“Anh nói tư thế ngã lầu giống nhau sao?”
Lần này là Thẩm Lưu Bạch nói chuyện.
Cũng không biết cô ấy im lặng đứng ở cửa khi nào, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại.
Khác biệt với thái độ của Cao Đại Thượng và Cận Hải Dương, Thẩm Lưu Bạch rất nghiêm túc hỏi về lời khai của Đổng Võ Nhất.
Mọi người sau khi chịu đả kích mạnh mẽ, sẽ có ấn tượng trực quan về những gì mà mình thấy.
Nhưng mà loại ấn tượng và thái độ hợp tác này, sẽ bị cảm xúc lại sẽ biến hóa theo thời gian, cho đến khi biến mất, khi muốn nhớ lại thì rất khó khăn.
Cho nên, cô tin tên mập này không nói dối, bởi vì “sự cố ngoài ý muốn” này có rất nhiều chi tiết có thể xem xét.
Thi thể vì sao lại nhào lộn trong không trung?
Bình thường khi rơi xuống, tiếng thét chói tai, giãy giụa là có, nhưng ít ai lại nhào lộn, lại không phải thi nhảy cầu.
Đổng Võ Nhất nói chi tiết này cùng sự việc xảy ra năm năm trước giống y như đúc, hai người ngã lầu đều nhào lộn, trùng hợp như vậy, Thẩm Lưu Bạch không tin.
“Tôi muốn lên xem xét sân thượng.”
Cô xoay người, đi đến hướng thang máy.
Đa số việc nhào lộn không tự chủ được là do ngoại lực gây ra, Thẩm Lưu Bạch có phán đoán mơ hồ trong lòng, cô phải tự mình đến xem hiện trường chút mới được.
Khi đi lên đó, Lý Thành vừa mới hoàn thành việc thu thập lấy dấu vân tay trên nút tay vặn cửa.
Anh ta quét những mẫu này vào máy tính, sau đó so sánh với dấu vân tay của những người có mặt để xem có thể tìm ra manh mối nào không.
Nhìn thấy Thẩm Lưu Bạch bước vào, Lý Thành lập tức đứng lên.
“Giáo sư Thẩm, cô tới thật đúng lúc, trong phòng tôi phát hiện hai ly rượu vang đỏ, đã lấy được dấu vân tay ở trên đó, cô có thể thu thập mẫu sinh học.”
Nghe anh nói vậy, Thẩm Lưu Bạch gật đầu, đôi môi cong lên thành một đường cong khó nhận thấy.
“Rất tốt, cảm ơn cậu.”
Mặt fan nhỏ “Teng” đỏ bừng.
Anh có chút ngượng ngùng quay đầu đi, nhỏ giọng nói thầm một câu.
“Không cần cảm ơn, đây đều là kiến thức cô đã nhấn mạnh trên lớp.”
Thẩm Lưu Bạch không nghe rõ nửa câu sau anh nói, lúc này cô đi đến gần cửa, cẩn thận quan sát đến tay nắm cùng nút vặn thật lâu, Sau đó, cô chuyển sự chú ý của mình đến chiếc bu lông sắt vẫn được lắp trong khe cửa.
Phần dưới cùng là tay cầm luôn được lắp vào và chốt chưa được tháo ra, cho nên nó không thể mở được.
Hai phần giữa và phần trên được điều khiển bằng nút vặn, chắc là bị Nhậm Húc Đông vặn quá nhiều, hiện tại đã mở ra được, điểm này có thể chứng tỏ vì sao lại có vân tay của Nhậm Húc Đông.
“Mở cửa ra, tôi muốn xem xét sân thượng, đó là hiện trường tử vong.”
Thẩm Lưu Bạch nhìn về phía sau, thấy Cận Hải Dương vừa vào phòng ngủ hơi ngây người một chút, sau đó đi lên phía trước, đưa tay tiếp nhận thanh sắt Cao Đại Thượng đưa qua, vài phút sau liền mở cửa ra.
Thẩm Lưu Bạch nhìn anh thật sâu, cái gì cũng không nói, trực tiếp đi ra sân thượng,
Nói là sân thượng nhưng thực chất nó chỉ là một hình trang trí nhô ra ngoài, đại khái rộng khoảng 2 mét, mấy thanh thép che cửa thủy tinh kỳ thật là tên của biệt thự để ở tầng cao nhất, có 3 chữ lớn: Quan Đào Các.
Thẩm Lưu Bạch xoay người, từ thùng dụng cụ lấy ra đèn pin công suất lớn, dùng bao tay mang theo nhẹ nhàng xoay nhẹ nút khóa, cần thận quan sát vị trí của khóa cửa.
Hai bu lông khóa được kéo căng ra cùng lúc, dưới ánh sáng mạnh, bạn có thể thấy rõ trên bu lông khóa có một nửa vết xước.
Nửa vết xước?
Nếu mòn do lệch rãnh khóa là bởi vì khóa chếch đi làm mài mòn, vì sao mặt hướng ra ban công không có?
“Sao rồi, phát hiện chuyện gì?”
