Chuyện Tình Vịnh Cedar 3: Có Anh Trong Đời

Chương 4




Rosie Cox thôi dạy học ở trường phổ thông đã nhiều năm rồi, chính xác là mười sáu năm. Từ khi sinh Allison, Zach và Rosie đã quyết định cô sẽ không đi làm mà ở nhà chăm sóc con. Đã nhiều năm cô tự hào tuân theo khẩu hiệu "Hiền mẫu". Quan điểm của cô, là vai trò của người phụ nữ trong gia đình giống như một người chiến sỹ ngoài mặt trận vậy. Tình yêu thương chăm sóc của người mẹ, đặc biệt trong những năm phát triển đầu đời của đứa trẻ là hết sức quan trọng. Đã từng có lúc cô tự hào vì mình là một người mẹ, người vợ, người quản gia tốt hơn ai hết. Cũng đúng thôi, vì cô đã đọc tất cả các sách báo, đã trò chuyện cùng các chuyên gia và tham dự các lớp học mới nhất về vai trò cách trở thành một người phụ nữ chuẩn mực của gia đình. Cô quyết tâm làm mọi việc vì chồng và con cái.

Khi cả Allison và Eddie đều đi học, Rosie cũng đã từng nghĩ mình sẽ đi dạy lại. Cô có đầy đủ phẩm chất để làm giáo viên, giờ làm việc ở trường học cũng rất lý tưởng và cô cũng sẽ được nghỉ hè cùng lũ trẻ. Tuy nhiên lúc đó cô đã không xin được, nhưng cô cũng bắt đầu đi làm vào mùa thu cách đây vài năm, khi đó cô làm thu ngân cho một hiệu thuốc. Tuy nhiên công việc này cũng không kéo dài lâu.

Khi Eddie vào lớp Một, Rosie đã tham gia vài công việc tình nguyện mà cô rất yêu thích. Cô muốn đóng góp cho cộng đồng, ban đầu Zach cũng rất ủng hộ việc này. Nếu cô muốn tình nguyện đóng góp công sức của mình cho các hoạt động xã hội thì với Zach mọi việc cũng vẫn ổn, họ vẫn luôn sống thoải mái nhờ vào lương của anh. Nhưng sau đó, chồng cô đã bắt đầu bực bội khi cô dành quá nhiều thời gian cho các tổ chức và than phiền về việc cô vắng nhà hay đi xa nhiều đêm. Rốt cục là Zach không đồng ý cho cô đi làm mà cũng không ủng hộ công việc tình nguyện của cô. Cái mà anh ấy cần, cô chua xót nhận ra rằng, đó là một người vợ mẫu mực truyền thống biết nghe lời và đáp ứng những đòi hỏi của chồng. Một người quản gia đầy cam chịu, và không bao giờ từ chối chuyện chăn gối vì hiển nhiên nếu cô không đáp ứng được thì anh ấy cũng có thể có chuyện đó từ một nơi khác.

Công việc tình nguyện đã lấp đầy thời gian của cô nhưng đó là trước đây, còn bây giờ cô không thể tham gia được nữa. Với bản án ly hôn đã được tuyên cùng với bản thoả thuận chính thức về quyền chăm sóc con cái - mặc dù đó là một bản thoả thuận lạ lùng nhất trên đời, Rosie sẽ phải tìm cách tự nuôi sống mình.

Cô hầu như có rất ít sự lựa chọn. Sau một vài khoá học bổ túc theo học từ hè, cô đã được một trường ở quận nhận làm giáo viên hợp đồng. Và cô sống nhờ vào công việc đó. Cô đang đợi cơ hội để được nhận làm giáo viên chính thức.

Là giáo viên hợp đồng chỉ được dạy ít giờ, cũng có nghĩa là ít tiền hơn, và cô còn phải lo lắng về kinh tế cho đến khi nào được dạy nhiều giờ như cô muốn.

Ngày hôm qua, ngày đầu tiên của năm học, cô vừa được gọi đến để dạy lớp Hai ở trường tiểu học Evergreen. Đó là thứ Tư, ngày làm việc thứ hai của cô.

Vào cuối buổi chiều, những bước chân của Rosie nặng nề hơn và cô có thể cảm nhận được những biểu hiện của chứng đau nửa đầu. Dạy học không phải một việc dễ dàng, nhưng cô có thể làm được, cô tự nhủ.

Bà Gough, giáo viên chính của lớp bị mổ ruột thừa vào đúng ngày Quốc tế lao động và sẽ không đến lớp được trong vòng hai đến ba tuần, tuỳ thuộc vào mức độ hồi phục của bà. Và vì vậy mà Rosie sẽ không phải lo lắng gì về thu nhập của mình trong tháng Chín.

