[Võng Phối] Chuyện Xấu CP

Chương 22




“Anh nói sau này cái gì?”

Tô Lam cầm điện thoại di động gọi cho Tạ Tấn Xuyên, nghe được bên đầu dây bên kia có tiếng anh đang viết, hỏi lại một lần: “Uy, em hỏi anh đó, anh nói với mấy người Mùa hạ cái gì mà sau này sẽ biết? Em hôm nay có gì mà không tiện hả?”

Tạ Tấn Xuyên không yên lòng lên tiếng, “Ngô, không có gì, buổi tối muốn cùng em đi ra ngoài một chút.”

“Được.” Tô Lam đi tới ban công nghịch nghịch cái đuôi mèo, “Em tới tìm anh, hay là anh về nhà ăn cơm rồi mới đi? Ôi chao, tiếng của anh nghe có vẻ không thoải mái, đừng làm việc quá sức, chú ý nghỉ ngơi đi.”

“Nghe lời em.” Tạ Tấn Xuyên thấp giọng cười cười, “Tô Tô, em tới chỗ anh có được không?”

Tô Lam chỉ cảm thấy anh cười tựa như đôi môi anh ghé vào bên tai cậu, không khỏi cáu, “Hừ, Tạ tiên sinh, đừng có như trẻ nhỏ làm nũng, anh cho anh là mèo con sao? Buổi chiều phải đi bồi đại tỷ xem mắt, ha hả, có chút khẩn trương.”

Tạ Tấn Xuyên thoải mái, “Không cần khẩn trương, em chỉ cần dựa theo tiểu chuẩn mà chọn, ngô, tuổi tác có thể châm chước.”

Tô Lam thấp giọng khụ một tiếng, “… Không cần che giấu anh là tỷ đệ luyến.”

“Nói lung tung.” Tạ Tấn Xuyên cười cười, “Bất quá, khi anh còn bé, người thân nhất với anh chỉ là chị, còn náo loạn muốn cưới chị ấy làm vợ, bị lão gia tử hung hăng đánh một trận.”

“Hừ, nếu mà em nghe thấy——“ Tô Lam dừng lại, Tạ Tấn Xuyên bên kia cười khẽ, “Em nếu nghe được thì sẽ làm gì nào?”

Tô Lam nâng tay che đi ánh nắng đang chiếu vào mặt, “Muốn nói người tương lai anh thích chính là em.” Cậu ngạo kiều bồi thêm một câu, “Ngoại trừ em, ai anh cũng không được thích, có nghe thấy không?”

Tạ Tấn Xuyên dường như ngưng thở, nửa ngày mới trả lời, “Nghe thấy rồi, anh rất hạnh phúc, Tô Tô, anh rất thích em chiếm hữu anh.”

Chỉ cần như thế, hai người đều rất yêu nhau, mỗi khi nói ra một câu tình cảm, vẫn luôn cảm thấy vô cùng, vô cùng hạnh phúc.

Tạ Tấn Thu đã qua tuổi ba mươi, nhưng khi cô trang điểm tinh xảo, đơn giản buộc tóc đuôi ngựa, mặc vào áo dạ màu trắng, đi một đôi giày cao gót, tựa như một thiếu nữ trẻ măng hai mấy tuổi, kéo theo Tô Lam mua chocolate, ăn ăn, Tạ Tấn Thu bỗng nhiên ngồi xổm xuống khóc lên.

Tô Lam cẩn cẩn dực dực nâng cô lên, đưa khăn giấy cho cô, “Đại tỷ… Chị sao vậy?”

Tạ Tấn Thu lấy khăn lau lau mắt, “Có thể gọi là tỷ tỷ sao, tưởng em cho là phải gọi bác gái.”

“…”

Tạ Tấn Thu hung hắng cắn một miếng chocolate, “Thấy nam nhân ở quán cà phê đối diện không, đó là mối tình đầu của chị, mười năm nay chị chưa từng đợi được hắn hồi tâm chuyển ý, nhưng mười năm sau lại là đối tượng xem mắt của chị.”

Lời này nghe có chút đáng thương, Tô Lam lặng lẽ hỏi, “Vậy chị không sợ hắn quay ra lại nhìn thấy bộ dạng chị thế này…”

Tạ Tấn Thu đứng dậy, tiện tay giật lấy kẹo ném vào thùng rác, vỗ vỗ tay cười, “Như vậy thì làm sao, những chuyện chật vật ở trước mặt hắn đã làm nhiều rồi, nhưng mà nữ nhân ba mươi khóc sẽ rất xấu, chị đi trang điểm lại.”