Cận Hải Dương vẫn luôn âm thầm quan sát hành động của Thẩm Lưu Bạch.
Trực giác khiến anh cảm thấy cái chết của Lý Miên Miên không phải sự cố ngoài ý muốn, tình hình gần đây và biểu hiện của Nhậm Húc Đông ở hiện trường làm anh thấy có điểm khả nghi.
Nhưng anh cũng chính mắt thấy Lý Miên Miên ngã lầu, liền nghĩ Nhậm Húc Đông động tay động chân trên cửa, không cho họ ra cứu người, nhưng anh ta cũng ở trong phòng, không có khả năng ra tay với Lý Miên Miên.
Anh hết sức hy vọng cái gọi là “Giáo sư học bá thiên tài” trong miệng Lý Thành có thể phát hiện manh mối gì đó.
Thẩm Lưu Bạch không giấu điều gì, cô cầm lấy hai ly rượu vang đỏ, vừa bắt đầu thu thập mẫu sinh học, vừa đem thông tin mình tìm được nói với Cận Hải Dương.
“Bước đầu cho rằng, nguyên nhân chết của nạn nhân là ngã lầu, trên thân thể bà ấy không có những vết thương chí mạng hay dấu hiệu ngạt thở.”
“Thời gian tử vong là 11 giờ 40 phút buổi tối hôm nay, phần đầu có một chỗ tổn thương, là do khi rơi xuống hình thành.
Tứ chi cùng thân thể xuất hiện vết bầm tím, một phần xương bị gãy, đó có thể do ngã lầu tạo thành.”
“Điểm đáng ngờ là ở vết thương hai tay, trước ngực và bụng người chết, có điểm xuất huyết nhỏ dưới da, một số còn bị bong tróc da, trong không gian ngã lầu không có chướng ngại vật, loại vết thương này có khả năng cao không phải do quá trình ngã lầu tạo thành.”
“Cho nên tôi cho rằng, nguyên nhân chết của nạn nhân không thể loại trừ nhân tố con người, Trước đó tôi thấy trên tay Nhậm Húc Đông có vết thương, cùng vết thương trên bụng người chết giống nhau, lát nữa anh lấy lời khai có thể hỏi về điểm này.”
Thẩm Lưu Bạch hơi tạm dừng chút, sau đó lại nói tiếp.
“Bu lông khóa có một nửa vết xước, có vẻ như nó được kéo bởi một sợi dây mảnh.
Nhưng, tôi không tìm thấy sợi dây nào.”
Nói tới đây, cô bỏ mẫu sinh học thu thập được vào thùng dụng cụ, nghiêm túc nói.
“Đây chỉ là bước đầu nghiệm thi, muốn có kết luận kỹ càng tỉ mỉ cần phải tiến hành giải phẫu thi thể, việc này cần sự đồng ý của người nhà nạn nhân.”
Người nhà nạn nhân?
Ánh mắt Cận Hải Dương hơi tối.
Lý Miên Miên là cô nhi, căn bản không còn cha mẹ thân thích, chỉ còn một người nhà là người chồng hiện tại, Nhậm Húc Đông.
Nhưng liệu một người đáng nghi như vậy sẽ đồng ý cho giải phẫu sao?
Nghĩ cũng biết không có khả năng.
“Việc này tạm thời đừng nghĩ, Nhậm Húc Đông có 100 lý do cự tuyệt chúng ta.
Trừ phi…Anh chứng minh được đây là một vụ án hình sự.”
“Chỉ cần chứng minh được điểm này, chúng ta căn bản không cần Nhậm Húc Đông cho phép, có thể áp dụng cưỡng chế giải phẫu.”
Cận Hải Dương vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của Thẩm Lưu Bạch.
“Đó không phải là việc có thể giải quyết được bây giờ.
Nhiều mẫu cần xét nghiệm phải gửi cho trung tâm.
Nói vậy cũng vô ích.”
“Nghe nói anh xuất thân là bộ đội đặc chủng, tìm đồ vật chắc anh rất lành nghề.
Nếu không có việc gì, anh có thể cùng tôi đi xuống nhìn hiện trường xem, nói không chừng may mắn có thể tìm được sợi dây kỳ quái kia.”
Trừ việc báo cáo kết quả nghiệm thi, lần đầu tiên Cận Hải Dương nghe cô nói một câu dài như vậy.
Nhưng sau khi nhớ lại cẩn thận, mũi anh ta gần như nổ tung vì tức giận.
Cái gì mà xuất thân bộ đội đặc chủng nên lành nghề tìm đồ? Đem anh trở thành cái gì?
Anh không muốn đi nhưng dấu vết thần bí trong miệng Thẩm Lưu Bạch vẫn luôn hấp dẫn tâm trí anh, làm anh căn bản không thể làm như không biết.
Bây giờ đi thẩm vấn Nhậm Húc Đông, hắn chắc chắn cái gì cũng không nhận, anh cần có nhiều lợi thế hơn, cho dù không thể một chiêu công phá tâm lý phòng thủ của đối phương, nhưng cũng muốn cạy miệng anh ta để biết nhiều manh mối hơn nữa!.