Lúc cô rời khỏi trường học thì cũng đã gần năm giờ. Hầu hết các giáo viên khác đã rời khỏi trường. Người quét dọn đã miết cây chổi xuống hành lang không một bóng người khi cô bước ra khỏi lớp học.

"Chào bác", cô nói khi đi ngang qua ông và cố gắng mỉm cười.

Ông tỏ ra biết đến sự có mặt của cô bằng một cái gật đầu và lại mẫn cán tiếp tục công việc của mình.

Trèo lên chiêc xe SUV, cô vỗ nhẹ vào lưng mình. Cô đã được chia chiếc xe Ford Explorer này trong vụ ly hôn. Zach buộc phải cho cô chiếc Explorer hoặc là phải mua cho cô chiếc mới vì chiếc xe của cô đã cũ và không còn an toàn nữa. Anh ta đã chọn cách từ bỏ chiếc xe của mình, nhưng sau đó cô mới biết rằng anh ta vốn không có ý định dùng nó nữa từ lâu rồi.

Cả hai đều cảm thấy người còn lại thấp hèn trong những cuộc thương lượng cho vụ ly hôn. Rosie đã không nhận thức được cô đã nhỏ mọn, tầm thường như thế nào. Cô thực sự ghét Zach vì những gì anh đã làm với cô và với gia đình của họ, và cô muốn làm anh tổn thương nhiều như anh đã gây ra cho cô. Có vẻ như anh ta cũng muốn đối xử với cô y hệt như vậy.

Rosie rẽ sang đường Pelican và đi vào con ngõ, cô thốt ra một tiếng thở dài.

Thật thoải mái khi về đến nhà. Cô rất háo hức được nói chuyện với bọn trẻ và xem những ngày qua với chúng như thế nào. Allison học ở trường trung học vịnh Cedar và Eddie đang học lớp năm ở trường tiểu học Lincoln. Dù gần như sắp kiệt sức, cô vẫn mong được nghe bọn trẻ kể về trường học của chúng. Cô thậm chí còn gọi bánh pizza, thứ có vẻ như xa xỉ trong những ngày khó khăn này của cô. Nhưng ba mẹ con đáng được hưởng một điều gì đó đặc biệt.

Cửa ga- ra đóng. Rosie cau mày khi mở ra và nhìn thấy chiếc xe mới của Zach đậu ở chỗ của cô. Điều này nghĩa là sao? Ra khỏi xe cô đóng sầm cửa lại.

Điều cuối cùng cô muốn là bây giờ là nói chuyện cho ra lẽ với anh ta, nhất là sau những ngày mà cô vừa phải trải qua.

Cô do dự trước cánh cửa, phân vân không biết cô có nên gõ không, nhưng ngay sau đó cô quyết định đây là nhà chung của cả cô và anh ta. Và cô không cần phải thông báo sự có mặt của mình, vì vậy cô lao vào bếp từ của phía trong ga- ra.

Và đúng là như vậy, Zach đang ở trong bếp, mặc một chiếc tạp dề trông thật nực cười. Cả hai đứa trẻ đang tụ tập quanh anh ta và điều này càng khiến cô khó chịu. Eddie đang ngồi ở bàn làm bài tập về nhà, Allison thì đang đứng ở chậu rửa bát gọt khoai tây. Đây là một cảnh tượng mà cô không thể tin được, đặc biệt là lũ trẻ có vẻ như hoàn toàn tự nguyện làm những việc này.

"Anh làm gì ở đây vậy?", cô hỏi, hai tay chống nạnh.

"Ý cô là sao?". Zach hỏi, ngước mắt lên nhìn cô. Nụ cười của anh tắt dần và hai mắt nheo lại. Hai bàn tay anh còn đang nhúng sâu đến tận cổ tay trong cái tô gốm to màu xanh, trong đó đầy những thứ trông có vẻ như là hăm- bơ- gơ và vụn bánh quy. À, giờ thì cô hiểu rồi. Đây là cố gắng đáng thương của anh ta để làm bánh mỳ nhồi thịt. Một năm trước đây, họ đã có một trận cãi nhau to về việc khi anh ấy đi làm về không được dọn sẵn một bữa cơm ba món. Có vẻ như anh ta nghĩ cô chẳng có việc gì làm ngoại trừ việc loanh quanh ở nhà, xem những bộ phim tình cảm sướt mướt và chương trình nói chuyện vớ vẩn trên tivi.

"Bánh mỳ nhồi thịt à?", cô hỏi không che giấu vẻ khinh bỉ.

"Tối nay tôi ở với bọn trẻ", Zach nói. Hai tay đông cứng lại , anh nhìn cô chằm chằm một cách thiếu thiện ý.

Cái quái quỷ gì thế này. "Tôi không nghĩ vậy". Rosie không nhượng bộ.