Tô Lam trong gió khẽ rùng mình, hình ảnh tỷ tỷ cao quý lãnh diễm trước đây giờ chỉ là phù du… Sau đó, Tô Lam đi cùng Tạ Tấn Thu vào quán cà phê, “Tuy rằng nói em là người nhà, nhưng hai người cũng coi như đã quen biết, em chỉ ở bên ngoài hỗ trợ thôi… Tỷ tỷ, chị cố lên!”

Tạ Tấn Thu buồn cười vuốt tay áo, “Được rồi, vốn muốn nhờ em tới trước mặt đối tượng xem mắt của chị, nói với anh ta một câu xin lỗi, tướng mạo của anh không hợp với chị tôi, nhưng nếu đã đụng phải hắn, chị đây đành tới ôn chuyện một lúc vậy. Bye, tối nay gọi cho em sau, được rồi, đừng nói chuyện này cho Tấn Xuyên, để nó đừng tới đây đánh hắn.”

Tô Lam phất tay với cô, một mình đi dạo trên phố, đi tới đi lui tự nhiên nghĩ tới câu nói của Tạ Tấn Xuyên “Em tới chỗ anh có được không?”, rõ ràng chỉ là nói đùa, nhưng cậu cũng mong muốn cho anh chút kinh hỉ. Tô Lam nghĩ vậy liền bắt taxi, nói đến địa chỉ công ty của Tạ Tấn xuyên.

Thư kí đang định bưng trà vào phòng làm việc, thấy Tô Lam làm động tác ngăn cản, cô hiểu ý mà đưa trà trong tay cho cậu, mỉm cười.

Tô Lam đẩy cửa vào, đi tới bên cạnh Tạ Tấn Xuyên đưa trà cho anh. Tạ Tấn Xuyên cũng không ngẩng đầu lên, nói câu cảm tạ, Tô Lam sờ sờ mũi, ở bên cạnh xem anh tiếp tục chuyên chú làm việc, chính là chờ lâu có chút xấu hổ, có lẽ nên giả ho một tiếng chăng?

“Muốn gì sao?”

“A? Không…” Tô Lam phiền muộn ngồi xuống ghế sô pha, giương mắt bất mãn nhìn anh, “Em tới mà anh phản ứng vậy ấy hả?”

Tạ Tấn Xuyên giật giật cổ, tựa lưng vào ghế, cười nói: “Em sao lại không biết anh lấy phản ứng của em làm thú vui?”

“Tạ tiên sinh, hành vi của anh có ba phần ác ý, anh nói em nên nghiêm phạt anh thế nào cho hảo?”

Tạ Tấn Xuyên vỗ bàn đứng dậy, đi tới trước mặt Tô Lam, từ trên cúi xuống hôn cậu, cuối cùng giống như nghiêm phạt mà cắn cắn đầu lưỡi cậu, “Phạt vậy có được không?”

“…”

Tạ Tấn Xuyên hôn xong rồi liền ôm Tô Lam vào ngồi trong lòng, bảo Tô Lam lấy văn kiện trên bàn làm việc. Tô Lam cách hơi xa, nên phải đứng lên mới lấy được, Tạ Tấn Xuyên đang ôm cậu cũng không thể làm gì khác ngoài đứng theo.

Ai ngờ lúc này cửa phòng làm việc bỗng nhiên bị mở ra, có một thanh niên nhuộm tóc vàng đứng hình tại chỗ, sau đó liền che mắt quay đầu bỏ chạy, “Nhìn thấy cảnh cấm trẻ nhỏ rồi! Ngao, lão đại, anh ham muốn tới mức nào mà dám ở trong phòng làm việc nỗ lực đẩy ngã đại tẩu! Anh anh anh~~~”

Khi thanh niên tóc vàng bỏ chạy cư nhiên còn không quên đóng cửa phòng, Tô Lam nhận ra cậu đang trong tư thế ghé vào bàn làm việc, Tạ Tấn Xuyên ở người cậu, tay nắm bên hông, tư thế thoạt nhìn như cậu đang bị đè ra như vầy như vầy = =!!

“Hoàng Sinh, cậu đứng lại cho tôi! Nghe tôi giải thích!”

