“Phi Nhi, dưới lầu có người tìm.” Ngô Viện Viện vừa bước vào phòng kí túc xá liền kêu Lộ Phi Nhi đang nằm trên giường, bên ngoài thật sự nóng quá mà! Ngô Viện Viện hơi béo, cho nên cô rất sợ nóng, một đầu tóc ngắn giống như là vừa mới được gội qua.
“Là ai vậy?” Lộ Phi Nhi đang xem hồ sơ vụ án, dù sao chỉ cần không phải là bố mẹ của cô thì ai tới cũng đều không sao cả.
“Còn có thể là ai nữa? Là cái tên Ninh Vệ Đông ấy! Cậu ta nhờ mình kêu cậu giúp.” Ngô Viện Viện vừa thay quần áo vừa nói, cô biết Lộ Phi Nhi sẽ đối xử với cái tên Ninh Vệ Đông này như thế nào, nhưng mà dù sao thì cũng đều là bạn học nên cô không nỡ đả kích cậu ta!
“Cậu có nói mình không có ở đây không?” Quả nhiên biểu hiện của Lộ Phi Nhi giống y như trong dự đoán của Ngô Viện Viện, chuyển người nằm tiếp, cản bản là không có ý định xuống lầu.
“Cậu nghĩ mình nói thì người ta sẽ tin sao? Người nào cũng biết sau khi hết giờ học cậu cũng chỉ có thể ở ba chỗ là căn tin, phòng ngủ hoặc thư viện mà thôi, hay cậu cứ xuống một chút đi. Đều là bạn học, sao lại không biết xấu hổ để cho cậu ấy đứng đó chờ.” Ngô Viện Viện bất đắc dĩ tìm lời thích hợp để nói với Lộ Phi Nhi, cô là bạn tốt nhất của Lộ Phi Nhi, đối với chuyện tình yêu đau khổ của Lộ Phi Nhi cô cũng biết, cái này chính người yêu mình mà mình lại chẳng yêu người mà.
“Nếu như cậu ta không phải là bạn học của mình thì mình có thể nhẫn nhịn tới bây giờ sao?” Rốt cuộc Lộ Phi Nhi cũng thả tài liệu xuống, cũng chỉ ở trước người quen thuộc phía trước thì cô mới có thể thể hiện ra một mặt khác của mình, bình thường mọi người đều nói cô là băng sơn mỹ nhân đấy.
“Vậy cậu hãy làm cho cậu ta đau một lần rồi thôi đi! Mình phỏng chừng nếu cậu cứ lạnh nhạt với cậu ấy như thế thì chắc chắn cậu ấy sẽ không buông tay đâu.” Tuy Ngô Viện Viện vẫn chưa từng trải qua chuyện tình yêu nhưng rất thông minh nên cũng tương đối thông suốt hơn Lộ Phi Nhi.
“Thật sự là quá đủ rồi, mình rất ghét dây dưa làm phiền.” Người theo đuổi Lộ Phi Nhi không ít, nhưng mà sau một thời gian dài, mọi người cũng đã nhìn ra sự lạnh nhạt của cô, duy chỉ có mình Ninh Vệ Đông, theo đuổi thật là lâu.
“Hôm nay cậu có vẻ không hợp lý, có chuyện gì vậy?” Ngô Viện Viện phát hiện hôm nay Lộ Phi Nhi có vẻ đặc biệt nôn nóng, trên gương mặt trắng nõn đều mờ mịt.
“Nhậm Hồng gửi thư đến nói, bọn họ đã chính thức quen nhau rồi.” Lộ Phi Nhi trầm mặt một hồi mới nói ra những lời này, có vẻ như rất khó khăn, đây chính là chuyện mà cô rất không nguyện ý đối mặt, cho dù chính cô đã nói chia tay, nhưng tình cảm nhiều năm của cô có thể nói quên liền quên được sao? Tổn thương như vậy làm sao có thể nhanh chóng bình phục được?
“Thôi, cậu không cần nói nữa, hãy quên chuyện cũ đi, biện pháp tốt nhất chính là hãy đến với một tình yêu mới, mình thấy Ninh Vệ Đông cũng rất tốt, cũng rất cố chấp, cậu…” Ngô Viện Viện thật sự hy vọng bạn tốt của mình sẽ không đau khổ như vậy, mối tình đầu là khó quên, có khi còn ảnh hưởng đến suốt cuộc đời, nhưng khi cô vừa đề nghị đã bị Lộ Phi Nhi ngắt lời.