Việc có Zach trong nhà cô đã là tệ lắm rồi. Cô ghét việc phải đi đi lại lại thế này. Cô nhớ lại lịch: cô sẽ ở với bọn trẻ vào Chủ nhật thứ Hai, thứ Ba và thứ Tư; còn Zach ở nhà vào thứ Năm, thứ Sáu, thứ Bảy cộng với các ngày nghỉ lễ.

Cô cảm thấy chiến thắng vì có thêm được một ngày nhưng đổi lại cô đã phải hy sinh những ngày nghỉ lễ cùng các con. Sự thoả hiệp này có vẻ như không công bằng, nhưng đây là điều tốt nhất mà Sharon Castor có thể dành được cho cô.

"Thứ hai là ngày lễ", Zach nhắc nhở cô.

Khoanh tay trước ngực, Rosie ném về phía anh một nụ cười mỉa mai. "Vậy thì sao?".

"Thứ hai là ngày Quốc tế lao động".

"Bố ở với chúng con vào các ngày lễ, mẹ không nhớ sao? Vì vậy tuần này bố có thêm một ngày".

Để mặc Allison đứng về phe với bố nó, Rosie cau mày với con gái. Có đến hàng nghìn lần cô nhờ con gái gọt khoai tây cho bữa tối, và đáp lại Allison luôn nhìn cô tỏ vẻ phiền phức, như một nô lệ bị bắt làm công việc khổ sai. Thế mà bây giờ Zach lại khiến nó làm một cách tự nguyện thế kia. Cô điên mất!

"Chúng ta đã quyết định rằng tôi sẽ ở với các con vào tất cả những ngày lễ tết, kể cả nó có trùng với ngày mà cô được ở với các con. Nên hôm nay dù là ngày của cô, nhưng vì là ngày lễ nên nó sẽ vẫn là của tôi".

"Chúng ta đã thống nhất như vậy sao?". Cô lờ mờ nhớ ra một vài thảo luận liên quan đến ngày Quốc tế Lao động, nhưng nó đã trôi tuột khỏi đầu cô với những quay cuồng của ngày đầu tiên ở trường học. Và mọi chuyện sẽ tương tự như vậy đối với ngày Columbus vào tháng sau, cô bắt đầu nhận thức được mọi việc.

"Cô có cần luật sư của tôi gửi cho cô những giấy tờ thoả thuận mà cô đã ký không?". Zach hỏi.

"Anh không cần phải mỉa mai tôi như vậy", cô trả lời.

Eddie đóng sập quyển sách và lấy hai tay bịt tai. "Bố mẹ dừng lại hết đi", nó hét lên. "Hãy dừng lại đi".

"Anh đã nhìn thấy những gì anh gây ra chưa", Rosie nhìn anh đầy giận dữ, dang đôi tay che trở ôm lấy vai cậu con trai. Eddie là một đứa trẻ rất nhạy cảm.

Cái nhìn chằm chằm của Zach khoét sâu vào cô. "Đây là thời gian của tôi dành cho các con của tôi", anh nói, "và tôi rất biết ơn nếu cô rời khỏi đây".

Rosie mở miệng định đấu khẩu, nhưng anh ta đã đúng. Cô mới là người nhầm lẫn.

"Tốt thôi", cô nói với tất cả lòng tự trọng của mình mà lúc này đang ở mức rất thấp. Cô cười dịu dàng với con trai và con gái để làm yên lòng chúng và sau đó rời khỏi ngôi nhà.

Nước mắt chỉ chực tuôn ra xối xả ngay khi cô quay lại và bước lên chiếc Explorer. Điều này sẽ không xảy ra nữa; cô sẽ phải đảm bảo chuyện này không lặp lại. Kể từ bây giờ cô sẽ đánh dấu rõ ràng trên lịch để không gặp phải cảnh tượng khó chịu này.

Căn hộ cô thuê cùng Zach cách ngôi nhà hơn một dặm. Cô đưa xe vào chỗ đậu xe và tắt máy. Khu vực này không được tốt lắm nhưng giá thuê căn hộ khá hợp lý.

Mọi thứ trong căn hộ được phân chia một cách rõ ràng. Trong tủ lạnh cô có ngăn riêng của mình và Zach cũng vậy. Những đồ dùng cá nhân của cô được cất giữ và khoá trong một phòng ngủ, và đồ của anh được khoá trong căn phòng còn lại. Mặc dù vậy cô không quan tâm trong phòng anh có những gì.

Căn hộ này nóng bức và không có điều hoà như ở ngôi nhà chung của họ.

Rosie bật tivi để cho có tiếng người và lấy ra hai viên aspirin, cô ném phịch chúng xuống trước tivi. Đang đến phần tin tức thời sự, nhưng cô không quan tâm hay hứng thú với các sự kiện thế glới. Điều mà cô quan tâm là giải quyết những vấn đề đang xảy ra trong chính cuộc sống của cô.

