Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 55: Không phải chị ấy đẩy




Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

- --------

"Kỷ Diễn, giờ em có chút muốn hôn anh."

Lục Hi Hoà vừa dứt lời, Kỷ Diễn đỡ lấy gáy cô rồi phủ môi xuống.

Tê dại. Triền miên.

Ấm áp nhẹ nhàng.

Đang lúc hai người hôn nhau không rời, tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên.

Là của Lục Hi Hoà.

Cô hơi né bờ môi anh, đưa tay đẩy anh, thở hồng hộc nói: "Em... nghe điện thoại."

Anh đỡ trán cô: "... Ừm, được."

Là Thẩm Lan Du gọi tới.

Lục Hi Hoà nhìn liền biết họ đã thấy được tin tức.

"Alo?"

"Hi Hoà, con không sao chứ?" Tiếng Thẩm Lan Du lo lắng truyền tới.

Bà vừa làm xong báo cáo, trở lại văn phòng ngồi còn chưa ấm chỗ đã nghe thấy tiếng mấy cô gái trẻ bàn luận sôi nổi gì đó. Bà mơ hồ nghe thấy tên con gái nhà mình, mới lên mạng tra một chút. Vừa nhìn thấy tin tức đã nhanh chóng gọi điện cho cô.

"Con không sao hết, con có thể có chuyện gì chứ?"

"Mẹ xem bình luận trên mạng, sao lại có thể nói vậy?"

"Mẹ, mẹ cũng biết, minh tinh mà, này nọ đều là chuyện thường ngày. Con nói cho mẹ biết, tố chất tâm lý con vững lắm đó."

Những điều Lục Hi Hoà nói Thẩm Lan Du đều biết, bà biết con gái nhà mình làm minh tinh, vinh nhục đều có. Nhưng mà nhìn con bé bị mắng thành như vậy, người làm mẹ nào không đau lòng?

"Vậy cô gái kia thì sao, chuyện người ta là thế nào?"

Lục Hi Hoà ngập ngừng, cô không muốn đem những chuyện dơ bẩn của giới giải trí kể cho Thẩm Lan Du, cũng không muốn bà lo lắng cho mình.

"Cô ấy không cẩn thận bị ngã, con không đẩy người ta, còn đưa đi bệnh viện. Đây là hiểu lầm thôi, rất nhanh sẽ sáng tỏ, mẹ đừng lo lắng."

"Vậy là tốt rồi, giải thích rõ ràng là được." Nghe con bé nói vậy Thẩm Lan Du an tâm hơn nhiều.

"Dạ, mẹ, con không nói nữa, mẹ giải thích với ba giúp con, đừng làm ông ấy lo lắng quá."

"Được, mẹ biết rồi, tự chăm sóc tốt bản thân."

"Dạ."

Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Lục Hi Hoà rất ấm áp. Dù thế nào đi nữa, phía sau cô luôn có hậu thuẫn, trước kia có người nhà, bây giờ còn có Kỷ Diễn. Cô cảm thấy rất thoả mãn.

"Về nhà sao?"

"Ừm, về."

*

Lúc Mạnh San San tỉnh lại đã là buổi chiều, vừa mở mắt liền thấy Hà Phỉ ngồi ở sô pha.

Hà Phỉ thấy cô tỉnh lại thì buông tạp chí trong tay xuống, đi về phía cô, quan tâm nói: "San San, rốt cuộc em cũng tỉnh. Sao rồi, chân còn đau không?"

Mạnh San San chỉ nhìn lại, không nói một lời nào.

Hà Phỉ thấy Mạnh San San không đáp lại mình cũng thấy bực bội. Cũng không biết có phải là ảo giác, cô ta cảm thấy Mạnh San San tựa hồ đang chậm rãi xa cách mình, không còn thân cận như lúc trước.

Tuy cô ta cũng chẳng có cảm tình gì, nhưng mà một người từng lấy lòng mình mọi lúc mọi nơi, đột nhiên lại lạnh nhạt, vẫn là không thoải mái. Huống chi hiện giờ Lục Hi Hoà bị dân mạng mắng thành như vậy, không thể thiếu công lao của cô ta.

Nghĩ tới đây, cô ta tạm thời đè nén cảm xúc, tiếp tục quan tâm hỏi han: "San San, sao em không nói chuyện, hay là có chỗ nào không thoải mái? Có muốn chị đi gọi bác sĩ tới không?"

