hai mắt bộ dáng như lính xung phong, Đỗ Mộ Ngôn cố ý đưa tay đặt lên đầu gối của cô, chậm rãi tiến về phía trước vuốt ve, cười xấu xa nói: "Tuyên Tuyên, đến khi nào thì em mới chủ động một lần?"
Tần Tuyên Tuyên hô hấp không xong, nghe vậy quay đầu sẳng giọng: "Em không phải người vô sỉ như anh!"
Đỗ Mộ Ngôn nhíu mày nở nụ cười,"Tuyên Tuyên, đừng kích anh, vì em, thật sự anh nhẫn nhịn rất vất vả, bằng không...... Em cho rằng anh ‘Vô sỉ’ chỉ tới loại trình độ này sao?"
Tần Tuyên Tuyên giật giật môi, chung quy không dám nói gì nữa, cô biết hắn nói được sẽ làm được. Cô cảm thấy lúc trước đúng là xui xẻo, nên mới dính phải ông chồng bỉ ổi như thế này!
Buổi sáng khi Tần Tuyên Tuyên thức dậy, chỉ cảm thấy cả người đau nhức, lúc chuẩn bị bữa sáng cho hai người, thậm chí đột nhiên cô có suy nghĩ muốn bỏ thuốc cho hắn. Để xem, hắn còn kiêu ngạo bỉ ổi như vậy nữa không!
Vỗ vỗ mặt làm cho ý tưởng kỳ quái này biến mất, cô thử nghĩ lại tối hôm qua, nhớ đến ngày hôm qua hắn cũng không mang bao, nhưng vào thời khắc cuối cùng bắn ra bên ngoài.
Hiện tại cô xác định, thật sự là hắn không muốn đứa nhỏ.
Đáng nhẽ lúc mẹ chưa nhắc đến chuyện này, Tần Tuyên Tuyên cũng chưa suy nghĩ đến chuyện sinh con. Cô cảm thấy mình còn quá trẻ, chưa đến lúc sinh đứa nhỏ. Nhưng mẹ vừa nói, làm cô cảm có đứa nhỏ cũng r ất tuyệt.Một cục cưng trắng trắng mềm mềm, thật đáng yêu.
Suy nghĩ một lát, cô lại bắt đầu phiền não. Đỗ Mộ Ngôn không muốn đứa nhỏ, một mình cô cũng không sinh được. Nhưng hắn cũng đã ba mươi bốn tuổi, đàn ông tuổi này, ai chẳng thích con cháu?
Buổi tối hôm nay, hai người ngồi trên sô pha xem tivi, Tần Tuyên Tuyên bỗng nhiên nói: "Mộ Ngôn, chúng ta sinh em bé đi."
Đỗ Mộ Ngôn bàn tay nắm cả bả vai Tần Tuyên Tuyên có chút cứng đờ, lập tức dường như không có việc gì nói: "Tuyên Tuyên, em còn trẻ, đợi qua mấy năm nữa."
Tần Tuyên Tuyên đẩy tay Đỗ Mộ Ngôn ra ngồi thẳng dậy, nhìn hắn nói: "Nhưng anh không còn trẻ."
Đỗ Mộ Ngôn nhìn Tần Tuyên Tuyên sau một lúc lâu, bỗng nhiên thân thể nhào tới trước một cái, đem cô đẩy ngã ở trên sô pha,"Tuyên Tuyên, em chê anh già, chê anh không đủ cố gắng, không thể thỏa mãn em sao?"
Tần Tuyên Tuyên mặt đỏ lên,"Sao lúc nào anh cũng chỉ nghĩ đến chuyện kia! Em đang nói chuyện nghiêm túc với anh!" Cái gì không đủ cố gắng, cái gì không thể thỏa mãn! Hắn mỗi ngày mỗi ngày đều cố gắng như vậy, làm cô cảm thấy túng dục quá độ, mảnh mai chỉ còn xương!