Có lẽ cô đã ngủ quên vì tiếng chuông điện thoại đã đánh thức cô dậy. Giật mình, cô nhảy ra khỏi chiếc ghế truờng kỷ và chạy xuống bếp.

"Alô", cô nói thở không ra hơi, điều này không giống giọng cô lúc bình thường chút nào.

Người ở đầu dây bên kia là một phụ nữ, cô ta ngập ngừng. "Tôi nghĩ tôi đã gọi nhầm số".

Rosie có thể nhận ra giọng nói ấy ở bất cứ nơi đâu. Đó chính là Janice Lamond, người đã phá vỡ hạnh phúc gia đình cô, cướp đi chồng cô. Người đàn bà đã lập kế hoạch một cách chi tiết để huỷ hoại cuộc đời cô. Rosie thấy lòng sục sôi giận dữ và căm thù.

"Vâng, tôi nghĩ là cô đã nhầm", cô nói và cố tình để cho người phụ nữ đó biết sự khinh ghét tột độ trong giọng nói của mình. Và vì không còn gì cần phải nói nữa nên cô lấy làm vui thích cụp rầm điện thoại xuống. Tay run run tỳ xuống bệ bếp, Rosie gạt những giọt nước mắt tức tưởi.

Zach đang hẹn hò. Anh ta hẹn hò thậm chí cả khi cuộc ly hôn chưa ngã ngũ.

Thậm chí trước khi anh ta chuyển ra ngoài. Chính cô là người trân trọng lời thề hôn nhân, cô là người chăm sóc cho ngôi nhà và gia đình trong khi người mà được coi là chồng cô thì đi ngoại tình. Đến giờ cô vẫn thấy đau đớn khi nhận thấy người đàn ông mà cô hoàn toàn tin tưởng và dành trọn tình yêu đã đi dan díu với người đàn bà khác.

Rosie rót cho mình một cốc nước cam lạnh và quay lại phòng khách nhỏ. Cô uế oải nằm xuống sô- pha và nhìn lên trần nhà.

Cả hai người họ đã chơi trò chơi này từ lâu rồi. Vậy mà Rosie đã phải mất quá lâu để nhận ra điều đó.

Đã đến lúc cô phải tìm bạn trai cho mình.

Những bài viết mới nhất cho tờ Bản tin vùng vịnh Cedar đã sẵn sàng trước máy in. Jack Griffin đang có một buổi chiều rảnh rỗi hiếm hoi, và đó là một chiều tháng chín đẹp trời. Thông thường thì anh sẽ dành thời gian rảnh rỗi để hẹn hò với Olivia, nhưng bây giờ anh chỉ có thể lặng lẽ ngồi một mình với một tâm trạng thật tồi tệ.

Anh đã cố tỏ ra lạnh nhạt, cố che giấu tình cảm thật sự của mình với Olivia.

Anh không thật sự thân thiết với ai, ngoại trừ người bạn thân nhất của anh là Bob Beldon. Bob còn hơn cả một người bạn. Bob là người tài trợ cho Hội Những người cai rượu của họ. Và giữa hai người đã có gần ba mươi năm gắn bó với nhau.

Anh đậu chiếc xe Ford Taurus mòn vẹt, cũ kỹ và dễ đến mười lăm năm tuổi bên ngoài nhà nghỉ Thyme và Tide của Beldon, Jack dừng lại một lúc lâu để ngắm nhìn quang cảnh phía bên kia vịnh. Thật đẹp. Thật ngoạn mục. Ở phía xa, phà từ Seattle màu trắng pha xanh đang giảm dần tốc độ khi đi vào bến tàu Bremerton. Những con hải cẩu nhảy lên khỏi mặt nước. Gần hơn một chút là những con diệc đẹp như tranh đang đi nhẹ nhàng dọc bãi biển, chúng nhặt nhạnh những động vật biển nằm lộ trên bãi cát trong khi thuỷ triều vỗ nhẹ nhàng vào chân chúng. Một đường bờ biển hình vỏ sò chạy viền theo bãi đá.

Peggy đang bận tỉa cỏ trong vườn, đội một chiếc mũ rộng vành để che khuôn mặt khỏi cái nắng cuối chiều. Chị đứng thẳng người dậy khi trông thấy anh, trong tay vẫn cầm cái rổ.

"Jack", chị vồn vã chào anh. "Gần đây anh đi đâu mà chúng tôi không nhìn thấy vậy?". Nhanh chóng đi qua bãi cỏ, chị nhẹ hôn lên má anh. "Hôm nay quả là một buổi chiều đẹp trời phải không?".

"Quả là rất đẹp Peggy ạ". Anh ngừng rồi hỏi tiếp “Bob có ỏ nhà không?".