Mạnh San San thấy cô ta thực sự muốn đi gọi bác sĩ mới mở miệng ngăn lại.

"Không cần, tôi không sao."

Giọng nói xa cách của Mạnh San San Hà Phỉ cảm nhận được rõ ràng, nhưng cô ta không hiểu, sao lại biến thành như vậy?

"San San..."

"Tôi mệt rồi, nếu không có chuyện gì chị về trước đi."

Hà Phỉ nén giận trong lòng. Cô ta số sắng tới thăm bệnh mà không được nể mặt chút nào. Đã cho thể diện còn không lấy, cô ta xứng sao?

"Vậy chị đi trước, còn việc này em không cần lo lắng, hiện tại dư luận đều đứng về phía em."

Nói xong, Hà Phỉ cầm túi xách chuẩn bị rời đi.

Mạnh San San vừa nghe đã thấy có điểm không đứng: "Chờ đã, lời chị vừa nói là có ý gì, cái gì mà dư luận đứng về phía tôi?"

"Chính là việc Lục Hi Hoà đẩy em ngã phải vào viện đã bị phơi bày, trên mạng đều đang mạt sát cô ta." Nói tới đây, trong lòng Hà Phỉ thật thoải mái.

"Không phải chị ấy đẩy."

Đương nhiên Hà Phỉ biết cô không đẩy. Cô ta chỉ muốn mượn tay Mạnh San San dạy dỗ Lục HI Hoà một lần. Vốn dĩ tưởng để cho Mạnh San San cướp lấy quyền phát ngôn cô sẽ nổi trận lôi đình, ai ngờ tính tình cô như vậy, không tức giận chút nào. Một đòn này ra tay lại như đánh vào bông, khiến cô ta tức giận mấy ngày.

Ai biết tới phút cuối còn có thể tạo ra bất ngờ lớn như vậy, mặc kệ có phải cô ta đẩy hay không, dù sao hiện tại ai cũng thừa nhận là cô, Hà Phỉ đương nhiên phải thêm chút dầu vào lửa rồi.

Hiện tại chỉ cần Mạnh San San một mực khẳng định là cô đẩy, việc này chắc chắn không thể xoay chuyển được gì nữa, ánh mắt Hà Phỉ không khỏi nhu hoà vài phần.

"San San, em hồ đồ quá. Em không thể quá thiện lương được, quá thiện lương sẽ bị người ta khinh dễ đó. Được rồi, em đừng nghĩ nhiều, chuyện này cũng đừng quản, công ty sẽ giải quyết giúp em. Ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chưa?"

Mạnh San San dùng ánh mắt xa lạ nhìn cô ta, nhìn tới mức Hà Phỉ cảm thấy mất tự nhiên mới chuyển tầm mắt.

"Tôi biết rồi, chị về trước đi."

"Được, nghỉ ngơi cho tốt."

Mạnh San San nhắm mặt lại, xoay người đi. Hà Phỉ xấu hổ, nhưng làm bộ như không có chuyện gì.

Ra khỏi phòng bệnh cô ta mới phát tiết với người đại diện của mình.

"Cái quái gì vậy, nếu không có tôi sau lưng nâng đỡ, cô ta đã sớm bị bắt nạt tới chết. Không biết cảm kích thì thôi còn dám lên mặt với tôi hả?"

"Nếu không phải trước kia nhờ vả nhà cô ta một đoạn thời gian, tôi còn lười để ý tới loại người này."

"Đúng đúng, đừng tức giận với loại người này, không đáng."

......

Hà Phỉ đi được vài phút, Ngô Như Mẫn xách bình giữ nhiệt tới.

"Chị Hà đâu?" Cô kỳ quái hỏi.

"Đi rồi." Mạnh San San lãnh đạm nói.

"Ừ, chắc em cũng đói bụng rồi. Chị có hầm cháo cho em, ngồi dậy ăn một chút?"

"Chị Như Mẫn, bên ngoài có phải đang đưa tin xấu không?"

"Ừ, bên ngoài đều nói là..."

"Không phải, là em không cẩn thận tự ngã."

Ngô Như Mẫn ngẩn ra: "Tự mình ngã?"

"Dạ."

"Chị Như Mẫn, giờ bên ngoài bệnh viện còn phóng viên không?"

"Có, đều đang đợi em tỉnh lại, muốn lấy được lời chứng thực của em."

"Vậy mời bọn họ vào đi."

"San San, em muốn làm gì?"

