Chuyện Tình Ở Vương Quốc Vampire

Chương 12: Cậu còn không hiểu chính cảm xúc của cậu




Del gần như sững người lại. Tôi nhìn hắn và cô gái tóc nâu đỏ đó cười xả lả:

-Hơ hơ… Xin lõi, tôi không có cố ý làm phiền hai người đâu.. Là do tôi vô tình đi ra đây nên.. Hai người cứ tiếp tục đi…

Hắn không nói gì cả. Tôi cứ tưởng hắn sẽ sửng cồ lên quát vào mặt tôi là “đồ nghe lén” chứ? Nhưng không, hắn chỉ nhìn tôi trân trân như thế, dường như hắn đang cố tìm kiếm thứ gì đó từ tôi.

-Cô là cô gái hôm đó ôm Del?-Cô gái tóc nâu đỏ nhìn tôi, giọng nói cô ấy có chút bất thần. Tôi giật mình nhìn sang hắn. Đúng là hôm đó có thật. Bây giờ phải làm sao đây? Lỡ như vì chuyện đó mà cô ấy hiểu nhầm thì khốn! Không được, chia rẽ cặp đôi đang yêu là cái tội! Nghĩ thế nên tôi lấy hơi nở nụ cuồi tự nhiên nhất có thể nhìn cô gái xinh đẹp đó:

-Hi hi.. Đúng là em đây! Chào chị dâu tương lai ạ!

-Chị dâu?-Cô ấy nhìn tôi vẻ ngạc nhiên và Del cũng nhìn tôi trợn tròn mắt. Tôi khẽ nháy mắt với hắn ra hiệu và tiếp tục bô bô:

-Em là Hàn My,em gái bà con xa của anh Phong chị ạ! Hì hì.. Hôm đó thấy chị em đã biết ngay chị sẽ là chị dâu tương lai của em mà! Chị đẹp thật đấy! hi vọng chị sẽ chữa giúp anh em cái bệnh tàn nhẫn chị nhé!

Cô ấy nhìn tôi và cười thân thiện:

-Chào em, chị là Hạ Vi.

-Vâng chị Hạ Vi, nói thực anh chị đẹp đôi lắm đấy nhá! Như sinh ra là để cho nhau ý!

Tôi cứ liên tục ngoác miệng cười. Chị ấy đẹp như vậy tội gì không kết thân! Có người bạn xinh đẹp như chị ấy đúng là không gì thích hơn! Vừa nói tôi vừa đảo mắt qua hắn và mấp máy môi nói nhỏ với hắn: “thích nhé!” nhưng hắn trông chẳng có gì là vui vẻ cả. Cứ trừng mắt nhìn tôi như thế. Đáp lại nụ cười tươi rói đậm chất mặt trời của tôi là đôi môi cắn chặt và đôi mắt đầy tức giận. Rồi hắn bất chợt ôm chầm lấy Hạ Vi. Họ đúng là rất yêu nhau đúng không? Tôi cười toác miệng rồi tạm biệt:

-Thôi anh chị cứ tiếp tục đi, em xin về… Hề hề..

Nói rồi tôi quay lưng bước đi. Bỗng nhiên có một cảm giác hụt hẫng trong lòng nhưng chỉ trong thoáng chốc. Cảm giác thoải mái lại dội về và tôi tí tởn đi tung tăng lên lớp.

***

Del thả Hạ Vi ra, gương mặt bất thần không cảm xúc. Một nét buồn và khó hiểu lướt qua. Cảm giác khó hiểu đó lại về dày vò cậu. Lúc nhìn thấy Hàn My, cậu đã cố tìm trong đôi mắt ấy một chút cảm xúc của sự ghen tức, của sự tức giận nhưng không có. Chẳng lẽ nhìn thấy Del và cô gái khác như thế mà Hàn My không có một cảm xúc gì sao? Hay cảm xúc Hàn My đối với cậu quá nhạt nhẽo nên mới như thế? Lúc đó không hiểu sao cậu muốn điên lên. Điên vì thái độ quá dửng dưng. Thấy cậu và Hạ Vi như thế mà còn hoác miệng cười vô tư, còn bịa chuyện được. Chẳng lẽ Hàn My không buồn chút nào sao? Cậu lặng lẽ bỏ đi để lại Hạ Vi đứng trơ trơ một mình nhìn theo bóng cậu.

