Chuyện Giới Giải Trí

Chương 57





Tuy Khiết Nhi cam đoan tôi có thể quay về công ty làm việc như bình thường nhưng trong lòng vẫn hơi bồn chồn, tôi gây chuyện lớn như thế ở Nham Thạch, liệu các sếp có thể tha thứ cho tôi không?


Vì vậy, tuy thức dậy đúng giờ đi làm nhưng vẫn loay hoay chưa ra khỏi nhà.


Dạo một vòng các trang tin tức giải trí, tin về Khoai Sọ đoạt giải quán quân phải kéo trang chủ xuống thật lâu mới thấy. Sau Bắc Kinh, "Mị lực nữ thanh" sẽ đóng đô chặn cuối ở Hàng Châu, nửa tháng nữa sẽ tranh đấu toàn quốc tại Trường Sa. Đến lúc đó, nhất định người hâm mộ Khoai Sọ sẽ tăng thêm, nói đến người hâm mộ, tôi nhớ ra phải lên Thiên Độ xem thử.


Khoai Sọ này, từ tối hôm trước đã đăng ký tài khoản, còn vào nói chuyện phiếm với mọi người. Dù sao cũng sinh sau năm 80, không giống An Tâm phải khổ cực vì đánh máy. Ôi chao, những người hâm mộ trên đây thật nhiệt tình, dùng các hình ảnh dự thi của Khoai Sọ từ trước đên nay ghép thành một đoạn VCR giới thiệu rồi đăng trên các diễn đàn khác. Hầy, so sánh với bọn họ, những người hâm mộ An Tâm chúng tôi có vẻ lạc hậu hơn rất nhiều.


Đúng rồi, đã một thời gian chưa vào Toàn Tâm Toàn Ý nhỉ.


Đăng nhập vào tài khoản Cân Thí Trùng, ồ, có vài tin nhắn. Mở ra xem, là từ admin. Tin đầu tiên, admin nói tôi có nhiều ý tưởng vì vậy hỗ trợ kế hoạch tổ chức sinh nhật cho An Tâm, xem xem nên tặng quà gì cho chị. Tôi nhìn ngày, không thể nào, 27 tháng 10 sắp đến rồi. Nhưng về quà, có vẻ chị không thiếu thứ gì. Nếu tôi hỏi thẳng thì chị sẽ cho rằng là cá nhân tôi tặng, không liên quan gì đến diễn đàn.


Tôi mở tiếp các tin nhắn còn lại, GOD, admin nói vài ngày nữa chị Hạ Thiên sẽ đến Bắc Kinh làm việc, chuẩn bị họp mặt với mọi người vào ngày 27. Trước đây, chị Hạ Thiên là hội trưởng fanclub Bắc Kinh, nghe thấy tên chị, hơn ba mươi người hâm mộ ở Bắc Kinh nói muốn tham gia. Tôi cũng rất muốn gặp chị, nhưng vì sao lại ngay ngày 27 thế này, đại minh tinh nhà tôi không có bạn bè, tôi còn định ở nhà mừng sinh nhật với chị. Rối thật...


"Này? Sao em không đi làm?"


Tôi đang cân nhắc sao cho vẹn đôi đường thì đột nhiên cửa bị đẩy ra, An Tâm với vẻ mặt ngái ngủ dò xét nhìn tôi. Giật bắn người, tôi nhanh chóng tắt trang diễn đàn. Vì sao tôi phải giật mình, tôi đang ngồi đối diện cửa lên mạng thì làm sao chị thấy được màn hình máy tính.


"Chẳng phải em đã được thăng chức sao, bây giờ không cần đi làm sáng lúc chín giờ, chiều năm giờ." tôi giả vờ ra vẻ, ở công ty tôi vẫn là thấp bé nhất, nào dám kiêu ngạo thế này.


Tựa hồ chị tin là thật, không hỏi thêm nữa, sau đó bồi một câu, "May quá, làm điểm tâm cho chị đi."


Tôi đặt máy tính xuống, cười nịnh nọt đến trước chị, khom lưng, giơ hai tay trước mặt, giả giọng lảnh lót: "Nô tài đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, mời lão phật gia đến phòng ăn."


Mặt mày chị rạng rỡ, hết vẻ buồn ngủ vì câu đùa của tôi, còn phối hợp nhẹ nhàng đặt tay lên tay tôi để tôi dắt đến bàn ăn. Tôi nhanh nhẹn rót súp ra chén, sau đó lấy bánh bao nóng hổi vừa chưng đặt trước mặt chị.


"Lão phật gia, mời dùng bữa!" tôi ngồi đối diện chị, vui mừng dạt dào chờ được chị khen ngợi.


Ngờ đâu chị gái này bình chân như vại, yên lặng bắt đầu húp súp, ăn bánh bao, hoàn toàn không màng đến tôi. Lẽ nào biểu hiện của tôi chưa đủ ân cần? Chờ chị ăn xong một chén, tôi nhanh chóng đứng dậy múc thêm một chén, chị cũng không cám ơn, cuối cùng không chịu được tôi hỏi: "Thấy sao, có hợp khẩu vị không?"


Chị nhìn tôi, "Cũng được."


Ôi, ngay cả lời khen đại minh tinh nhà tôi cũng keo kiệt đến thế. Tôi bắt đầu thầm oán chị.


Oán thì oán nhưng nhớ sắp đến sinh nhật chị, tôi ra vẻ nịnh nọt: "27 là sinh nhật chị phải không, định chúc mừng thế nào?"


Chị vừa lấy bánh bao nhỏ bằng ngón trỏ và ngón cái vừa thờ ơ đáp: "Chị chưa bao giờ mừng sinh nhật, chỉ là một ngày thôi, không quan trọng phải chúc mừng gì cả."


