Chuyện Giới Giải Trí

Chương 25: U mê





"Hữu Hữu, tớ không thể để cậu làm chuyện điên rồ."


"Không điên rồ gì cả, tớ đã nghĩ kỹ."


"Cậu nghĩ kỹ cậu là sinh viên Đại học P mà có thể từ bỏ..."


"Tớ không có từ bỏ, tớ..."


"Hữu Hữu, ngôi sao thần tượng đối với cậu quan trọng vậy sao, có thể bỏ lỡ cả tương lai tốt đẹp, cậu...thật sự u mê."


Tôi bị Văn Tử phát hiện khi đang lén lút gửi sơ yếu lý lịch đến một số hãng thu âm, cậu lập tức quyết liệt ngăn cản tôi, thế nhưng lòng tôi đã quyết. Văn Tử thấy tôi không nghe, lập tức mắng tôi té tát. Thấy tôi bình chân như vại khiến Văn Tử tức điên lên.


Tôi thừa nhận tôi hành động theo cảm tính, còn hai tuần nữa sẽ rời trường, tại thời điểm quan trọng thế này tôi lại bỏ qua "bát cơm vàng" Goldman Sachs mà "u mê" bước vào giới giải trí.


Văn Tử không hiểu, cậu trách sang An Tâm, cho rằng tôi thần tượng đến điên dại, còn muốn vào giới giải trí để tiếp cận An Tâm.


Văn Tử không biết, tôi đã sớm "tiếp cận" An Tâm. Lúc này, tôi chỉ muốn chứng minh, Hữu Hữu tôi ở giới nào cũng có thể làm nên chuyện. Vì vậy, tôi chọn một hãng thu âm không hề liên quan đến An Tâm. Theo thông báo tuyển dụng online của các hãng thu âm thì trợ lý truyền thông không cần kinh nghiệm làm việc. Vì vậy, tôi tự tin gửi sơ yếu lý lịch đến các hãng tu âm quốc tế nổi tiếng. Thế nhưng, sự việc luôn luôn ngoài dự kiến của tôi, Warner, EMI, Sony, Universal không hề hồi âm cho tôi. Tôi phát cáu, không phải chứ, ngay cả sinh viên Đại học P các người còn không cần, các người cần loại nào hả.


Tôi phớt lờ Văn Tử uy hiếp sẽ nói việc này cho Vương Cáp Cáp, tập trung nhìn chằm chằm xem xét sơ yếu lý lịch, ngực đặt ra vô số câu hỏi "Vì sao? Vì sao???"


Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ e vấn đề nằm ở tấm bằng tốt nghiệp Đại học P của tôi. Nhất định hãng thu âm đã nghĩ, chuyên viên tài chính Đại học P đến đây làm gì? Lúc này tôi mới nhận ra vấn đề "vì sao", chắc chắn họ nghĩ đây là bằng giả.


Vì vậy, tôi liều mạng sửa thành "tốt nghiệp trung học", sau đó gửi lại sơ yếu lý lịch cho các hãng thu âm. Các người đoán thử xem, ngày hôm sau tôi đã nhận được điện thoại từ một hãng thu âm. Công ty này có vẻ đang rất cần người, chỉ hỏi tôi vài vấn đề đơn giản qua điện thoại sau đó bảo tôi ngày hôm sau đến làm.


Lúc này tôi viết một bức thư xin lỗi Goldman Sachs, nói rằng vì lý do cá nhân không thể đến Hong Kong. HR (phòng nhân sự) của Goldman Sachs điện thoại đến hỏi lại tôi, còn nói có khó khăn gì cứ nói ra công ty sẽ cố gắng giúp đỡ. Xem ra chủ nghĩa tư bản cũng có chút tình người.


Giờ nghĩ lại, quyết định khi ấy của mình thật sự rất kích động nhưng tôi không hối hận.


"Xin hỏi..." đứng trước cửa hãng thu âm Nham Thạch, tôi nhìn ngó xung quanh. Trời, hãng thu âm Nham Thạch cũng được xem là một hãng thu âm có tiếng trong nước, vậy mà không có ai đứng trước bàn tiếp tân. Tôi tóm một người đi ngang qua, hỏi nhanh: "Tôi đến nhận việc, xin hỏi phải gặp ai?"


Người qua đường nghi ngờ đánh giá tôi, "Nhận việc? Cô thuộc bộ phận nào?"


Bộ phận? Trong điện thoại các người có nói thuộc bộ phận nào đâu, "Tôi nộp đơn vào vị trí trợ lý truyền thông, tôi không..."


"À là em, nhanh lên, đang chờ em đây." người qua đường không nói rõ, tóm tôi kéo vào khu làm việc.


Chuyện gì thế này? Chờ tôi? Tôi chỉ là một trợ lý truyền thông nhỏ bé thôi, địa vị quan trọng vậy sao?


"Phịch!" tôi như đang trong cõi thần tiên thì người qua đường đã đẩy tôi vào một căn phòng nhỏ tối tăm, người qua đường chỉ để lại một câu, "Trước mười hai giờ phải phân loại mấy thứ này xong", sau đó đóng mạnh cửa lại.


