Edit: Đảo Gấu Mập
———————————
CÁC NGƯƠI ĐANG CẢN ĐƯỜNG TRẪM ĐI ĐÁNH CHIẾM THIÊN HẠ CHO CÁC NGƯƠI
Lục Hi Hòa bị fan hâm mộ bao quanh đông đến độ trong ba lớp ngoài ba lớp, gần như là nửa bước khó đi, nếu không nhờ có nhân viên của sân bay và lá chắn bằng thịt Thái Nguyệt bảo vệ, cô không biết mình sẽ bị fan hâm mộ đụng vào bao nhiêu lần rồi.
Một lượng fan lớn di chuyển như vậy, làm cho rất nhiều hành khách cảm thấy bối rối, Lục Hi Hòa không thể không dừng bước.
Fan hậm mộ cũng không ngờ Lục Hi Hòa lại dừng lại, tuy vẫn còn hiện tượng chen chúc, nhưng đã bớt hơn rất nhiều so với lúc trước.
Thái Nguyệt cũng không ngờ Lục Hi Hòa lại dừng lại, theo bản năng liếc mắt nhìn về phía cô: "Làm sao vậy?"
Lục Hi Hòa không trả lời Thái Nguyệt, mà vươn bàn tay thanh tú trắng ngần, ưu nhã lấy kính râm trên mặt xuống.
Đôi mắt đào hoa tinh xảo hơi xếch lên, đáy mắt trong vắt hoàn hảo.
Nhưng chỉ bằng động tác hơi xếch mắt lên này của cô, trong lòng Thái Nguyệt bắt đầu có dự cảm không tốt
Tiểu tổ tông nhà mình lại chuẩn bị diễn kịch gì đây?
Cô đang chửi thầm, tiểu tổ tông nhà cô đã lên tiếng.
Giọng nói trong trẻo như một dòng suốt giữa ngày hè chói chang, thấm vào ruột gan, lại mơ hồ lộ ra tia ủy khuất.
"Các ngươi đang cản đường trẫm đi đánh chiếm thiên hạ cho các ngươi đấy."
# Lục Hi Hòa: các ngươi đang cản đường trẫm đi đánh chiếm thiên hạ cho các ngươi đấy.
Gần đây tiểu hoa Lục Hi Hòa vừa xuất hiện ở sân bay, fan hâm mộ liền vây chật như nêm như cối, vì fan hôm mộ quá nhiệt tình, nên đã làm phiền đến hành khách trong sân bay, Lục Hi Hòa bằng một câu "Các ngươi đang cản đường trẫm đi đánh chiếm thiên hạ cho các ngươi" vậy mà có thể giải quyết được tình hình, trong nháy mắt fan hâm mộ tự giác tách ra đứng thành hai hàng, để lại lối đi cho Lục Hi Hòa cùng với một lượng lớn hành khách.
Phở 1: Nữ thần của chúng ta sao lại đáng yêu thế nhể!
Phở 2: Đáng yêu quá, muốn mặt trời*!
* Mặt trời nghĩa là ngày. Dịch ra là tôi muốn ngày, tức là tôi muốn yêu bạn.
Phở 3: Bạn sẽ vĩnh viễn không bao giờ biết giây tiếp theo tiên nữ sẽ nói gì.
Người qua đường 1: Mẹ ơi, chuyện này đáng yêu quá, trịnh trọng thông báo, từ nay trở đi tôi là người hâm mộ tiểu tiên nữ Lục Hi Hòa này!
Người qua đường 2: Bản thân tiểu tiên nữ không sai, bỗng nhiên xuất hiện cảm tình rồi làm sao?
Bình luận dưới hot search thật sự náo nhiệt, chỉ trong mấy giờ ngắn ngủi, lượt theo dõi Weibo Lục Hi Hòa tăng lên mấy vạn,
Kỷ trạch.