“Không cần nói, mình biết ý tứ của cậu nhưng mình không muốn như vậy.” Lộ Phi Nhi nói xong liền để tài liệu qua một bên, đi xuống lầu đối phó với người kia.
Thực ra trong trường đại học này của bọn họ, tất cả đều là người vượt trội, thậm chí xuất thân, dáng vóng hay diện mạo đều tốt, chẳng qua là con trai ở đây cũng sôi nổi nhiều lắm. Sinh viên nữ rất ít, dáng vẻ Lộ Phi Nhi lại xinh đẹp động lòng người như vậy cho nên người theo đuổi cô không ít, thậm chí trong khoa sinh viên nam của bọn họ đã đạt chung một nhận thức, nhất định không để đóa hoa của bọn họ bị người khác hái mất, nếu có người của khoa khác đến tìm Lộ Phi Nhi thì chắc chắn sẽ bị từ chối khéo rồi. May mà bọn họ đều thuộc khoa hình sự mạnh mẽ, người bình thường không thể chọc vào, nhưng mà đa số sinh viên nam ở đây khi đối xử Lộ Phi Nhi luôn luôn là dáng vẻ thoải mái tự nhiên, thái độ nho nhã, cũng không biết từ chỗ nào hạ thấp miệng. Không có thân sĩ, sẽ giữ một khoảng cách, nếu thẳng đến dũng sĩ thì trực tiếp từ chối, chứ không giống như Ninh Vệ Đông này dây dưa làm phiền, thật là hiếm có.
“Phi Nhi, cậu tới rồi à? Chúng ta có thể ra ngoài ăn được không? Mình nghe nói có một quán lẩu mới khai trương rất ngon.” Ninh Vệ Đông là nhị Đại đội trưởng của bọn họ, dường như là người đứng đầu, người theo đuổi rất nhiều, người bình thường muốn nghiêm túc trực tiếp từ chối, thật đúng là có phần không có lá gan đó, lo lắng hậu quả sẽ cực kỳ nghiêm trọng.
“Thật xin lỗi, tôi đã ăn rồi, mà tỗi cũng còn một số bài tập vẫn chưa làm nên không thể đi ăn được. Cậu hãy đi tìm người khác đi!” Vẻ mặt Lộ Phi Nhi cực kì nghiêm túc, cũng không có ngạo mạn và quá đáng. Hơn nữa, trời sinh tiếng nói của cô rất dịu dàng, nên độ mạnh yếu từ chối vô cùng nhỏ bé. Nhưng mà kinh nghiệm của Ninh Vệ Đông trải qua rất nhiều, tấn công nhiều như vậy mà vẫn không có hiệu quả làm sao còn có thể kiên định được. Thấy Lộ Phi Nhi xoay người muốn đi, Ninh Vệ Đông vội vàng bắt cánh tay, chuyện này rất vô lý, Lộ Phi Nhi cau mày quay đầu lại.
“Rốt cuộc là cậu có ý gì? Tôi với cậu có chỗ nào không tốt?” Ninh Vệ Đông thấy việc đã đến nước này, dứt khoát không đếm xỉa đến.
“Cậu đây là muốn động tay sao?” Trở tay một cái, thoát khỏi kiềm chế của cậu ta, Lộ Phi Nhi tức giận, cái này hơi quá đáng rồi.
“Không có, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Ninh Vệ Đông thấy Lộ Phi Nhi thật sựn tức giận, trong lòng cảm thấy hoang mang, mình quá lỗ mãng rồi.
“Cậu thật sự quá đáng, chịu không nổi từ chối sao? Cảm xúc không ổn định, tính tự kiềm chế kếm, tính tình lộ vẻ kích động, cảm giác thay đổi thất thường. Cậu là ví dụ điển hình của tội phạm tâm lý học.” Lộ Phi Nhi châm chọc nói, Ninh Vệ Đông cũng không phải là không hiểu ý tứ của Lộ Phi Nhi, xấu hổ buông tay ra, là một sinh viên ưu tú, tương lai sẽ làm cảnh sát lại bị người ta đánh giá như vậy quả thực là so với mắng anh càng cảm thấy khó chịu hơn. Lộ Phi Nhi thấy Ninh Vệ Đông không dây nữa nên cũng đi lên lầu luôn, nhưng mà trong lòng cô vẫn cảm thấy hơi hối hận, hôm nay hình như cô có hơi kích động thì phải, tuyệt đối đây không phải là cô của lúc trước.