***

Kết thúc những tiết học, tôi thả từng bước đi loanh quanh khắp sân trường. Tôi kiếm một băng ghế dài và ngả người ngồi xuống.

-Oáp.. Buồn ngủ quá..-Tôi vươn tay và gục đầu ra sau thành ghế. Tối hôm qua quá dài đối với tôi thì phải. Đủ chuyện xảy ra. Nghĩ ngợi lung tung tôi thiếp đi lúc nào không biết.

Tôi khẽ cựa mình tỉnh dậy. Vừa hé mắt thì tôi đã giật mình suýt đập đầu xuống đất. Del ngồi khoanh tay một bên tôi. Đôi mắt Del nhắm lại có vẻ như đang ngủ và tôi giật mình hơn nữa khi thấy đầu tôi gục vào vai Del. Tôi vội vàng ngẩng đầu lên Del, rồi lại nhìn xuống vai hắn rồi tự hỏi: “Không biết khi ngủ mình có chảy nước dãi ra đây không cà?”.

-Nhìn gì mà nhìn?

Giọng nói mang phè phè không ngữ âm vang lên làm tôi lại thêm một lần nữa suýt rụng tim ra ngoài.

-Sao anh lúc nào cũng làm người khác phải giật mình thế hả?-Tôi gắt lên.

-Cô làm cho tôi giật mình mới đúng ấy, tự nhiên nhìn chằm chằm một cách muốn “ăn tươi nuốt sống” người ta như thế mà còn..-Hắn nhíu mày.

-Sao anh lại ngồi đây?-Tôi nhìn vào hắn vẻ không gì khó chịu hơn.

-Sao là sao thế nào? Đây là ghế của tôi, tôi chưa trị tội cô dám xâm phạm lãnh thổ của tôi rồi còn…

Tôi trợn tròn mắt nhìn hắn. Đây đích thị là có họ hàng với ông Hitler rồi chứ cấm có sai. Cái tính độc tài phát xít cứ tỏa ra là thế nào?

-Sao? Không tin à?-Hắn nhìn tôi, khóe miệng nhếch lên-Cô không tin thì nhìn xung quanh xem có ai dám bước đến chỗ này không? Với lại, đây là khuôn viên khu Tây, của riêng mình tôi.

Hắn gõ gõ tay xuống ghế. Tôi giật mình nhìn lên tấm bảng với hoa văn vô cùng sang tọng “Khu Tây”. Trời! Sao hắn có thể được ưu ái đến thế cơ chứ? Tôi lấy tay đập vào mặt và nhìn khuôn mặt nhởn nhơ của hắn.

-Thật là bất công.. Tại sao có người lại được ưu tiên đến thế cơ chứ?

Tôi bất mãn nói và đứng dậy, định bước đi thì hắn nắm tay tôi lôi lại:

-Định đi đâu? Tôi chưa xử xong chuyện với cô, ngoan ngoãn ngồi xuống đi…

Tôi thở dài ngồi xuống, giương to hai mắt lên nhìn hắn:

-Chuyện gì nữa chứ?

-Tôi không biết là có đứa em gái như cô đấy.-Hắn nhàn nhạt nói.

-Thế lúc đó tôi không nói như thế thì chị ấy hiểu lầm là tôi đnag xen vào chuyện tình đẹp đẽ của hai người thì sao?-Tôi gân cổ nói-Hai người đẹp đôi như thế mà bị chia rẽ thì tội lắm!

