Chuyện Tình Vịnh Cedar 5: Vẫn Mãi Yêu Anh

Chương 14: Chương 21 - 22





21
Khi Warren Saget bước vào nhà hàng thì Justine Gunderson vẫn chưa bình tĩnh trở lại sau sự kiện không mấy dễ chịu xảy đến với bà mình. Buổi chiều hôm đó trở nên tồi tệ hơn. Cô cố gắng nở nụ cười chào anh ta, nụ cười chứng tỏ kỹ năng chuyên nghiệp của một bà chủ nhà hàng.
“Chào anh, Warren”, cô vừa nói vừa với tay lấy một bản thực đơn và đưa anh ta tới một chiếc bàn. Vài năm trước khi lấy Seth, cô đã từng hò hẹn với Warren, một nhà thầu xây dựng. Warren hơn cô gần 20 tuổi và đã từng ép cô cưới anh ta. Lúc đó, Justine tin rằng cô không bao giờ muốn có chồng hay con cái. Seth và tình yêu của họ đã khiến cô thay đổi. Cậu con trai ba tuổi là niềm vui của cuộc đời cô. Cùng làm việc với Seth để xây dựng nhà hàng này đã - và sẽ tiếp tục – khiến cô hết sức hài lòng.
“Em vẫn đẹp như thế”, Warren thì thầm khi anh ta ngồi xuống chiếc ghế cạnh cửa số. Cô đưa anh tới một trong những chiếc bàn đẹp nhất trong nhà.
“Cám ơn anh”. Cô đặt thực đơn lên bàn.
Warren nắm lấy tay cô. “Em ngồi lại một lát nhé”, anh ta nài nỉ.
“Em không thể”.
“Chắc chắn là em có thể”, anh ta nói. “Bây giờ em có bận đâu. Gần hai rưỡi rồi - bữa trưa qua rồi mà. Nhiều tháng rồi chúng ta không nói chuyện”. Anh ta hạ thấp giọng. “Em đã từng yêu anh mà, Justine”. Cô nghĩ mình đã từng, nhưng Seth mới là người cho cô thấy ý nghĩa thực sự của từ đó. Khi hồi tưởng lại, cô nhận ra thứ mà cô cảm thấy ở Warren là một sự pha trộn kỳ lạ giữa thích và thương hại. Cái tôi của anh ta đòi hỏi anh ta phải có một phụ nữ đẹp trong tay tại các buổi lễ, nhưng chỉ là để trưng diện. Do không có khả năng quan hệ tình ái nên anh ta rất dịu dàng và chiều chuộng cô. Cô cần sự ân cần của anh ta và đôi lúc mối quan hệ đó hoàn toàn hợp với cô. Không chỉ có thế, việc cô sẵn sàng giữ những bí mật nho nhỏ của anh ta khiến anh ta yêu cô hơn. Chỉ khi Seth xuất hiện và Warren cảm thấy bị đe dọa thì anh ta mới muốn cưới cô. Có lúc khi việc phải thừa nhận tình cảm sâu sắc của mình dành cho Seth trở nên khó khăn và đau khổ Justine thực sự từng xem xét tới việc lấy Warren.
Cô tin nếu làm vậy Seth sẽ để cô yên - và anh đã làm thế, nhưng cô không thoát khỏi anh được. Seth Gunderson ẩn hiện trong suy nghĩ của cô từng giây từng phút. Không có cách nào thoát khỏi Seth hay tình yêu cô dành cho anh. Cuối cùng khi đồng ý lấy anh, cô không hề hoài nghi rằng cô đã quyết định đúng đắn.
“Hãy ngồi với anh”, Warren hỏi, ánh mắt anh ta cầu xin. “Chỉ vài phút thôi”.
Justine miễn cưỡng ngồi xuống. Sau một buổi chiều tồi tệ cô vừa trải qua, một vài phút giải lao sẽ giúp cô thoải mái. Không phải lúc nào cô cũng gặp một người như David Rhodes. Cô cảm thấy có chút tội lỗi khi gọi cho Ben, nhưng cô không thể chịu được cảnh David thao túng bà mình như thế. “Thôi được”. “Cám ơn em”. Warren đứng dậy và kéo chiếc ghế đối diện với anh ta. Các thoả thuận làm ăn của anh ta có thể mờ ám nhưng cách cư xử của anh ta thì không bao giờ phải bàn.
