Có Biển

Chương 17: Cậu thấy cánh chim ưng kia không




"Diệp Tiểu Thuyền."

Thiện Kiều tỉnh dậy, một tay chống bên người, một tay đẩy Diệp Tiểu Thuyền ra.

Động tác không mạnh, nhưng khiến Diệp Tiểu Thuyền vẹo đi, rồi đờ người ngã vào lớp chăn đệm dày cộp, nét mặt căng cứng, không rõ vì bối rối hay sợ hãi.

Hay là khổ sở.

Có vẻ Thiện Kiều ngủ không được ngon, trong mắt lộ ra vẻ mệt mỏi. Anh rũ mắt nhìn Diệp Tiểu Thuyền giây lát rồi rời giường.

Lúc Thiện Kiều nhấc màn cửa lên, màu tuyết sáng chói cùng gió lạnh tê dại lập tức tràn vào phòng. Diệp Tiểu Thuyền đã nhanh nghiêng mặt đi chỗ khác, nhưng mắt vẫn không khỏi phát nhức.

Hắn ngồi bất động trong lớp chăn của hai người, dần dần bình tâm, rồi lại trở nên kích động, bất giác co ro vùi mặt xuống đầu gối.

Bị phát hiện rồi.

Hành động nhỏ như vậy mà cũng bị phát hiện.

Sau lưng Diệp Tiểu Thuyền túa mồ hôi lạnh, dần thấm lên áo, vừa dính vừa buốt.

Thật ra, chính hắn cũng biết là Thiện Kiều sẽ tỉnh.

Thiện Kiều là người nhà binh, ở trong quân đã tám năm, tính cảnh giác dĩ nhiên còn cao hơn người thường.

Không chỉ ở lều nỉ, mà ngay cả khi ở Có Biển hay khu dân cư Bách Diệp, động tĩnh nhẹ tới đâu cũng có thể đánh thức Thiện Kiều.

Chỉ là hắn muốn đánh cược.

Cược rằng Thiện Kiều sẽ dung túng hắn, ngầm cho phép hắn, giống như đã từng để hắn ở lại bên mình.

Thế nhưng Thiện Kiều chọn không.

Là hắn ỷ vào tối qua được Thiện Kiều chăm sóc, mà được voi đòi tiên.

Tiếng ca bên ngoài ngày càng rõ, vọng vào cùng tiếng vó ngựa và ưng kêu. Trong lều lại cực kì tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở cùng nhịp tim dồn dập.

Diệp Tiểu Thuyền buông một bên tay, siết lấy góc chăn cạnh người.

Lồng ngực tựa như một hầm băng, giam lấy trái tim đang thoi thóp vùng vẫy, từng nhịp đập chỉ mang đến đau đớn và rét lạnh.

Hắn không nhịn được mà run lên, hai hàm răng va nhau lập cập.

Khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Hốc mắt trở nên nóng rực từ bao giờ, như tụ lại nhiệt lượng khắp toàn thân, sẵn sàng hoá thành nước mắt bất cứ lúc nào.

Cổ họng gằn lên một tiếng rên khe khẽ, hắn đưa tay gạt đi giọt nước mắt không biết thực hay hư, sau đó lại vùi mặt xuống đầu gối.

Bốn năm trước, Thiện Kiều đã sớm từ chối hắn rồi, là hắn không chịu từ bỏ, cũng không từ bỏ được—phần vì cảm thấy Thiện Kiều không đáp lại cũng không sao, chỉ cần có thể lưu lại Viễn Thành, được ở bên Thiện Kiều là đủ, phần lại tham lam như dã thú, ỷ vào tình nghĩa giữa hai người khi còn bé mà ngày càng đòi hỏi nhiều hơn.

Nhưng Thiện Kiều chăm sóc hắn, cưu mang hắn, không phải vì thứ tình cảm mà hắn vẫn luôn khát cầu kia.

Thiện Kiều vẫn luôn chỉ xem hắn là đứa em nhỏ đồng hương, giúp được gì thì sẽ tận lực giúp, ngay cả lần cứu viện này cũng vậy—Hắn biết hết.

Đối với những đòi hỏi không quá đáng, Thiện Kiều chắc chắn sẽ đáp ứng. Thiện Kiều càng đáp ứng, hắn lại càng khó lòng kiềm chế bản thân.

