Chuyện Tình Vịnh Cedar 7: Vì Em Yêu Anh

Chương 20




Rachel thích thú đến mức không thể nào ngồi yên được. Đã gần ba tháng trời cô mới được gặp Nate và giờ đây họ có cả một kỳ nghỉ cuối tuần bên nhau.

Cả một kỳ nghỉ cuối tuần cơ đấy!

Cô vội vàng bước ra khỏi khu vực an ninh của sân bay Sea - Tac và đếm từng phút cho tới khi anh xuất hiện.

Theo màn hình thông báo về các chuyến bay đến thì chuyến bay của hãng hàng không Alaska Ailines từ San Diego của anh đã hạ cánh. Cả một dòng người đang đổ ra, vì thế Rachel sợ bị lạc mất anh.

Và Nate xuất hiện, đứng sững trước mặt cô. Cô hét lên sung sướng và ngã vào vòng tay anh. Anh chàng thủy thủ của cô bế bổng cô lên và xoay tròn khiến mọi người gần đó phải dẹp ra và mỉm cười. Đôi môi khao khát của họ gắn vào nhau ngấu nghiến.

“Ôi, Nate, em nhớ anh nhiều lắm”.

Anh ôm chặt lấy cô hít hà như thể muốn hít thật sâu mùi hương trên cơ thể người con gái anh yêu.

“Cả cuộc đời này anh chưa bao giờ đi một chuyến bay dài đến thế, anh thì thầm. Anh tự nhủ rằng mỗi một phút trôi qua sẽ mang anh đến gần em hơn”.

Anh từ từ hạ cô xuống cho tới khi giầy cô hạm xuống sàn.

“Em đã lên kế hoạch một kỳ nghỉ cuối tuần tuyệt vời Rachel vừa cười vừa bảo anh. Một tay anh đeo túi còn một tay ôm eo cô. Họ sánh bước bên nhau về phía ga-ra để xe.

“Kế hoạch của em là gì nào?”. Anh hôn lên má cô như thể anh không thể nào không chạm vào cô được vì cuối cùng họ đã ở bên nhau.

“Phiên chợ Puyallup. Anh sẽ thích”. Đó là một phiên chợ vùng quê truyền thống, có cưỡi ngựa, giải trí, động vật và trưng bày rất nhiều hàng hóa. Hồi nhỏ, Rachel thường tới phiên chợ này và đó là một trong những thú vui thời niên thiếu của cô. Nhưng đã nhiều năm nay cô không đến đây. Cô nghĩ đi xem cùng với Nate sẽ là một ý tưởng đầy hấp dẫn.

“Nghe có vẻ vui đấy. Còn gì nữa không?”.

“Còn”. Đó sẽ là một bất ngờ thú vị, nhưng cô không thể giữ bí mật được nữa. “Hai vé xem đội Seahawks ở hàng ghế trước”, cô thông báo với anh và cảm thấy rất hài lòng. Một trong các khách hàng của cô có vé, nhưng họ lại không thể ở lại thị trấn khi đội Seahawks chơi ở sân Raiders và đã cho Rachel vé. Thời gian xem rất phù hợp với cả hai. Rachel không thích thể thao lắm, nhưng cô biết Nate rất thích bóng đá.

“Em đùa anh đấy à?”.

“Không hề”. Để chứng minh rằng mình nói thật, Rachel rút hai chiếc vé trong túi ra. “Có thể chúng ta phải về sớm vài phút để anh còn kịp chuyến bay tối Chủ nhật, nhưng không sao phải không?”.

“Phải”, anh nhắc lại. Nate lại ôm cô. “Anh biết một lý do vì sao anh lại yêu em đến thế”.

Rachel cười. “Vâng, nếu đó là lý do...”.

