Cô Bé Lọ Lem Lôi Thôi

Chương 2




Nàng giống như đứa trẻ nhỏ vừa mới sinh ra, luôn luôn lập lại những việc đơn giản, tỉnh lại, được cho ăn, ngủ, lại tỉnh lại.

Ách, kỳ thật cũng giống như heo dưỡng thần…

Lần này nàng tỉnh lại, trước mắt một mảnh tối đen, trực giác của nàng mách bảo là– chính mình bị mù!

Thật đáng thương, nàng làm sao có thể đáng thương như vậy, chẳng những mất trí nhớ, đến cuối cùng còn bị mù!

Những chuyện đã xảy ra với nàng đủ thảm đến mức so sánh được với mấy bộ phim truyền hình rồi, nhưng bình thường không phải là nữ nhân xấu xa tệ nhất, hoặc là không chịu phối hợp diễn tốt, mới có thể bị biên kịch làm cho thảm đến như vậy sao?

Chẳng lẽ, trước kia nàng là một người rất xấu? Hay là không có người quan tâm chịu phối hợp diễn cùng một chút?

Ô…

“Làm sao vậy? Đầu vừa đau sao?” Vẫn còn buồn ngủ, một tiếng nói vang lên mang theo chút cảnh giác trầm thấp, truyền đến từ sau tai nàng. Âm thực rất gần, quả thực như là dán sát bên tai nàng nói.

Quả nhiên chính là dán sát nàng, Diêu Tâm Lôi chậm rãi phản ứng lại, thắt lưng nàng bị một cái cánh tay cứng rắn mạnh mẽ đè nặng, sau lưng còn có tường đồng vách sắt ấm áp, không, là thân hình nam tính, mang đến cho nàng sự ấm áp ổn định.

Giống như trời đất xoay chuyển, nàng xoay người ở trong lòng hắn, sau đó, lệ ẩm ướt trên khuôn mặt đã muốn chôn ở bên cổ hắn.

“Ta nhìn không thấy.” Nàng nghẹn ngào nói, “Ta bị mù… Tại sao có thể như vậy?”

Sầm Lập Đường sửng sốt, sau đó, lồng ngực của hắn bắt đầu hơi hơi chấn động.

Bàn tay nhỏ bé của Diêu Tâm Lôi để ở trong ngực hắn cảm giác được thực sâu sắc, nàng kinh ngạc.

“Ngươi đang cười? Cười ta nhìn không thấy?” Nàng bi phẫn chất vấn: “Ngươi có chút ý đồng tình hay không a?”

“Lôi Lôi, ngươi thật sự là…” Tiếng cười rầu rĩ từ trong câu nói đã tiết lộ hết, hắn hít sâu một ngụm, thật vất vả ngưng cười, chậm rãi cử động thân mình, nghiêng người mở đèn ngủ lên–

Ánh sáng đâm vào mi mắt, làm cho Diêu Tâm Lôi theo phản xạ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào vòm ngực rắn chắc rộng lớn của hắn. “Sáng rồi sáng rồi… Hả?”

Nói như vậy, nàng không có bị mù!

“Hiện tại đã nửa đêm hai giờ, không bật đèn, ngươi đương nhiên không nhìn thấy.” Sầm Lập Đường thoải mái mà nằm lại trên gối, ôm sát cô gái trong lòng, ý cười còn chưa có hoàn toàn mất đi.

May mắn, may mắn. Diêu Tâm Lôi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Lập tức lại nghĩ tới phản ứng mới vừa rồi của hắn, nàng không vui nắm tay lại đánh hắn, “Ngươi thật sự thực không có chút ý đồng tình nào, nếu đổi thành chính ngươi biến thành như vậy, ta xem ngươi có còn cười nổi không!”

“Ngươi nếu gặp loại sự việc này, ta sẽ cười không nổi.”

Thật sự như thế, trừ bỏ vẻ bề ngoài lúc đầu, vị tiên sinh này từ lúc nhìn thấy nàng mở to mắt nhìn, đều là vẻ mặt mất hứng, hoặc lo lắng, hoặc khẩn trương, hoặc phẫn nộ… Dù sao, đều không có biểu tình vui vẻ.