Khi cô phục vụ bước đến ghi đồ uống, Warren gọi hai ly rượu.
“Em không thể”, cô phản đối nhưng anh ta không nghe. “Trông em có vẻ cần nghỉ ngơi thư giãn”.
Đây là một ưu điểm khác của Warren. Đôi khi anh ta có vẻ - như lúc này - cảm nhận được cảm giác của cô chính xác đến kinh ngạc. Cứ cho là như vậy nhưng đôi lúc anh ta có thể vô ý đến mức không tin được. Cô quyết định tận hưởng giây phút này.
Rượu chardonnay được đưa tới và bỏ qua những ngần ngại, Justine ngả lưng thư giãn và nhấp một ngụm. Hôm nay là ngày mà một ly rượu vào giữa buổi chiều chính xác là thứ cô cần.
“Em sống thế nào?”. Warren hỏi, ngả lưng tựa vào ghế.
“Tốt”.
Anh ta thở dài và quay đi. “Anh nhớ em, Justine”.
Cô không đáp. Khoảng thời gian đó trong đời cô đã qua rồi. “Em có hạnh phúc không?”, anh ta hỏi.
“Rất hạnh phúc”.
Anh ta gật đầu và nhìn quanh. “Em và Seth làm nhà hàng này tuyệt đấy”.

“Cám ơn anh”. Không ai thực sự biết họ đã phải nỗ lực biết bao nhiêu trong công việc của mình. Seth thường làm việc mười lăm giờ mỗi ngày còn cô làm tiếp tân và quản lý sổ sách. Nhà hàng Hải Đăng cần được chú ý tới từng chi tiết - chi tiết về mọi mặt. Buổi sáng Seth nhặt rác và tàn thuốc ở bãi đỗ xe, sau đó anh phải tẩy rửa những vết dầu mỡ trong bếp. Những công việc đó không dễ chịu chút nào. Người ta thường chỉ thấy hào quang chứ không thấy hết công việc vất vả để dẫn đến thành công trong kinh doanh. Phần lớn các đêm khi Justine đón bé Leif từ nhà trẻ về thì cô đã kiệt sức. Cô lo lắng về việc con trai mình được những người lạ nuôi dạy. Cô muốn có đứa thứ hai. Seth cũng muốn thế nhưng anh cảm thấy chưa phải lúc. Justine lo rằng có lẽ không có thời điểm nào là đúng lúc cả. Dù cô yêu nhà hàng nhưng nó đã chiếm hết cuộc sống của họ rồi.
“Em đang lo lắng”, Warren nói xen vào suy nghĩ của cô.
“Em hả?”, cô bật cười, không xem câu hỏi đó là nghiêm túc.
Anh ta vươn người về phía cô và đưa tay nắm lấy tay cô. “Không cần phải giả vờ đâu. Anh muốn em quay về”.
Anh ta có vẻ chân thành và điều đó làm cô xúc động. “Warren, em đã lấy chồng rồi”, cô nhẹ nhàng nói.
“Em không hạnh phúc”.
“Có chứ”, cô nhấn mạnh. “Chỉ là Seth đang phải làm việc vất vả thôi”. Cô cũng vậy, nhưng cô không nhắc đến việc đó. “Em có một cuộc hôn nhân hạnh phúc, và em yêu chồng con em”.
Warren nhìn xuống thực đơn, nhưng cô không nghĩ anh ta đang đọc các món đặc biệt trong ngày. “Em không thể tưởng tượng được việc anh sống trong cùng một thị trấn với em và trông thấy em hàng ngày khó khăn đến thế nào đâu. Điều đó xé nát tim anh. Chúng ta có tình cảm đặc biệt và anh chưa thấy điều đó với bất kỳ ai khác”.
Cô không theo sát các mối quan hệ của anh ta nhưng cô thấy có vẻ Warren đã đi lại với nhiều phụ nữ trong vài năm qua. Cô nhận thấy là quan hệ của anh ta với các cô gái trẻ không kéo dài.
“Đã quá muộn rồi”.
“Thật hả?”, anh ta nhấn giọng. “Anh không tin điều đó Justine”.
“Warren...”
Anh ta ngước lên và nhìn qua vai cô. Mắt anh ta nheo lại khi Seth bước đến bàn.
“Anh Seth”, Justine nói, bối rối vì anh thấy cô ngồi với bạn trai cũ. “Warren mời em ngồi nói chuyện một lát”.