"Được rồi, chúng ta nói chuyện nghiêm túc." Đỗ Mộ Ngôn vừa nói vừa hôn môi của cô, sau đó lại dọc theo cổ của cô hôn xuống phía dưới, đồng thời mơ mơ hồ hồ nói,"Em nói, anh nghe."
"Anh như thế này sao mà em nói được!" Tần Tuyên Tuyên hai tay để ơ ở bả vai Đỗ Mộ Ngôn, dùng sức đẩy hắn ra, trừng mắt hắn nói.
Đỗ Mộ Ngôn đành phải đứng dậy, cũng đem Tần Tuyên Tuyên kéo lên.
Tần Tuyên Tuyên sửa sang lại quần áo bị Đỗ Mộ Ngôn làm loạn, nhìn Đỗ Mộ Ngôn, biểu cảm trên mặt có chút khó hiểu, trong lòng không nhịn được, hơi thấp thỏm, suy nghĩ xong gương mặt lộ ra nụ cười lấy lòng, lôi kéo tay hắn quơ quơ, dịu dàng nói: "Mộ Ngôn, em không nhỏ, nếu không sinh con, tương lai vóc dáng khó khôi phục. Em không muốn thành bà béo. "
Chiêu làm nũng khiến cho Đỗ Mộ Ngôn rất là thoải m ái, hắn đưa tay đem cô ôm vào lòng, dỗ nói: "Không đâu. Hơn nữa cho dù em thật sự béo,anh cũng vẫn yêu em."
"Anh chỉ nịnh người!"
"Anh không lừa em, anh thề."
"Em không tin đâu! Đàn ông đều là động vật nửa dưới!"
"Nửa dưới của anh chỉ không kìm nén được trước mặt em thôi."
"Anh đúng là mặt dày!"
"Tuyên Tuyên, chẳng phải từ trước tới giờ em cũng biết sao."
Lần đầu tiên thảo luận với Đỗ Mộ Ngôn bị hắn vô lại dời đi, Tần Tuyên Tuyên lúc ấy mặc dù không nói gì nữa, nhưng việc này vẫn nhớ trong lòng. Có một số việc thật đúng là kỳ quái, không nói không nghĩ tới, vừa đề cập đến thì không quên được, hiện tại cô cảm thấy việc sinh con cô rất cố chấp, tới mức đên cuồng cố chấp. Sau đó cô với Đỗ Mộ Ngôn thường xuyên sẽ có đối thoại như thế này.
"Mộ Ngôn, anh không thương em. "
"Sao thế được?Nếu anh không thương em, buổi tối mỗi anh cũng kh ông cần cố gắng như vậy?"
"......"
"Anh không muốn em sinh con."
"......"
"Đỗ Mộ Ngôn,có phải anh có con riêng bên ngoài?"
"Tuyên Tuyên, trừ em ra, đối với người đàn bà khác anh không cứng rắn nổi, chứ đừng nói tới con riêng?"
"......"
"Vậy sao anh không cho em sinh con?"
"......"
Đấu tranh nửa tháng không có hiệu quả sau, Tần Tuyên Tuyên chạy một mạch về nhà mẹ đẻ.
Đường Vi biết Tần Tuyên Tuyên là vì chuyện sinh đứa nhỏ giận dỗi với Đỗ Mộ Ngôn sau, rất tự trách, khuyên nhủ: "Tuyên Tuyên, lần đó mẹ cũng chỉ tùy tiện nói thôi, con xem con bao nhiêu, vẫn còn rất trẻ, chưa đến lúc sinh con dưỡng cái đâu?"
Tần Tuyên Tuyên không nói lời nào. Tình yêu Đỗ Mộ Ngôn với cô không thể nghi ngờ, nhưng vì sao chuyện sinh con hắn cứ kiên trì như vậy? Nếu hắn có thể nói cho cô một nguyên nhân, cô cũng không phải không sinh thì không được.
