8
“Để mẹ ngắm con gái nào”, Corrie MacAfee nói với Linnette khi cô gái bước về phía cửa ra vào của ngôi nhà trên phố Harbor để ăn tối với Cal Washburn. Cô chỉ còn ở chung với bố mẹ ít ngày nữa thôi.
“Mẹ”, Linnette nói vẻ miễn cưỡng. Dường như cô chẳng quan tâm xem mình có gây được ấn tượng gì trong buổi hẹn hò được sắp đặt này không. Thực sự là việc hẹn hò với Cal không thôi cũng đủ làm cô chán ngấy, lại cộng thêm sự giám sát của mẹ nữa thì có lẽ là quá sức chịu đựng của cô gái.
Corrie lùi lại một chút để ngắm nghía diện mạo của con gái và mỉm cười vẻ tâm đắc. Chị phủi nhẹ vai áo con gái và gật gù. “Con rất xinh đấy”.
“Cám ơn mẹ”, Linnette dường như chẳng có chút động lực nào cho buổi hẹn hò. Bằng chứng là chiếc váy đen và chiếc áo len màu trắng đơn điệu cũng không phải là đồ mới. Đôi giày cao gót cũng đã đi được một năm và đồ trang sức cũng đơn thuần chỉ là chiếc vòng và đôi hoa tai vàng. Những thứ đồ đó chỉ đảm bảo diện mạo của cô đủ lịch sự để bước ra ngoài. Mong muốn cuối cùng của cô là làm sao để lại chút dấu ấn với anh chàng chăn ngựa kia.
Ý định của cô chỉ là để hoàn thành nhiệm vụ và nếu có thể thì là thưởng thức bữa ăn. Nếu Cal hẹn hò cô lần nữa thì cô sẽ từ chối bằng lý do đơn giản là cần thời gian để sắp xếp lại chỗ ở mới. Nói cách khác là cô sẽ chỉ liên lạc với anh ta khi cô thích. Cô không muốn tiến xa hơn và trong tâm niệm của cô thì đây là buổi hẹn duy nhất và cuối cùng.
“Con gái vui vẻ nhé”, mẹ cô hồ hởi.
“Mẹ, mẹ đừng nhìn con như thế, con không thích đâu”.
“Như thế nào?”. Mẹ cô nhíu mày.
“Mẹ cứ kỳ vọng quá vào mối quan hệ của con và Cal, tại sao không phải là con với người khác”.
“Gì thế này?”. Roy vừa hỏi vừa đi vào căn phòng nơi hai mẹ con đang đứng. “Cả bố nữa đấy”, Linnette kêu lên.
“Này, bố làm gì nào?”. Roy hỏi mắt liếc nhìn Corrie.
Linnette tỏ rõ thái độ với bố mẹ. “Cứ như là bố mẹ ép con lấy một nguời mà con còn chưa hề biết mặt. Bố mẹ không băn khoăn vì sao con không muốn tới buổi hẹn hò ngốc nghếch này sao?”.
Bố cô với tay lấy tờ Bản tin vùng vịnh Cedar nói hững hờ. “Vậy đừng đi nữa”.
Corrie cướp lời. “Mẹ đã mất tiền cho buổi hẹn hò này và mẹ muốn con gặp anh ta ít nhất một lần xem sao. Thật là lố bịch nếu đến phút chót lại gọi điện huỷ cuộc gặp”.
Linnette cũng đã nghĩ được điều này. Vì đã mất công hẹn hò nên cô cũng không cho phép mình cư xử thô lỗ. Nhưng khi được bố mẹ để ý đến, lại có một vấn đề khác cô muốn bộc bạch.
“Con muốn biết rõ hơn về những tấm bưu thiếp mà bố mẹ nhận được”. Ánh mắt ông bố chùng xuống đưa cái nhìn soi xét về phía bà mẹ.
Không đợi ông đổ tội cho mẹ vì đã không giữ bí mật, Linnette đã giải thích tại sao cô biết chuyện. “Con đã nhặt được một tấm, bố ạ. Nên bố đừng cố giấu giếm con nữa. Mẹ đã cố giữ điều bí mật khó hiểu ấy nhưng con đã đọc được một trong những tấm thiệp đó”.
“Nhưng chúng ta không nhận được tấm nào trong suốt tuần qua”, Corrie nhanh chóng chen vào. Cô ngập ngừng rồi quay lại phía Roy. “Phải không anh?”.
Cái nhíu mày của Roy làm cả khuôn mặt anh xám lại. “Không. Đề tài này chấm dứt ở đây nhé”. Nói xong anh ngồi xuống chúi mặt vào tờ báo.
