Chuyên Viên Uốn Nắn Tam Quan

Chương 15: “Suỵt.”




Bóng đêm dần dần phủ xuống, vòm trời trong xanh bị nhiễm màu mực đen đặc, tầng mây ảm đạm che lại ánh tà dương.

Thẩm Không dừng chân cách tòa kiến trúc độc đáo cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bảng hiệu có in một từ tiếng Anh được thiết kế mang cảm giác đơn giản nhưng xa hoa:

” PUZZEL “

Những bạn học khác bên cạnh hưng phấn thì thầm với nhau, nói về câu chuyện của Từ Lâm Thịnh – người tổ chức sinh nhật.

— Gia cảnh ưu tú, trường học nâng niu, có thủ đoạn có tài nguyên, hơn nữa trông cũng rất đẹp trai.

Về căn bản thì chính là người sinh ra đã ở vạch đích danh, cho dù có hung hăng bậy bạ, tự cao tự đại nhưng vẫn có không ít người mua nợ.

Thẩm Không không nhanh không chậm theo sát phía sau bọn họ, bình tĩnh nghe hết toàn bộ câu chuyện của người này.

Thật ra anh theo đến, vì có nguyên nhân khác…

Anh từng thấy tên Từ Lâm Thịnh này trong cốt truyện — Gã chính là người đào được thân phận thực sự của Hàn Lệ: con rơi nhà họ Hàn, cũng là người đi đầu tẩy chay và bắt nạt hắn vì ganh ghét và ác ý, trong điểm tiếp xúc cốt truyện, người Hàn Lệ tàn nhẫn móc mắt cũng là gã.

Thẩm Không không dấu vết quay đầu nhìn bạn học xung quanh một vòng không được, không có gì bất ngờ, không nhìn thấy bóng dáng Hàn Lệ trong đám người.

Dù sao trong cốt truyện, trước khi thụ chính chuyển đến, Hàn Lệ là người vô hình trong lớp, hơn nữa ngay từ đầu Từ Lâm Thịnh đã có loại địch ý không tên với Hàn Lệ, nên hắn không được mời trong buổi tiệc sinh nhật lần này cũng không có gì lạ.

Từ Lâm Thịnh đi trước đoàn người đưa card trong tay cho người giữ cửa.

Đoàn người suôn sẻ đi vào PUZZEL.

Trang hoàng sau cánh cửa đơn giản đến không ngờ, hình dáng kiến trúc trong này giống như một loại tập hợp các khái niệm nào đó, ngang ngang dọc dọc với những đường nét sắc sảo quyết đoán, mang theo cảm giác khoảng cách, không có tình người, nhưng sau khi chỉnh hợp thức dậy lại có ý nhị không như vậy. So với những nơi sang trọng xa xỉ mà trước đây Thẩm Không từng trà trộn vào, ngay cả không khí cũng tràn ngập hương vị sa đọa cao cấp thì rất khác nhau.

Thẩm Không nhíu mày, hơi bất ngờ với gu thẩm mỹ của ông chủ.

PUZZEL có tổng cộng sáu tầng, đám người bọn họ được đưa vào lô ghế riêng độc lập ở tầng 4. Trong ghế lô trang hoàng nhẹ nhàng lộng lẫy hơn đại sảnh có góc có cạnh, các chùm sáng như chuỗi hạt vòng quanh cổ, bao bọc cả gian phòng, làm cả lô ghế riêng đều có vẻ lấp lánh vui mắt.

Từ Lâm Thịnh ngồi xuống chính giữa phòng, tất cả học sinh được mời tới đều lần lượt ngồi xuống theo thân sơ xa gần.

Thẩm Không vô cùng tự giác lựa chọn một góc ánh đèn không chiếu tới, biết điều ngồi xuống trong im lặng.

Rượu muôn màu muôn vẻ đưa lên như nước chảy, gian phòng nhanh chóng tràn ngập tiếng trò chuyện oang oang và tiếng ăn uống linh đình, bầu không khí trong phòng từ từ trở nên sôi động, âm nhạc cũng dần dần chuyển về hướng kịch liệt, ánh đèn chậm rãi tối dần. Dường như sự can đảm được bóng tối và men rượu thôi thúc, càng lúc càng lớn, quy mô trò chơi tiến hành giữa phòng cũng càng lúc càng lớn.