Chồng cô liếc nhìn hai ly rượu. Anh cười nhẹ nhàng với Warren. “Anh khỏe không, Warren?”.
“Cô đơn”, anh ta đáp, ánh mắt anh ta dán vào Justine. Cô nuốt nước bọt một cách khó khăn.
Seth đặt một bàn tay dáng vẻ sở hữu lên vai Justine. “Susan đã ghi món ăn anh gọi chưa?”.
“Chưa”.
“Tôi gợi ý món sò hấp. Đó là món đặc biệt ngày hôm nay”.
“Warren không thích sò”, Justine nói và ngay lập tức nhận ra rằng mình nên ngậm miệng lại. Với vẻ mặt của Seth thì rõ ràng anh không muốn được nhắc nhở về mối quan hệ gần gũi của cô với Warren trứớc đây.
“Em đến gặp anh khi nói chuyện xong với Warren nhé?” Khi cô gật đầu, Seth đi vào văn phòng nhỏ phía sau bàn tiếp tân.
Justine đứng dậy. “Em phải đi làm việc đây”.

“Seth không xứng với em”, Warren lẩm bẩm. “Anh sẽ đối xử với em như một bà hoàng nếu em quay lại với anh”.
Cô thậm chí còn không buồn đáp lời. Justine đang hạnh phúc cho dù mệt mỏi và làm việc quá sức. Seth cũng vậy. Họ đều gắn bó với nhà hàng này; Seth quyết tâm phát triển nguồn đầu tư của họ và trả lại số tiền đã vay của bố mình.
“Tình hình đã thay đổi, Justine ạ. Anh sẽ chờ đến khi em sẵn sàng. Em sẽ không phải hối tiếc đâu”, anh ta hứa hẹn với cô.
Justine thật sự nghi ngờ điều đó.
“Anh muốn gặp em hả?”, cô hỏi khi bước vào văn phòng của chồng. Seth ngồi sau bàn.
“Warren muốn gì thế”, anh hỏi với vẻ mặt khó chịu.
“Không có gì nhiều”. Cô nhún vai với anh. “Chỉ tới chào hỏi thôi”. Đó là câu đầu môi để chồng cô không giận. Uống một ly rượu với một người bạn cũ không có gì lớn lắm. Warren không còn ý nghĩa gì với cô nữa và chắc chắn không phải là mối đe dọa với Seth.
Chồng cô chăm chú nhìn cô một lát rồi thở dài. “Có lẽ anh đã hơi thô lỗ với anh ta - và với em nữa”.
Cô không tranh cãi với anh. Thay vào đó, cô bước vòng ra sau bàn và ngồi vào lòng anh. Vòng tay quanh cổ anh, cô ngả đầu tựa lên vai. “Anh là người em yêu”.
“Anh biết điều đó”. Anh hôn lên trán cô.
“Anh đúng là gã khờ ghen tuông”.
“Cả hai chúng ta cần một chuyến đi nghỉ”.
Seth khịt mũi cười. “Chắc sẽ không sớm được đâu”. Justine biết điều đó nhưng cô không thể không nhắc.
“Này”, anh nói, như thể đột nhiên nhớ ra điều gì. “Trước đó có chuyện gì thế em? Anh thấy bà em và Ben rời đi, rồi ngay sau đó một chàng trai trẻ có vẻ khá giận dữ lao ra khỏi nhà hàng”.
“Đó là con trai của Ben, anh sẽ không tin em đã có một buổi chiều tồi tệ thế nào đâu”. Cô tả lại cảnh mình giật tờ séc khỏi tay gã trai kia thế nào. Khi cô kể hết, Justine ngạc nhiên thấy chồng mình đang cười. “Anh nghĩ việc bà em bị lừa lấy năm nghìn đô la đáng cười lắm hả?”.
“Không hề”, Seth cam đoan với cô. “Điều anh thấy thú vị là David Rhodes lái xe ra khỏi bãi đậu, lốp xe nghiến lên mặt đường. Hắn chưa đi qua hết một dãy nhà thì anh thấy một trong những nhân viên cảnh sát giỏi nhất của vịnh Cedar đuổi theo, hú còi inh ỏi”.
Đó có vẻ là một kết cục hợp lý cho chuyến viếng thăm của David.