Gần tối từ thư viện trở về phòng ngủ, cô vẫn không thể nào thoải mái như trước, cô biết, việc Nhâm Hồng viết thư đã gây cho cô chấn động không ít, bên ngoài cửa sổ trời bắt đầu mưa, tuy không lớn lắm nhưng dường như từng giọt mưa đều rơi vào lòng cô, cũng đã buông tay rồi, nhưng vì cái gì mà tâm trạng lại đau khổ như thế này?
“Ra ngoài đi dạo không?” Ngô Viện Viện biết lúc này Lộ Phi Nhi đang rất khó chịu, bằng không sẽ không bao giờ lộ ra nét mặt này cho mọi người nhìn.
“Được, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút.” Lộ Phi Nhi muốn giảm bớt những kiềm chế trong lòng mình ngay lập tức.
Hai người che dù đi đến bãi đất trống trong trường học, nơi này không có ai, Lộ Phi Nhi liền ngơ ngác đứng ở đó, trong đầu toàn bộ đều là ký ức của cô với Nhậm Vĩ mấy năm qua, nhất cử nhất động của anh, một cái nhăn mày một nụ cười của anh, nhưng mà nghĩ đến nỗ lực của bản thân nhiều năm qua, mấy năm thầm mến khổ sở, hiện giờ đổi lại được kết quả như thế này, là vì cái gì? Cuối cùng cũng không kiềm chế được nước mắt của mình, hòa cùng với những giọt mưa mà lặng lẽ chảy xuống! Ngô Viện Viện có thể cảm nhận được nổi khổ của cô, thật sự không biết phải an ủi như thế nào, chỉ có thể thử ôm bờ vai của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lộ Phi Nhi vẫn dậy sớm như thường ngày, sau khi luyện tập buổi sáng xong, đánh răng rửa mặt rồi cùng với Ngô Viện Viện đến căn tin để giải quyết nhu cầu của bao tử. Các cô tới hơi bị trễ nên trong căn tin cũng không có nhiều người lắm.
“Ôi, mình tới trễ nên chỉ còn có cháo và bánh bao thôi.” Ngô Viện Viện cực kì ham mê ăn uống, mọi người cứ xem vóc dáng, cân nặng của cô thì biết.
“Uhm, còn có hơi bị nguội rồi.” Lộ Phi Nhi cũng không có biện pháp, nhưng vẫn phải lấp đầy bụng a! Buổi sáng hôm nay có tiết học vật lộn quyết liệt, nếu như không ăn cơm thì làm sao mà có sức được.
Hai người vừa mới ngồi xuống, liền nghe thấy mấy người bàn bên cạnh nói chuyện: “Mẹ nó! Kiêu ngạo cái gì mà kiêu ngạo, tưởng mình là tuyệt thế mỹ nhân sao? Đã cho cô ta mặt mũi rồi mà còn bày đặt lên mặt!” Lộ Phi Nhi nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, đại khái cũng hiểu được, đó là bạn của Ninh Vệ Đông, có gặp qua vài lần. Trong lòng thật sự vừa tức giận vừa không biết làm sao.
“Phi Nhi, đừng để ý đến bọn họ, mau ăn đi!” Ngô Viện Viện vỗ tay Lộ Phi Nhi một cái, biết Lộ Phi Nhi tuy nhìn qua thì cực kì dịu dàng, nhưng thật ra thì vô cùng kiên cường. Lộ Phi Nhi nhìn Ngô Viện Viện, nhắm hai mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Ôi, Tiểu Xuyên nhi, đừng nói nữa, nếu làm cho cô ta khóc thì Lão đại lại đau lòng.” Bên cạnh lại truyền đến tiếng nói ngăn cản, Lộ Phi Nhi cố gắng nuốt hết bánh bao, hy vọng có thể nhanh chóng rời khỏi cái nơi thị phi này. Trên đường ra khỏi căn tin, gặp được mấy người trong đại đội của Ninh Vệ Đông, Lộ Phi Nhi có thể cảm nhận được ánh mắt của bọn họ.
