Chuyện Tình Ngàn Năm Giữa Sói Và Hồ Ly

Chương 19




Một lúc sau, Lăng Hiểu mới từ trong bồn tắm đứng lên. Thân thể gần như hư thoát khiến cô không thể đứng thẳng. Từ trưa hôm qua, cô chưa từng ăn cơm, chưa từng uống một ngụm nước, vừa nãy té mạnh như vậy cũng khiến thân thể cô bị thương vài chỗ. Cánh tay trầy da, máu vừa mới ngừng, hiện tại chính là da thịt trắng bệch không chút huyết sắc.
Dùng nước lạnh rửa mặt, khiến bản thân tận lực không nghĩ đến chuyện đau lòng vừa rồi, tận lực khiến bản thân tê liệt tâm trí, mặc áo ngủ, xoa xoa mắt đầy tơ máu, sau đó ngẩng đầu đi ra ngoài.
Lam Vũ ngồi trên sofa oán giận mà nhìn chằm chằm chén canh gừng.
"Uống canh gừng đi." Khẩu khí Lam Vũ như có mùi thuốc súng.
Lăng Hiểu ngồi xuống đối diện nàng, nghe lời đem canh gừng uống hết.
Lam Vũ nhìn thẳng cô, hạ giọng, nhưng trong lời nói vẫn mang theo mùi thuốc súng, "Em biết hôm nay là em không đúng, em đã hứa sẽ ở bên chị. Thế nhưng, em hôm nay làm vậy cũng là có nguyên nhân. Andy Vi Áo Đinh ngày mai sẽ về nước, em nếu như không đi, bỏ qua cơ hội lần này em sẽ hối hận cả đời."
"Vũ đạo là linh hồn của em sao?" Lăng Hiểu hỏi, cô nhớ tới lời nói của Thi Kỳ Lệ, nhớ tới phong thái của nàng ở trên sàn nhảy.
"Cho là vậy đi." Lam Vũ đáp, "Em yêu khiêu vũ, trên sàn nhảy, trên sân khấu, trong mỗi khúc vũ đạo, em đều có thể cảm nhận được sinh mệnh bản thân đang bay cao, cảm thấy máu trong người sôi trào, cảm thấy như thế giới đang lượn vòng, cảm nhận được sự xán lạn, tuyệt vời của thế giới này."
"Mà Thi Kỳ Lệ là bạn nhảy tốt nhất, đúng không?" Lăng Hiểu hỏi. Thi Kỳ Lệ mới là người có khả năng khiến nàng vui vẻ nhất, mới là người có thể suốt đời bầu bạn bên nàng, đúng không?
"Đúng." Lam Vũ đáp. Thi Kỳ Lệ là bạn nhảy tốt nhất của nàng trên sân khấu, khả năng vũ đạo của cô ta thật khiến người khác khâm phục. Càng làm cho nàng cảm động chính là, hôm nay Thi Kỳ Lệ vẫn tiếp tục làm bạn nhảy của nàng, cư nhiên bỏ qua cơ hội xuất ngoại cùng Andy Vi Áo Đinh. Một người tri âm tri kỷ như vậy, nàng làm sao mà hồi báo đây.
"Nếu như tôi muốn em bỏ khiêu vũ hoặc không thể tiếp tục bên cạnh Thi Kỳ Lệ nữa..." Lăng Hiểu thử hỏi thăm dò.
"Vậy chi bằng chị giết em đi." Lam Vũ không chút nghĩ ngợi thốt lên. Lập tức, nàng đột nhiên hiểu được gì đó ,"Chị sở dĩ như vậy là bởi vì em đam mê khiêu vũ, là bởi vì chị nghĩ em chỉ lo khiêu vũ mà quên chị?"
Phải không? Lăng Hiểu tự hỏi. Vốn giữa hai người không có bất kỳ xung đột gì, cô thưởng thức phong thái của Lam Vũ trên sân khấu, cũng muốn làm cho nàng vui vẻ nhất, chỉ cần nàng vui vẻ, cô nguyện ý hy sinh tất cả. Thế nhưng, hiện tại ở giữa hai người còn có một Thi Kỳ Lệ, khiến cô nghĩ cô trở thành người dư thừa bên cạnh Lam Vũ.
Sự trầm mặc của cô khiến Lam Vũ khó chịu, Lam Vũ đột nhiên nghĩ Lăng Hiểu có chút buồn cười, nàng yêu cô, không sai, thế nhưng yêu một người không có nghĩa là phải vì người đó mà bỏ đi sở thích của bản thân, không có nghĩa là vì người đó mà mất đi tự do. Nàng nói :"Lăng Hiểu, em nghĩ chị hẳn là rõ ràng, em không có khả năng vì chị mà bỏ vũ đạo, cũng không có khả năng vì chị mà mất đi tự do, nếu không thể khiêu vũ, nếu như không có tự do, vậy thì chẳng thà chị một đao giết chết em còn tốt hơn."