Bộ dạng rõ ràng đẹp trai như vậy, cười lên nhất định mê chết người, lại cố tình luôn trưng ra bộ mặc cực thối.

“Nhưng là vừa rồi ngươi mới cười đến thực khoái trá đó thôi.” Diêu Tâm Lôi bất mãn lẩm bẩm, lại đánh vào bộ ngực rắn chắc của hắn. (TT.TT Có cần 1 câu ngực 2 câu ngực rộng lớn 3 câu ngực rắn chắc thía ko a, làm mình ed mà ngồi tưởng tượng)

“Ngoan, hiện tại không có việc gì.” Sầm Lập Đường một tay ngăn chặn đôi tay nhỏ bé đang tác loạn, đặt trên ngực, “Hiện tại có thể ngủ tốt chưa?”

Diêu Tâm Lôi bĩu môi, không cam nguyện gật đầu. Toàn thân nàng ấm áp dễ chịu, bàn tay cảm thụ làn da bóng loáng trong lòng hắn, cơ bắp kiên cố, cùng với nhịp tim đập ổn định dưới làn da ẩn ẩn truyền đến… Thật thoải mái…

Mí mắt tuy rằng bắt đần nặng dần, nhưng bàn tay nàng giống như tự mình có ý thức, bắt đầu đi lại ở trên ngực của hắn, hưởng thụ cảm giác da thịt thân cận, hết thảy đều quen thuộc như vậy, phảng phất nhớ rõ thân thể này rành mạch, nàng thuộc cái ôm ấp này…

Một thanh âm trầm thấp khàn khàn vang lên từ cổ họng Sầm Lập Đường. “Lôi Lôi, ngươi đang làm cái gì?”

“Không biết, ta nghĩ muốn ngủ…” Diêu Tâm Lôi tiếng nói mềm mại mang theo nồng đậm buồn ngủ, mơ mơ màng màng trả lời.

Muốn đi ngủ, còn không an phận như vậy?!

Bàn tay mềm mại nhỏ bé kia đi lại, lướt qua những điểm mẫn cảm trước ngực hắn, toàn thân hắn như là có dòng điện mỏng chạy xẹt qua, cả người căng thẳng, máu bắt đầu chạy như điên ở trong cơ thể.

“Ta cảnh cáo ngươi…” Hơi thở của hắn bắt đầu có điểm bị loạn.

“Ân?” Diêu Tâm Lôi nhẹ ngẩng mặt, muốn nghe “lời cảnh cáo” của hắn, bất quá, không biết tại sao, cùng phối hợp tốt vừa phải với góc độ hắn cúi đầu, đôi môi phấn nộn của nàng hé mở ngọt ngào gặp phải môi của hắn, cứ như vậy, nho nhỏ, nhẹ nhàng đụng chạm, khiến cho tự chủ của một đại nam nhân tan rã.

Hắn lại gầm nhẹ một tiếng, sau đó, mãnh liệt đoạt lấy cái miệng nhỏ nhắn mềm mại kia.

“Ngô…” tiếng rên nhẹ mềm mại của nàng bị nuốt trọn, nàng nhẹ lắc lắc, tìm kiếm góc độ thích hợp nhất, cánh tay tuyết trắng cũng thực tự động vòng qua cái cổ kiên cố của hắn.

Hành động im lặng như tiếp tướng cho hắn, gắt gao ôm nhau, ngọn lửa cứ bùng lên hết sức căng thẳng như vậy.

Sầm Lập Đường vẫn là cố kỵ vết thương của nàng, không dám tiến tới táo bạo; Bất quá, ngọt ngào cùng mềm mại của nàng, làm cho hắn không thể khắc chế, chậm rãi tăng mạnh thế tấn công. Chờ hắn tham lam tiến công khoang miệng anh đào mà nàng ngoan ngoãn khẽ mở ra, nàng xấu hổ nhẹ mút, mềm mại đáp lại, càng làm cho Sầm Lập Đường cảm thấy chính mình giống như củi bị đốt lên, mắt thấy sẽ hoàn toàn bị thiêu cháy.

