Chuyện Thường Ngày Trong Cung

Chương 37: C37: Chương 37




Mặc dù lúc này trong lòng Quân Lạc Huy vô cùng bực bội, nhưng ít nhiều hắn vẫn còn giữ được lý trí, chí ít thì qua vẻ bề ngoài cũng không nhìn ra được hắn thế nào, thậm chí miệng còn trả lời Lâm Mật Nhi một câu: "Sao có thể chứ, chỉ là ở bên dưới có vẻ náo nhiệt, chỉ có chúng ta ở đây được thấy thật đáng tiếc, phu nhân không ngại thì cùng vi phu xuống dưới đi?"

Nếu như lúc nãy chỉ ngồi không ở đây với Lâm Mật Nhi thì cũng không sao, nhưng lúc này hắn chỉ muốn tìm Văn Cảnh Dương, không thấy người hắn thật sự không yên tâm, ai mà biết nữ nhân tự nhiên xuất hiện kia như thế nào chứ.

Nghe Quân Lạc Huy nói muốn rời đi, Lâm Mật Nhi liền có chút sốt ruột, không đạt được kết quả như mong muốn, cứ đi như vậy không biết sẽ thế nào nữa, Lâm Mật Nhi nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó nói với Quân Lạc Huy: "Tướng công, lúc này chúng ta đã lạc những người khác, nếu cứ xuống dưới nhỡ gặp chuyện gì bất trắc thì phải làm sao chứ? Chi bằng cứ ở đây đợi là được không? Nói không chừng lát nữa bọn thị vệ đi qua đây, đợi gặp bọn họ rồi chúng ta hãy xuống dưới."

Chân mày Quân Lạc Huy khẽ cau lại, mặc dù những lời Lâm Mật Nhi nói nghe rất hợp lý, nhưng Quân Lạc Huy vẫn cảm giác Lâm Mật Nhi có ý muốn hắn ở lại đây, muốn hắn ở lại đây là có mục đích gì sao?

Hơn nữa Lâm Mật Nhi đã nói như vậy rồi, nếu hắn vẫn cứ khăng khăng muốn đi thì không được tự nhiên lắm, Quân Lạc Huy chỉ đành dằn xuống sực bực tức trong lòng, tiếp tục ngồi ở đây với Lâm Mật Nhi, miệng còn trả lời: "Phu nhân nói đúng lắm, là vi phu sơ suất rồi."


Lâm Mật Nhi chỉ mỉm cười với Quân Lạc Huy, sau đó cầm bình trà rót đầy ly trà trước mặt cho Quân Lạc Huy, ánh mắt Quân Lạc Huy chợt lóe lên, sau đó cầm lấy chung trà, là trà tốt, Bích Hoa Xuân thượng hạng, nhưng khi uống vào miệng Quân Lạc Huy lại không cảm giác được vị trà ngon, bởi vì Lan Phương Nha lại một lần nữa xuất hiện trong miệng.

Quân Lạc Huy rất muốn ói ra, nhưng lúc này chỉ đành nuốt xuống, hắn còn cố tình than thở rằng: "Không ngờ ở đây lại được uống Bích Hoa Xuân thượng hạng, ông chủ của tiệm trà này đúng là hào phóng nha." Khi nói những lời này Quân Lạc Huy không hề nhìn Lâm Mật Nhi, chỉ cúi đầu, nhưng ánh mắt Quân Lạc Huy vẫn luôn để ý Lâm Mật Nhi, khiến hắn thấy được vẻ mặt của Lâm Mật Nhi vì câu nói của hắn mà phút chốc mất tự nhiên, nhưng rất nhanh bị cô ta che giấu đi.

"Còn không phải sao, Mật Nhi cũng không ngờ rằng tiệm trà này lại tốt như vậy, khó trách sao khách ở đây lại đông như vậy." Mỉm cười tiếp lời của Quân Lạc Huy, Lâm Mật Nhi khéo léo tìm cái cớ cho chuyện trà nước.

Biết rõ Lâm Mật Nhi giữ mình ở đây chắc chắn là có vấn đề, nhưng nhất thời cũng không rõ cô ta rốt cuộc là muốn làm gì, nhưng đột nhiên hắn cảm giác chóng mặt choáng váng, khiến hắn giật mình, nhưng cơn choáng này không đủ để hắn ngất đi, trong đầu lập tức suy nghĩ rất nhiều, Quân Lạc Huy vẫn không hiểu rốt cuộc hắn bị trúng chiêu lúc nào.