Thẩm Không buồn bực ngán ngẩm nhấm nháp mút nước trái cây trong chén, ánh mắt tìm kiếm trên sân một vòng, nhàm chán ngáp một cái.

Anh đứng dậy, rời khỏi lô ghế riêng mà không gây sự chú ý với bất kỳ người nào.

Hành lang im ắng, tường cách âm đóng kín âm nhạc ồn ào trong phòng, chỉ có lúc đóng mở cửa mới có thể nghe thấy một đoạn nhạc tràn ra từ trong phòng.

Thẩm Không đi đến khu hút thuốc rút một điếu ra, sau đó túm nhân viên phục vụ hỏi vị trí nhà vệ sinh, vừa đi tới ngã rẽ đã nghe thấy tiếng nói chuyện cách đó không xa.

Chỉ nghe một giọng nam trầm thấp buồn bực hỏi: “… Thằng Trình Thần kia đi đâu vậy, sao không tìm thấy nó ở đâu hết?”

Một người khác lúng túng đáp: “Không, không biết, không ai nhìn thấy nó chạy đi đâu.”

Thẩm Không hơi nheo mắt lại — Anh không biết cả hai giọng nói này, nhưng trong lời nói hình như rất quen thuộc với anh, hơn nữa… ý đồ không tốt.

Anh nhẹ nhàng tiến bước, tìm chỗ bí mật hơn núp vào, tiếp tục lắng nghe.

“… Trong phòng khách cũng không có à?”

“Đúng, đúng, bạn học của nó cũng nói không thấy hắn.”

Giọng nam gắt gỏng kia hạ giọng mắng: “Phế vật! Đã nói cho mày biết vị trí rồi lại còn không tìm được người, đáng lẽ tao sớm nên đánh gãy chân mày ở đó!”

Ở đó…?

Thẩm Không ngẩn người, một suy đoán mơ hồ thành hình ở trong lòng. Anh thoáng thò người ra ngoài, dựa vào ánh sáng tối mờ trong hành lang nhìn về phía âm thanh truyền tới.

Chỉ thấy cuối hành lang không một bóng người, hai người đàn ông đứng đối diện nhau. Người đưa lưng về phía Thẩm Không có thân thể cao lớn, từ chỗ mắt cá chân và cổ tay có thể nhìn ra là người luyện võ, còn người quay mặt về phía Thẩm Không đang co rụt lại vì sợ sệt, gương mặt bại lộ dưới ánh đèn.

Một khuôn mặt dài gầy trơ cả xương, mang màu vàng như nghệ do thiếu ngủ, con ngươi sợ hãi rụt rè đầy sự khôn khéo và tham lam lõm sâu xuống hốc mắt đang chuyển động, như thể luôn tính toán chủ ý xấu xa nào đó, môi mỏng mím lại, xương gò má cao đột ngột, dáng dấp cay nghiệt và chán chường.

Con ngươi Thẩm Không đột nhiên co rút nhanh, cảm thấy đầu của mình đau nhói như muốn nổ tung.

Bên tai truyền đến còi báo động của hệ thống, nhưng nó cứ như bị cửa kính ngăn cách ở bên ngoài, trở nên mơ hồ và xa xôi, gần như không thể nhận biết được.

Vô số hình ảnh xa lạ đột nhiên hiện lên trong đầu.

Bé trai nhỏ gầy hơn bạn cùng trang lứa nhiều co thành một cục ở góc tường, cách ván cửa mỏng như giấy vang lên tiếng đánh đập và chửi rủa vĩnh viễn không dứt. Tiếng phụ nữ kêu khóc và rít gào bị tiếng đấm đá và sỉ nhục che lấp, nó chỉ có thể nghe thấy một giọng nói vặn vẹo đột ngột vang lên trong sự hỗn loạn, không ngừng kêu la: “Cho tao tiền! Tiền đâu! Con đàn bà đê tiện, mày giấu tiền ở đâu!”