Hai người phảng phất đã muốn chia xẻ nụ hôn nồng lần nhiệt thứ trăm thứ ngàn như vậy, hơi thở quyện lấy lẫn nhau, thanh âm đều quen thuộc như vậy, lại như vậy làm người ta mê say… (TT.TT Đúng là ngoài võng du ra ko nên chọn thể loại khác, đâu đâu cũng ôm ấp khiến mình đau lòng a)

Chờ hắn phát hiện rõ ràng, bộ vị của chính mình đã không thể chịu sự khống chế, đã muốn bắt đầu bành trướng, cứng rắn để ở dưới bụng mềm mại của nàng, hắn thế này mới thở gấp buông cái miệng nhỏ nhắn mê người kia ra, đột ngột cứng rắn chấm dứt nụ hôn nguy hiểm này.

“Đường…” Chỉ có ở phía sau, nàng lại gọi hắn như vậy, tiếng nói ngọt ngào mềm mại, chỉ cần là nam nhân, đại khái đều không chống cự được đi.

Bị cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận hôn, còn tại cái cằm kiên nghị của hắn ấn thêm một nụ hôn nhỏ nhẹ. Hắn dùng tất cả khí lực toàn thân, mới có thể ngẩng đầu, không đáp lại câu dẫn mê người kia…

“Lôi Lôi, ngoan, ngươi cần nghỉ ngơi.” Hắn thở dốc nói xong, kéo cánh tay trắng mịn nàng vòng quanh cổ chính mình ra, ý đồ đẩy nàng ra. “Hơn nữa, chúng ta ngày mai đều phải đi làm…”

Ngày mai “đều phải” đi làm? Ai?

“Nghe lời, ngủ một giấc thật ngon. Thể lực của ngươi còn chưa có khôi phục hoàn toàn, ta không nghĩ…” Giải thích đến một nửa, hắn phát hiện người trong lòng mềm mại khác thường, Diêu Tâm Lôi mềm nhũn mặc hắn an bài, cũng không có cãi lại hay nghi ngờ.

Khuôn mặt của nàng một lần nữa thiếp đi trong lòng ngực hắn, nằm ở giữa hay cánh tay của hắn, cũng mềm mại không có chống cự gì, lúc trước cái miệng nhỏ nhắn còn tác oai tác quái hôn, giờ phút này lại chỉ hé mở, phát ra hô hấp đều đều nhỏ nhẹ–

Diêu Tâm Lôi sau một phen châm hoả phát lửa, lại, ngủ! (*khụ* Tội anh quá)

Nhìn vẻ mặt nàng ngủ ngọt ngào, hàng lông mi thật dài giống cây quạt nhỏ rũ xuống, chóp mũi nhỏ nhắn xinh đẹp, đôi môi vừa mới bị hôn nồng nhiệt qua, còn đỏ thuận… Sầm Lập Đường mới khuyên nhủ đến một nửa lại phải cứ như vậy dừng lại.

Hắn thở dài, khoé môi tế lại hiện lên một tia cười khổ bất lực.

Tiểu nữ nhân này, nhất định chính là tra tấn của hắn!


Đứng ở trước tấm gương lớn dài đến mặt đất, Diêu Tâm Lôi ngây ngốc nhìn thân ảnh trong gương.

Thực ngắn, giống như kiểu tóc bị chó cắn, cùng với một thân tiêu chuẩn OL (Office lady: nhân viên văn phòng) của nàng thật sự rất không phù hợp. Trên người mặc áo sơ mi lụa màu trắng, váy còn lại là một loại tôn trong pháp luật màu xanh sẫm (Chắc ý là loại ko quá ngắn cũng ko quá dài =.=), trên chân mang một đôi giày vừa thô vừa dày, cũng là màu lam sẫm, hoàn toàn tuân theo nguyên tắc đơn giản mộc mạc.

Trên trán có vài sợi tóc ngắn so le lộn xộn, khuôn mặt nho nhỏ nàng cơ hồ không hề có chút huyết sắc, trắng giống y như mấy bức tượng trong suốt, hai má, trên mũi điểm ít tàn nhang nhỏ làm đẹp, dưới hàng mi cong là một đôi mắt quả hạnh tròn, ngay cả môi cũng là màu hồng, khí sắc thực không tốt. Bất quá khóe môi của nàng cong nhẹ, bên má còn có hai cái núm đồng tiền xinh xắn, cười lên nhất định thực ngọt ngào đáng yêu.