Trong chớp mắt, trong đầu Quân Lạc Huy suy nghĩ ra nhiều chuyện, hắn biết lúc này Lâm Mật Nhi muốn hắn ngất đi, vậy hắn chỉ đành phối hợp diễn một màn kịch mà thôi, vì vậy Quân Lạc Huy cố ý lắc lắc đầu, như thể muốn cho mình tỉnh táo hơn, mà Lâm Mật Nhi ở phía đối diện lúc này cũng bắt đầu lắc lắc đầu, đôi mắt khép hờ của hắn che đi ánh mắt sắc lạnh của hắn, Quân Lạc Huy giả vờ không gắng gượng nổi gục ở trên bàn, lúc hắn gục xuống thì Lâm Mật Nhi ở đối diện cũng gục theo.


Thấy vậy trong lòng Quân Lạc Huy có chút khó hiểu, không lẽ Lâm Mật Nhi cũng trúng chiêu? Hắn nằm sấp trên bàn, thời gian trôi qua một lúc, cửa nhã gian của bọn họ mới bị mở ra từ bên ngoài, một người bước vào tiến đến chỗ Quân Lạc Huy, ra sức đẩy Quân Lạc Huy, khi đã chắc chắn Quân Lạc Huy thật sự bất tỉnh mới mở miệng nói: "Được rồi, đừng giả vờ nữa, đứng dậy đi."

Lời này làm Quân Lạc Huy giật mình, hắn tự nhận mình diễn rất hoàn hảo, tuyệt đối không có ai phát hiện, bởi vì kiếp trước vì một số chuyện nên hắn còn đặc biệt học giả bộ hôn mê bất tỉnh, hắn tự tin không ai nhìn ra hắn đang giả vờ được.

Rất nhanh hắn liền biết những lời này không phải là nói với hắn, lúc này Lâm Mật Nhi phía đối diện hắn bất ngờ ngẩng đầu lên, cô ta thở phào nhẹ nhõm nói với người đến: "Cái thứ này ta còn tưởng không có tác dụng với hắn chứ, không ngờ dùng lượng lớn như vậy hắn mới ngất đi, có phải do An Khuynh Nhan trên lồng đèn ngươi đưa cho ta ít quá không?"

"An Khuynh Nhan không thể dùng liều cao được, liều này là thích hợp rồi, chắc là do hắn dùng Lan Phương Nha nhiều năm mới khiến cho An Khuynh Nhan không đủ, được rồi, đừng phí lời nữa, lần này công tử sẽ không xuất hiện, ngươi cho hắn ta dùng con cổ trùng này, lúc này vẫn cần mạng của hắn." Nam tử không biết tên kia tùy tiện giải thích xong liền lấy một hộp gỗ từ trong ngực ra.

Quân Lạc Huy đang nằm trên bàn trong lòng giờ phút này toàn là sát ý, còn muốn hạ cổ hắn, những kẻ này tất cả đều đáng chết! Đang suy nghĩ có nên trực tiếp tỉnh dậy hay không, mặc dù như vậy sẽ bại lộ chuyện hắn đã sớm biết chuyện của Lâm Mật Nhi, nhưng hắn tuyệt đối không để người khác hạ cổ hắn. Cổ trùng là điều cấm kỵ của Quân Lạc Huy, hắn không ngờ rằng chuyện này ở kiếp trước mấy năm gần cuối đời mới xảy ra, ở kiếp này lại xảy ra sớm hơn nhiều, chuyến vi phục xuất tuần lần này của hắn đúng là kéo theo nhiều chuyện biến đổi a...


Lúc Quân Lạc Huy định đứng dậy, ngoài cửa nhã gian vang lên tiếng gõ cửa, điều này làm tất cả những người đang ở trong nhã gian đều dừng lại mọi hoạt động, mặt Lâm Mật Nhi lúc này vô cùng gấp gáp, chuyện này không giống với kế hoạch, theo như kế hoạch ở đây lúc này sẽ không có bất kỳ ai đến làm phiền bọn họ.

