Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 39: Nhưng mà em thích anh ấy




Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

GBB: bây giờ t đăng giờ lộn xộn nha mọi người ơii, rảnh lúc nào beta xong t đăng liền nè, sẽ đăng thường xuyên hơn cho mn đọc chưa bỏ bê lâu quá rồi, chin nhỗi mn

- -------

"Tôi sẽ nhớ anh đấy, anh thì sao?"

Thái Nguyệt giơ tay chuẩn bị gõ cửa liền khựng lại. Tiểu tổ tông này cũng sẽ có lúc nói ra lời này hả? Cô nàng là đang gọi điện thoại với ai đây???

Dừng một giây, trong đầu Thái Nguyệt bỗng hiện ra dáng vẻ một người đàn ông.

Kỷ Diễn!!!

Chuyện hôm qua cô còn chưa quên.

Quan hệ giữa hai người họ tuyệt đối không bình thường. Nói cách khác sao Kỷ Diễn có thể sẽ xuất hiện ở bệnh viện, hơn nữa còn tự mình đưa cô về nhà?

Giờ lại có cuộc gọi này là ám chỉ điều gì?

Sau khi Lục Hi Hoà nói xong, điện thoại đầu bên kia trầm mặc hai giây, hai giây sau, cô mới nghe bên kia đáp lại.

"Ừ."

Trầm ấm, ngắn gọn rõ ràng.

Kỷ Diễn đáp lại làm Lục Hi Hoà rất vừa ý. Nếu không phải giờ không kịp thời gian, cô còn luyến tiếc cúp điện thoại nữa: "Em nhớ kĩ rồi, giờ em phải ra ngoài dự họp báo, không nói nữa, tạm biệt."

"Được."

Sau khi cúp máy, Lục Hi Hoà cảm thấy mỹ mãn mà đi ra ngoài. Vừa ra khỏi cừa liền nhìn thấy Thái Nguyệt đứng ở ngoài: "Chị Nguyệt, chị tới lúc nào vậy, sao không có tiếng động gì thế."

Thái Nguyệt nhìn cô, mặt không biểu cảm nói: "Lời em vừa nói chị đều nghe thấy, trước không nói nữa, em đi dự họp báo đã, sau đó chúng ta nợ cũ nợ mới cùng nhau tính nhoé."

Lục Hi Hoà: "..."

Ở một thành phố khác.

Tiêu Mính nhìn Kỷ Diễn đang cúi đầu nhìn di động, vẻ mặt ôn hoà, khoé miệng khẽ nhếch, không khỏi bội phục năng lực của nữ thần. Trước và sau khi gọi điện thoại, rõ ràng như hai người khác nhau.

Thấy Kỷ Diễn tâm tình lúc này không tệ, Tiêu Mính nhìn bản kế hoạch trong tay có chút do dự. Lúc này mở miệng hướng họng súng mà đâm tới chắc cũng không chết quá khó coi đâu nhỉ?

Lúc Tiêu Mính còn đang đấu tranh nội tâm, Kỷ Diễn không chút gợn sóng lên tiếng: "Đưa bản kế hoạch cho tôi."

Tiêu Mính một giây khôi phục tinh thần, cung kính đưa kế hoạch tới. Cẩn thận đánh giá biểu cảm của Kỷ Diễn lúc này, ừm... biểu cảm khuôn mặt, so với khuôn mặt như phong ba bão táp lúc nãy thì tốt hơn nhiều rồi.

Kỷ Diễn mặt không biểu cảm, sau khi xem xong tài liệu thì đóng lại: "Cứ theo kế hoạch mà làm, quá trình thực hiện cậu phải theo dõi sát sao."

"Tôi rõ rồi ông chủ."

"Được rồi, cậu ra ngoài đi."

"Vâng."

Sau khi Tiêu Mính ra ngoài, Kỷ Diễn trở lại trước bàn làm việc, anh liếc nhìn chiếc máy tính bảng trên bàn rồi đưa tay với lấy.

"Chuẩn bị sẵn sàng chưa?"

"Rồi."

"Đây là phát sóng trực tiếp, nên lúc nào không muốn trả lời thì mỉm cười là được, chờ một hồi rồi qua thôi là được."

"Em biết rồi."

Lục Hi Hoà từ cửa sau đi vào, khi cô vào tới vô số máy ảnh hướng tới chụp lia lịa. Dưới ánh đèn chớp nhoáng, cô bình tĩnh đi vào.

"Chào buổi chiều các bạn phóng viên, tôi là Lục Hi Hoà."

"Lục tiểu thư, báo chí đưa tin cô gặp tai nạn giao thông ngoài ý muốn lâm vào hôn mê, bị đưa vào phòng cấp cứu, là chuyện có thật sao?"