"Vũ đạo cùng tự do so với tôi quan trọng hơn sao?" Lăng Hiểu hỏi, giọng của cô run lên, nếu như câu trả lời của Lam Vũ không như cô kỳ vọng, cô không dám tưởng tượng mình sẽ như thế nào.
Lam Vũ nhìn chằm chằm Lăng Hiểu, trong mắt đầy phẫn nộ. Cô cư nhiên dùng chính bản thân cô để áp chế nàng buông bỏ vũ đạo cùng tự do? Quá đê tiện, là Lam Vũ nàng nhìn lầm người, "Lăng Hiểu, đừng tưởng chị có bao nhiêu quan trọng, thiếu đi một người yêu, tôi còn có thể tiện tay chộp được một tá khác, đừng coi bản thân là quan trọng nhất." Lam Vũ nói xong, cầm theo áo khoác đi ra ngoài. Lúc này nàng không muốn tiếp tục ở đây một chút nào, không muốn nhìn thấy Lăng Hiểu con người ích kỷ này, cô ta không phải là người nàng quen thuộc trước kia, không phải là Lăng Hiểu như trong mộng kia của nàng.
Trái tim Lăng Hiểu từng mảnh từng mảnh vỡ ra, nghe cửa lớn đóng lại, nghe tiếng bước chân đã đi xa, nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt cô chảy xuống.
"Sân thượng không khoá, từ phía trên nhảy xuống không còn một mảnh, sạch sẽ lưu loát, còn nếu như sợ chết vậy quá khó coi, thì nhà bếp có dao, một dao cắt đứt mạch máu, bảo đảm chị chết vẫn đẹp."

"Nếu như tôi muốn em bỏ khiêu vũ hoặc không thể tiếp tục bên cạnh Thi Kỳ Lệ nữa..." "Vậy chi bằng chị giết em đi."
"Lăng Hiểu, em nghĩ chị hẳn là rõ ràng, em không có khả năng vì chị mà bỏ vũ đạo, cũng không có khả năng vì chị mà mất đi tự do, nếu không thể khiêu vũ, nếu như không có tự do, vậy thì chẳng thà chị một đao giết chết em còn tốt hơn."
"Lăng Hiểu, đừng tưởng chị có bao nhiêu quan trọng, thiếu đi một người yêu, tôi còn có thể tiện tay chộp được một tá khác, đừng coi bản thân là quan trọng nhất."
Từng câu từng chữ của Lam Vũ vang vọng bên tai của cô, đập nát một tia hy vọng cuối cùng của cô, hủy diệt luôn một ánh sáng cuối cùng của cô.
Nhìn trần nhà, hồi tưởng lại những hạnh phúc vui sướng mà mình đã trải qua. Khoảng thời gian lúc hai cô còn là sói và hồ ly, chúng nó vui sướng vô cùng ! Lúc cùng nhau chịu đói, cùng nhau chạy trốn đám thợ săn truy sát, cùng nhau trong núi, bãi cỏ mà đi dạo, thế giới khi đó thật tốt đẹp, đơn thuần biết bao. Vốn tưởng rằng một khi tái tục tình duyên thì cả hai sẽ có cơ hội hạnh phúc như vậy một lần nữa, cho nên cô khổ tâm tu luyện, chuyên tâm cầu phật, chỉ cầu Phật chủ ban cho cô một đoạn tình duyên của kiếp này, không nghĩ tới lại đau khổ như vậy. Không ngờ tình duyên mà cô trăm ngàn khó khăn mới cầu được lại chẳng đáng gì trong lòng Linh Hồ.
"Lam Vũ, tôi thực sự đối với em không quan trọng sao? Em thực sự đã không cần tôi rồi phải không?" Vùi đầu vào hai bàn tay, Lăng Hiểu đau lòng tự hỏi. Cô đã biết rõ đáp án rồi, tim đau như bị ai đó dùng bàn chải inox cào trên bề mặt, tạo thành từng sợi mảnh vụn, như một miếng vải bị ai đó xé nát.
Đau quá, thật sự rất đau !
Lăng Hiểu đứng lên muốn đi đến tủ rượu lấy chai rượu, rượu là thuốc giảm đau tốt nhất. Đã từng, khoảng thời gian cô vì tưởng niệm nàng mà đau lòng, uống hết một chai rượu đỏ, trong lúc say rượu nhớ về quá khứ, nỗi đau đớn của cô liền tan biến.