Hắn đúng là, người ta giúp cho không cảm ơn thì thôi còn mặt nặng mày nhẹ. Hắn chợt im lặng nhìn tôi. Đôi hắn dường như có chút hụt hẫng. Tôi đứng dậy cười khà khà:

-Nói chung là cố mà giữ cho chặt vào. Câu được cô bạn gái xinh đẹp như thế là anh quá may mắn đấy!

-Thế..Cô thực sự không có chút cảm xúc nào khác sau?-Hắn nói một cách vô hồn.

-Thì chúc mừng đó rồi, còn khác gì nữa?-Tôi nhìn hắn nhíu mày.

Hắn đứng lên, trông hắn giờ lạnh nhạt vô cùng.

-Thế à?-Hắn đáp nhẹ như bẫng và bước đi. Tôi nhìn hắn, hắn dạo này bị sao thế nhỉ?

-À-Hắn quay lại nhìn tôi-Muốn tận mắt nhìn thấy hoa tuyết không?

-!!!!

---


-Oa… Đẹp quá..-Tôi mở to mắt nhìn những bông tuyết mát lạnh trắng tinh khôi rơi nhè nhẹ xuống đất. Tôi quay lại nhìn hắn cười tươi-Tôi đã từng ước được chạm vào tuyết như thế này đấy! Anh thật tuyệt vời!

Hắn có chút giật mình khi nghe tôi nói thế, nhưng rồi cũng gật đầu khe khẽ, một nụ cười thấp thoáng lướt qua trong thoáng chốc. Tôi nhìn những bông tuyết tinh khôi, quá tuyệt vời! Tôi nhìn sang Del. Cậu ta tựa người vào tường, đôi mắt đẹp vô hồn nhìn những bông tuyết đang rơi, một tay đút vào túi áo dạ đen, trông cậu ta đẹp như một thiên sứ mang tâm hồn của một ác quỷ. Cậu ta đẹp như bông tuyết kia vậy.

-Cô đang nghĩ gì thế?-Hắn chợt cựa mình nhìn sang tôi, có lẽ ánh mắt tôi chĩa vào nên làm hắn khó chịu.

-Tôi chỉ nghĩ là, cậu lạnh lùng như những bông tuyết này thế…

Hắn chợt im lặng nhìn tôi, rồi từ từ lắc lắc mái tóc bạch kim tuyệt đẹp của mình. Rồi mở giọng nhàn nhạt vốn có:

-Ai cũng bảo thế, bảo tôi là tảng băng, là người được nhặt về từ hồ băng vĩnh cửu..

Tôi nhìn hắn, trong đôi mắt hắn ánh lên một giọt buồn. Có lẽ hắn cũng không hề muốn trở thành con người băng giá như thế. Tôi đưa tay hứng một bông tuyết vào lòng bàn tay rồi chạy đến chỗ hắn, chìa ra trước mặt hắn và cười tươi nhất có thể:

-Cậu nhìn thử xem. Bông tuyết, hay tảng băng thì cũng thế cả ! Mang sự lạnh băng không ai chịu nổi nhưng băng lại là thứ thuần khiết nhất, không vẩn đục. Không phải nó là món quà tuyệt vời của tạo hóa ban lại hay sao? Và nó còn rất đẹp nữa..

Del nhìn sững vào tôi. Del dạo này không bình thường như mọi khi, chắc chắn là thế. Tôi đưa tay kéo nhẹ khóe miệng Del lên, cười hì hì:

-Đấy, cười lên như thế có phải là hay không?

Tôi định rút tay lại thì đột nhiên Del đưa tay lên nắm chặt lấy bàn tay tôi. Đôi mắt vô hồn ấy nhìn thẳng sâu vào đôi mắt tôi.

-Đừng làm như thế với tôi thêm một lần nào nữa, cũng đừng nhìn tôi bằng đôi mắt đó, nụ cười đó. Nếu không, tôi không chắc mình sẽ giữ được bình tĩnh đâu…

Nói rồi Del thả tay tôi ra và bước đi. Tuyết vẫn rơi. Bình tĩnh gì chứ?