"Chị Như Mẫn, em biết trước kia là em sai, nhưng giờ em không muốn lại sai nữa."

Ngô Như Mẫn nhìn Mạnh San San, đột nhiên cảm thấy cô ấy đã trưởng thành, cô thực sự vui mừng.

"Được, em biết là tốt rồi."

*

"Đã điều tra ra rồi?"

"Đã tra ra, lần đưa tin này tuy là do bên Triều Tinh phơi bày, nhưng người phụ trách của họ nói, tin tức là người khác bán cho hắn."

"Ai?"

"Một nhiếp ảnh gia không nổi tiếng lắm."

"Nhiếp ảnh gia?"

Nhiếp ảnh gia đem ảnh chụp lén bán cho cánh nhà báo, cái này có thể tin được. Nhưng sóng gió nổi lên sau đó cũng không phải một tên liền có thể làm được.

Chắc chắn phía sau còn có người quạt gió thổi lửa, muốn tính kế cô.

Nghĩ tới đây ánh mắt Kỷ Diễn càng thêm lạnh lẽo.

"Đúng rồi Kỷ tổng, có một chuyện tôi cảm thấy rất kỳ lạ."

"Chuyện gì?"

"Theo lý mà nói, Lục tiểu thư xảy ra chuyện, công ty bọn họ không phải nên vì cô ấy mà ra mặt sao? Tinh Thượng không những không có hành động gì, ngược lại còn có ý để kệ việc này diễn ra vậy."

Kỷ Diễn trầm mặc hai giây, anh vẫn luôn chú ý tới tin tức mà quên mất thái độ của công ty cô.

Thực tế loại chuyện này ở giới giải trí rất phổ biến, đây rõ ràng là thủ đoạn tiêu thụ nghệ sĩ của các công ty.

Chẳng lẽ công ty hiện tại đang nhằm vào cô?

Nghĩ vậy cũng không sai. Cô gái tên Mạnh San San kia cũng là do công ty nâng đỡ tranh quyền phát ngôn với cô. Hiện tại xảy ra chuyện, lại là cô ta, chuyện này không thể không làm người ta nghi ngờ.

"Kỷ Diễn." Tiếng Lục Hi Hoà từ phòng khách truyền tới.

"Chuyện này cậu tiếp tục điều tra, tôi cúp máy trước."

"Tôi rõ rồi."

Kỷ Diễn cúp máy rồi đi tới phòng khách, thấy Lục Hi Hoà ôm gối ngồi trên sô pha xem TV.

Anh ngồi xuống cạnh cô, thuận tay ôm cô vào lòng: "Sao vậy?"

"Anh xem." Cô đưa tay bảo anh nhìn màn hình TV.

Kỷ Diễn nhìn theo, trên TV đang phát một đoạn phỏng vấn.

Mạnh San San?

*

"Mạnh tiểu thư, cô nói không phải Lục tiểu thư đẩy cô ngã?"

Mạnh San San gật đầu: "Đúng, là tôi không cẩn thận tự mình ngã, không liên quan tới cô ấy."

"Vậy nếu không phải cô ấy đẩy, sao lại có tin tức như vậy đưa ra?"

"Chuyện này tôi không biết, tôi không biết ai chụp lén làm người khác hiểu lầm, càng không biết bọn họ lại dùng ảnh chụp để lăng xê thành như vậy."

"Nhưng trong giới đều đồn Lục tiểu thư chèn ép cô, xin hỏi chuyện này cô giải thích thế nào?"

"Đều là tin giả thôi, Lục tiểu thư là một người nghiêm túc, sẽ không làm chuyện như vậy. Tôi học hỏi được rất nhiều từ cô ấy, là một tiền bối cô ấy cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Cũng là vì quan tâm giúp đỡ tôi mới dùng giọng điệu nghiêm khắc như vậy, không nghĩ tới có người có dã tâm lại xuyên tạc chuyện này. Việc này làm tôi rất xấu hổ, cũng rất có lỗi với tiền bối."

"Cuối cùng tôi hy vọng mọi người có thể dừng việc đồn đại, mời các bên truyền thông có liên quan huỷ bỏ tin tức lần này. Bởi vì cá nhân tôi mà tổn thương tới Lục tiểu thư, tôi muốn ngay tại đây nói với Lục tiểu thư một tiếng xin lỗi. Thực sự xin lỗi vì đã khiến chị vô duyên vô cớ gặp phải chuyện này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.