Đáp lại Tô Lam chính là bóng lưng bỏ trốn nhanh như chớp của Hoàng Sinh, Tạ Tấn Xuyên giận dữ giậm chân, “Không được hủy danh tiếng của vợ tôi.”

Tô Lam ôm mặt túm Tạ Tấn Xuyên muốn đuổi theo lại, một cước đá sập cửa, “Đủ rồi nha! Mau làm việc cho em! Không được nghĩ lung tung nữa!”

Tạ Tấn Xuyên đáng thương đành phải đem mấy lời “Vợ yêu, chúng ta có thể ở bàn làm việc thử xem” nuốt lại vào trong bụng, cắn răng kiềm chế cỗ tà hỏa tới mức huyệt thái dương giật giật, bị Tô Lam kéo lỗ tai bắt ngồi trước gió lạnh mới có thể khống chế được.

Sau lần đó, thỉnh thoảng có người giả vờ đi qua cửa phòng làm việc để biểu đạt sự an ủi với lòng “ham muốn” của lão đại, kỳ thực Tô Lam nghĩ nhóm người này chỉ đơn giản muốn tới bắt hiện trường JQ >o<

Cuối cùng, Tạ Tấn Xuyên lạm dụng chức quyền trấn áp nhân dân, “Các cô các cậu nhàn lắm sao? Tổ Chương trình ngày mai nộp báo cáo cho tôi, Tổ Thử nghiệm hôm nay phải sửa lại toàn bộ BUG, mau lên!”

Không thể không nói là vô cùng có hiệu quả.

Trời mùa đông tối sớm, hai người khi ra khỏi nhà hàng thì đã tối rồi, còn có tuyết lớn, càng làm nổi bật ánh đèn vàng trên con đường cũ, tựa như một bức tranh.

“Thật đẹp!”

Tô Lam ngửa đầu nhìn hoa tuyết thong thả mà mềm nhẹ rơi xuống, rơi vào gần lông mày khiến cậu thấy ngứa, “Năm nay tuyết rơi sớm, nhưng mà em rất thích tuyết, ngắm rất đẹp.”

Tạ Tấn Xuyên mỉm cười nắm tay cậu nhét vào túi áo, mười ngón tay đan vào nhau, “Trước đây tuyết rơi cũng không thấy em ngắm đến ngu người như thế, đội mũ vào, cẩn thận cảm lạnh.”

“Ha ha, tóc anh màu trắng.” Tô Lam cười tủm tỉm nắm lại tay anh, “Tay chân anh thật ấm, nếu như tay em cũng ấm thế thì tốt rồi, như vậy khi chúng ta nắm tay, anh sẽ không bị lạnh.”

“Anh bây giờ cũng không thấy lạnh.” Tạ Tấn Xuyên nhìn Tô Lam cười tươi, nhịn không được cúi đầu hôn lên môi cậu, cười trộm, “Ngọt quá.”

Tô Lam cúi đầu đỏ mặt, nhỏ giọng nói, “Vừa mới ăn bánh kem mà.”

Bống nhiên Tô Lam bỏ mũ áo lông xuống, trước khi Tạ Tấn Xuyên trách cứ vội nói, “Cứ như thế này đi, chúng ta cùng bạc đầu đến già.”

Trận tuyết đầu mùa này rất lớn, hai người tay trong tay đi một đoạn, trên mặt như nhuộm trắng, Tô Lam kéo Tạ Tấn Xuyên đứng dưới đèn đường chụp ảnh, sau đó quay ảnh chụp ra cho anh xem, cười toe toét, “A, xem ra Tấn Xuyên sau này già rồi vẫn rất đẹp trai.”

TẠ Tấn Xuyên nhéo nhéo mũi cậu, không nói lời nào. Tô Lam kéo anh tới trước trạm xe bus, chờ chiếc xe nào ít người, trong trạm chỉ có một đôi tình nhân ngồi bên nhau, còn có một lão nãi nãi dẫn theo một cô bé. Tô Lam ngưỡng cổ nhìn bản đồ trạm xe, có rất nhiều bến, người nào không quen sẽ không thể tìm được nơi mình muốn tới.

Bã lão hỏi một câu, “Cháu muốn đi đâu?”

“Tới… A, chính là bến này, chúng ta đi thôi.”

“Chờ một chút —-“

Tô Lam kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy cô gái đi cùng người yêu kích động nói gì đó, thế nhưng cửa xe đã lạnh lùng đóng lại. Tạ Tấn Xuyên hỏi cậu, “Quen nhau?”

Tô Lam lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.