Cô Ấy Thật Mềm

Chương 5: Nôn





Khương Từ nhìn đôi mắt Đường Hàm Hàm cong thành hình trăng lưỡi liềm, nhìn chính mình không bỏ.

Cô bé chưa đến 20, đúng là trong độ tuổi nhiệt tình.
Cô nghĩ thêm WeChat cũng không thành vấn đề, liền lấy di động ra quét: “Được.”
“Chị ơi, chị tên là gì?” Đường Hàm Hàm nhìn đến người bạn tốt vừa được thêm trên màn hình, ngón tay cô mân mê, phải ghi biệt danh mới được.

“Khương Từ.”
“Được.” Đường Hàm Hàm không chớp mắt, nhanh chóng ghi lại biệt danh, nhưng không phải hai chữ Khương Từ.

Cô cười vui mừng chủ động cầm tay Khương Từ, trơn tốt mềm mại, nhịn không được sờ soạn một phen, thần bí cười hề hề nói: “Chị gái, chị phải nhớ kỹ em nha.”
Cô bé này thật nhiệt tình, làm Khương Từ gật đầu, mỉm cười: “Được.” Trần Tư Dương cầm trên tay túi giấy đóng gói đứng ở một bên, xem thời gian cũng không còn sớm, anh ta thấp giọng nói: “Chúng ta nên đi thôi.”
——–
Năm phút sau, dưới lầu tiểu khu.
Trần Tư Dương vẫn duy trì phong độ thân sĩ, đem cô đưa đến cửa tiểu khu, đèn đường bên cạnh từng cái sáng lên, chiếu lên màn đêm đen nhánh.
Khương Từ xoay người dừng lại, ngẩng đầu mỉm cười: “Lớp trưởng, sắc trời không còn sớm, cậu trên đường trở về cẩn thận.”
Trần Tư Dương duỗi tay đẩy đẩy gọng kính, cảm xúc cô đơn đêm nay đều bại lộ trong ánh mắt, anh ta làm bộ che dấu xấu hổ, khôi phục bộ dáng ấm áp, nói giỡn: “Khương đồng học, cậu không định mời tôi lên ngồi chơi sao?”
Lại một lần chưa từ bỏ ý định……
Khương Từ rũ mắt, nhẹ giọng nói: “Tôi có bạn ở cùng phòng, không tiện.” Trong dự kiến bị cự tuyệt, Trần Tư Dương săn sóc gật gật đầu: “Vậy được! Khi nào cậu tới Giang thành, đến lượt tôi tới chiêu đãi cậu.”
“Được.”
Khương Từ một thân váy mềm mại đứng dưới ánh đèn đường, vầng sáng nhàn nhạt đem khuôn mặt ôn nhu, dịu dàng của cô hiện lên.


Sau khi nhìn Trần Tư Dương một mình rời đi, cô mới cầm theo túi xách lên lầu.
Ngay khi bước vào nhà, Khương Từ liền thấy Tiêu Họa đứng ở cửa toilet, duỗi đầu nhìn vào bên trong.

Ánh đèn trong toilet sáng trưng, cô liền không rảnh lo uống thuốc tránh thai, đặt túi xách ở một bên, đi qua xem.
“Cậu về rồi.”
Tiêu Họa nghe được tiếng bước chân, quay đầu lại nhìn cô, chỉ vào bên trong, giương khẩu hình nhỏ giọng nói: “Uống nhiều quá, đang nôn.”
Một hồi chuông điện thoại ở trung tâm thương mại kia là Tiêu Họa gọi tới, sau lại gửi một tin nhắn văn bản nói cho cô, Lý Diệp Na đã say rượu.
Khương Từ gật đầu tỏ vẻ đã biết, đi vào toilet.
Lý Diệp Na ôm bồn cầu nôn ra một hồi, mùi rượu nồng nặc trên người, ngồi liệt dưới đất, đầu cô tựa vào cánh tay, mái tóc đen rối loạn che đi khuôn mặt tiều tụy của cô.
Khương Từ sửng sốt, lần đầu tiên nhìn thấy cô uống thành như vậy.

Lý Diệp Na nheo mắt ngẩng đầu, nhìn đến người tới đã kêu: “Khương Từ……”
“Cảm thấy tốt hơn chưa?” Khương Từ bước tới, khom lưng muốn đem cô nâng dậy.

Kết quả, Lý Diệp Na lại nắm lấy tay cô, đôi mắt đỏ hoe: “Phim của cậu nhất định sẽ hot phải không?”
“Tôi……”
“Cậu không nổi, mình liền không được yên thân.” Giọng mũi của Lý Diệp Na rất nặng nề, khuôn mặt say rượu như chảy ra máu, không có khí chất ngày thường thường thấy, ôm lấy cô tâm sự: “Chúng ta đều đã 27…… mình còn lớn hơn cậu mấy tháng, Khương Từ áp lực của mình thật lớn……”
Áp lực quá lớn, Lý Diệp Na thừa dịp say rượu liền nói với cô chính mình không dễ dàng.
Sau mấy năm phấn đấu, tuổi trẻ không còn, không đủ tiền mua nhà, ở quê còn có người mẹ thường xuyên đến bệnh viện, muốn phụng dưỡng.