Họ ăn tối tại một nhà hàng Mexico ở Kent, nơi Nate được bạn mình giới thiệu. Món ăn ở đây ngon tuyệt. Họ vừa ăn uống vừa nói chuyện khoảng gần hai tiếng; thực ra, nhà hàng chuẩn bị đóng của trước cả khi Rachel nhận thấy điều đó và giục anh về.

Trên đường lái xe qua cầu Tacoma Narrows và hướng về vịnh Cedar, Rachel quyết định nói với Nate về chuyện Jolene. Nate không thể lờ con bé đi dù anh muốn hay không. Mối quan hệ này quá quan trọng với Rachel.

“Em đã kể với anh rằng Jolene định ra ứng cử làm bí thư lớp chưa nhỉ?”. Cô hỏi vậy mặc dù thừa biết là mình chưa hề kể.

“Chưa”.

Anh không nói gì nữa.

“Bruce đang giúp con bé thực hiện chiến dịch tranh cử và em cũng vậy”. Cô cố tình thử anh với hy vọng ít nhất anh cũng bày tỏ một chút quan tâm.

Nate thở dài và nhắm mắt lại, anh ngả đầu vào ghế hỏi cô. “Chúng mình có buộc phải nói về chuyện Bruce và Jolene không?”, anh hỏi. “Tối nay chỉ dành cho hai chúng ta thôi được không?”.

“Tất nhiên rồi”, Rachel bảo anh nhưng sự thờ ơ của anh đối với Jolene khiến cô cảm thấy bị tổn thương.

Sự yên lặng giữa họ có vẻ trở nên căng thẳng hơn và Rachel biết mình mới là người phải phá vỡ tình trạng này.

“Em có tin này, nhưng em bắt anh phải thề giữ bí mật trước đã”.

“Được”. Anh mở mắt và ngồi thẳng dậy.

“Anh sẽ không nói với ai chứ?”.

“Anh thề”.

“Làm dấu đi nào”.

“Được, được. Hãy nói với anh đi”.

“Teri có thai rồi”, Rachel hào hứng. “Vấn đề là chính em là người đã chỉ ra cho cô ấy biết điều đó”.

“Bobby nghĩ gì?”

“Bobby không biết, vì thế nó mới là chuyện bí mật”.

“Cô ấy không nói cả với chồng mình à?”.

Rachel không muốn nói chi tiết mọi chuyện. “Khó mà giải thích được.

Nhưng cô ấy rất hạnh phúc. Em không biết cô ấy làm thế nào mà giữ bí mật được với Bobby. Chiều nào cô gái tội nghiệp ấy cũng bị nghén”.

“Anh tưởng phụ nữ có thai thì nghén buổi sáng chứ nhỉ?”.

“Nhưng Teri thì không thế. Cô ấy bị nghén buổi chiều. Cả tuần cô ấy không ăn nối bữa trưa”.

Nate lắc đầu. “Vậy thì việc mang bầu sẽ giúp cô ấy giảm cân”.

“Nate!”. Đó là một nhận xét không hay và cô không muốn anh nói thế. Teri không béo tí nào”.

“Cô ấy cũng không gầy”.

“Vậy thì sao?”. Rachel nhíu mày với anh. “Nói thế là thô lỗ đấy”.

Có vẻ giờ anh mới chú ý tới vẻ không vui của cô. “Này, thôi nào, Rachel, anh chỉ đùa thôi. Anh không có ý như thế đâu”.

Cô gật đầu và không muốn dành thời gian quý giá của hai người để tranh cãi về chuyện anh đánh giá cô bạn thân của mình thế nào. Hai ngày này đâu có kéo dài mãi.

“Nghe này, anh phải hỏi em mới được, nếu không anh lại quên mất”, Nate đổi chủ đề.

“Anh hỏi gì cũng được”. Họ hào hứng lái xe trên đại lộ 16 rồi qua cầu Tacoma Narrows. Ba mươi phút nữa họ sẽ có mặt ở Bremertorl - nơi Nate đang ở với một người bạn hải quân.