“Nhưng…”
“Hỏi bố cũng không ích gì lúc này đâu”, mẹ cô thì thầm.
Cô im lặng tự nén lòng mình không nhắc đên đề tài đó nữa. Giờ thì Linnette đã biết bố mình cứng nhắc thế nào. Cô thấy bực bội vì bố đã loại cô ra khỏi vấn đề gia đình, với Mack ông cũng cư xử như vậy. Linnette thấy nhói đau khi thấy rằng chính cha cô cũng giả bộ như cô không ở đó để rồi lại tự mình cố trả lời cho những câu hỏi bí ẩn, tìm nơi để nương tựa tinh thần. Dường như ông không hiểu rằng Linnette không có ý xen vào chuyện của bố mẹ, cô chỉ thắc mắc vì những điều khó hiểu đang diễn ra mà thôi.
“Có lẽ con phải đi đây”, cô vừa nói vừa vơ lấy chiếc túi đã chọn sẵn cho bộ trang phục.
Cal đã hẹn gặp cô ở nhà hàng Hải Đăng, nhà hàng sang nhất trong thị trấn. Linnette đã sẵn sàng tinh thần trả tiền bữa ăn nếu tình thế bắt buộc, nhưng cô vẫn hy vọng Cal sẽ mời vì dù sao cô cũng chưa nằm trong biên chế của trung tâm y tế. Mẹ cô đã mất không ít tiền cho gã trai này. Cô không biết chính xác là bao nhiêu nhưng chắc cũng tầm hơn 400 đô la cho Cal và con chó của anh ta. Linnette nghĩ là Cal phải là người trả tiền bữa tối nhưng dù sao cô cũng chuẩn bị sẵn hầu bao phòng trừ khi anh ta gọi đồ uống quá sang.
“Vui vẻ nhé con gái”, Corrie nhắc lại khi tiễn con ra cửa.
Linnette thì nghĩ đó là điều không thể, cô hỏi bằng giọng đầy chán nản. “Còn câu chúc nào khác nữa không mẹ?”.
Câu hỏi vô tình lại làm hài lòng bà mẹ. “Mẹ không biết về Cal nhiều lắm. Nhưng Grace Sherman ở thư viện nói rằng anh ta là một người tốt tính nhưng nhút nhát, nên có lẽ con phải là người chủ động trong câu chuyện đấy”.
Linnette đã biết trước điều đó. Nhưng với tật nói lắp của anh ta thì chắc câu chuyện cũng chẳng đầu chẳng cuối. Linnette sợ rằng bữa tối này sẽ như cực hình. Cô biết rằng cô sẽ phải đấu tranh để nghe được hết câu nói của anh ta. Làm như vậy thì thật mất lịch sự nhưng tất nhiên, Cal sẽ tự biết đường rút lui.
Linnette cũng không mong muốn trở về nhà tối nay vì mẹ cô chắc chắn sẽ ngóng đợi từng giây phút để phóng vấn con gái về bữa tối với Cal. Nhưng Linnette cũng có một số vấn đề của riêng mình. Cô hy vọng biết thêm chi tiết về những tấm thiệp để có thể nói với em trai mình. Linnette cảm thấy họ cần được biết về những nguy hiểm đang rình rập cha mẹ.
Nhưng nếu bố cô luôn phản ứng lại những câu hỏi dù đơn giản nhất thì cô cũng không có hy vọng chia sẻ thông tin gì với ông. Dù bố không nói gì những cô có thể thuyết phục mẹ tiết lộ chút ít.
Khi đến nhà hàng, Linnette đỗ xe vào chỗ trống duy nhất và bước vào nhà hàng Hải Đăng. Kỳ cục một nỗi là cô chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi xem hình dáng Cal trông thế nào. Để giờ đây đứng trong nhà hàng đông người này cô chỉ biết nhìn quanh hy vọng rằng biết đâu cô có thể nhận ra anh ta. Không may là có khá nhiều người đàn ông độc thân đang bước qua bước lại khắp phòng.
Không muốn bẽ mặt vì phải đi hỏi tên từng người, cô quyết tìm ra một cách hợp lý hơn. Chắc chắn Cal sẽ đi một đôi giầy cao cổ của người chăn ngựa. Nhưng làm thế cũng đồng nghĩa là cô phải chúi mũi vào chân của từng người một.