Nam tử không biết tên kia lúc này do căng thẳng mà mặt mày nhăn lại, hắn âm thầm đến bên cửa, liếc nhìn ra phía ngoài, nhưng cũng không biết hắn nhìn thấy ai ở bên ngoài, vẻ mặt đầy bất lực, hắn ra dấu với Lâm Mật Nhi, sau đó nhảy ra ngoài từ cửa sổ, trước khi đi còn phá nát lồng đèn trên bàn, đồ ăn trên bàn cũng bị hắn làm đổ hết xuống đất.

Lâm Mật Nhi khi thấy dấu hiệu đó liền biết nhiệm vụ thất bại rồi, trước mọi hành động của nam tử không biết tên kia cô ta lập tức nằm sấp xuống bàn, khoảnh khắc nhắm mắt lời còn âm thầm thở dài trong lòng.

Tiếng động trong nhã gian khiến người bên ngoài cửa lập tức xô cửa xông vào, khi Văn Cảnh Dương bước vào liền thấy cảnh tượng trong phòng vô cùng bừa bộn, Quân Lạc Huy và Lâm Mật Nhi hai người đều hôn mê bất tỉnh nằm sấp trên bàn, khiến tim cậu đập loạn xa, bước vội đến trước mặt Quân Lạc Huy, lo lắng gọi: Thiếu gia!"

Khi Văn Cảnh Dương xuất hiện ở cửa thì Quân Lạc Huy đã liếc thấy rồi, hắn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không phải vì an toàn của bản thân mà là vì người này không có ở sau lưng hắn dụ dỗ người khác, hơn nữa khi thấy ánh mắt lo lắng của Văn Cảnh Dương, trong lòng hắn cảm thấy ngọt ngào, Quân Lạc Huy lén lút kéo vạt áo ngoài của Văn Cảnh Dương, ra hiệu cậu không cần lo lắng.


Cảm giác áo của mình bị kéo nhè nhẹ, Văn Cảnh Dương liền nhìn thấy Quân Lạc Huy đang nằm sấp trên bàn khẽ nháy mắt với cậu, lúc này Văn Cảnh Dương mới coi như hoàn hồn, sau đó cậu quay đầu nói với nữ tử áo đen phía sau lưng cậu: "Tuyên Vũ, muội sai người đến khách điếm Phúc Lai mời Thân Hoài tiên sinh đến đây, sẵn tiện nói người làm của tiệm muội chuẩn bị cho huynh hai phòng."

"Được, muội đi chuẩn bị ngay." Nói rồi Tuyên Vũ liền xoay người ra ngoài, rất nhanh Tuyên Vũ liền trở lại, cô nói với Văn Cảnh Dương: "Ca, vị phu nhân này ta ôm về phòng, vị công tử này... Một mình huynh có được không?" Ánh mắt nhìn Văn Cảnh Dương đầy sự nghi ngờ.

Văn Cảnh Dương khóe miệng co giật, mặc dù là thư sinh tay trói gà không chặt, nhưng dù sao cũng là nam nhân, đỡ một nam nhân khác cũng không phải là vấn đề gì. "Được rồi, muội đỡ phu nhân về phòng trước đi, chuyện ở đây ta lo là được."

Khi cậu nói xong chỉ thấy Tuyên Vũ nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Mật Nhi đang nằm sấp trên bàn bế lên, bộ dáng vô cùng nhẹ nhàng, đúng là không nhìn ra đây là một thiếu nữ, thấy động tác này Văn Cảnh Dương xem chút nữa là đỡ trán.

Mà lúc này Văn Cảnh Dương cũng đến bên cạnh Quân Lạc Huy, lấy cánh tay của Quân Lạc Huy gác lên vai mình, sau đó vừa ôm vừa đỡ Quân Lạc Huy đi ra ngoài, mới đi được vài bước cậu liền phát hiện toàn bộ sức nặng của Quân Lạc Huy dường như đều dồn lên người cậu, biết rõ người này đang tỉnh, nhưng Văn Cảnh Dương cũng không tiện nói gì, chỉ đành từng bước một dìu người này ra ngoài.

Quân Lạc Huy len lén mở mắt, liếc thấy người này ở gần mình như vậy, khóe miệng bất giác cong lên, người này lúc mình gặp nguy hiểm đã kịp thời xuất hiện, không thể không nói chỉ với điểm này đã khiến tâm trạng Quân Lạc Huy vô cùng vui vẻ, người này không ở khách điếm, là lo lắng cho mình sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.