22
Kể từ khi có người chuyển hoa tới, Corrie cảm thấy không thoải mái lắm. Lần đầu tiên từ khi những tấm thiệp bắt đầu xuất hiện, chị có cảm giác mình biết ai là người đứng đằng sau. Những tấm thiệp đó đều ghi địa chỉ gửi cho Roy. Tuy nhiên, chị ngờ rằng chúng cũng gửi tới cho mình nữa.
Người đáng bị đặt dấu hỏi không liên quan gì đến hồ sơ cảnh sát của Roy mà liên quan đến cả hai người bọn họ và biết được thế, chị cảm thấy mất hết hứng thú với Lễ Tạ ơn, nhưng vì Roy và Linnette chị đã cố gắng. Họ đã dựng cây thông và trang trí nhà cửa. Chị thậm chí còn nướng món bánh ưa thích cho Roy rồi cả đống kẹo mềm cho Linnette và Mack.
Chiều thứ Bảy, Roy vừa ngồi đọc báo vừa xem tivi, một khả năng mà Corrie chịu không làm được.

“Anh có muốn đi xem phim không?”, chị hỏi. Hôm nay là ngày không bình thường vì họ chẳng có kế hoạch nào cho cuối tuần. Bất bình thường hơn nữa, Roy không làm việc.
“Không thích lắm”.
“Anh có muốn mời nhà Beldon tới ăn tối không?”. Corrie cảm thấy không thích nấu nướng lắm nhưng chị cần làm gì đó cho đầu óc bận rộn, nếu không chị sẽ lại suy nghĩ lung tung.
Roy hạ tờ báo xuống. “Bây giờ mời thì có vẻ hơi gấp nhỉ?”.
“Em đoán vậy”.
Chồng chị đặt tờ báo xuống sàn nhà. “Em đang phiền muộn về việc gì đúng không?”.
Chị gật đầu, lưỡng lự không biết có nên đề cập tới những nghi ngờ của mình không. Roy đứng dậy, giơ hai tay ra. Corrie không cần đến lời mời thứ hai. Anh ôm chặt lấy chị và chị thở dài thoả mãn khi họ cùng ngồi trên ghế sô-pha. Chị không thể nhớ lần cuối họ âu yếm nhau như thế này là lúc nào nữa. Cuộc sống của họ quá bận rộn và với việc Linnette cùng sống ở vịnh Cedar, lẽ ra Corrie nên cảm thấy hạnh phúc, nhưng phần lớn thời gian chị không thấy vậy.
“Em lại đang nghĩ về những tấm thiệp phải không?” Roy hỏi.
“Một chút thôi... Em đang băn khoăn về một việc. Em biết chúng ta đã hứa không nói về việc đó nữa nhưng anh có nghĩ là... có thể...”
“Không”. Câu trả lời cụt lủn, đột ngột đã ngắt lời cô. “Nhưng...”.
“Như em vừa nói đấy, Corrie ạ, chúng ta đã hứa không bao giờ nói về việc đó nữa và chúng ta đã không nói. Không phải người đó đâu, vì thế em nên bỏ suy nghĩ ấy đi”.
“Anh biết chắc chắn điều đó hả?”.
“Không. Thôi nào Corrie, đã nhiều năm rồi”.
“Em biết”. Giống như lúc chiều về chạng vạng, một nỗi buồn xâm chiếm chị và chị dựa người sát hơn vào chồng. Có thể Roy không muốn nói về nó nhưng như thế không ngăn được chị nhớ lại. Nhiều năm qua chị đã khổ sở để quên đi và có lúc đã thành công. Lúc này… giờ đây có vẻ những ký ức không để chị yên.
“Mình đi xem phim nhé”, anh gợi ý và kéo Corrie đứng dậy.
“Được thôi”. Chị đi lấy áo khoác và khi trở lại thấy Roy cũng đã sẵn sàng. Họ lái xe tới rạp chiếu phim sáu phòng trên đồi; không buồn xem lịch chiếu, họ chọn phim tiếp theo ngay sau đó, phim sẽ bắt đầu chiếu sau nửa giờ nữa.
Rạp chật cứng người; phòng giải lao và các quầy bán vé có nhiều hàng người đang đứng. Có vẻ tất cả mọi người ở vịnh Cedar đã đổ hết ra ngoài.
“Nhìn kìa!”, chị thì thầm khi họ xếp hàng mua bỏng ngô, “Grace Sherman và Cliff Harding cũng ở đây. Phía sau chúng ta đó”.
Roy nhún vai như thể không quan tâm đến điều đó.