Đáng tiếc Diêu Tâm Lôi hiện tại căn bản không có tâm tình cười, nàng ảm đạm nhìn chính mình.

Không tính là xấu, thậm chí có thể được nói là thanh tú, nhưng là, thật sự cũng không được xem như là một mỹ nữ a!

Hơn nữa, mái tóc của nàng…

Tại sao có thể như vậy?

“Đã xong chưa? Có thể đi rồi chứ?” Một thân ảnh cao lớn, xuất hiện phía sau từ nàng. Một bên nói, một bên còn cúi đầu cài khuy ở cổ tay áo. “Nếu vẫn cảm thấy không thoải mái, có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần miễn cưỡng.”

“Ô… Đầu ta…”

Âm thanh con mèo nhỏ rên rỉ rất nhỏ, truyền vào trong tai Sầm Lập Đường, hắn lập tức sâu sắc ngẩng đầu, nhanh chóng bước đến bên người nàng, vòng tay ôm lấy nàng. “Làm sao vậy? Đầu rất đau sao? Muốn nằm xuống hay không?”

“Đầu ta… Tóc.” Diêu Tâm Lôi lúc này mới nói hết. Nàng vùi đầu trong cái ôm rộng lớn ấm áp kia, hô hấp của nam nhân nhẹ nhàng khoan khoái hơi thở lại dễ ngửi, trong lòng cảm thấy bi thảm vô hạn. “Giống như bị chó cắn…”

“Ách, đó là bởi vì… Ân.” Sầm Lập Đường thở dài nhẹ nhõm một hơi, đã rõ nàng không phải bởi vì đau đầu mà rên nhẹ, cảm thấy yên tâm hơn. “Sau khi ngươi bị thương, bởi vì tìm mãi không thấy miệng vết thương, ngươi lại giống như rất đau, ta cùng bác sĩ thương lượng, liền quyết định…”

“Liền quyết định cắt tóc ta?” Nàng hồ nghi biết được chuyện tiếp theo. “Có cần cắt ngắn như vậy sao? Ai cắt?”

“Có vẻ để dễ dàng kiểm tra.” Sầm Lập Đường chạy nhanh trấn an nàng, “Trước kia ngươi cũng luôn nói muốn đổi kiểu tóc…”

“Kiểu tóc trước của ta là như thế nào?” Ở trong lòng hắn ngẩng đầu lên, Diêu Tâm Lôi thảm thương hỏi.

“Ngươi trước kia… Chính là tóc dài thực bình thường.” Nam nhân hiển nhiên như có lệ nhớ lại. “Như bây giờ nhìn cũng tốt lắm, nếu như cảm thấy không thích, hôm nay đi tìm nhà thiết kế sửa lại một chút.”

“Ta rốt cuộc là bị thương như thế nào? Ngươi vì sao không nói cho ta biết?”

“Dù sao qua một thời gian nữa chính ngươi sẽ tự nhớ ra.” Sầm Lập Đường vẫn là thái độ giống như có lệ. “Chúng ta cần phải đi, chín giờ ta có một cuộc họp quan trọng phải tham gia.”

Tĩnh dưỡng vài ngày tới nay, từng đoạn trí nhớ ngắn đã muốn chậm rãi trở lại, nàng liền nhớ rõ chính mình công tác ở nơi nào, làm công việc gì.

Nàng là một trong số các thư kí của “tập đoàn Húc Phách”, chức trách chủ yếu là phiên dịch.

Giống như vết thương dần khép lại, não bộ nàng gặp va chạm, cũng chầm chậm phục hồi như cũ, thường thường chỉ cần ngủ một lát rồi tỉnh, liền phát hiện ra chính mình lại nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Đương nhiên, công lao của Sầm Lập Đường cũng không nhỏ, hắn kiên nhẫn chiếu cố nàng, bồi nàng nói chuyện. Trong lúc hai người đối thoại vấn đáp, Diêu Tâm Lôi thường thường đột nhiên linh quang chợt lóe, lại phản xạ xúc tác vào trí nhớ.

Bọn họ nhất định là thật thân mật, thật gần sát nhau như tình nhân.