“Bố anh gọi anh về nhà để chuẩn bị cho một cuộc gặp mang tính chính trị lớn trong tháng Mười. Anh muốn em bay tới đó và chúng mình gặp nhau”. Bố Nate là một nghị sĩ ở Pennsylvania. Nate lớn lên vốn đã quen với ánh đèn sân khấu, những chiến dịch tranh cử, những bữa tối đầy màu sắc chính trị... Gặp gỡ các nhà ngoại giao và những vị quyền cao chức trọng đã trở thành một phần trong cuộc sống hàng ngày của anh.

Dù cố gắng nhưng Rachel vẫn lo sợ, cô không thể kiềm chế nổi vẻ miễn cưỡng trong giọng nói.

“Nếu anh muốn, em sẽ đến đó. Em sẽ thu xếp để đến với anh”.

“Anh muốn chứ, việc này rất quan trọng, Rachel. Anh muốn em gặp gỡ gia đình lớn và bạn bè anh.

Lần ra mắt bố mẹ anh khi họ tới Seattle cách đây vài tháng đã diễn ra không mấy suôn sẻ. Rõ ràng là Nate không để ý gì tới việc mẹ anh không hài lòng, nhưng Rachel thì không thể quên được.

Mặc dù bà Patrice Olsen tỏ ra lịch sự và vui vẻ, nhưng thông điệp của bà rất rõ ràng. Rachel không có các mối quan hệ, không có họ hàng có thế lực hoặc quen biết các tổ chức chính trị có lợi khác. Cô thuộc một tầng lớp khác chứ không cùng giai cấp với nhà Olsen, và Rachel sợ rằng cô không bao giờ hợp được với gia đình anh. Cô nghĩ, trong đầu Patrice hẳn đã có một ai đó dành cho cậu con trai duy nhất của mình rồi. Và nơi đó không phải là một cô thợ làm móng mồ côi ở vịnh Cedar, Washington.

“Cuộc gặp gỡ này là một việc vô cùng quan trọng”, Nate khẳng định.

“Thật không?”. Rachel biết nghe giọng mình có vẻ hoài nghi mặc dù cô cố tỏ ra không như thế.

“Anh muốn em hiểu trách nhiệm là một phần của gia đình anh”.

“Ôi!” Vậy là anh đã nói thẳng. Anh có nghĩ đến một ngày nào đó sẽ ra tranh cử không?”, cô hỏi. Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, thậm chí Nate chẳng hề nói với cô rằng cha anh là một nghị sỹ.

Anh lựa chọn để trở thành một binh nhì trước sự phản đối của gia đình mình.

Khi đó anh muốn chứng minh sự độc lập bản thân. Rõ ràng bây giờ đã khác hẳn rồi.

“Anh có nghĩ tới chuyện đó”, Nate thú nhận. “Điều đó không có nghĩa là anh sẽ làm, nhưng nó ngấm vào trong máu rồi, em biết không? Được đứng trong tập hợp những người ủng hộ bố là một việc đầy kích thích, và anh không nghĩ là mình nhớ cảm giác ấy đến thế cho đến khi bố gọi điện. Nguồn sức mạnh cho một chiến dịch tranh cử rất dễ lây truyền từ người nọ sang người kia. Rồi em sẽ hiểu điều anh nói”.

“Ôi, Nate, em không phải là người phụ nữ phù hợp với anh”. Cô gần như bật khóc. “Em ghét xuất hiện dưới ánh đèn. Em sẽ thành một trở ngại đối với anh”.

“Rachel, sao em có thể nói thế được? Anh yêu em, em là tất cả những gì anh muốn ở một người phụ nữ, một người vợ”.

“Nhưng em không thể. Làm sao em có thể chỉ nghĩ đến một cuộc sống mang tính chính trị là em đã khiếp đảm rồi”.