“Hay đấy”, chị vừa giải thích vừa nắm lấy tay anh và vươn người về phía anh để không bị người khác nghe thấy. “Lần trước em nghe người ta nói họ chia tay rồi”.
“Họ cưới nhau chưa?”. Giọng anh có vẻ không hiểu.
“Chưa”, chị đáp và thúc cho anh một cùi chỏ vì tội chậm hiểu. “Nhưng em nghĩ gần gũi rồi. Mọi người đều nghĩ Cliff sẽ trao nhẫn đính hôn cho chị ấy. Rồi họ chia tay, chẳng ai hiểu tại sao”.
Roy có vẻ không quan tâm lắm, nhưng Corrie có thể chắc là anh đang lắng nghe. “Em đã thấy họ đi với nhau một lần sau đó, và thế đấy”.
“Như vậy là tình cảm của họ có thay đổi. Việc đó vẫn xảy ra”. “Việc đó đã xảy ra với chúng ta”, chị nói với anh.
Theo như ánh mắt anh nhìn chị thì Corrie biết anh không thích được nhắc nhở về việc đó.

“À, em hy vọng họ sẽ về lại bên nhau”, chị thì thào. Sau khi xếp hàng chờ đợi, Roy và Corrie cũng tới được quầy để mua đồ uống và bỏng ngô. Họ chào nhau và phát hiện là cùng xem một bộ phim.
“Olivia và Jack hẹn gặp chúng tôi ở đây nhưng họ đã huỷ kế hoạch vào phút chót”, Grace giải thích. “Jack phải đến văn phòng có việc gì đó”.
“Vâng. Tôi biết cô định nói gì mà”, Roy đáp khi anh trả tiền cho chỗ bỏng ngô. Corrie cầm túi bỏng và một cốc nước. “Hẹn gặp hai người trong rạp nhé”, anh nói. Anh nhét ví lại vào túi sau và cầm cốc nước lên.
Nếu có thể giữ cho chúng tôi hai chỗ nhé”, Cliff vừa nói vừa đưa mắt nhìn đám đông.
“Chắc chắn rồi”.
Rõ ràng là bộ phim khá hay vì rạp nhanh chóng chật chỗ. Corrie và Roy tìm thấy một chỗ gần phía sau nhưng không tìm được bốn chỗ liền nhau. Chỉ còn một tuần nữa là đến Giáng sinh và giữa thời gian hối hả chuẩn bị mọi người rõ ràng là muốn nghỉ ngơi thư giãn một chút vào buổi chiều.
Grace và Cliff bứớc vào trong rạp, Corrie chỉ hai chỗ ngồi ngay trước mặt họ.
Cliff và Grace len lỏi qua vài người khác và ngồi xuống chỗ phía trước Corrie và Roy.
“Chúng tôi chỉ tìm được chỗ này thôi”, Roy vươn người nói.
“À, tôi cảm thấy may mắn là còn chỗ đấy”, Cliff đáp lời anh”. Cám ơn”.
Roy đặt túi bỏng ngô giữa anh và Corrie, họ cùng ăn trong khi nghe nhạc và xem quảng cáo. Corrie nhận thấy Grace tựa đầu lên vai Cliff đầy âu yếm khiến chị cũng cảm động. Lần đầu tiên khi họ trở lại bên nhau, chị và Roy cũng như vậy.
Họ gặp nhau khi chị là sinh viên năm nhất và nhanh chóng phải lòng nhau. Sau một thời gian, họ luôn ở bên nhau. Roy là một cầu thủ ngôi sao, chơi ở vị trí tiền vệ trong đội bóng đá. Anh là một người hùng trong trường, hấp dẫn với mọi cô gái và tất cả nam sinh đều ngưỡng mộ anh. Thậm chí những câu nói của anh cũng được chuẩn bị một cách chuyên nghiệp. Anh rất có triển vọng và tham vọng.
Họ chia tay khi chị phát hiện anh còn hẹn hò với người khác. Chị đã suy sụp. Cho đến tận bây giờ, anh vẫn thề là anh không hề ngủ với cô gái đó, anh khăng khăng nói rằng một người bạn của họ đã nói dối chị. Chị tin anh, nhưng chị cũng biết rằng anh đã phải chịu áp lực ghê gớm. Ở giữa mùa bóng, khi chị cần gặp anh, anh nói rõ là anh không có thời gian dành cho chị. Rõ ràng là Corrie không còn gắn bó với anh nữa.
