Chuyện nhà Mộc Tử

Chương 10: Thành thực đi!




Chương 10: Thành thực đi!
Edit và beta: Shim
Wordpress: Phong Nguyệt Các
Mộc Tử Quân dậy rất sớm, đi làm một hộp sushi siêu to khổng lồ để xách tới trường cùng A Mộc Mộc.
Đầu ổ gà mút mút ngón tay, "Mùi vị được đấy. Mua ở đâu thế?"
Mộc Tử Quân vô cùng đắc ý, "Tôi tự làm!"
"Oa!"
"Ôi trời ơi!"
"Đảm đang ghê!"
"A Mộc Mộc số chó sướng quá!"
"Rắm! Phải nói là vận đào hoa chứ!"
A Mộc Mộc tốt bụng khen ngợi, "Tôm ăn ngon lắm!"
"Tôm? Ở mô?"
"Là cái này sao?"
"Má, đó là cái que!"
"Tìm mãi không thấy là sao?!"
A Mộc Mộc chợt nhớ ra, "Tao ăn hết ở nhà rồi."
"Khốn nạn!"
"Sao mày lại sống chó như vậy?"
Đầu ổ gà: "Ở nhà?"
"Đù má ở nhà cơ đấy!"
"Sống chung trái phép hả?"
"Cẩu nam nam!"
Tối, A Mộc Mộc chủ động đề nghị sang nhà Mộc Tử Quân ngủ. Mộc Tử Quân mừng rỡ, vì vậy nhắn Ngôn Kiêm cấm về.
Trước khi ngủ, A Mộc Mộc: "Mộc Tử, em có một yêu cầu."
Mộc Tử Quân cảm thấy rất mới mẻ, "Trẫm chuẩn tấu!"
 A Mộc Mộc: "..."
Mộc Tử Quân: "... Nói đi."
"Ồ." A Mộc Mộc nhíu mày, "Cách xa tên kia một chút."
"Ai?" Mộc Tử Quân suy nghĩ một lát, "Ngôn Kiêm sao?"
A Mộc Mộc lắc đầu, "Ông chủ quán bar." Vẻ mặt ghét bỏ, "Anh ta muốn giành bạn trai người khác."
Mộc Tử Quân vội phản bác: "Không thể nào! Đó là bạn tốt lâu năm của anh mà! Vẫn luôn..."
À khoan đã!
Mộc Tử Quân chợt nhớ ra một kí ức đen tối. Anh và người kia... Hình như có "xã giao" đôi lần...
Anh bèn lúng túng một chút, "Cái đó... Anh..." Đờ mờ sao A Mộc tự nhiên thính thế?
Cậu nhìn anh không chút cảm xúc, anh không làm được gì khác đành thành khẩn khai báo tuốt tuồn tuột.
"Bình thường trông cưng ngốc như vậy, sao lại biết..."
A Mộc Mộc vẫn không biểu cảm gì, "Em đoán." Chỉ là em không muốn kể chuyện trên đường bị tình địch khiêu khích thôi.
Mộc Tử Quân: "..."
Anh gác cằm lên vai A Mộc Mộc, "Được rồi. Nếu anh và anh ta có ý gì thì đã sớm đến với nhau rồi, nào đến lượt cưng. Đừng giận nữa, ai chả có quá khứ mà... Nếu em bằng lòng, từ nay về sau anh sẽ chỉ có mình em thôi."
Nói xong đưa môi dán vào môi đối phương.
Mặt A Mộc Mộc nhanh chóng bừng lên, theo bản năng đẩy người ra. Mộc Tử Quân đẩy tay cậu, khẽ nhay vành tai kia, lại liếm liếm. Cánh tay A Mộc liền tê rần, cứng đơ cả người. Mộc Tử Quân mỉm cười, quyết định quấn lấy.
"Đừng..." A Mộc Mộc quay mặt đi không dám nhìn thẳng, lộ vành tai đỏ bừng bừng.
Mộc Tử Quân cười tà mị, "Xấu hổ cái gì. Cứ như xử nữ ấy nhỉ?"
Lời vừa thốt ra, cả hai lập tức sửng sốt.
Mộc Tử Quân: Đm, cưng không phải trai tân thật chứ?