"Thật tiếc là anh ấy không có ở đây. Anh ấy đã đi cùng cha Flemming rồi. Tôi không biết bằng cách nào nhưng cha Dave Flemming đã thuyết phục được anh ấy làm huấn luyện viên cho đội bóng rổ thiếu niên".

Thành thực mà nói Jack cũng không biết bằng cách nào mà ngài mục sư có thể làm được điều đó. "Tôi không biết là chị và Bob cũng thường đi lễ nhà thờ đấy", anh nói với một chút bối rối.

"Trước đây thì không", Peggy thú nhận. "Cho đến khi ...". Mùa đông năm trước một người đàn ông xa lạ chết trong nhà họ và điều đó đã khuấy động cuộc sống của họ. Câu chuyện vẫn chìm trong bức màn bí ẩn. John Doe - người đàn ông đó đã đến trong một đêm bão táp; anh ta mang chứng minh thư giả khuôn mặt gần như đã phẫu thuật toàn bộ để không bị nhận dạng. Vì vậy câu chuyện này vẫn không có câu trả lời, và một số người dường như cho rằng Peggy và Bob có thể liên quan đến cái chết của người đàn ông đó. Nếu người lạ mặt đó chết ở nhà của anh, Jack nghĩ rằng anh cũng sẽ bắt đầu đi lễ nhà thờ như vợ chồng bạn mình.

Peggy, khoan thai và tự tin như mọi khi, hướng về phía bếp như thế chị biết Jack sẽ đi theo mình. Và đúng là anh cũng đang tự nguyện đi theo chị. Peggy là người phụ nữ khiến cho bất cứ ai cũng có cảm giác được chào đón. Đó là khả năng tự nhiên của chị và nó khiến chị rất phù hợp với công việc điều hành nhà nghỉ.

Peggy giữ tấm màn che cửa cho Jack đi qua và đặt cái rổ lên quầy. "Tôi vừa pha một bình trà đá mát lạnh đây", chị tuyên bố, và không cần hỏi Jack, chị tự động rót ra hai chiếc cốc cao và xếp ra đĩa vài chiếc bánh bơ đậu phộng to.

Jack cầm chiếc khay và hai người đi ra ngoài hiên. Anh đặt chiếc khay lên bàn rồi bắt đầu tìm lý do để rời đi ngay khi có thể. Nhưng anh thay đổi ý định đó, vì rốt cục anh đến đây với hy vọng là đầu óc mình sẽ không loanh quanh với những ý nghĩ về Olivia nữa.

"Khi nào thì Bob quay về", anh hỏi.

"Tôi đoán khoảng năm giờ", Peggy nói với anh.

Liếc nhanh vào đồng hồ, Jack cảm thấy yên tâm vì chỉ còn khoảng ba mươi phút nữa.

"Sau cái chết của Dan Sherman ...". Peggy bắt chuyện trước. Chị ngập ngừng. "Bob đã rất đau lòng".

Vì là người mới đến, Jack không nhớ rằng Bob đã rất thân với người thợ đốn gỗ quá cố đó. Việc đó khiến anh nhớ lại rằng Grace Sherman đã nhờ anh phát biểu tại buổi lễ tang mà cô tổ chức cho Dan. Jack rất ngạc nhiên khi nhớ ra Dan và Bob từng rất thân nhau, nhưng anh không nói gì.

Như đọc được suy nghĩ của anh, Peggy giải thích. "Bob và Dan là bạn thân từ khi còn học trung học. Cái chết của Dan thực sự khiến anh ấy rất buồn, và sau đó thì lại đến ...". Chị nhún vai và bắt gặp ánh mắt của Jack. Anh biết chị đang muốn nhắc đến người khách lạ mặt đã chết trong nhà nghỉ của họ.

"Sau khi Dan được chôn cất, Bob quyết định sẽ bắt đầu đi nhà thờ", Peggy tiếp tục. "Tôi đương nhiên không phiền lòng vì điều này. Thực tế tôi cũng đã từng nhiều lần muốn đi nhà thờ rồi. Thật buồn cười là những cái chết lại khiến chúng ta mất tinh thần đến vậy phải không?".

"Có lẽ vậy". Jack mỉm cười mệt mỏi và không muốn tiếp tục trò chuyện.

Nhưng sau một vài phút, sự im lặng trở nên ngột ngạt nên Jack cố gắng lấp đầy khoảng trống bằng một câu hỏi. "Khoảng thời gian gần đây Bob và Dan không gặp nhau nhiều phải không?".

Peggy lắc đầu. "Kể từ khi họ từ Việt Nam trở về, Dan không còn như trước nữa. Họ dần xa nhau. Tôi không nghĩ Dan là một người nát rượu, nhưng Bob thì ... anh biết đấy, lúc nào anh ấy cũng có chai rượu như bất cứ một người nghiện rượu nào khác".