Điều chị muốn nói với anh, điều anh không muốn nghe, là chị đang có bầu.
Bị bỏ rơi và cô đơn, Corrie không biết phải làm gì. Chị trở về với bố mẹ, những người đã giúp đỡ chị vô điều kiện. Cuối kỳ học đầu tiên, họ lái xe tới Washington và gói ghém đồ dạc cho chị.
Corrie không liên lạc lại với Roy. Anh đã ở ra khỏi cuộc sống của chị. Không nói với bất kỳ người bạn nào của mình về việc bỏ học, chị trở về nhà ở Oregon. Bố mẹ ở bên cạnh chị, cùng chị tham dự một loạt các buổi tư vấn và họ cùng nhau quyết định rằng chị nên cho đứa con làm con nuôi. Đó là quyết định khó khăn nhất trong đời chị.
Mẹ chị đã ở bên chị trong phòng sinh. Corrie đã yêu cầu không được thông báo với chị giới tính của đứa trẻ. Ký vào tờ giấy cho con nuôi đã đủ đau đớn rồi, chị sợ rằng nếu biết giới tính của đứa trẻ thì chị sẽ hình dung ra cảnh cậu bé hay cô bé lớn lên. Thà không biết thì còn dễ chịu đựng hơn.
Tháng Chín năm sau, khi trở lại trường đại học thì Corrie đã trở thành một con người khác. Mọi việc không còn như trước nữa. Chị học hành chăm chỉ và sống khép kín. Chị biết rồi sẽ gặp lại Roy trong trường và đã chuẩn bị tâm lý cho việc đó.
Điều chị không mong đợi là anh tìm kiếm chị. Một ngày nọ Roy đến ngồi cạnh chị trong thư viện và hỏi xem họ có thể trò chuyện không. Sau thời gian đã qua và mọi chuyện đã xảy ra thì tình cảm của chị dành cho anh chưa chết hẳn. Chị vẫn yêu anh. Họ đã thật ngốc nghếch và thiếu chín chắn, nhưng cả hai đều đã thay đổi. Buổi chiều hôm đó họ đã nói chuyện trong nhiều giờ. Roy nhận thấy sự khác biệt ở chị và nói rằng anh cũng không còn như trước.
Một cầu thủ ngôi sao khác đã thay thế vị trí tiền vệ của anh và chỉ trong một đêm, từ một nhân vật nổi tiếng anh đã trở thành quá khứ. Lòng tự trọng của anh bị tổn thương trong nhiều tháng, nhưng anh đã đứng đậy được. Còn chị, chị tin rằng Roy đã ra khỏi cuộc đời mình mãi mãi - và rồi gần như chỉ qua một đêm, anh trở lại.
Chỉ khi Roy mua cho chị chiếc nhẫn đính hôn thì chị mới nói cho anh biết về đứa trẻ. Lúc đầu Roy không tin, sau đó anh giận dữ và tiếp theo là đau buồn ghê gớm. Anh đã khóc cùng chị, ôm lấy chị và cầu xin chị tha thứ. Anh đến gặp bố mẹ chị. Corrie không bao giờ biết họ đã nói gì nhưng khi chị nhận chiếc nhẫn đính hôn của anh thì Roy đã được gia đình chị chào đón. Đêm tổ chức hôn lễ, lần thứ hai họ thề nguyền với nhau không bao giờ nói về đứa trẻ một lần nào nữa. Bây giờ Corrie không thể không băn khoăn liệu có phải đứa trẻ đã tới tìm họ hay không.
“Corrie”, Roy thì thầm, “em ngủ gật hả?”.
“Em chỉ đang suy nghĩ thôi”, chị thì thầm đáp lại.
Có thể chị chìm đắm trong suy tư nhưng Cliff Harding thì đang ngáy vang như sấm. Grace đánh thức anh dậy, anh giật mình rồi lại tiếp tục xem phim. Mười phút sau, Cliff lại bắt đầu ngáy. Sau hai phần ba thời gian của bộ phim, Grace đứng dậy và kéo Cliff ra khỏi rạp. Trên đường đi giữa các hàng ghế, chị quay lại cười xin lỗi Corrie và Roy.
Corrie phải thừa nhận mình cũng chẳng theo dõi nội dung phim. Ý nghĩ của chị không tập trung vào cốt truyện kỳ quặc khá phức tạp mà là vào đứa con chị chưa hề biết mặt. Đứa con chị đã cho đi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.