A Mộc Mộc: "Em... Chưa từng."
Mộc Tử Quân: "..." Đúng là ghét của nào trời trao của đó mà!
Anh vô cùng hứng thú với một tên già đầu còn "trong trắng". Vi diệu! Quá vi diệu!
"Trước đây em có bạn trai chưa?"
A Mộc Mộc lắc đầu.
"Còn bạn gái?"
A Mộc Mộc tiếp tục lắc.
Mộc Tử Quân trưng ra vẻ mặt thật đờ mờ, "Vì sao?! Vậy em từng thích ai chưa?"
A Mộc suy nghĩ một lúc, lại tiếp tục lắc lắc, "Quên rồi... Trước ít để ý."
Mộc Tử Quân ngây người, "Vậy sao em biết mình gay?"
A Mộc Mộc chí khí hùng hồn, "Mẹ bảo."
Mộc Tử Quân: "..."
A Mộc Mộc nhớ lại, "Khi đó mẹ hỏi em thích kiểu con gái như thế nào. Em bảo không thích con gái. Sau đó mấy tuần mẹ bắt em đi gặp anh."
Mộc Tử Quân cạn lời, "Thật ra em cũng không thích con trai."
A Mộc Mộc nghĩ nghĩ, "Trai cùng tốt, ít nói." Rồi liếc sang Mộc Tử Quân, "Trừ anh ra."
Mộc Tử Quân lao tới đấm, "Cút!"
A Mộc Mộc giữ nắm đấm đang chuẩn bị giáng tới, khuôn mặt không bày biểu cảm gì chỉ là hồng hồng lên, "Nhưng anh rất xinh đẹp."
Mộc Tử Quân lại cho cậu ta một chưởng, "Cút!" Mặt đẹp mấy cũng không thể tha thứ!
Sau đó anh bình tĩnh lại, cuối cùng cũng đưa ra thắc mắc của mình trước giờ, "A Mộc, vì sao em lại muốn hẹn hò với anh?"
Lúc xem mắt anh ngây thơ cho rằng đối phương có tình yêu sét đánh với mình. Nhưng dạo này ở chung mới biết, với cái đầu gỗ này thì sấm với sét cái quái gì được!
A Mộc Mộc nghiêng đầu, "Vậy còn anh?"
"Anh?" Mộc Tử Quân ngây ngẩn, đột nhiên nhớ ra trước Ngôn Kiêm đã từng hỏi vậy rồi.
Là lúc anh đang đứng rửa bát, "Hồi đó tui cũng không thấy có gì đặc biệt lắm, chỉ là tuổi tác thúc ép thôi. Chuyện tính hướng của tui cả nhà đã nhượng bộ nhiều rồi. Đằng nào cũng phải tìm được một người, chi bằng chọn đối tượng phụ huynh đều thích đi. Vả lại A Mộc đẹp trai, người cũng thành thật, mỗi tội tính cách có chút... Thôi, cứ tác hợp thôi."
Mộc Tử Quân dùng đầu gối huých một cái, "Anh hỏi trước, em trả lời trước đi."
A Mộc Mộc nhìn lên trần nhà, một tay xoa lưng Mộc Tử Quân, một tay để gối sau gáy, "Không nói rõ được... Nói chung là, em muốn tìm một người sống qua ngày, sau đó anh xuất hiện..."
Mộc Tử Quân ngây ra một lát, rồi nở nụ cười, kề sát vào cái tai đỏ bừng của A Mộc Mộc thì thầm: "..."
[Nhật kí nhà Mộc Tử]
- Mộc Tử Quân: Tại sao lại muốn hẹn hò với tôi? Hả hả hả?
- A Mộc Mộc: Anh, anh ta hôn tôi!
[Tác giả hiện lên và nói]
- Mộc Tử Quân: Tôi muốn bóp chết cái chứng ám ảnh cưỡng chế này!
- Chúc mừng năm mới ~
Hết chương 10


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.