Này còn cần phải nói sao? Buổi tối mỗi ngày, nàng đều ngủ ở trong lòng hắn, mà đôi cánh tay kiên cường kia, luôn chặt chẽ vòng quanh lấy nàng, thật cẩn thận bảo hộ nàng trong ngực, làm cho nàng ngủ yên. (*vừa tưởng tượng vừa lau nc miếng*)

Tuyệt không kỳ quái, hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ hoặc không được tự nhiên, giống như quan hệ hai người như vậy, đã thật lâu, thật lâu rồi, cảm quan của thân thể đều tập mãi thành thói quen, đầu óc cũng không hề khó khăn chấp nhận.

“Cần phải đi.” Sầm Lập Đường giúp nàng cầm áo khoác ngoài màu lam sẫm, giúp đỡ nàng mặc vào, lại ôm lấy nàng, một tay kia cầm cặp tài liệu của chính mình.

Nàng cúi đầu, nhìn hắn bàn tay to lớn màu lúa mạch của hắn, nắm trọn tay nhỏ bé trắng nõn của mình, thật vừa in nhau.

“Cám ơn ngươi.” Diêu Tâm Lôi đột nhiên nói.

Sầm Lập Đường có điểm kinh ngạc, hắn nghiêng mắt nhìn người đang cúi đầu kia, “Cảm ơn ta cái gì?”

“Cám ơn ngươi đã chiếu cố ta, còn giúp ta nhớ ra rất nhiều chuyện.” Nàng thực còn thật sự nói: “Mặc dù có lúc mặt của ngươi trông thực thối, thoạt nhìn rất đáng sợ, nhưng là tâm địa ngươi thật sự rất tốt, cám ơn ngươi.”

“Mặt của ta… trông thực thối?” Hắn chỉ nghe vào một câu hoàn toàn không phải trọng điểm.

“Không phải cái ý tứ kia, chính là ngẫu nhiên thôi!” Diêu Tâm Lôi nhanh chóng trấn an hắn, “Hơn nữa bộ dạng ngươi rất tuấn tú, mặt thối một chút cũng không quan hệ, như vậy thực tính cách, thực tàn khốc!”

“Ta thực đáng sợ?” Trấn an không có hiệu quả, con hổ nổi bão, lại hé ra khuôn mặt tuấn tú cứng rắn.

“Ngươi như thế nào như vậy! Ta là đang cảm ơn ngươi nha!” Nàng cũng không phải cố ý làm cho người ta tức giận.

“Hừ!”

Tuy rằng thở phì phì, bàn tay hai người vẫn gắt gao nắm lấy nhau, Diêu Tâm Lôi muốn rút ra cũng không xong.

Đến dưới lầu, lái xe đã lái chiếc xe màu đen đến đang chờ đợi ở bên ngoài. Vừa thấy Diêu Tâm Lôi đến, người lái xe tuổi chừng năm mươi lập tức cười hé ra khuôn mặt ngăm đen, “Diêu tiểu thư, sớm. Thân thể đã tốt hơn nhiều sao?”

“Tốt hơn nhiều, cám ơn Chu tiên sinh.” Nàng theo phản xạ lộ ra mỉm cười ngọt ngào, dường như việc điềm nhiên tiếp đón lái xe tiên sinh, giống như là chuyện thiên kinh địa nghĩa, thuần thục vô cùng.

“Ta nghe nói có một phương pháp tốt, đối với việc bổ não rất hữu dụng, ta có viết ra rồi, chờ một chút đưa cho ngươi. Nếu ngươi không thời gian làm, ta sẽ gọi lão bà của ta…”

“Ân hừ!” Tổng tài đại nhân bị bỏ ở một bên, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

“Thỉnh lên xe, lên xe.” Lái xe lập tức hiểu ý, chạy nhanh lại mở cửa xe ra, mời Sầm Lập Đường cùng Diêu Tâm Lôi lên xe.

Trên xe, Sầm Lập Đường sắc mặt trầm lãnh, bắt đầu xử lý công vụ. Quan tâm thị trường chứng khoán ngày hôm qua, nói chuyện điện thoại cùng thư ký, trợ lý xác nhận hành trình hôm nay, xác định thời gian họp, trên tay cũng mở cặp tài liệu lấy văn kiện ra…

“Vậy trước thiết lập ba địa điểm, hôm nay không thể lại tiếp tục trì hoãn.” Nói xong, Sầm Lập Đường ngắm tiểu thư đang đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh, ánh mắt kia có điểm quái dị. “… Nàng, ân, hôm nay sẽ đi làm. Không có việc gì, thật sự không có việc gì… Không tin cái gì? Ta nói không có việc gì thì sẽ không sao… Thiệu Quân Bình, ngươi chờ một chút tự chính mình xem!”