Nhưng nếu Thiện Kiều không đáp ứng, hoặc là từ chối ra mặt, như vừa rồi chẳng hạn, hắn lại sẽ đau khổ đến mức muốn tan biết ngay lập tức.

Bên ngoài có tiếng bước chân lại gần, Diệp Tiểu Thuyền tinh thần sa sút, còn tưởng là Thiện Kiều quay lại, vội vàng ra sức lau mặt, "Anh—"

Có điều người vén rèm lên không phải Thiện Kiều, mà là Kim Dân Hải.

"Anh?" Kim Dân Hải nói.

Nét mặt Diệp Tiểu Thuyền lập tức ảm đạm đi, quay lưng về phía Kim Dân Hải gấp chăn.

"Lều nỉ này của cậu nhỏ hơn hẳn bên bọn tôi nhỉ." Kim Dân Hải bắt đầu mở máy, "Tối qua ngủ ngon chứ? Người còn mệt không?"

Diệp Tiểu Thuyền gấp chăn mền xong, xích đến cạnh giường để lấy giày, nhưng lại chẳng thấy giày đâu.

"Đây." Kim Dân Hải nhanh mắt phát hiện ra đôi giày ở gần lò sưởi, chạy ra lấy cho hắn.

Tuy lửa đã tắt, nhưng vách lò giữ nhiệt, giày để cạnh đó cũng được ấm lây.

Diệp Tiểu Thuyền nhìn đôi giày chằm chằm, ngẩn người trong giây lát.

Tối qua trước khi lên giường, hắn không có để giày cạnh lò, là Thiện Kiều đã xếp ra đó cho hắn.

Xoang mũi bỗng nhiên lại cay cay.

Xếp giày chỉ là một hành động rất rất nhỏ, nhưng mỗi hành động nhỏ đều xuất phát từ sự cẩn thận, và đằng sau sự cẩn thận ấy lại là biết bao ôn nhu.

"Sao vậy?" Kim Dân Hải hỏi.

Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, hít sâu một hơi.

Kim Dân Hải liếc nhìn hai tấm chăn đã được gấp chỉnh tề trên giường, "Hôm qua hai người ngủ chung à?"

Nếu như hắn không nhầm, thì lúc vừa vào, Diệp Tiểu Thuyền vẫn đang đắp cả hai chăn trên người, chứng tỏ hai bọn họ không có ngủ riêng chăn.

Diệp Tiểu Thuyền cau mày, lạnh giọng đáp, "Liên quan gì đến anh?"

"Gì mà vẫn nóng thế?" Kim Dân Hải cười cười, đùa nói, "Tôi còn tưởng chúng ta đã có với nhau "tình nghĩa sinh tử" sau kiếp nạn vừa qua rồi chứ."

Diệp Tiểu Thuyền vừa mặc áo khoác vừa nói, "Tôi đã báo cho công ti rồi, chiều nay sẽ có xe khác đến đón các anh. Muốn đền bù ra sao các anh tự bàn."

Kim Dân Hải nhíu mày, "Vậy còn cậu?"

Diệp Tiểu Thuyền không hiểu, "Tôi làm sao?"

"Cậu về chung với bọn tôi, hay là ở lại đây?" Kim Dân Hải nói, "Chắc cậu cũng phải bàn chuyện đền bù với công ti chứ?"

Đền bù?

Diệp Tiểu Thuyền chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Viễn Thành chung quy vẫn là một thị trấn nhỏ lạc hậu, cảnh sắc có đẹp đến đâu thì du lịch vẫn chưa được quản lí một cách hệ thống, người thành phố lớn như Kim Dân Hải không hiểu được vấn đề cũng là bình thường.

Chuyến này lái xe công ti mà xảy ra chuyện lớn như vậy, bất kể là trách nhiệm của ai thì cuối cùng tội vẫn quy về cho tài xế hết, nghĩ gì mà đòi đền bù, tiền công có khi còn chẳng được trả.

Vấn đề là Diệp Tiểu Thuyền cũng lười giải thích những chuyện này với Kim Dân Hải.

Nhưng Kim Dân Hải nhìn ra, giọng điệu cũng nghiêm túc hẳn lên, "Có khó khăn gì sao?"