Cô đã tìm được một đôi giầy cao cổ được đánh bóng lộn và ngẩng đầu lên. Cô có thể loại ngay trường hợp này vì ông ta quá già. Cuộc tìm kiếm lại tiếp tục. Giầy đã bị trầy da - quá trẻ. Giầy da rắn ư - không. Trông ra dáng thành thị quá.
“Linnette?”.
Cô lập tức ngẩng lên và suýt đổ ngửa vì một người đàn ông thanh mảnh trạc 35 tuổi. Anh ta đội một chiếc mũ cao bồi, mặc áo kiểu Miền Tây có một miếng da đáp ở cánh tay áo và - đương nhiên, một đôi giầy cao cổ. Linnette chẳng kỳ vọng cao xa nhưng nếu đây là Cal Washburn thì quả thật anh ta vượt xa tưởng tượng của cô. Anh ta có vẻ ưa nhìn, không quá vạm vỡ nhưng dáng cũng khá chuẩn. Tóc và mắt màu nâu, cổ vạm vỡ, hàm bạnh và ngạc nhiên hơn nữa một nụ cười ấm áp.
“Anh Cal à?”.
Anh gật đầu.
“T - tôi đã đặt trước bàn rồi”. Anh đặt tay qua eo cô và dìu cô về phía bàn.
Cô gái đứng ở quầy nhìn họ chờ đợi. Cal nói. “W - Washburn”.
Cô lễ tân nhìn nhanh qua danh sách khách vì thấy ngay tên anh trong danh sách khách đã đặt bàn trước.
Với tay lấy hai cái thực đơn, cô nói. “Bàn của anh chị đã sẵn sàng rồi đấy ạ”. Linnette chưa từng nghĩ là nhà hàng Hải Đăng này lại có cung cách phục vụ nhiệt tình đến vậy. Cô cũng chẳng nghĩ tới việc phải đặt bàn trước, nên cô thầm cảm ơn Cal. Vừa ngồi xuống, Linnette liền mở thực đơn, liếc nhanh qua các món và chọn các món hải sản như trai, sò điệp và tôm hùm. Những món này nghe đã thấy ngon rồi - và quan trọng hơn là giá cả của chúng phù hợp với túi tiền của cô. Cô chọn nem cuốn làm món khai vị. Người phục vụ đến bàn của họ và hỏi xem họ muốn dùng đồ uống gì. Linnette quyết định sẽ chỉ uống trà đá thôi, còn Cal lại chọn rượu whiskey chua. Chợt nhớ ra là tiền mang theo cũng chẳng nhiều nhặn gì, Linnette mở thực đơn để xem giá của các loại rượu pha là bao nhiêu. Trời ạ! Loại rượu này được pha từ thứ whiskey hảo hạng và giá của nó là gần 10 đô la một ly.
Sau khi đồ uống được dọn ra, hai người đã trò chuyện cùng nhau, trong suốt câu chuyện, hầu như Linnette là người nói, đúng như những gì cô đã tiên đoán. Cal có vẻ rất thích thú khi biết cô là y tá và có thể kê toa thuốc và chữa được những bệnh nhẹ. Cô cũng miêu tả cho anh lần đầu tiên cô băng bó vết thương và cái cảm giác hồi hộp lo lắng ra sao.
Người phục vụ lại quay trở lại bàn để hỏi họ chọn món gì. Cal như thế vừa phát hiện ra thức ăn lần đầu tiên vậy. Anh ta gọi súp cua bể để khai vị rồi thêm một đĩa sa-lát với tôm hùm. Các món hải sản này sẽ rất đắt. Chưa hết, anh lại chọn bò bít tết làm món chính. Linnette lại liếc nhìn cái thực đơn lần thứ hai để xem giá của món bít-tết. Theo tính toán của cô, riêng các món của anh ta thôi cũng đã vượt quá số tiền cô mang theo rồi.
“Co-có chuyện gì k-không em?”. Cal hỏi.
Cô ngồi sát hơn và cố tìm ra một cách để giải thích rằng cô chỉ mang theo một ít tiền thôi, nhưng mãi cô vẫn không thể mở miệng được. Nói như vậy sẽ thật là bẽ mặt.
“Khô-không có gì đâu ạ!”.
“Em cũng nói lắp à?”. Đôi mắt anh mở lớn như thể anh gặp được người bạn tri kỉ của đời mình vậy.