Kỷ Diễn vừa vào cửa liền ngửi được hương trà nhàn nhạt, tiện đà đến gần, anh mới nhìn thấy Kỷ Thu Hào đang ngồi ở bàn trà nấu trà, ông cúi đầu, hơi khom người, không thấy tí nào dáng vẻ của người bị trượt đốt sống thắt lưng*.
*Trượt đốt sống thắt lưng: Khi bạn bị gai cột sống, ở trên đốt sống sẽ có vết nứt. Trong một số trường hợp, vết nứt này có thể khiến cột sống yếu đi và làm các đốt sống giảm khả năng liên kết với nhau. Sau đó, xương đốt sống có thể trượt ra khỏi vị trí ban đầu dẫn đến bệnh trượt đốt sống.
"Cha không phải bị trượt đốt sống thắt lưng sao?" Anh hờ hững cất tiếng hỏi: "Người bị trượt đốt sống thắt lưng còn có thể nhàn nhạ rảnh rỗi pha trà sao?"
Bộ dáng Kỷ Thu Hào không hề có chút gì chột dạ, cũng không ngẩng đầu, nói với Kỷ Diễn: "Đây không phải điều tốt sao? Lại đây, uống một chút trà ta pha, nếm thử một chút xem có phải mùi vị trong ký ức hay không."
"Loại thủ đoạn này, cha đúng là dùng đến nghiện rồi hả?"
Kỷ Thu Hào ngẩng đầu nhìn anh một cái, trong giọng nói còn có vài phần ủy khuất: "Còn không phải là con ép ta, nếu ta không nói như vậy, con sẽ về nước sao? Nếu ta không nói như vậy, còn không biết lúc nào con mới có thể trở về đâu?"
Ông biết vì để cho anh về nước kế thừa gia nghiệp, nên mới giở một ít tâm cơ, thế nhưng ông không phải là vì Kỷ thị của bọn họ mà suy xét sao? Ai bảo anh là người thừa kế duy nhất?
Kỷ Diễn không nói gì, chỉ là trong mắt có phần bất đắc dĩ.
Bởi vì Kỷ Diễn đứng, mà ông ngồi, lúc nói chuyện ông đều phải ngửa đầu nhìn anh, cổ đặc biệt khó chịu: Vì vậy ông nói với Kỷ Diễn: "Con ngồi xuống nói đi, cổ ta nhìn mà muốn đau."
Kỷ Diễn nhìn thoáng qua eo của ông, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu*: "Con đứng nói không đau thắt lưng."
*Tựa tiếu phi tiếu: Cười như không cười.
"Con •••••• "
Kỷ Thu Hào bị anh làm cho nghẹn trong phút chốc, ông đương nhiên biết đây là anh đang ngầm nói bóng gió ông, bởi vậy bây giờ ông chỉ hận không thể nhảy dựng lên cho anh mấy cây, tính tình tiểu tử này cứ đáng ghét như thế, không biết là giống ai nữa. (Gấu bụng bự: hí hí giống ô chứ ai 😆)
"A Diễn, ăn chút trái cây này."
Triệu Liên bưng một đĩa trái cây đã cắt ra đi tới chỗ bọn họ
Kỷ Diễn nhìn thoáng qua Triệu Liên, con ngươi luôn lạnh lùng lóe lên một chút, rất nhanh liền bình tĩnh lại: "Cảm ơn dì Triệu, không cần."
Kỷ Diễn đang cự tuyệt, chợt thấy cửa chính có một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, còn có tiếng dì Trương kinh hô: "Tiểu...Tiểu thử, người chạy chậm lại, kẻo lại ngã."
Tiểu tiểu thư?
Kỷ Diễn còn chưa kịp suy nghĩ trở lại, liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé thẳng tắp xông về phía mình, tiếp theo trên thấy đùi ấm áp, một vật nặng trực tiếp treo trên chân anh, cảm xúc ấm áp khiến anh nhíu mày.
"Anh, anh đã trở về!" Âm thanh trong veo mềm mại của bé gái từ phía dưới truyền đến.