“Em đừng vội kết luận như vậy. Hãy gặp anh vào tháng Mười và em có thể thấy bản thân em có thực sự phù hợp hay không. Em đừng từ bỏ cơ hội của chúng ta một cách dễ dàng như vậy”.

Viễn cảnh không có Nate trong tương lai mới là yếu tố quyết định. “Em sẽ đến với gia đình anh”, cô nói giọng cương quyết.

“Cảm ơn cưng”. Anh với tìm bàn tay cô và đưa lên môi hôn.

Cuối tuần trôi qua thật vui và đấy hoạt động. Nate và Rachel đến phiên chợ Puyallup vào mười một giờ sáng thứ bảy và mãi đến mười giờ tối mới rời khỏi đó. Họ thưởng thức mọi thứ có trong phiên chợ từ kẹo nho tới ngô và cả những trò chơi khiến cô vô cùng khiếp sợ. Họ còn tham gia vào cuộc trình diễn ngựa và chó. Trước đề nghị nhiệt tình của Rachel, Nate đã mua vé để xem một trong những người thắng cuộc của cuộc thi Thần tượng Mỹ.

“Phải hứa là em sẽ không nói với bất kỳ người bạn nào của anh rằng anh đã phải mua vé để nghe một người từ cuộc thi Thần tượng Mỹ hát đấy. Nate phản đối.

Rachel đập mạnh tay anh. “Sao anh dám nói xấu chương trình truyền hình yêu thích của em vậy?”.

Mặc dù Nate bảo thủ, nhưng hóa ra anh lại có vẻ thích phần biểu diễn đó ngang với Rachel.

Sáng Chủ nhật, sau bữa ăn nhẹ do Rachel nấu, họ đi tàu tới xem trận bóng đá của Đội Seahawks tại sân Quest Field ở trung tâm Seattle. Trận đấu rất sôi động ngay cả đối với những người chẳng có chút hứng thú gì với bóng đá. Đội Seahawks thắng ở những giây cuối cùng, và vì trận đâu rất căng nên Rachel và Nate rời khỏi sân vận động muộn hơn so với dự định.

Cô đưa Nate ra sân bay nhưng không có thời gian để vào bên trong với anh.

Anh hôn cô một nụ hôn thật dài và say đắm và chỉ đến khi bảo vệ tiến đến xe của họ, anh mới rời cô ra.

“Đi đi em”, anh vừa nói vừa vẫy tay chỉ về phía xe của Rachel.

Nate lại hôn cô. “Tháng tới chúng ta sẽ lại ở bên nhau”.

Rachel đã cố gạt suy nghĩ về những cuộc vận động chính trị ra khỏi đầu. Cô thở dài và nhắm mắt lại, cố gắng không lo nghĩ gì. Nate nói đúng cô không nên từ bỏ mối quan hệ của họ mà không có thêm một chút nỗ lực nào. Cô có thể học cách trở thành mẫu người vợ mà Nate cần khi anh bước vào chính trường. Cô phải học cách giao tiếp xã hội, cách nói chuyện và các nghi thức ngoại giao.

Rachel chờ cho tới khi anh bước vào bên trong cửa kính rồi mới lái xe đi với đôi mắt nhòa lệ. Trên đường trở về vịnh Cedar, cô phải chớp mắt liên tục mới nhìn được đường.

Về đến nhà, Rachel cảm thấy căn nhà mình thuê trở nên nhỏ bé hơn. Cô để túi và chìa khóa trên một cái giá ở hành lang và không để ý đèn đỏ trên điện thoại báo rằng cô có tin nhắn.

Có tiếng chuông cửa. Cô rên rỉ. Hiện tại cô không có tâm trạng tiếp đón ai hết. Cô không muốn trả lời nhưng chuông cửa lại reo vang. Người nào đó quả thật kiên nhẫn. Cô không hề ngạc nhiên khi thấy Bruce Peyton đứng đó - trông như thế anh bị lạc đường và cần chỉ dẫn. Jolene không đi cùng anh.