***

Del bước nhanh ra khỏi khu Tây. Không ổn, thực sự không ổn. Không hiểu sao bây giờ gặp Hàn My cậu lại thấy không ổn chút nào.

-Rốt cuộc mi bị gì vậy chứ hả?

***

Tôi nhìn theo bóng Del rồi nhún vai bước về nhà.

-Em giờ mới về à?-Shu bất chợt xuất hiện sau lưng tôi.

-Anh cũng thế hả?-Tôi cười tươi nhìn Shu

-Ừ, anh bận chút việc ở văn phòng. Còn em sao về muộn thế?

-Em sang khu Tây nghịch tuyết..

-Khu Tây? Del sao?-Shu khẽ nhíu mày rồi trở lại dáng vẻ vui vẻ như bình thường, Shu xách cặp tôi lên, nháy mắt-Để anh mang cặp giúp em.

-Ơ..Không cần đâu! Em tự mang được rồi!-Tôi với tay cố lấy cặp của mình từ tay Shu nhưng không được. Bắt Shu mang cặp cho mình đúng là mình quá trẻ con! Nghĩ thế tôi cứ nhảy nhảy lên, hai cái chân choi choi xuống dưới đất. Shu cao hơn tôi đến một cái đầu, quả là khoảng cách quá xa. Shu nhìn bộ dạng của tôi thì phì cười. Bước chân vẫn tiến. Tôi khi đã chụp được cái cặp thì cũng là lúc tôi bị sẩy chân. Cứ tưởng sẽ được một phen đập đầu xuống đường sau đó làm bạn với bệnh viện thì.. Shu khẽ vòng tay ra sau lưng tôi và nhẹ nhàng đỡ lấy. Trong phút chốc người tôi cứng đờ ra, khoảng cách giữa tôi và Shu phải nói là… QÚA GẦN!!! Tôi vội vàng định đẩy Shu ra thì đột nhiên, Shu cúi đầu xuống và môi Shu chạm nhẹ vào má tôi. Đầu, tứ chi tôi bải hoải. Người tôi lạnh toát như một xác chết đứng đơ ra. Shu khẽ mỉm cười rồi đứng thẳng dậy, thả tôi ra. Tôi thì như người mất hồn, chẳng cảm nhận được gì nữa.

-Anh..Anh…-Tôi lúc này mới trợn tròn mắt nhìn Shu.

-À, anh thích thế ấy mà...Chỉ hôn má thôi có gì đâu? Em cứ coi như đó là cách chào hỏi bạn bè đi,vì bên Mĩ đối với họ hôn môi còn là chuyện bình thường nữa cơ mà…-Shu đáp ngon ơ còn tôi há hốc mồm nhìn Shu.

-Thôi, đừng nhìn anh bằng ánh mắt viên đạn như thế nữa, anh đi đây..-Shu gãi gãi đầu rồi quàng quai đeo cặp vào cổ tôi, co cẳng chạy biến. Tôi nhìn theo, còn sững sờ đờ đẫn không bình tĩnh được hẳn. Khẽ chạm tay lên má, có một chút hồi hộp trong lòng. Tôi quay người lại bước về.

***

Shu bước đi, chợt mỉm cười. Đột nhiên một mảnh băng nhọn hoắt và mỏng lao với tốc độ xé tan không khí về phía cậu. Nhưng Shu đã nhanh chóng tránh được và nhếch mép:

-Del, cậu đúng là phóng băng rất giỏi đấy..

Từ trên cây cao, một bóng đen nhảy xuống. Del hất mái tóc bạch kim của mình và đút hai tay vào túi áo dạ đen, nói nhàn nhạt:

-Lợi dụng lúc người khác không đề phòng để hôn thì đó là hành động vụng trộm thì phải.

