Cô Ấy Rất Không Vui!

Chương 33: Đi với tôi là được, đừng để bị ướt, kẻo bệnh




Edit: An

Beta: Gấu Bụng Bự

- -----------

Thật ra sự cố giao thông lần này cũng không đơn giản như vậy, thời điểm chiếc xe kia lao tới cũng may kỹ thuật lái xe của Lâm Lượng không tồi, kịp thời tránh về phía bên phải. Mặc dù không có vật cản, nhưng đầu xe vẫn va chạm với rào chắn bên đường.

Lục Hi Hoà ngồi phía sau do quán tính nên bị ngã về phía trước, cánh tay bị trầy da, hơn nữa tinh thần còn hoảng sợ nên mới bị hôn mê.

Cô vốn dĩ không bị thương nặng, sơ cứu một chút là có thể xuất viện.

Thái Nguyệt vốn muốn tự mình đưa cô về, nhưng thấy Kỷ Diễn đang đứng cạnh giường bệnh bèn do dự.

Nhìn dáng vẻ Kỷ Diễn không giống như chuẩn bị rời đi, cô ấy bây giờ cũng không rõ quan hệ của hai người này là gì, cô có nên mở miệng trước hay không đây?

Lúc vẫn còn đang do dự thì Kỷ Diễn đột nhiên đi về phía cô ấy.

Thái Nguyệt thấy Kỷ Diễn đi về phía mình thì bất giác đứng thẳng lưng, người đàn ông này khí chất quá mạnh mẽ.

"Kỷ tổng." Cô nhìn anh cười cười.

"Nếu cô còn có việc thì về trước đi, tôi tự đưa cô ấy về."

Thái Nguyệt: "???"

Hình như cô không có chuyện gì nha, thân là người đại diện của Lục Hi Hoà, cô cảm thấy chuyện quan trọng nhất lúc này là ở bên cô ấy.

Nhưng mà những lời này cô sao dám nói trước mặt Kỷ Diễn, người đàn ông này chính là lão tổng của công ty điện ảnh Thiên Ngu đó!!!

"Vâng... Được được, vậy làm phiền anh rồi." Cô mỉm cười nói.

Nói xong cô đi đến cạnh giường bệnh của Lục Hi Hoà:  "Về tới nhà thì nghỉ ngơi cho tốt biết chưa?"

"Vâng." Lục Hi Hoà gật đầu.

"Đúng rồi, chị Nguyệt."

"Sao vậy?"

"Việc này ba mẹ em..."

Thái Nguyệt biết cô muốn hỏi chuyện này: "Đều đã lên bản tin rồi, không có khả năng không biết, nhưng em cũng không cần quá lo lắng, chị đã gọi điện cho họ nói rõ tình hình của em, nhưng mà giờ chắc đã lên máy bay quay về rồi."

Lục Hi Hoà gật gật đầu: "Vâng ạ, chờ bọn họ xuống máy bay em sẽ tự mình gọi điện nói ạ."

"Được, còn có sự cố lần này em lên hot search, chuẩn bị xong thì đăng Weibo báo cho mọi người tình hình hiện tại của em."

"Ừm, em biết rồi."

"Còn nữa, hoạt động phát ngôn bên nhãn hiệu em cũng không cần đi, hôm nay trùng hợp là hiện trường có chút vấn đề, hoạt động huỷ bỏ rồi, lần sau rồi tính."

"Được rồi, chị đi đây, còn phải quay về công ty xử lý chút chuyện, người tài xế kia vi phạm luật giao thông mới dẫn tới sự cố, dù sao cũng phải tới xử lý một chút."

"Vâng."

Trước khi đi, Thái Nguyệt tràn đầy ý tứ chọc bả vai cô, đôi mắt liếc liếc về phía sau.

Lục Hi Hoà nhìn Kỷ Diễn đứng sau bọn họ cô liền hiểu rõ, là cô ấy đang ám chỉ chuyện bọn họ sẽ tính toán sau.

*

Từ bệnh viện ra đã là 6 giờ chiều, chắc do trời muốn mưa nên sắc trời u ám đi không ít, đèn hai bên đường đều đã sáng, xa xa nhìn lại giống như một con rồng đang uốn lượn.