Jack gật đầu. "Bạn bè cũng có thể có những lúc như thế", anh vừa nói vừa suy nghĩ đến anh và Olivia nhiều hơn là nghĩ đến Dan Sherman và Bob. "Ý tôi là bạn bè cũng có những lúc xa nhau". Chỉ có mối quan hệ giữa anh và Olivia thì không phải là xa nhau, mà đột nhiên chấm dứt hoàn toàn. Bụng anh tự nhiên đau quặn lại, và nếu không biết chắc là do cuộc chia tay này anh có thể nghĩ đó là dấu hiệu của bệnh đau dạ dày. Khi với tay lấy ly trà đá, anh nhận ra Peggy đang quan sát mình.

"Dạo này anh gầy đi đấy".

"Vậy sao?". Nếu quả đúng như vậy thì anh cũng lấy làm mừng. Khi đến độ tuổi trung niên và do công việc bàn giấy chỉ ngồi một chỗ nên anh cảm thấy bụng mình đang nặng nề hơn. Một nguyên nhân nữa, là do anh không có nhiều thời gian vận động và các bữa ăn thì thường là những món ăn nhanh mà anh có thể kiếm được dễ dàng từ máy bán hàng tự động.

"Tôi cho rằng chuyện này có liên quan đến Olivia. Trông anh có vẻ suy sụp".

Bây giờ thì thật là tồi tệ hết sức. Jack gần như rên lên thành tiếng. "Không công bằng chút nào", anh lẩm bẩm. "Chính Olivia thì dường như không mảy may bận tâm".

"Thôi nào", Peggy thì thào, chị có vẻ tôn trọng suy nghĩ của anh. "Tôi phải nói với anh điều này. Sau đó thì tùy anh quyết định, tôi sẽ không xen vào nữa".

"Một điều à?", anh nhắc lại. "Chỉ một điều thôi sao?".

"Đúng vậy", Peggy nói, "và tôi dám chắc anh sẽ thấy nó rất thú vị. “Vài hôm trước, tôi có việc đi đến toà án. Tất cả mọi người ở đó đều bàn tán với nhau về một phán quyết gần đây của Olivia". Rồi chị dừng lại, như thế đang đợi cho anh cắn câu.

Đúng như cô nghĩ, Jack chưa hề nghe đến việc này. Ngay lập tức trí tò mò chiến thắng và anh đã mắc câu. "Lần này cô ấy đã đưa ra phán quyết gì vậy?".

Peggy kể lại phán quyết của Olivia về quyền chăm sóc con chung cho một cặp vợ chồng đang gây tranh cãi trong dư luận. "Giá như có nhiều thẩm phán biết xem xét đến nhu cầu của bọn trẻ như vậy" chị nói.

Luôn hoà hợp giữa lý trí và tình cảm trong phòng xử án là điều đầu tiên lôi cuốn Jack đến với Olivia. Anh đã rất ngạc nhiên và ấn tượng khi một năm trước đây, Olivia đã từ chối không cho một cặp vợ chồng trẻ ly hôn.

Mọi người trong phòng xử án đều có thể thấy Ian và Cecilia Randall vẫn còn yêu nhau. Họ đã mất đứa con gái mới sinh, và cái chết của đứa trẻ đã đẩy họ xa nhau. Olivia không chỉ nhìn thấy sự xáo trộn về mặt tình cảm của họ và nhận ra rằng họ vẫn cần nhau, mà chị còn tự tin hành động theo những gì trái tim mình mách bảo. Lần gần đây nhất khi Jack nghe mọi người nói về cặp vợ chồng này, đó là Ian và Cecilia đã quay lại với nhau.

Peggy chăm chú nhìn Jack.

"Đã mấy tuần nay tôi chưa gặp Olivia". Jack tự lấy cho mình một chiếc bánh quy. Chính xác là sáu tuần, nhưng anh có đếm từng ngày đâu nhỉ? Thực tế thì anh đang đếm không chỉ từng ngày mà còn từng giờ, song anh không dám thú nhận với ai.

"Jack, thế thì tệ quá đi mất!".

Đúng là như thế. Anh hầu như không thể chịu đựng nổi tình trạng này thêm nữa. Đây là một tình huống Jack không ngờ tới, cái tôi đã yêu cầu anh không được có bất kỳ một động thái làm lành nào với Olivia.

"Anh nhớ cô ấy phải không?".

Jack nói rằng sau một thời gian thì anh cũng không còn cảm giác nhớ đến quay quắt nữa, rồi anh đột ngột ngừng lại. Cái quái quỷ gì vậy, anh tưởng mình đang tự lừa dối ai chứ? Thực tế là anh cảm thấy khốn khổ hơn bao giờ hết, nhất là khoảng thời gian mấy tuần vừa qua. "Cô ấy thì chắc vẫn ổn. Tôi nghe nói gần đây Stanley Lockhart vẫn quanh quẩn bên cô ấy".