Kỷ Diễn cúi đầu nhìn lại, thấy đôi mắt to tròn như trái nho của tiểu cô nương sáng rực, trong mắt mang theo tia sùng bái.
"Thanh Thanh, tại sao có thể không lễ phép như thế?"
Triệu Liên một bên chú ý tới Kỷ Diễn nhíu mày, bà vẫn luôn biết Kỷ Diễn không thích mình, đối với bà cũng rất xa cách, vừa thấy anh nhíu mày, tự nhiên cho là anh không thích Thanh Thanh. Sợ anh tức giận, vì vậy vội tiến lên nắm lấy cánh tay Kỷ Thanh, muốn kéo con bé về phía mình. Thế nhưng Kỷ Thanh tuy rằng còn nhỏ, nhưng sức lực thế không nhỏ chút nào, mặc kệ bà kéo thế nào, con bé vẫn gắt gao ôm lấy đùi Kỷ Diễn không chịu buông ra.
Lúc Triệu Liên thật sự không còn biện pháp, Kỷ Diễn lên tiếng: "Dì Triệu, không sao."
Nếu Kỷ Diễn đã nói như vậy, Triệu Liên tự nhiên sẽ không nói gì, buông lỏng tay cầm tay Kỷ Thanh ra.
"Xem ra Thanh Thanh chúng ta rất thích con." Kỷ Thu Hào cười nói.
Lúc trước khi ông cưới Triệu Liên, Kỷ Diễn đương nhiên là không thích, cũng bởi vì chuyện này, hai cha con bọn họ ồn ào có chút không vui, mà Kỷ Diễn vừa mới xuất ngoại. Mấy năm nay, Kỷ Diễn rất ít khi về nhà, hai anh em lần này cũng chỉ là lần gặp thứ hai, ban đầu ông vẫn còn lo lắng Kỷ Diễn có thể ghét bỏ Kỷ Thanh hay không, thế nhưng Kỷ Diễn vừa nói những lời đó, hoàn toàn xua tan nỗi lo lắng trước đây của ông, dù sao vẫn là người thân, máu mủ tình thâm.
"Anh, Thanh Thanh rất thích anh." Kỷ thanh ôm đùi Kỷ Diễn, mềm mại nói.
Kỷ Diễn cúi đầu nhìn thoáng qua Kỷ Thanh, tiểu cô nương bốn tuổi phấn điêu ngọc mài*, tinh xảo như búp bê. Năm ấy anh xuất ngoại, Kỷ Thu Hào và Triệu Liên mới vừa kết hôn, mà năm thứ hai sau khi anh đi, bọn họ liền có Kỷ Thanh. Mấy năm này, lúc tiệc đầy tháng của Kỷ Thanh anh có trở về gặp một lần, khi đó, con bé vẫn bị ôm trong ngực, người nho nhỏ.
*Phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp tựa như điêu khắc, da mịn như ngọc đã được mài
Đối với đứa em gái này, Kỷ Diễn cũng không nói ra được cảm giác gì, có thích không? Khó mà trả lời được, chán ghét sao? Cũng không.
Trái với Kỷ Diễn không mặn không nhạt với Kỷ Thanh, Kỷ Thanh đối với Kỷ Diễn có thể nói là cực kỳ nhiệt tình, mặc kệ Kỷ Diễn lạnh lùng, vẫn cứ thích thú vây quanh anh, vài ba câu không muốn rời xa anh trai
Ăn xong cơm tối, Kỷ Diễn không có ngủ ở Kỷ trạch, mà là lái xe một mình trở về căn hộ. Sau khi trở về đã là mười giờ tối, anh đem chìa khóa đặt ở giá treo ở huyền quan*, thay dép đi vào phòng ngủ, lúc anh đang cầm đồ ngủ chuẩn bị vào phòng tắm, anh nhận được điện thoại của Giang Tư Niên.
*Huyền quan: là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách, là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong mái ấm của mỗi gia đình.
👑👑