Shu bật cười:

-Ô, ra là cậu có thấy…

-Trông cậu lúc đó như một con mèo vụng trộm vậy đấy.

-Ồ, tôi lại thấy mèo dễ thương đấy chứ? Cảm ơn cậu nhé..-Shu mỉm cười rồi định bước đi thì Del đã lên tiếng:

-Tránh xa Hàn My ra..

Shu quay người lại nhìn Del:

-Trông cậu có vẻ giận dữ, nhưng hình như cậu đang quan tâm thái quá đến một cô gái đấy. Rốt cuộc thì tại sao cậu lại giận dữ khi thấy tôi thân thiết với Hàn My chứ?

Del chợt khựng người lại, lại câu hỏi đó. Đúng thế, tại sao cậu lại giận dữ chứ? Rốt cuộc cảm xúc kì quái do Hàn My gây ra là cái quái gì chứ? Shu cười nhạt, vỗ vai Del:

-Chính thứ cảm xúc bên trong cậu mà cậu còn không biết nó là gì thì làm sao cậu có thể đánh gục tôi?

Shu ấn vào trái tim Del và nói nhỏ:

-Biết không? Cảm xúc kì quái đang chi phối cậu mà cậu không biết là gì đó xuất phát từ chỗ này, hiểu chưa? Do trái tim cậu đóng thành băng, à không, là không có trái tim, và cái tính “chẳng cần ai” cố chấp của cậu đã khiến cậu không thể biết tình cảm cậu… Hiểu chưa?

Nói rồi, Shu bước đi, nhưng trước khi đi, Shu còn nói thêm một câu nữa:

-Tôi hơn cậu ở chỗ, sẵn sàng lắng nghe trái tim mình nghĩ gì…-Và Shu đi thẳng.

Del đứng im cùng một mớ hỗn loạn. Khẽ chạm tay vào ngực. “Là từ đây sao?”

***

Hàn My bước từ từ về nhà, ngang đến cổng định bước vào thì một giọng nói ngang phè phè cất lên:

-Hàn My…

Hàn My quay lại nhìn, là Del. Hắn gãi gãi đầu và đôi mắt vô hồn của hắn có sự lúng túng.

-Hửm?- Hàn My nhìn hắn mỉm cười. Hắn bước đến gần Hàn My , không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Hàn My rồi đặt tay lên ngực, cậu ta nhíu mày:

-Có gì xảy ra đâu… Tim vẫn đập bình thường.. Tên Đế vương Evil này ý gã là gì chứ?

Hàn My nhìn Del vẻ khó hiểu:

-Là sao?

Del nhíu mày nhìn Hàn My rồi nắm tay Hàn My kéo lên đặt lên ngực hắn ở chỗ trái tim:

-Cô xem có gì lạ xảy ra không?

Hàn My nhìn hắn, hắn đúng là không bình thường chút nào. Hàn My nhíu mày:

-Có gì đâu…

-Đúng là có gì đâu, tên này đúng là…

Đột nhiên hắn khựng lại, khuôn mặt hắn thoáng chút thất thần nhìn Hàn My vẻ ngạc nhiên và sững sờ. Tim hắn đập rất nhanh. Del cảm thấy nóng. Mặt Del bỗng nhiên đỏ lên mà không biết vì sao, may sao mà có trời tối để che đi khuôn mặt cậu ta.

-Ô, hình như tim cậu bất chợt đập nhanh hơn bình thường.-Hàn My nhíu mày nhìn lên cậu.

Del không còn kiểm soát được chính cảm xúc đó nữa, cậu nắm lấy bàn tay của Hàn My đưa lên. Del nhìn chăm chăm vào Hàn My để xem thứ cảm xúc kì quặc đang chi phối cậu lúc này là cái gì. Hàn My ngạc nhiên nhìn cậu. Del không kiểm soát được thứ cảm xúc hỗn độn này. Đột nhiên Del kéo mạnh tay Hàn My về phía mình và ôm chặt Hàn My trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.