Hơi dùng sức ngắt điện thoại, sắc mặt tổng tài đại nhân càng thêm âm u.

“Làm sao vậy?” Diêu Tâm Lôi bị trừng mắt không hiểu chuyện gì.

“Trong công ty, mọi người đều thực quan tâm ngươi.” Những lời này được nghiến răng nghiến lợi nói ra, người bị quan tâm, nói thật, tình nguyện không bị quan tâm đến! (=]])

Xe vững vàng chạy ở trên đường cái, Sầm Lập Đường sắc mặt vẫn là rất khó xem, hơn nữa, càng gần đến công ty, sắc mặt lại càng rét run.

Bởi vì, chỉ cần là thân tín, trợ lý đều có vẻ chờ, báo cáo công việc xong, cơ hồ không có ngoại lệ, mỗi người đều tiếp cận hỏi “Diêu tiểu thư hình như chưa có khoẻ lên!” Hắn nhẫn nại trả lời không có việc gì, còn bị nghi ngờ, truy vấn!

Hắn là đường đường tổng tài, rốt cuộc có người nào nhớ rõ chuyện này hay không! Hắn nói chuyện như thế nào một chút uy tín đều không có!

Diêu Tâm Lôi đều nhìn thấy ở trong mắt, bất quá nàng không nói chuyện.

Vẫn nhẫn nại đến lúc xuống xe, khi hai người cùng nhau đi vào cửa lớn hoa lệ quý khí, đá cẩm thạch của tập đoàn Húc Phách, nàng rốt cục nhịn không được.

“Sầm tiên sinh.”

Sầm Lập Đường nghiêng mắt thấy nàng: Hắn cao lớn phải hơi cúi thấp đầu, mới nhìn thấy được đôi mắt hạnh xinh đẹp của nàng.

“Hình tượng tổng tài lãnh khốc tà mị đã gần như không còn lưu hành nữa, ngươi không biết sao?” Nàng dùng thái độ cực kì chuyên nghiệp, tỉnh táo nhất nói, “Ngươi có thể lo lắng một chút, không cần lại đi lộ tuyến này.”

Sầm Lập Đường kinh ngạc chỉ có thể ngây ngốc nhìn bóng dáng của nàng. Nàng ngẩng đầu đi lại thang máy, bộ dáng tự tin, giống như chủ nhân toàn nhà này là nàng, mà không phải hắn!

“Ngươi nhớ rõ văn phòng của mình ở lầu mấy sao?” Thần thái nàng không nhỏ, không biết vì sao, làm cho Sầm Lập Đường vừa nhìn đã nghĩ muốn cười, nhịn không được đề cao thanh âm, giễu cợt nói.

“Đương nhiên nhớ rõ! Ở lầu 28!” Câu trả lời thanh thúy dễ nghe, tuyệt không chần chờ.


Nói đến cũng thực khéo, văn phòng tổng tài ở lầu 28, còn chiếm cứ tầng cao nhất của toà nhà.

Lầu 28 trừ bỏ văn phòng tổng tài cùng với phòng họp cá nhân ở ngoài, chính là văn phòng lớn, bên trong có các thư ký chuyên nhiệm, trợ lý. Mà bàn công tác của Diêu Tâm Lôi, là ngay tại trong văn phòng lớn.

Trên bàn của nàng bày đầy hoa cùng thẻ, còn có một con búp bê tóc xùa, thậm chí còn có thuốc Đông y. Diêu Tâm Lôi chỉ là sửa sang lại chút đỉnh những đồ này, rồi cùng nhóm đồng sự hàn huyên, phần đông đến chào hỏi, an ủi, liền đã mất hơn nửa tiếng.

Bất quá, nàng rất nhanh lại phát hiện, hàn huyên vừa xong, là công tác chồng chất như núi!