“Phi Nhi, đừng tức giận, bọn họ đều là những người lỗ mãng nên mới như vậy, còn trẻ nên nóng tính, lại coi trọng nghĩa khí, cậu đừng để ý.” Ngô Viện Viện lo lắng Lộ Phi Nhi sẽ tức giận. Hai người bọn họ học hai ngành khác nhau, ở đây rất chú trọng đến ý thức tập thể, vô cùng đoàn kết, nhất là đối với nhân vật đứng đầu lại càng tuân theo và trung thành!
“Hứ, tìm tới hai người, một người diễn vai mặt đen, một người diễn vai phản diện, chỉ một lát nữa sẽ tìm đến mình nhận lỗi, mình sẽ mắc mưu chắc? Ấu trĩ!” Lộ Phi Nhi nói xong liền đi luôn, lại làm cho Ngô Viện Viện sửng sốt, “Cậu cô gái này, lúc này rồi mà còn có thể bình tĩnh phân tích như vậy, thật sự là quái dị mà!”
Thật ra cũng không phải là Lộ Phi Nhi tài giỏi gì, vốn là không có tình cảm gì trong đầu, cũng đã nhìn thông suốt, mánh khóe như vậy từ trung học lên đến đại học, lại vẫn cứ có người sẽ bị làm cho cảm động, cảm thấy mình thật sự đã gặp được một người có tình cảm sâu nặng, là người đàn ông có thể bảo vệ tốt cho mình, nhưng đâu biết rằng mình đang bước vào cạm bẫy của người khác. Không có cảm giác thì không cần phải miễn cưỡng bản thân, từ trước tới giờ cô luôn biết con đường mình muốn là cái gì.
Buổi trưa, Lộ Phi Nhi cảm thấy bản thân mình như muốn rớt ra từng mảnh, huấn luyện viên giống như đặc biệt vì cô mà đến vậy, những nữ sinh khác cũng không có yêu cầu nghiêm khắc như cô, nhớ lúc trước khi luyện tập dạng chân, bởi vì cô chưa từng luyện qua công phu mềm, nên mất rất nhiều sức lực, cũng không thấp bằng một chữ ngựa, huấn luyện viên cũng thật độc ác, mạnh mẽ kéo chân cô từ phía sau, kêu một tiếng “A” thảm thiết, nếu cứ tiếp tục như thế, Lộ Phi Nhi lo lắng mình sẽ chết mất. Cô rất truyền thống, ngộ nhỡ sau này cô gả chồng cũng ở đây, như vậy cũng không thể trách mình chết oan được. Nhưng tất cả sinh viên nữ trong ngành của bọn họ đều phải như vậy, sau lưng lại đau, lại bị đánh ngã, khẳng định là xanh đen rồi.
“Ăn cơm xong, nhanh chóng về phòng ngủ xoa bóp dầu hoa hồng đi! Không biết có còn không nữa!” Ngô Viện Viện lo lắng nhìn Lộ Phi Nhi, thật không biết cô gái này suy nghĩ như thế nào, rõ ràng là có thể chuyển ngành được. Đang nói, Lộ Phi Nhi vừa muốn mở miệng trả lời, lại xuất hiện khách không mời.
“Phi Nhi, mình có thể nói chuyện riêng với cậu được không?” Ninh Vệ Đông cau mày, vẻ mặt khổ sở.
“Là muốn nói chuyện buổi sáng ở căn tin à?” Lộ Phi Nhi bình tĩnh hỏi, giống người bị mắng hồi sáng không phải là cô.
“Ách…Đúng vậy! Mình…” Ninh Vệ Đông không nghĩ tới vừa mới gặp đã bị vạch trần rồi.
“Không có vấn đề gì, nhưng mà mình hy vọng sẽ không có lần sau, đừng làm cho mình phải hoài nghi nhân phẩm của cậu, cậu nói có đúng không? Mình tin cậu có thể giải quyết tốt.” Lộ Phi Nhi nói xong liền đi vòng qua người anh ta. Ngô Viện Viện bất đắc dĩ nhìn Ninh Vệ Đông, thật sự là một người đàn ông đáng thương a!