"Olivia quay lại với chồng cũ chị ấy à?".

"Theo như bà Charlotte nói thì không". Gần như cắn phải lưỡi, Jack gắng ngậm miệng lại. Anh không có ý cho Peggy biết chuyện anh đã chia sẻ nỗi đau với mẹ Olivia. Charlotte là người ủng hộ anh nhiều nhất. Bà nói với anh rằng bà đã khuyên Olivia gọi lại cho anh nhưng cô ấy vẫn không nhận là mình sai.

Jack để miếng bánh quy sang một bên, anh không còn hứng thú ăn nữa.

"Xem ra Olivia muốn tôi phải diễn kịch với cô ấy".

"Diễn kịch?".

"Chị biết đấy", anh nóng nảy nói. "Cô ấy muốn - theo như lời của cô ấy, tôi phải tỏ ra dám nghĩ đám làm và phải đấu tranh vì cô ấy".

Peggy cau mày. "Cô ấy muốn anh phải đánh nhau à?".

"Có thể đó không phải là một cuộc đọ sức, nhưng ... có Chúa mới biết cô ấy thực sự muốn gì". Anh cho rằng Olivia đang mong chờ anh đến quỳ gối trước mặt và xin chị tha thứ. Lòng tự trọng trong anh không cho phép anh làm như vậy. Nếu như chị cũng quan tâm đến anh như tình cảm anh dành cho chị thì đã không cần đến những thứ kịch tính đó. Jack không tin là một người phụ nữ vốn hiểu rất rõ về bản chất con người như Olivia lại không thể luận ra được điều này.

"Anh nên gửi hoa tặng Olivia", Peggy gợi ý.

Jack cũng từng nghĩ đến việc này. "Nhưng tôi chẳng có lý do gì để tặng hết".

"Lý do à? Anh nói đến lý do nghĩa là thế nào?". Peggy nhắc lại.

"Chị biết đấy ... ví dụ như sinh nhật cô ấy, Giáng sinh, hay một dịp nào đó".

"Jack ơi là Jack", Peggy chậm rãi nói. "Anh có lý do đấy. Anh muốn cô ấy quay lại phải không nào? Khoảng thời gian vô nghĩa này đã đủ rồi đấy. Và làm lành chắc chắn là điều mà cô ấy mong muốn. Cô ấy đang đợi anh đi bước đầu tiên đấy".

Nhưng chính Jack cũng đang đợi Olivia làm lành trước.

"Anh đang quá đề cao cái tôi của mình", Peggy nói. "Nếu anh không nhanh chóng làm điều gì đó thì anh sẽ mất Olivia. Nếu cô ấy có ý định quay lại với chồng cũ thì chắc chắn bây giờ cô ấy đã ở bên anh ta rồi. Trời ạ!". Peggy lắc đầu. "Nếu Stan biết chuyện này hẳn anh ta phải vui lắm".

Jack cau mặt giận dữ. Anh đã nghĩ rất nhiều về gã đốn mạt đó, người đã từng là chồng của Olivia, và có Chúa chứng giám Jack không bao giờ muốn cho Stan bất cứ một cơ hội nào. "Vậy chị cho rằng tôi phải moi tim tôi ra trao cho cô ấy hay sao?".

"Không". Peggy nói. "Như vậy thì không giống với anh chút nào".

Thật may là Peggy hiểu tính hay đùa của anh. "Vậy tôi phải nói thế nào?".

"Tại sao lại phải nói gì? Chỉ cần viết tên anh trên đó thôi".

"Đơn giản vậy thôi sao?".

Peggy gật đầu. "Tất cả những gì Olivia cần là một cái gì đó chứng tỏ anh còn quan tâm đến cô ấy".

Dễ dàng đến thế ư? Không thể nào.

"Vậy anh có làm theo lời của tôi không?". Peggy nhấn mạnh.

"Có lẽ tôi sẽ thử xem sao". Có vẻ đây là một lời khuyên hay, và vào thời điểm này anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì, miễn là anh vẫn có thể giữ được niềm kiêu hãnh của mình.

Peggy đẩy đĩa bánh về phía Jack và anh lấy chiếc bánh cuối cùng. Chị nói:

"Tôi hy vọng anh sẽ làm như vậy".