Mọi sức lực của cô dường như đã bị rút cạn, ngay cả sức lực để đứng cũng không có. Cô từ sofa trượt té xuống mặt đất. Lảo đảo đứng lên, một bước đi ba bước bò đến trước tủ rượu, cầm lấy chai rượu đỏ một hơi uống sạch, nhưng vẫn đau đớn như trước.
Cô lại cầm lấy chai rượu đỏ thứ hai lảo đảo, lung lay mà ra cửa đi lên sân thượng.
Lảo đảo một hồi cũng đến sân thượng, mưa phùn vẫn như đang bay lượn rơi xuống, như là ông trời đang khóc. Ha ha, ông trời sẽ khóc sao? Ông ấy là vô tình nhất, người khóc phải là cô nè !
Lăng Hiểu chống vào lan can, giơ bình rượu lên cho vào miệng, nhưng không có một giọt rượu nào đổ ra, mới phát hiện đã quên mở nút chai. Cô không có dụng củ mở chai, không còn cách nào khác là dùng tay làm, nhưng giống như cô có thù với nút chai này vậy, dù cô dùng sức thế nào cũng không mở được. Lăng Hiểu vung chai rượu lên, cầm miệng chai hướng ngay lan can ném vào, "cạch" một thanh âm vang lên, chai rượu bể hơn phân nửa, thủy tinh cắt vào lòng bàn tay cô, rượu đỏ hòa với máu cùng nhau rơi trên mặt đất.
Rượu này cũng khiến người ta say đắm giống như nàng. Lăng Hiểu vừa khóc vừa cười mà nhìn rượu, đầu ngã trên mặt đất. Vậy cũng tốt, vỡ nát tất cả cũng là chấm dứt tất cả.
Toàn thân cô suy yếu như nhũn ra, không còn sức lực để đứng lên, cô chậm rãi dựa vào lan can, thân thể dựa vào vật băng lãnh lại thêm đang trong cơn mưa gió khiến cô không ngừng run rẩy, bên tai lại vang lên từng lời nói tổn thương người của Lam Vũ.
"Sân thượng không khoá, từ phía trên nhảy xuống không còn một mảnh, sạch sẽ lưu loát, còn nếu như sợ chết vậy quá khó coi, thì nhà bếp có dao, một dao cắt đứt mạch máu, bảo đảm chị chết vẫn đẹp."

"Nếu như tôi muốn em bỏ khiêu vũ hoặc không thể tiếp tục bên cạnh Thi Kỳ Lệ nữa..." "Vậy chi bằng chị giết em đi."
"Lăng Hiểu, em nghĩ chị hẳn là rõ ràng, em không có khả năng vì chị mà bỏ vũ đạo, cũng không có khả năng vì chị mà mất đi tự do, nếu không thể khiêu vũ, nếu như không có tự do, vậy thì chẳng thà chị một đao giết chết em còn tốt hơn."
"Lăng Hiểu, đừng tưởng chị có bao nhiêu quan trọng, thiếu đi một người yêu, tôi còn có thể tiện tay chộp được một tá khác, đừng coi bản thân là quan trọng nhất."
Trong cơn hoảng hốt, cô tựa hồ nhìn thấy khuôn mặt lãnh khốc của Lam Vũ, trong cơn hoảng hốt, cô tựa hồ nghe được Thi Kỳ Lệ kêu cô rời xa Lam Vũ, trả lại sự tự do và vui vẻ cho Lam Vũ, trong cơn hoảng hốt, cô tựa hồ nghe được Lam Vũ nói với cô là nàng không cần cô, hãy để nàng đi.
Rời khỏi, Lăng Hiểu từ đâu đến sẽ về nơi đó, cô sẽ không cản trở nàng tìm kiếm hạnh phúc, sẽ không trở thành ràng buộc của nàng. Lăng Hiểu tình nguyện trở về như trước đây, trở thành con sói sống trong núi rừng, tru lên tiếng hú dưới đêm trăng. Cô độc, cô sẵn sàng chấp nhận. Nhặt lên miếng thủy tinh của chai rượu vỡ nát kia, nhìn vào động mạch trên cổ tay, cô không do dự cắt xuống, một chút lại một chút. Máu đỏ sẫm tuôn ra, như nước mưa trên nóc nhà chảy xuống.
Nhìn máu chảy ra, tâm tựa hồ cũng không còn đau nữa, có lẽ đau đớn đã theo máu chảy ra ngoài rồi, trước mắt hình như không còn là thành phố lạnh lẽo, hình như lại thấy được phong cảnh thiên nhiên tươi đẹp trước kia.
Lam Vũ, mong em có thể càng thêm vui vẻ hạnh phúc. Tha thứ tôi không thể ở bên cạnh em, em đã không cần tôi, mà tôi lại ở bên cạnh em chỉ khiến em thêm khó chịu, tôi đi, mặc kệ ở đâu, cũng sẽ cầu chúc em được hạnh phúc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.