"Không có."

"Nhìn là biết có rồi." Kim Dân Hải nói: "Nếu cần bọn tôi ra mặt thì cứ nói."

Diệp Tiểu Thuyền cau mày nhìn Kim Dân Hải.

Kim Dân Hải chỉ cười: "Cậu mới bao nhiêu tuổi mà lúc nào cũng cau mày thế? Ra ăn sáng đi, đây là lần đầu tiên tôi đến thăm làng của người Cáp Tát Khắc, vừa rồi còn thấy bọn họ nặn bánh sữa dê nữa đấy..."

Diệp Tiểu Thuyền không gặp Thiện Kiều trong bữa cơm, nhưng lại thấy Prado đỗ cách đó không xa. Đứa nhỏ người dân tộc biết chút tiếng Hán vất vả mãi mới giải thích được cho Diệp Tiểu Thuyền rằng—Thiện Kiều đi cùng thôn dân đến cột biên giới rồi.

Nguyên cả buổi trưa, Diệp Tiểu Thuyền cứ như người mất hồn.

Thôn dân sinh sống nơi biên cương vẫn thường cưỡi ngựa ra cột biên giới gần đó, đoạn đường này cũng chính là phạm vi tuần tra của bọn họ. Mặc dù thường thì chỉ chạy một vòng rồi về, nhưng gặp phải thời tiết xấu thì vẫn có thể có nguy hiểm.

Dẫu biết là tỉ lệ rất nhỏ thôi, Diệp Tiểu Thuyền vẫn lo Thiện Kiều sẽ xảy ra chuyện.

Hắn còn lo, không biết liệu Thiện Kiều đã có kế hoạch đi tuần cột biên giới với thôn dân từ trước, hay chỉ đơn giản là không muốn đụng mặt sau hành vi sáng nay của hắn.

Xế chiều, xe của công ti tới—cũng là một chiếc Prado, Thiện Kiều và thôn dân vẫn chưa quay trở lại.

Mấy người Vương Cấu vui mừng khôn xiết, vừa vào xe vừa gào lên "Sống rồi!".

Lái xe gọi: "Diệp Tiểu Thuyền, cậu cũng lên xe luôn đi."

Diệp Tiểu Thuyền tất nhiên sẽ không về luôn lúc này.

"Anh Trần bảo tôi đưa cậu về đấy." Lái xe có vẻ không kiên nhẫn, "Việc này cậu cũng có trách nhiệm, đâu phải trốn ở đây thì tránh được đâu?"

Diệp Tiểu Thuyền lạnh lùng nhướn mày, "Tôi tránh cái gì được?"

Mở được hẳn công ti cho thuê xe du lịch ở Viễn Thành thì ít nhiều đều phải có chống lưng, "anh Trần" vừa được nhắc đến không phải thành phần thiện lành gì, mà ngay chính tên lái xe cũng chẳng vừa, "Thế thì cậu lên xe luôn đi, về Viễn Thành rồi chúng ta thương lượng."

"Tôi sẽ về." Diệp Tiểu Thuyền nói: "Nhưng chưa phải bây giờ."

"Mày!"

Lúc này, Kim Dân Hải đột nhiên xuống xe, đi về phía Diệp Tiểu Thuyền.

Thái độ của tên lái xe với khách đúng là một trời một vực với vừa rồi, hắn giả lả cười với Kim Dân Hải, "Anh Kim, sắp xuất phát rồi anh còn đi đâu thế?"

"Tôi ở lại." Kim Dân Hải quay sang nhìn Diệp Tiểu Thuyền, "Với cậu."

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Khỏi."

Kim Dân Hải chỉ cười, "Tiểu Thuyền, quê tôi có tục làm gì cũng phải đến nơi đến chốn, tôi đi từ Viễn Thành bằng xe của cậu, thì sẽ không về bằng xe của ai khác."

Lái xe vẫn cố: "Anh Kim!"

Vương Cấu đành nói: "Thôi thôi, chúng ta về trước đi, Kim Dân Hải này... chậc, đúng là không còn gì để nói."

Sau khi xe rời đi, Kim Dân Hải nói: "Đi dạo không?"

Diệp Tiểu Thuyền nói: "Anh thích thì cứ việc đi một mình."