Peggy đã giải quyết giúp anh điều khiến anh phải suy nghĩ, nhưng bây giờ anh nóng lòng muốn chuyển sang chủ đề khác ngoài Olivia. "Tôi tình cờ gặp Roy McAfee ngày hôm trước". Jack nói. Đó là một thám tử trong ngành cảnh sát đã nghỉ hưu ở Seattle, và ngay khi đến vịnh Cedar anh ta đã mỏ văn phòng thám tử tư. Jack biết rằng Roy đã nhiều lần nói chuyện với Bob và Peggy về John Doe - người đã thuê phòng của họ nhưng không bao giờ có khả năng trả phòng nữa. Bác sỹ khám nghiệm tử thi vẫn chưa xác định được nguyên nhân của cái chết ấy.

"Roy có còn tiếp tục điều tra về người khách bí ẩn đến thuê phòng ở chỗ chúng tôi không?". Peggy hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ phiền muộn.

"Anh ta không nhắc gì đến chuyện đó nhưng tôi nghĩ là có".

Peggy trở nên yên lặng và suy tư. "Giá như anh ta tiếp tục điều tra", cuối cùng chị mới cất lên tiếng nói.

"Tiếp tục điều tra về John Doe à?". Jack hỏi tiếp.

"Cứ như thể ... John Doe từ một hành tinh khác đặt chân xuống đây vậy".

"Chị nghĩ rằng Roy có thể phát hiện ra điều mà cảnh sát không nhận ra?", anh hỏi.

"Tôi ... tôi không biết nữa". Peggy xoay người trong chiếc ghế và đột nhiên trở nên suy tư. "Chỉ là ...". Và rồi chị lại do dự không nói tiếp.

"Chuyện gì vậy?".

"Chuyện về Bob. Đêm hôm đó, anh ấy tình cờ nói là có nét gì đó rất quen với người khách này. Nhưng anh ta đến rất muộn, trời lại tối và anh ta không đặt phòng trước, nên Bob cũng không phát hiện ra thêm điều gì. Tôi nghĩ trong chuyện này còn có cái gì đó chứ không đơn thuần chỉ là trông quen mắt".

Bob và Jack rất thân nhau. Anh biết là Bob đã phải nghĩ nát óc để tìm ra một mối liên kết nào đó nhưng vẫn chưa tìm thấy.

"Tôi đã lấy Bob được hơn ba mươi năm ...". Giọng của Peggy nhỏ dần, nghe như thì thầm. Chị ném về phía anh một cái nhìn thật nhanh. "Anh ấy có bao giờ kể cho anh nghe về những cơn ác mộng của anh ấy không?".

Thực tế là không. "Chúng ta đều gặp ác mộng lúc này hay lúc khác". Bản thân Jack chưa tới Việt Nam, nhưng anh biết rất nhiều người đã từng đến đó.

Với những người đã từng trải qua chiến tranh thì gặp ác mộng hằng đêm không phải là chuyện hiếm.

"Tính đến bây giờ là hai lần rồi ...". Chị thở dài. "Đôi khi anh ấy bị chứng mộng du".

Jack ngả người ra phía trước. "Chị không nghĩ rằng anh ấy có liên quan gì đến cái chết của người khách chứ?".

"Ồ không". Mắt chị mở to vẻ sợ hãi. "Không bao giờ có chuyện đấy. Cửa phòng ngủ được khoá từ phía trong".

Nhưng Jack biết họ có chìa khoá nên đây không phải một lý do hợp lý.

"Và không có một vết xước nào trên người anh ta".

Jack gật đầu. Điều này thì đúng.

"Hơn nữa, anh biết Bob đấy. Anh ấy thậm chí không dám đập chết một con ruồi. Bản chất của anh ấy rất tốt, anh ấy không bao giờ cố ý làm đau hay làm tổn thương đến bất cứ ai".

Peggy nói đúng. "Vậy tại sao chị lại muốn Bob nói chuyện với thám tử Roy?".

"Tôi muốn Bob nói chuyện, vì điều này có lẽ không ảnh hưởng đến ai. Sau khi chứng kiến anh ấy đã buồn rầu thế nào vì cái chết của Dan, cùng với những cơn ác mộng thường xuyên xảy đến thì tôi nghĩ chắc anh ấy sẽ nhẹ nhàng hơn nếu có thể thổ lộ hết. Bob luôn lo sợ rằng lại mắc chứng mộng du như ngày xưa".

Jack rất hiểu những lo âu của chị. "Chị có muốn tôi nói gì với anh ấy không?".

Peggy lắc đầu. "Điều này có hại nhiều hơn lợi. Nếu anh ấy biết rằng tôi nói chuyện về anh ấy - cho dù là với anh thì anh ấy sẽ rất khó chịu".

Jack thấy Peggy liên tục nắm chặt tay lại và thả lỏng ra, anh nhận thấy rằng chị đang thực sự sợ hãi. Mặc dù không nói ra, nhưng có lẽ chị lo lắng rằng chồng mình có liên quan đến cái chết của người lạ mặt.

Có thể nào như vậy không? Liệu Bob có liên can gì đến cái chết đó?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.