Thời điểm Tần Tuyên Tuyên về nhà mẹ đẻ không nói cho Đỗ Mộ Ngôn, nhưng sợ hắn lo lắng, ở nhà cô để lại tờ giấy.
Khi buổi tối Đỗ Mộ Ngôn về nhà trong nhà tối om, nhìn thấy cô để tờ giấy sau, đơn giản không biết làm vẻ mặt gì.
Đỗ Mộ Ngôn xấu xa: Em về nhà mẹ đây, anh đừng tới tìm em, anh đến em cũng không mở cửa đâu! Cho dù ba mẹ em mở cửa cho anh,em cũng không quay về với anh!
Nhìn tờ giấy này, Đỗ Mộ Ngôn quả thật nghĩ đến mình làm hư Tuyên Tuyên. Nhưng sao hắn lại hưng phấn như thế này?
Đương nhiên Đỗ Mộ Ngôn lập tức chạy đến nhà Tần Tuyên Tuyên, chính xác đúng như tờ giấy ghi, hắn loáng thoáng nghe thấy Tần Tuyên Tuyên nói với ba mẹ cô không được mở của cho hắn, nhưng rất nhanh cánh cửa được mở ra, thấy vẻ mặt Đường Vi không biết làm sao.
"Mộ Ngôn, con đã đến rồi. Mau vào đi. Đứa nhỏ Tuyên Tuyên này thật sự là càng lớn càng không hiểu chuyện, con đừng để ý."
"Mẹ, không sao đâu. Việc này là con không đúng, Tuyên Tuyên bực mình với con là đúng.Bây giờ cô ấy đang ở trong phòng sao?" Đỗ Mộ Ngôn tươi cười ôn hòa, hoàn toàn bộc lộ mình là ông chồng tốt cưng chìu vợ tận trời cao.
Đường Vi thở dài một tiếng nói: "Nó thấy mẹ vội tới mở cửa, liền đem bản thân nhốt trong phòng, không chịu đi ra."
"Không việc gì, con đi xin lỗi, khuyên nhủ cô ấy." Đỗ Mộ Ngôn cười nói.
Đỗ Mộ Ngôn gõ cửa phòng Tần Tuyên Tuyên, bên trong có tiếng chạm nhau, chợt nghe Tần Tuyên Tuyên hét: "Anh đi ra,em không về với anh!"
Đỗ Mộ Ngôn nói: "Tuyên Tuyên, mở cửa. Chúng ta nói chuyện một chút."
"Em không mở!"
Đỗ Mộ Ngôn khụ một tiếng, đè thấp thanh âm nói: "Tuyên Tuyên, nếu em muốn nói chuyện với anh thông qua cánh cửa? Anh ngược lại không sao......"
Cách cửa cũng có thể nghe ra Đỗ Mộ Ngôn có ý xấu, Tần Tuyên Tuyên nhớ tới hắn mỗi lần nói như vậy là hạn cuối, thật sợ hắn trước mặt cha mẹ cô nói mấy câu ghê tởm, đành phải xoay người đứng dậy mở cửa cho hắn.
Vừa thấy cửa mở, Đỗ Mộ Ngôn nhanh chóng lách người đi vào, Tần Tuyên Tuyên giật mình kêu lên nhưng không đóng lại kịp.
"Ai kêu anh vào?" Tần Tuyên Tuyên bực tức nói.
Đỗ Mộ Ngôn nhún nhún vai, không để ý Tần Tuyên Tuyên giãy dụa ôm cô, dịu dàng dỗ nói: "Tuyên Tuyên, anh làm gì sai, em nói cho anh biết, anh sửa, chúng ta về nhà được không?"
"Không phải em chưa nói, em nói đến nửa tháng rồi. " Tần Tuyên Tuyên hừ nói.
Đỗ Mộ Ngôn ôm chặt cô, thật lâu không nói chuyện.