Một đống lớn văn kiện cần phiên dịch, bản nháp thư, hơn nữa còn có cả các loại điện thoại từ nước ngoài, thậm chí là mở cả cuộc họp xuyên quốc gia… Hết thảy đều cần nàng xử lý đúng lúc.

Vừa mới đỡ đau đầu, cơn đau đầu lại ẩn ẩn trở lại. Diêu Tâm Lôi cổ vũ tinh thần, trước dựa theo cấp độ chậm rãi phân loại tốt trình tự, lại tiếp tục vùi đầu công tác.

Phiên dịch, điều chỉnh đối nàng mà nói, tựa như đạp xe đạp, quả thực đã muốn biến thành một loại bản năng, quên cũng không thể quên được. Lợi hại nhất là, văn kiện trên bàn có tiếng Anh, tiếng Nhật còn có tiếng Tây Ban Nha, nàng đều có thể ứng phó tự nhiên. (Dã man a, mình cùng ngành với chị mà chả bik có tương lai như thế ko nữa =]])

“Ta cũng thực lợi hại.” Nàng đọc kỹ bản hợp đồng hơn 51 trang tiếng Tây Ban Nha xong, nhịn không được lầm bầm lầu bầu.

“Ngươi thật sự rất lợi hại. Đây, uống trà.” Một tiếng nói nam tính ngập ánh mặt trời vang lên bên cạnh, sau đó, một ly nóng hầm hập, toả ra mùi trà nhân sâm, liền đưa tới trước mặt nàng.

“Hả?” Diêu Tâm Lôi tiếp nhận, ánh mắt mở thật to, vẻ mặt kinh ngạc. “Ngươi…”

“Ta là ai? Ngươi không nhớ rõ?” Người đến là một nam tử cao gầy tuổi cùng với Sầm Lập Đường không khác nhau lắm, diện mạo thực nhã nhặn, đeo kính nhỏ gọng màu bạc, tươi cười chân thành, bộ dáng phi thường thân thiết. Hắn cười cười nhìn Diêu Tâm Lôi, “Để ta nói cho ngươi biết đi. Ta họ Chu danh Đức Chính, nhà ở thành phố Bắc Kinh, hai mươi tuổi, còn chưa có cưới vợ…”

Diêu Tâm Lôi tức giận lườm hắn một cái, “Thời gian đi làm có thể hát kịch sao? Thiệu trợ lý, ta đương nhiên nhớ rõ ngươi, ta kinh ngạc là, ngươi cư nhiên châm trà cho ta uống.”

Thiệu Quân Bình càng cười đến sáng lạn. “Thực vinh hạnh, nghe nói tên của tổng tài, ngươi phải mất ba ngày mới nhớ tới ra. Ta chỉ là một cái trợ lý nhỏ, cư nhiên được ngươi nhớ rõ ràng như vậy, thật sự là rất không dám nhận!”

“Làm sao có thể quên chứ?” Diêu Tâm Lôi cũng nở ra một mỉm cười ngọt ngào đáp lại. Cái này hình dung tốt nhất của hai người hoàn toàn chính là chồn chúc tết gà. Nàng ngọt ngào cố ý nói tiếp: “Ta nhớ rất rõ ràng a, tổng tài cùng trợ lý, bình thường đều có quan hệ thực thân mật, hai vị cũng không ngoại lệ, đúng hay không?” (*sặc nc miếng* Khụ khụ thì ra chị cũng hủ =]])

“Ác nhân! Ác nhân đổ lỗi!” Thiệu Quân Bình chấn động, lui ra phía sau vài bước, lấy tay ấn ngực, “Đầu ngươi bị đánh hỏng rồi! Làm sao có thể biến thành như vậy!”

“Thiệu Quân Bình!” Tiếng nói Sầm Lập Đường trầm thấp hô lên, từ bộ đàm trên bàn phát ra. “Bản fax từ Osaka rốt cuộc có tới chưa, nhanh chút!”

“Lập tức xong ngay, Diêu tiểu thư đang xem.” Thiệu Quân Bình nhanh chóng đưa mấy tờ fax nhét vào trên tay nàng, “Phiên dịch nhanh một chút, lão bản đang thúc giục.”