"Quan trọng chứ, sao lại không quan trọng?" tôi bất chợt kích động phản bác: "Vô cùng quan trọng với em!"


Chị cắn một miếng bánh bao, nghe vậy ngẩn người, sau đó suy tư nhìn tôi, hỏi: "Em nói thử xem, sinh nhật chị có gì quan trọng với em?"


Tôi cực kỳ chân thành đáp: "Bởi vì ngày đó trên thế giới có chị, sau này chúng ta mới có thể gặp nhau."


Nghe xong lời này, ánh mắt chị trở nên dịu đi rất nhiều nhưng vẫn không nói thêm gì. Về sau, chị nói cho tôi biết, những lời khi ấy của tôi khiến chị có một loại cảm giác thỏa mãn không gì sánh được.


"Năm nay sẽ là lần đầu tiên tổ chức sinh nhật cho chị, em sẽ làm hoành tráng một chút. Chẳng phải chị nói em chỉ biết nói mà không làm sao, chờ đến ngày sinh nhật chị, em sẽ làm một bữa tiệc lớn cho xem..." tôi càng nói càng phấn chấn, mặt mày hớn hở.


Nghe thế, chị hơi lung lay, "Sinh nhật chị em thật sự có thể làm cả một bữa tiệc sao? Đừng hòng gạt chị nhé."


Tôi vỗ ngực đảm bảo: "Ngài cứ chờ xem, nếu em bịp bợp thì sẽ làm người hầu cho chị ba năm."


"Một lời đã định!" lúc này chị đáp rất nhanh.


Không đúng, tôi nghĩ dù thắng hay thua, người được lợi vẫn là chị, hừ, gian quá.


Ai ngờ, chị vừa cười đắc ý vài giây, bỗng nhiên cau mày nói: "Chị không có lộc ăn rồi, ngày đó còn phải làm việc..." tôi định nói làm việc xong có thể ăn mừng, chị đã bổ sung: "...phải đi Hongkong quay quảng cáo."


Hả??? Sao có thể như vậy? Bao nhiêu vui mừng trong lòng trở thành hụt hẫng, tôi vô cùng bất mãn: "Ngày nào không quay, sao phải quay ngày đó?"


Chị nói một cách bất đắc dĩ: "Chị không quan tâm ngày sinh nhật lắm nên đã sắp xếp công việc..." có lẽ sợ tôi không tin nên nói thêm, "Không tin em hỏi Tiểu Mai đi, sinh nhật mỗi năm của chị đều là làm việc."


Hầy ~ việc đã đến mức này tôi còn có thể nói gì đây?


Thấy tôi rầu rĩ không vui, chị còn an ủi tôi, "Hay là thế này, chờ chị trở về thì tổ chức sinh nhật, chỉ có hai người chúng ta."


Chỉ bằng một lời hứa hẹn nho nhỏ này, tâm trạng tôi lập tức biến chuyển, trong đầu tưởng tượng ra khung cảnh lãng mạn, hai người thân mật dùng bữa dưới ánh nến, hì hì! Thế nhưng tôi không thể để chị nhìn ra tôi là người có lợi, vì vậy phải giả vờ miễn cưỡng đồng ý, buồn bực gật đầu.


Khi tôi đến công ty đã mười một giờ. Đi ngang bàn lễ tân, Tiếu Tiếu vẫn như mọi khi tặng tôi một nụ cười tiêu chuẩn. Tiếu Tiếu đưa điện thoại cho tôi, nói là dì lao công nhặt được. Các đồng nghiệp cũng tiến đến bắt chuyện, anh Phong thấy tôi đến thì như bình thường nói với tôi, "Em đưa lịch trình công việc cho anh xem một chút."


À, lịch trình, tôi nhanh chóng mở máy tính, sau đó lên MSN gửi sang cho anh.


[Đến phòng chị một chút] chị Lulu gọi tôi trên MSN.


"Khiết Nhi đã nói với em rồi đấy, bây giờ em chỉ phụ trách cô ấy và Tả Tiểu Dụ. Dù sao đi nữa, bên Tả Tiểu Dụ cũng không có gì quan trọng, nên em chủ yếu tập trung vào Khiết Nhi." chị Lulu nói xong, chờ tôi phản ứng.


"Em biết rồi, nhưng Tả Tiểu dụ sắp tham gia chung kết "Mị lực nữ thanh", em có thể dùng tài nguyên của công ty hay không..." nhớ đến các tin tức trong góc đáng thương kia, nếu như nhờ quan hệ với truyền thông của Nham Thạch chắc chắn có thể tuyên truyền tốt hơn.


"Không được, công ty đồng ý cho em ấy đi thi đã là một sự nhượng bộ rất lớn." chị Lulu kiên quyết phản đối đề nghị của tôi, "Cả chị và tổng giám đốc Chung đều biết chuyện em ấy đoạt quán quân khu vực Bắc Kinh, nhưng vậy thì sao? Em nhìn xem, có truyền thông nào quan tâm không?"


Được rồi, tôi biết mình không thể được nước làm tới, vì vậy yên lặng rời khỏi phòng làm việc chị Lulu.


Buổi trưa sau khi đi ăn với Tiếu Tiếu xong quay về, vừa vặn gặp Phương Di và Mạch Kỳ đang đứng nói chuyện đợi thang máy. Thấy tôi, Mạch Kỳ nhiệt tình chào hỏi, bên tai tôi vang lên câu nói của Khiết Nhi, vì sao Mạch Kỳ muốn vu oan cho tôi? Tôi nhất định phải làm rõ việc này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.