Đợi không thấy hắn lời ngon tiếng ngọt nói chọc cười, Tần Tuyên Tuyên đang thắc mắc, lại nghe Đỗ Mộ Ngôn nói: "Tuyên Tuyên,thật sự anh rất yêu em.Anh sợ khi có con, về sau của trong mắt em không có anh, chỉ có đứa nhỏ. "
Tần Tuyên Tuyên ngẩn người, đồng dạng trầm mặc hồi lâu mới dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: "Nói cho cùng đứa nhỏ giống em giống anh. Đến lúc đó không chừng so với em anh còn thương con hơn, khi đó người ghen là em mới đúng."
Đỗ Mộ Ngôn không nói tiếp, Tần Tuyên Tuyên đợi một lát, nhẹ giọng nói: "Thật ra...... Thật ra thì em cũng chưa muốn sinh ngay lúc này.Nhưng chúng ta nên có kế hoạch."
"Được rồi." Đỗ Mộ Ngôn rốt cục chịu thua,"Vậy chúng ta...... Năm năm sau sinh con."
"Năm năm? Lâu quá!Khi đó em ba mươi, thành sản phụ cao tuổi mất!" Tần Tuyên Tuyên nghiêm túc phản đối.
Kỳ thật Đỗ Mộ Ngôn nghĩ thầm là mười năm, lo lắng Tần Tuyên Tuyên không đồng ý mới sửa miệng nói năm năm, không nghĩ tới cô vẫn phản ứng lớn như vậy, nghĩ vậy hắn chỉ có thể lùi lại,"Vậy bốn năm."
"Không được, quá lâu, một năm!"
"Một năm quá ngắn, ba năm."
"Ba năm quá dài, một năm!"
Vừa nghĩ tới chính mình chỉ còn lại không đến ba năm thế giới hai người, Đỗ Mộ Ngôn rất không vui, hắn tiếp tục mặc c ả,"Vậy hai năm, không thể ngắn nữa. "
Tần Tuyên Tuyên tính tính bản thân hai năm sau cũng mới hai mươi sáu, đúng là thích hợp làm mẹ, thì đồng ý.
"Mẹ nói nửa giờ sau ăn cơm." V ấn đề thảo luận ổn thoả, trong lòng Đỗ Mộ Ngôn thoải mái, quan sát xung quanh, làm bộ như lơ đãng mở miệng,"Nhưng hiện tại anh đói bụng, làm sao bây giờ?"
"Em lấy ít đồ ăn vặt cho anh lấp bụng." Tần Tuyên Tuyên đang vui vẻ, không nghĩ nhiều.
Đỗ Mộ Ngôn ôm cô không chịu buông tay,"Anh muốn ăn...... Là em."
Tần Tuyên Tuyên mặt đỏ lên, dùng sức trừng hắn,"Ba mẹ em ngay bên ngoài!"
"Anh biết." Đỗ Mộ Ngôn mỉm cười,"Nhưng chúng ta chưa bao giờ làm ở phòng em...... Anh rất muốn thử một lần."
Hai người trước khi kết hôn thiếu chút nữa thì rạn nứt, trong thời gian rất ngắn Đỗ Mộ Ngôn mỗi lần đến nhà Tần Tuyên Tuyên đều cố gắng khuôn phép, ngày đó kết hôn bọn họ mới lần đầu tiên tiếp xúc thân mật.
"Trong đầu anh chỉ có vài thứ kia thôi sao?" Tần Tuyên Tuyên tức giận nói.
"Tuyên Tuyên, em chiều theo ý anh được không?" Đỗ Mộ Ngôn vô lại nói.
"Không được!"
"Tuyên Tuyên, Tuyên Tuyên ngoan......"
"Không, không được! Anh bỏ tay ra!...... Ưm...... thả, a, thả, buông tay......"
Tóm lại, cuối cùng Đỗ Mộ Ngôn ở nhà Tần Tuyên Tuyên ăn no nê một chút, sau đó vô cùng sung sướng dẫn vợ mình về nhà.