“Có văn kiện khẩn cấp như thế mà còn không vội lấy ra nữa, còn đứng đó nói chuyện phiếm?” Nàng lẩm bẩm. “Trách nhiệm còn giao cho ta, đáng giận!”

“Lão bản sẽ mắng người toàn thế giới, chỉ là sẽ không đụng đến ngươi thôi.” Thiệu Quân Bình cười hì hì, bị nàng mắng cũng không nghĩ đến chống lại. “Uy, ngươi là thật sự không có việc gì sao?”

“Ân.” Diêu Tâm Lôi một bên xem một bên nhanh chóng tự phiên dịch, cầm bút viết thật nhanh, quả thực giống y như máy phiên dịch.

Không cần vài phần phút, đã phiên dịch xong rồi. Nàng giơ tay lên, đem văn kiện giao cho Thiệu Quân Bình đang chờ ở một bên.

“Đây, đi báo cáo kết quả công tác đi. Bảo trọng, hy vọng ngươi sẽ không bị lão bản chỉnh thảm.”

Không nghĩ tới, Thiệu Quân Bình nghe xong, so với vừa mới bị ám chỉ có quan hệ ái muội cùng lão bản còn khiếp sợ hơn. “Lão bản làm sao có thể chỉ bởi vì những chuyện này mà liền chỉnh người? Ngươi… Ngươi thật sự chỉ là bị chấn động não cường độ thấp thôi sao?”

Diêu Tâm Lôi cũng thực hoang mang, sắc mặt cùng uy nghiêm của Sầm Lập Đường, chẳng lẽ chỉ có một mình nàng cảm thấy thực đáng sợ sao?

“Hắn rõ ràng cũng rất hung dữ, thực bá đạo…”

“Làm ơn đi, tổng tài chúng ta nổi tiếng có danh là quản lý nhân tính, chưa bao giờ phô trương uy quyền vương nghĩa, hay bá đạo giống như ngươi nói, ngươi thật sự là rất không biết nhân gian khó khăn.” Miệng Thiệu Quân Bình nói lộ ra bộ dạng thực phong trần, lời nói thấm thía nói: “Ai, Tâm Lôi, ngươi thực sự nên đi ra bên ngoài tôi luyện tôi luyện đi, sau nhiều lần như thế, ngươi mới có thể hiểu được thế nào là thưởng thức, quý trọng a.”

“Ngươi tốt nhất không nên cổ vũ nàng đi ăn máng khác.” Sầm Lập Đường thân ảnh cao lớn, xuất hiện ở bên người bọn họ. Một thân chỉnh tề màu đen hơi vàng ôm sát người, tây trang cẩn thận tỉ mỉ, làm cho hắn thoạt nhìn càng thon dài, cao ngất.

“Ta cũng không dám.” Thiệu Quân Bình vội vàng phủ nhận. “Chính là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm mà thôi!”

“Lúc nói chuyện phiếm, có ‘thuận tiện’ giúp ta đem bản fax xử lý tốt chứ?” Đại tổng tài thực khách khí hỏi, lại như câu hỏi kinh dị làm cho nhân viên rụng rời xương cốt.

“Có, ở trong này!” Thiệu Quân Bình lập tức đem bản fax đưa lên.

“Hừ hừ.” Đại tổng tài cười lạnh hai tiếng, không có truy cứu. “Ngươi, đi kéo dài thời gian hội nghị hai ngày này rồi sắp xếp lịch trình một lần nữa lại cho ta. Còn có ngươi, thừa dịp còn nóng đem trà uống hết đi.”

Phân công xong, Sầm Lập Đường rất tuấn tú lại trở về văn phòng của mình.

Thiệu Quân Bình cũng cười cười rời đi, trước khi đi, còn nháy mắt mấy cái với Diêu Tâm Lôi.

Diêu Tâm Lôi thực không cam lòng nâng lên tách trà nóng toả ra mùi thơm nhân sâm, vừa nâng mắt, phát hiện trong văn phòng lớn rất bận rộn cả bốn, năm tên viên chức cùng thư ký, giờ phút này đều đang cười trộm.

“Có cái gì buồn cười chứ…” Nàng lẩm bẩm, nuốt một ngụm trà.

Sau đó thực bi thảm nhớ lại– nàng cực kì, cực kì ghét nhất hương vị nhân sâm…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.