Lục Hi Hoà mỉm cười: "Hôn mê là thật, dù sao tôi cũng thật sự bị doạ sợ, nhưng mà không có khoa trương tới mức phải vào phòng cấp cứu."

Một phóng viên nhanh mắt chú ý tới vết thương trầy da đã qua xử lý trên tay Lục Hi Hoà: "Lục tiểu thư, vết thương trên tay cô là do sự cố ngày hôm qua sao?"

Lục Hi Hoà nghiêng đầu nhìn thoáng qua tay mình, tiếp tục đáp lại: "Đúng vậy, chỉ là vết thương nhỏ bị trầy một chút thôi."

Kỷ Diễn nhìn Lục Hi Hoà trong máy tính bảng. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên cô đều lễ phép đáp lại, trên mặt từ đầu tới cuối một vẻ tươi cười nhẹ nhàng, đẹp đẽ ôn hoà. Giờ anh mới hiểu được, sao các fan của cô đều thích gọi cô là tiểu tiên nữ. Lúc cô đoan trang đứng đắn thật sự giống như không dính khói lửa thế gian, như một tiểu tiên nữ.

Nhưng so với dáng vẻ cô lúc này, anh thích cô của thường ngày hơn.

Tuỳ ý giương nanh múa vuốt, tuỳ ý làm bậy.

Lần họp báo này y như Thái Nguyệt dự đoán, quả nhiên có mấy phóng viên bắt bẻ lời cô, nhưng toàn bộ đều bị cô cơ trí lấy lệ đáp lại.

Thấy họp báo sắp kết thúc, một phóng viên đột nhiên đứng lên, giơ microphone không hề e dè, trực tiếp hỏi: "Lục tiểu thư, lần trước cô cùng một người đàn ông bị chụp ở tiểu khu tản bộ, xin hỏi đây có phải là sắp có tin tốt gì không?"

Phóng viên này vừa hỏi xong, phía dưới những phóng viên khác cũng nhỏ giọng bàn luận, bọn họ tuy cũng tò mò nhưng cũng không giống hắn ta hỏi không chút dè dặt. Nhưng mà có người nguyện ý làm chim đầu đàn, họ sao có thể bỏ qua. Một đám người nhìn Lục Hi Hoà chằm chằm, các ngón tay trên bàn phím vận sức chờ phát động.

Đây vốn dĩ là họp báo làm sáng tỏ sự cố giao thông ngày hôm qua, người phóng viên này không hỏi trong phạm vi họp báo ngày hôm nay, vì thế Thái Nguyệt phát huy tác dụng của người đại diện, đi tới chỗ Lục Hi Hoà lấy microphone nói: "Thật ngại quá, vấn đề này không trong phạm vi họp báo hôm nay."

"Lục tiểu thư, nếu không có gì sao lại phải chạy, mời cô thẳng thắn trả lời vấn đề này." Vị phóng viên này giống như là bất cứ giá nào cũng không buông tha cho Lục Hi Hoà.

Thái Nguyệt vừa chuẩn bị nói thêm, lại bị Lục Hi Hoà mỉm cười ngăn lại. Cô giơ mic lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía hắn. Thực ra Lục Hi Hoà đối với chuyện hắn hỏi cũng không hề tức giận, chỉ là cô đối với thái độ không chịu buông tha này thực sự không ưa.

Cô sao lại phải chạy, họ trong lòng không có suy nghĩ sao?

"Tuy vấn đề bạn phóng viên này hỏi không nằm trong phạm vi phỏng vấn ngày hôm nay, nhưng bạn vẫn hỏi vậy, tôi cũng phải thẳng thắn đáp lại."

"Trước tiên, chúng tôi không phải đang tản bộ, tiếp nữa, anh ấy chỉ là hàng xóm của tôi, trùng hợp gặp nhau thôi, sau đó sao lại muốn chạy." Cô tạm dừng hai giây, tiếp tục nói: "Căn bản là phản ứng theo bản năng thôi, có người đuổi thì tôi chạy, khống chế không được."

Những lời Lục Hi Hoà nói làm hiện trường lại nóng lên.

"Nhưng mà minh tinh cũng là người, hi vọng mọi người ở đây quan tâm tới tác phẩm của tôi nhiều hơn, cho chúng tôi ít không gian riêng tư. Cuối cùng, tôi vẫn muốn kêu gọi mọi tài xế nhất định phải tuân thủ luật lệ giao thông và lái xe an toàn. Không chỉ tôn trọng người khác, mà còn tôn trọng chính mình." Lục Hi Hoà cúi chào giới truyền thông.

"Được rồi, cuộc họp báo hôm nay kết thúc ở đây. Cảm ơn các bạn phóng viên."