Kim Dân Hải im lặng giây lát rồi nói, "Tiểu Thuyền, cậu cứ thế mãi không mệt à?"

Diệp Tiểu Thuyền quay đầu, "Anh có ý gì?"

""Anh Thiện" đến cứu chúng ta hôm qua, cũng là người ngủ chung với cậu buổi tối, chính là người cậu thích phải không?"

"..."

"Không phải trừng tôi, lòng cậu rõ nhất mà." Kim Dân Hải thở dài, "Tuy cậu gọi anh ta là "Anh", nhưng tôi dám khẳng định hai người chẳng có máu mủ ruột rà gì cả."

Diệp Tiểu Thuyền nhìn lên bầu trời trong vắt, nheo mắt lại, "Anh muốn nói thế nào thì nói."

"Dạng này là khổ nhất đấy." Kim Dân Hải nói: "Cậu thích anh ta, anh ta cũng rất quan tâm đến cậu—nếu không đã chẳng dẫn biên phòng đến cứu cậu rồi. Nhưng mà chỉ có vậy, anh ta chỉ coi cậu là em trai thôi."

Lồng ngực lại trở nên buốt lạnh y hệt sáng nay, Diệp Tiểu Thuyền cảm thấy cả mười đầu ngón tay đau đến phát run.

Đừng nói nữa.

Lòng hắn liên tục gào lên như vậy.

"Anh ta đã từng từ chối cậu rồi đúng không?" Kim Dân Hải lại nói: "Chỉ là cậu vẫn không chịu từ bỏ. Cậu muốn rất nhiều, nhưng lại tự tẩy não rằng mình chằng cần được đáp lại, chính cậu cũng sắp không chịu nổi sự mâu thuẫn này nữa rồi."

Diệp Tiểu Thuyền lắc đầu, có tranh cãi cũng vô ích.

"Tôi nhìn ra mà." Kim Dân Hải nhún vai, nói lại, "Anh cậu biết tình cảm của cậu, cũng đã nói rõ với cậu rồi, cho nên mới lạnh nhạt với cậu, không trả lời tin nhắn ảnh cậu gửi mỗi ngày như thế chứ."

"Im mẹ nhà anh đi!"

"Đã khó chịu thế, sao không thử từ bỏ đi?"

Hai người lên tiếng gần như đồng thời, một người hung hăng, một người dịu dàng.

Một lát sau, Diệp Tiểu Thuyền nói: "Chuyện của tôi không cần anh quan tâm."

"Tiểu Thuyền, cậu còn nhỏ, vẫn chưa hiểu một đạo lí này." Kim Dân Hải nói: "Tình cảm là chuyện của hai người."

Diệp Tiểu Thuyền lập tức nhăn tịt hai mày.

"Tôi không phải là đang tìm cách theo đuổi cậu, càng không cố ý chia rẽ tình cảm anh em hai người, đứng trên góc độ một người bạn từng trải, tôi chỉ đang cho cậu một lời khuyên mà thôi."

Trên cao nguyên rất dễ bắt gặp chim ưng chao liệng, đúng lúc này cũng có một con, hai cánh dang rộng, vọt qua cùng tiếng kêu vang trời, râm cả một khoảng.

Kim Dân Hải ngẩng đầu nhìn, "Cuộc đời này có rất nhiều chuyện không phải cứ cố chấp thì sẽ thành. Cái gì của cậu là của cậu, đã không phải của cậu thì có gắng đến mấy cũng không thể là của cậu. Tiểu Thuyền, cậu thấy cánh chim ưng kia không?"

Bóng chim ưng ngày càng rời xa tầm mắt Diệp Tiểu Thuyền.

"Nhìn bóng ưng lúc nào cũng cô độc, nhưng sự thật là nó đang tự do, và hưởng thụ sự tự do ấy." Kim Dân Hải nói, "Anh cậu có vẻ cũng là một người không thích ràng buộc đâu."

Diệp Tiểu Thuyền bỗng thấy chấn động trong lòng.

"Cậu thì mệt." Giọng nói của Kim Dân Hải như ùa vào đại não Diệp Tiểu Thuyền cùng với gió, "Mà anh cậu cũng chẳng thoải mái gì."

-

vtrans by xiandzg

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.