“Không ạ”. Cô lắc đầu. “Cal này, tôi...”. Cô bắt đầu giải thích rằng có thể họ sẽ phải cùng nhau trả hoá đơn cho bữa tối này nhưng đúng lúc đó người phục vụ đã mang các món khai vị tới nên cô thôi không nói nữa. Nằm ngoài dự đoán của mình, Linnette thực sự đã có một bữa tối vô cùng ngon miệng. Khi bắt đầu nếm thử các món ăn, cô thấy rất đổi thoải mái. Cal cứ nài cô dùng một ly rượu - có thể cô sẽ không có đủ tiền trả cho loại rượu này nhưng cô vẫn nhận lời mời của anh. Và khi cô nếm thử loại rượu vang Chardonay, cô hài lòng rằng mình đã không từ chối lời đề nghị đó. Ly rượu không những rất ngon mà nó còn đánh thức các dây thần kinh trong cô nữa.
Cô cũng không ngạc nhiên khi thấy Cal gọi món tráng miệng là món bánh pho mát kiểu New York chứ không phải bất kỳ một món nào khác. Anh gọi hai bộ đĩa.
“Tôi không thể ăn thêm được nữa đâu”, cô để hai tay lên bụng khăng khăng từ chối.
“Thử một miếng thôi mà”, Cal cố nài.
“Chúng tôi nướng loại bánh này ngay trong hàng này đấy ạ”, nguời phục vụ nói, “nó là món tráng miệng ngon nhất đấy”.
“Thôi được rồi”, cô cũng đành ưng thuận, “một miếng thôi đấy nhé”.
Linnette ăn gần hết cái bánh. Cô vốn không thích các món tráng miệng như thế này, nhưng món bánh này là một ngoại lệ - nó là món ngon nhất cô từng được nếm.
Họ nhấm nháp một tách cà phê và sau đó người phục vụ đã mang hóa đơn thanh toán tới. Cái kẹp da chứa hóa đơn nằm ngay giữa bàn, chẳng làm sao mà tảng lờ, vờ không thấy nó. Theo nhẩm tính của cô trước khi gọi thêm ly rượu, thì chi phí của bữa ăn đã vượt qua khả năng chi trả của cô. Tất nhiên cô có mang theo thể VISA nhưng thẻ đã hết hạn rồi. Linnette vẫn nhìn chằm chằm vào cái kẹp da chứa tờ hoá đơn và cầu trời cho cái anh chàng mà mẹ cô coi là một người mẫu mực này sẽ thanh toán.
Nhưng anh ấy đã không làm vậy. Linnette bắt đầu thấy lo lắng.
“Chúng ta cùng trả tiền được không ạ?”. Cô đề xuất.
Cal cầm hóa đơn lên và nhìn qua. Anh cũng không nói phần cô phải trả là bao nhiêu.
“Tôi sẽ thanh toán khi chúng ta đi ra”. Linnette gật đầu:
“Tôi đã có một khoảng thời gian thật thú vị”.
Anh có vẻ cũng ngạc nhiên như cô. “Tôi cũng vậy”. “Em không gi-gi-giống như những gì tôi t-t- tưởng”.
“Anh cũng như vậy”.
Anh liếc nhìn đồng hồ. “Để tôi đưa em ra xe ô-ô- tô nhé”.
Cô lắc đầu. “Anh cứ đi đi ạ, tôi sẽ thanh toán phần của mình. Cảm ơn anh Cal, vì một buổi tối thật tuyệt”.
“Khô-không có gì”. Anh đặt khăn ăn xuống bàn rồi đứng dậy.
Nhà hàng chẳng còn cái vẻ bận rộn như lúc sớm nữa. Vài cặp tình nhân ngồi chụm đầu vào nhau thì thầm trò chuyện. Linnette hy vọng rằng vào một buổi tối nào đó cô và Chad Timmons cũng sẽ được ngồi bên nhau như vậy.
Khi bóng Cal vừa đi khuất, Linnette chợt thở dài và quyết định xem mình còn “nợ” bao nhiêu cho bữa tối này đây. Cô với lấy hóa đơn và choáng váng khi thấy nó đã được thanh toán. Hơi cau mày, cô hỏi lại người bồi bàn. “Hóa đơn này đã được thanh toán rồi ư? Cả tiền boa cũng được trả rồi à?”
“Vâng, quý ông đã thanh toán với cửa hàng trước khi cô đến cơ ạ. Ông ấy đã để thẻ tín dụng cho quần thu ngân rồi ạ”.
“Ôi”. Lẽ ra anh ấy phải nói trước với mình chứ. Dù sao Linnette vẫn cảm thấy mình nên có một lời cảm ơn với anh. Nhưng khi cô chạy đến chỗ đậu xe thì Cal đã đi rồi.