Đúng giờ cao điểm tan tầm, toàn bộ con đường đều là xe cộ lui tới, các loại đèn đan chéo nhau cho người ta cảm giác mờ ảo không quá chân thật.

Không hiểu sao Lục Hi Hoà lại nhớ tới giấc mơ trước khi mình hôn mê, giấc mơ gì vậy?

Lúc nằm mơ cô có thể thấy rõ khuôn mặt của hai người kia, nhưng tại sao bây giờ lại mờ ảo như vậy?

Giấc mơ này rất chân thật, thật sự giống như chính bản thân cô đã trải qua, nhưng mà không có khả năng, sao có thể được, nếu đúng là như vậy, tại sao cô không có chút ấn tượng nào hết?

"Em có muốn ăn gì không?"

"Hả?" Lục Hi Hoà thu hồi tầm mắt dừng bên cửa sổ.

Vừa lúc tới giao lộ có đèn xanh đèn đỏ, Kỷ Diễn dừng xe lại.

Anh nghiêng đầu qua, ánh mắt ghim chặt vào cô, hỏi lại lần nữa: "Muốn ăn gì?"

Lục Hi Hoà nghiêm túc suy nghĩ, rồi ngẩng đầu lên: "Có thể ăn đồ anh làm không?"

Giờ cô chỉ muốn ăn đồ anh nấu thôi, còn ăn cái gì cũng được hết.

Bàn tay đang giữ vô lăng của Kỷ Diễn bỗng xiết nhẹ, ánh mắt mang theo một tia ấm áp: "Có thể, nhưng mà phải đi siêu thị."

Nguyên liệu nấu ăn trong nhà không thiếu, nhưng anh muốn làm đồ ăn ngon cho cô, chắc hôm nay cô đã rất sợ hãi rồi.

"À, đúng rồi, suýt nữa quên mất." Lục Hi Hoà đột nhiên ngồi thẳng người, đối mặt với Kỷ Diễn hỏi: "Anh nhìn tôi xem sắc mặt có kém không, tóc có bị rối không?"

Kỷ Diễn không hỏi tại sao, chỉ nhìn cô từ trên xuống dưới một cái.

Sắc mặt không tính là kém, chỉ thoáng lộ ra chút nhợt nhạt, còn tóc...

Lục Hi Hoà thấy anh không nói lời nào nên nhíu mày hỏi: "Sao anh không nói gì vậy, chẳng lẽ trạng thái của tôi không tốt hả?"

Cô nhớ tới lời Thái Nguyệt vừa nói mình phải đăng Weibo, nếu đăng Weibo thì phải đăng một tấm selfie.

Nhưng không thể quá khó coi, nếu không sẽ ảnh hưởng tới hình tượng tiên nữ?

Vì thế cô vươn tay muốn lấy túi xách của mình, như bây giờ là không được, phải trang điểm một chút. Cô mới vừa vươn tay đã có một đôi tay thon dài hướng về phía cô, ngón tay hơi lạnh dừng lại trên trán, cô cảm giác được anh đang vén tóc trên trán ra sau tai.

Nhìn chủ nhân bàn tay khiến tim Lục Hi Hoà không khỏi đập nhanh hơn.

Dáng vẻ của anh lúc này thật nghiêm túc, từ khuôn mày liền thấy được vẻ nghiêm túc, nhưng không lạnh lùng như thường ngày, mà có một cảm giác ấm áp khó tả.

Kỷ Diễn thấy cô thất thần liền giúp cô sửa lại tóc, sau đó rút tay lại nói: "Tóc có hơi rối một chút, nhưng bây giờ thì được rồi."

Lục Hi Hoà chớp mắt hai cái, sau đó hắng giọng nói: "Được... được ạ..."

Đúng lúc đèn xanh sáng lên, Kỷ Diễn thu hồi tầm mắt, đạp chân ga.

Lục Hi Hoà cảm thấy mình vừa bị Kỷ Diễn hút hồn đi mất, cô thật nông cạn mà. Vừa trải qua chuyện như vậy vẫn còn có tâm tư ngắm trai.

Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy mình đỏ mặt rồi, cảm giác trên má có độ ấm, có hơi nóng.

Cô mất tự nhiên quay đầu đi, có chút mất mặt.

Một lát sau, cô lấy điện thoại tròng túi ra mở camera, tìm được góc độ thích hợp để chụp hình.