Đồ trắng và đen giao nhau trên linh đường, bé trai lớn hơn một chút quỳ gối trước ảnh chụp phụ nữ trắng đen buồn bã gào khóc, gã đàn ông vô cùng lo lắng xông vào, đôi mắt màu đỏ đậm lõm sâu trong hốc mắt lóe lên ánh sáng tham lam. Gã dùng một cước đá văng bé trai trong một cước đá, giật lấy tiền chôn cất nó mượn từ hàng xóm, thân thích trong tay nó, nói bừa: “Bố có thể gỡ vốn ngay lập tức, chờ đến lúc kiếm được tiền lãi bố sẽ mua cho bả một cái quan tài tử đàn, bố không trả nợ sẽ bị người ta đánh gãy chân mất…” – Gã vừa nói vừa tông cửa xông ra.

Hình ảnh chầm chậm chạy ra khỏi đầu anh, vầng sáng treo trên đỉnh hàng lang mơ hồ quay vòng trước mắt anh, rồi từ từ ổn định lại.

Âm thanh hệ thống rốt cuộc cũng rõ ràng bên tai: “… Tâm trạng của thân phận tạm thời bị kích hoạt, xin uốn nắn viên chú ý, đừng bị ảnh hưởng quá nhiều.”

Thẩm Không ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông sợ hãi rụt rè đứng cuối hành lang lần thứ hai.

Anh tìm được ký ức xấu liên quan đến gương mặt kia ở trong đầu, vị kia chính là ông – con bạc – bố của Trình Thần — Trình Trạch Khang.

Xem ra không tránh khỏi liên quan với hôm mình đi sòng bạc, tuy Thẩm Không tự phụ mình sẽ không xảy ra chuyện, nhưng anh không biết… sao những người này phải chọn PUZZEL để ngăn anh?

Anh cố thở nhẹ, im lặng nghe.

“Tao cũng không tim, thang máy đã bị cắt, cầu thang cũng có người của chúng ta bảo vệ, nó có thể chạy đi đâu! Đi tìm hết cho tao!”

Giọng nói của người kia vừa hạ xuống, cửa hành lang phía trước đột nhiên vang lên tiếng bước chân hỗn loạn. Ba người cao to khỏe mạnh chạy từ hành lang khác qua đây, đi về phía hai người Trình Trạch Khang.

Thẩm Không nhanh nhẹn lui về sau theo bóng tối, nhẹ nhàng vòng ra chỗ rẽ phía sau, vừa hay biến mất ngay trước khi ánh mắt họ lia đến.

Anh nín hơi ẩn núp trong bóng tối, đột nhiên, phía sau phát ra một giọng nói khàn khàn mang ý nghi ngờ:

“… Trình Thần?”

Thẩm Không đột ngột quay đầu, chỉ thấy Hàn Lệ đứng cách đó không xa, cau mày nhìn chằm chằm hắn, ánh đèn hành lang chiếu từ trên đỉnh đầu hắn xuống, khắc sâu, chia ra rồi đan dệt đường nét khuôn mặt hắn thành đồ họa sáng và tối, nhưng cả gương mặt đều đỏ hồng bất thường.

Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Không không, anh cảm thấy… con ngươi Hàn Lệ hình như hơi tan rã?

Chỉ thấy hắn quay đầu liếc nhìn hoàn cảnh bên cạnh, vẻ nghi ngờ trên mặt sâu hơn, chậm rãi hỏi:

“Tôi… bây giờ đang ở tầng mấy?”

Thẩm Không: “…”

Xem ra không phải ảo giác.

Vào thời khắc này, đằng sau truyền đến tiếng cảnh giới của Trình Trạch Khang: “Tôi nghe thấy bên kia như là có người!”

“Đi, đi xem xem!”

Ánh mắt Thẩm Không lẫm liệt, anh đưa tay nhấc Hàn Lệ lên, đẩy cánh cửa gần nhất bên cạnh ra, nghiêng người tiến vào.

Trong bóng tối, anh ấn Hàn Lệ trên tường, dùng tay che mũi miệng hắn, thì thầm:

“Suỵt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.