Sau khi Thái Nguyệt nói xong, nhân viên an ninh mở ra một lối an toàn, Thái Nguyệt bảo vệ Lục Hi Hoà rời đi.

*

Trên đường về chung cư.

Thái Nguyệt nhìn Lục Hi Hoà đang cúi đầu chơi di động, mở miệng hỏi: "Em không định nói với chị chuyện đó hả?"

Lục Hi Hoà ngẩng đầu: "Hả? Chuyện gì?"

"Đừng hòng qua mắt chị, lần trước bị paparazzi chụp được, em nói với chị là hàng xóm, hàng xóm đó không phải là Kỷ tổng sao. Hôm qua ở bệnh viện, cũng là anh ấy. Hôm nay cùng em nói chuyện điện thoại cũng là anh ấy. Nói đi, hai người các em là quan hệ gì?"

Thái Nguyệt hỏi quá trực tiếp, Lục Hi Hoà muốn lấy cớ cũng không được. Nhưng cô vốn dĩ cũng không muốn lừa chị ấy.

"Tạm thời còn chưa có quan hệ."

"Vậy sao em lại..."

"Nhưng mà em thích anh ấy."

"..."

Thái Nguyệt không đoán trước được cô lại trực tiếp như vậy, mặt một chút cũng không hề đỏ.

"Vậy anh ấy?"

"Anh ấy cũng thích em."

"..."

Mặt mũi đâu rồi?

"Em nghiêm túc sao?" Thái Nguyệt cau mày hỏi.

Lục Hi Hoà vừa định trả lời lại nghe thấy Thái Nguyệt lo lắng nói thầm.

"Kỷ tổng là người đàn ông tốt, nếu em không nghiêm túc thì đừng gây hoạ cho người ta, em nói xem, chị có nên nhắc nhở anh ấy không?"

Lục Hi Hoà: "..."

Ha ha!

"Rốt cuộc chị là người đại diện của ai hả, không phải chị nên lo lắng cho em sao?"

Thái Nguyệt liếc cô một cái: "Em thì có gì phải lo lắng, chỉ cần em không gây hoạ cho người khác là phải cảm tạ trời đất rồi."

Hay, hay lắm, cô rốt cuộc cũng được lĩnh hội cái gọi là tình chị em hoa nhựa*, thật sự muốn hỏi cô ấy, lúc nói lời này lương tâm không thấy cắn rứt một chút nào sao?

*Tình chị em hoa nhựa: ngôn ngữ mạng, ý chỉ tình chị em bạn dì giống như hoa nhựa, mặt ngoài vĩnh viễn không héo tàn, nhưng thật ra trong nội tâm thì lại lục đục với nhau, có thể thấy hai người thân mật là vậy kỳ thật trong lòng nói trở mặt là trở mặt liền (baidu)

"Giờ em không muốn nói chuyện với chị, kể từ giây phút này trở đi, chị đã mất em."

Lục Hi Hoà không cam lòng yếu thế liếc chị ấy một cái, sau đó rất có khí thế đeo bịt mắt lên, khoanh tay lại nằm xuống.

Cô quyết định từ giờ không nói chuyện với Thái Nguyệt nữa, phải để cho chị ấy tự phản tỉnh.

Thái Nguyệt thấy cô tức giận nằm đó không nhúc nhích, khoé miệng hiện lên ý cười. Nếu là trước kia có lẽ chị ấy sẽ lo lắng, nhưng hôm qua ở bệnh viện, sau khi tận mắt thấy Kỷ Diễn, chị ấy hoàn toàn không còn lo nữa.

Cô tuy cùng Kỷ Diễn không thân thiết, nhưng Kỷ Diễn người này rất khiêm tốn, giữ mình trong sạch không hề tai tiếng, cả người toát ra một thân lãnh đạm. Người đàn ông như vậy sẽ không chơi trò ái muội, nếu là không thích ngươi, căn bản một cơ hội cũng không có. Nhưng nếu hắn thích ngươi, đó chính là thành tâm thành ý mà thích. Nên cô khẳng định, Kỷ Diễn chắc chắn thích Lục Hi Hoà. Một khi đã vậy, cô còn gì cần lo lắng?

Còn những lời vừa rồi, cô chỉ là nói đùa thôi. Cô lại còn không hiểu Lục Hi Hoà sao?

Tiểu tổ tông này không phải người dễ dàng động tâm. Mấy năm nay quay chụp, diễn nhiều như vậy, có không ít diễn viên bày tỏ cảm tình, cô hết thảy đều coi như không thấy. Lúc quay phim cùng bao nhiêu người nổi tiếng, quay xong ai là ai cô đều quên sạch không còn một mảnh.

Nhưng Kỷ Diễn không giống những người khác. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.