Chụp được vài tấm, cô cẩn thận lựa chọn một tấm đẹp nhất, sau đó bắt đầu chỉnh sửa để đăng Weibo. Lúc đó cô rõ ràng cảm nhận được tầm mắt của Kỷ Diễn như có như không dừng trên người mình.

Cô nghiêng đầu nhìn anh: "Sao vậy?"

Ánh mắt Kỷ Diễn hơi trầm xuống, bỗng hiện lên một tia hứng thú, lắc đầu: "Không có gì đâu, em tiếp tục đi."

Lục Hi Hoà nhíu mày, người này lại làm sao vậy, có chút không hiểu nổi.

Cô vừa thầm mắng, vừa chỉnh sửa rồi đăng lên Weibo.

Lục Hi Hoà:

Tôi rất tốt, không có gì trở ngại, cảm ơn mọi người đã lo lắng, /trái tim/

Trong hình là một tấm cô nghiêng đầu mỉm cười. Trừ bỏ sắc mặt có chút tái nhợt, ngoài ra không sao hết. Dù sao thì lớn lên xinh đẹp, sắc mặt bị tái nhợt cũng là một nét đẹp khác.

Sau khi tin tức được đăng lên các fan thực sự rất lo lắng, tới lúc cô đăng Weibo thì mới thấy yên tâm. Bên dưới đều là bình luận an ủi ấm lòng.

Đăng Weibo xong cô cất điện thoại vào trong túi, vì bọn họ đã tới cửa siêu thị.

Lúc xuống xe, Lục Hi Hoà thấy mây đen dày đặc, phía chân trời là một màu u ám, như thể rất nhanh sẽ có một cơn mưa lớn ào xuống.

Hai người một cao một thấp bước vào siêu thị, mua xong nguyên liệu nấu ăn thì đi tính tiền, trước sau chỉ mất khoảng mười phút.

Sau khi quay lại xe, vừa lái xe vào bãi đậu xe của tiểu khu.

Trong vài phút đó, cơn mưa bị kìm nén đã lâu lập tức ào xuống. Từng giọt mưa lớn như hạt đậu lộp bộp rơi xuống, sau dần trở nên dày đặc, chẳng mấy chốc như một tấm lưới khổng lồ bao trùm cả thành phố.

Trong không khí sương mù chầm chậm hiện ra, trong hơi thở cũng ngửi thấy được mùi của mưa.

"Chờ một chút, tôi đi lấy ô."

"Dạ."

Bỗng nhiên một trận sét ầm ầm, Lục Hi Hoà đột nhiên nhớ tới trong giấc mơ kia cũng có một trận mưa lớn như vậy, cái lạnh buốt đến tận xương tuỷ trong nháy mắt vây quanh lấy cô, cô hoảng loạn lùi về phía sau vài bước.

Bỗng nhiên có một đôi tay rắn chắc có lực đỡ lấy eo cô.

Cô quay đầu lại, liền thấy gương mặt cương nghị, anh tuấn của Kỷ Diễn. Chỉ cần nhìn anh thôi, cô đã thấy an tâm rồi, một thoáng hoảng loạn vừa rồi cũng biến mất.

"Em không sao chứ?"

Lục Hi Hoà dùng tay ấn mạnh vào ngực, nhìn anh lắc đầu: "Không,... không sao."

"Vậy chúng ta về thôi."

"Ừm."

Kỹ Diễn nhìn thoáng qua cơn mưa tầm tã bên ngoài, sau đó nhét ô vào tay cô, "Cầm lấy."

"Hả?"

Lục Hi Hoà không hiểu ý anh, giây tiếp theo liền thấy anh đặt đồ trong tay xuống đất, sau đó cới áo vest đắt tiền ra.

Kỷ Diễn khoác áo lên vai cô, sau đó xách mấy túi đồ ăn lên,  cầmlấy ô trong tay cô để che.

Anh vươn tay ôm lấy bả vai cô, ôm cả người cô vào trong ngực.

"Anh như vậy sẽ..."

Lục Hi Hoà còn chưa nói xong, đã một bàn tay to ấn lên sau gáy, khiến má cô áp vào bả vai anh, sau đó liền nghe thấy giọng nói trầm thấp vang lên trên đỉnh đầu.

"Đi cùng tôi là được rồi, đừng để bị ướt, em sẽ ốm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.