“Anh vào được không?”. Anh hỏi khi không thấy cô cất lời mời mình ngay.

“Ồ có chứ, xin lỗi anh. Cô đã bỏ rơi anh khi anh hỏi cô lúc đầu tuần rằng liệu họ có thể bên nhau không và cô cảm thấy mình có lỗi. “Em vừa về nhà”, cô giải thích. “Cách đây chưa đầy hai phút”.

“Anh biết”, anh trả lời lúc đi theo cô vào trong bếp.

Không đợi cô nói gì anh đã ngồi xuống chiếc ghế ở đó.

Cô ngạc nhiên không hiểu có chuyện gì và ngay lập tức cô phát hiện ra rằng có thể có chuyện gì đó liên quan tới con gái anh.

“Jolene đâu rồi?”, cô vội hỏi. “Con bé ổn chứ?”.

“Con bé đang đi trượt tuyết với bạn”. Anh chống tay lên bàn rồi lại ôm đầu.

Trông anh rất mệt mỏi.

“Anh sao thế?”. Cô bắt đầu pha cà phê. Rõ ràng là Bruce nên dùng cà phê và cô cũng cần làm gì đó để bớt căng thẳng.

Bruce mở to đôi mắt xanh nhìn cô chăm chú. “Em sẽ cưới anh chàng hải quân đó phải không?”.

“Bruce, chân thành mà nói...”.

“Anh biết. Đó không phải việc của anh”.

Cà phê bắt đầu nhỏ giọt tí tách xuống bình. Rachel chờ cho tới khi đủ một cốc mới rót ra mang đến cho anh.

“Em không biết sẽ làm gì”, cô đáp lại. “Quá sớm”.

“Em yêu anh ta chứ?”.

“Vâng”, cô không phủ nhận điều đó.

“Anh ta muốn cưới em”. Anh nói như khẳng định đó là sự thật.

Cô gật đầu và rót cốc thứ hai. Nếu em quyết định cưới Nate, chúng ta sẽ phải làm rõ một số điều với Jolene. Con bé có thể thường xuyên bay tới California để thăm bọn em - hoặc bất kỳ nơi nào bọn em ở”. Rachel ngồi ở bàn đối diện với anh.

“Anh chắc chắn là con bé sẽ đánh giá cao điều này”.

“Em nhớ con bé. Em sẽ không thể nào quên được con bé.

Anh nhấm nháp ngụm cà phê rồi đưa hai tay ra cầm cái cốc và nhìn chăm chăm vào đó. “Anh quan tâm tới em, Rachel”.

“Cảm ơn anh”, cô trả lời thật giản dị. Em cũng quan tâm tới anh. Cô kịp nhận thấy một nụ cười nở ra rồi tắt ngấm trên môi anh.

“Cảm ơn”, anh đáp. “Gần đây anh nhận ra mình lệ thuộc rất nhiều vào em.

Em là một người bạn tốt”.

“Em cũng coi anh là một người bạn tốt”. Và đúng là cô đã làm thế thật.

“Em ăn chưa?”, anh hỏi.

Tại trận bóng đá, họ đã ăn xúc xích và uống sô-đa, sau đó cô có ăn bỏng ngô.

Thực ra tất cả những gì cô ăn từ sáng đến giờ đều là đồ ăn vặt. Không hẳn. Anh muốn ra ngoài không?”.

“Có chứ”. Gợi ý của cô có vẻ làm anh hài lòng. “Em đã nghĩ ra ăn gì chưa?”.

“Nhà hàng Mr. Wok?”. Đó là nơi bán đồ ăn Trung Quốc yêu thích của cô.

“Thế cũng được”.

Mãi đến đêm khuya lúc đi ngủ, cô mới nhớ ra Bruce đã nói rằng anh biết cô vừa về đến nhà. Hẳn là anh phải đỗ xe chờ bên ngoài chờ cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.