Cô lại không tìm được phú hào gả cho, ở thành phố S phát triển, sự nghiệp cũng không khởi sắc.
Khương Từ nghe xong cười khổ không thôi, cô có thể nói cái gì?
Bên tai, không ngừng vang lên lời Lý Diệp Na nói: “Khương Từ, chúng ta đã 27, không phải 17 hay 18 tuổi……”
Hơn 10 giờ tối, Khương Từ cùng Tiêu Họa đỡ Lý Diệp Na đang say rượu ra khỏi toilet, lấy một bộ đồ ngủ sạch sẽ cho cô thay.
Lý Diệp Na vẫn luôn kêu: “Khương Từ……” “Mình là……”
Khương Từ rót một cốc nước mật ong, cầm đưa cho cô: “Muốn nói cái gì, trước hãy uống hết cái này rồi lại nói tiếp.”
Mắt Lý Diệp Na rất đỏ, giờ phút này đang ở trạng thái say chuếnh choáng, cầm cổ tay Khương Từ lôi kéo không chịu để cô đi, tiếng nói khàn khàn lẩm bẩm: “Khương Từ, cậu có thể hay không vì mình gọi điện cho Phó Thời Lễ bàn việc đầu tư không?”
Cô giữ chặt ngón tay, vài phần tỉnh táo vài phần say cũng chỉ có chính mình biết.
Tim Khương Từ lỡ vài nhịp, không chút suy nghĩ nói: “Phó Thời Lễ sẽ không đầu tư.”
“Tin tưởng mình, anh ta nhất định sẽ đầu tư.” Lý Diệp Na thấy ánh mắt anh ta nhìn Khương Từ, cô xác định, chỉ cần Khương Từ nguyện ý, nhất định anh ta sẽ đầu tư.
Khương Từ thấy cô kiên trì, cũng chỉ có thể nói: “Mình không có số di động anh ta.”
Đêm đó, nàng chưa cho.
Mà thái độ Phó Thời Lễ lúc đó cũng rất rõ ràng, anh ta sẽ không hỏi cô lần sau.
Lý Diệp Na chống đầu choáng váng, đứng dậy, tìm quần áo, lấy điện thoại di động ra, nhìn cô nói: “Mình có!”
“……”

Lý Diệp Na sợ cô mở miệng nói cự tuyệt, ngón tay vội vàng vuốt gọi.


Sau đó, mạnh mẽ nhét vào tai Khương Từ.
Khương Từ muốn ném cũng ném không kịp bởi vì anh ta đã nhấc máy.

Tức khắc gương mặt cô đều nóng lên, xấu hổ, hàm răng khẽ cắn môi.
Đầu dây bên kia, không có người lên tiếng.
Cũng không biết là lười nói chuyện, hay là chờ cô nói.
Lý Diệp Na ở bên cạnh lo lắng, ánh mắt không ngừng ra ám hiệu.
Khương Từ nhìn mắt cô, áp xuống tia khẩn trương trong lòng, căng da đầu lên tiếng: “Phó tiên sinh, tôi là Khương Từ.”
Điện thoại yên tĩnh nghe không thấy âm thanh như thể mất kết nối.

Qua vài giây, làm tim Khương Từ đập rất nhanh, cô cảm thấy chính mình đang tự vả mặt.
Lúc này mới bao lâu? Liền bỏ qua lời cự tuyệt của bản thân, chủ động tìm anh ta.
Chờ khi phản ứng, Khương Từ phát hiện điện thoại không biết khi nào đã bị cắt đứt.
“Cúp máy rồi?” Lý Diệp Na kinh ngạc, trừng mắt.
Khương Từ xấu hổ nhưng cũng bất đắc dĩ, lòng bàn tay cầm di động nóng lên, nói cho cô ấy: “Đúng vậy.”
Xem ra Phó tiên sinh mang thù dai.
“Cái gì cũng chưa nói sao?” Lý Diệp Na chưa từ bỏ ý định.

Khương Từ lắc đầu, một chữ cũng chưa bố thí cho cô đâu.
“Mình gọi nhầm à?” Lý Diệp Na trên môi lẩm bẩm, muốn gọi lại.

Khương Từ sợ cô, nhanh chóng đoạt lấy điện thoại di động giấu ra sau lưng, khẽ dỗ dành: “Đã trễ thế này, Phó Thời Lễ là đại nhân vật cũng phải
nghỉ ngơi, muốn liên hệ, cũng chờ ngày mai mới có thể thể hiện thành ý của mình.”

“……” Lý Diệp Na không chớp mắt mà nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Gần 11 giờ, Khương Từ cùng Tiêu Họa hai người mới dọn dẹp xong phòng tắm.
Ngày mai phải đi làm, không thể thức suốt đêm, bằng không quầng thâm trên mắt cũng đủ dạy dỗ các cô.

Khương Từ tắm rửa xong, thay đồ ngủ, mơ mơ màng màng đắp chăn đàng hoàng nằm trên giường.
Tựa hồ như đã quên cái gì đó.
Cô nghĩ không ra, cũng liền không thèm nghĩ.

(ω)(o˘◡˘o)
———-
Tại cửa biệt thự, tài xế dừng xe.

“Phó tổng, chúng ta tới rồi.”
Sau đó, anh ta ngước lên gương chiếu hậu nhìn người đàn ông ở ghế sau mặc một thân tây trang đen, áo sơmi trắng đang dựa vào ghế.

Anh ta vừa từ

một bữa tiệc trở về, khẽ nhắm hai mắt dưỡng thần.
“Huh?” Giọng nói lười biếng của Phó Thời Lễ cuối cùng cũng vang lên, lại không vội xuống xe.
Thay vào đó, anh lại lấy điện thoại ra khỏi túi quần, ngón tay dài vuốt vuốt bật màn hình.
Nhìn đến thông tin cuộc gọi chỉ kéo dài vài giây trong sổ nhật ký, cuộc gọi này đã bị anh cắt đứt, giọng nói nhỏ nhẹ của người phụ nữ dường như vẫn còn vang lên bên tai, câu nói Phó tiên sinh, gọi đến không có cốt khí.
Môi mỏng Phó Thời Lễ gợi lên một vòng cung rất tinh tế, cất điện thoại nhưng không lưu số.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.