Tôi lấy lại tinh thần quan sát kỹ căn phòng này, thật ra cũng không tối, có đèn (nói là phòng tối nhỏ chỉ là do tâm lý tác dụng). Nơi đây giống như một nhà kho, không lớn, có hơn chục thùng hàng, rất chật chội. Ồ~ có người? Một cô gái mặc váy hoa xuất hiện sau đống thùng, tiếp theo chúng tôi bốn mắt nhìn nhau.


"Là...Tôi là trợ lý truyền thông mới đến nhận việc hôm nay, vừa rồi có một cô, à, là một cô béo béo lùn lùn đưa tôi đến đây, sau đó...Tôi phải làm gì?" tôi thực sự không tìm được một điểm đặc trưng nào của người qua đường nên đành diễn tả người ta một cách không tốt đẹp như vậy.


"Béo béo lùn lùn? À, chỉ có cô mới dám nói chị Lộ Lộ như thế." cô gái mỉm cười, "Chờ cô hơn nửa ngày, sao giờ mới đến?"


Hả, cái giọng này, tôi biết cô sao? Không đúng, hình như có chút quen tai.


Tựa hồ biết trong lòng tôi đang nghĩ gì, cô gái váy hoa cười cười, "Tôi là tiếp tân của công ty, hôm qua là tôi điện thoại cho cô, sau đó tôi còn nhắn tin nói cô chín giờ đến, cô xem, đã trễ một giờ." trong giọng nói cô gái có hơi bất mãn nhưng trên mặt vẫn tươi cười.


"Không có, cô nhắn tin nói tôi đến vào buổi sáng, cũng không nói mấy giờ, tôi nghe nói hãng thu âm đều đi làm trễ, vì vậy..." tôi nhanh chóng giải thích.


"Thật sao?" cô gái cầm lấy điện thoại đang đeo trên cổ, "Ôi, đúng rồi, là lỗi của tôi. Tôi thật thất trách, những tôi cũng thay cô bận rộn nửa ngày rồi"


Hóa ra, trong các thùng này là đĩa nhạc, buổi chiều phải nhanh chóng giao đến các cửa hàng băng đĩa, chuẩn bị bán ra vào ngày mai. Công việc của tôi chủ yếu là kiểm tra số lượng các cửa hàng yêu cầu, đánh số lên thùng, buổi trưa sẽ đem giao.


Cô gái váy hoa giao nhiệm vụ cho tôi, chuẩn bị về trước bàn tiếp tân, ngờ đâu mười giây sau lại trở lại, "Để tôi giúp cô, hai người sẽ làm nhanh hơn."


Tôi cảm kích gật đầu, ai bảo tôi còn chưa rõ nghiệp vụ.


Cùng nhau bận rộn nửa giờ, cuối cùng cũng hoàn tất. Cô gái váy hoa đứng lên vỗ vỗ tay nói: "Được rồi, để tôi mang cô đến phòng truyền thông làm quen với các đồng nghiệp."


Cô nàng tiếp tân này quả thật không tệ, cuối cùng tôi có chút hảo cảm với cô ấy.


"Cô thật thích cười, cười lên vô cùng đẹp." tôi khen thật lòng. Đảo mắt qua khu làm việc, đa số là các gian làm việc nhỏ, bốn phía là phòng họp cùng vài phòng làm việc riêng biệt.


Có lẽ cô gái váy hoa chưa bao giờ được người khác khen ngợi thẳng thắn như vậy, thoáng chút ngượng ngùng nhưng trên mặt vẫn tươi cười như trước, "Công tác của chúng tôi ở công ty chính là gặp ai cũng phải cười." trong giọng nói có vẻ bất đắc dĩ, sau đó hưng phấn nói: "Nhưng mẹ tôi cũng nói từ nhỏ tôi đã thích cười...Đúng rồi, tôi tên là Đàm Tiếu Tiếu."


"Tôi là Hựu Hữu!" tôi vội vàng xưng tên.


"Tôi biết ~"


À...


"Đây là phòng làm việc của chị Lulu, cấp trên trực tiếp của cô." Tiếu Tiếu chỉ vào một phòng làm việc riêng biệt.


Tôi nhìn chức vụ trên cửa, giỏi thật, trưởng ban truyền thông là người qua đường mập mập lùn lùn khi nãy sao?


"Anh Phong, đây là trợ lý truyền thông mới đến, giao cho anh." Tiếu Tiếu dẫn tôi đến khu làm việc của bộ phận truyền thông, nói một câu sau đó quay trở về trước bàn tiếp tân.


Anh chàng được gọi là "anh Phong" này nhìn chằm chằm tôi từ trên xuống dưới gần cả nửa phút, sau đó thỏa mãn gật đầu, "Vừa rồi chị Lulu có nói qua, trước hết em theo anh làm việc. Anh chỉ có một yêu cầu đối với em, có thể chịu khó, chịu khổ, chịu ức hiếp."


Người này đang nói gì vậy, chịu khó, chịu khổ, chịu ức hiếp, không phải là ba yêu cầu sao?


Hơn nữa, lẽ nào trợ lý truyền thông giống với thư ký trường quay? Tôi nhớ kỹ trước đây Lâm Cường cũng yêu cầu tôi như vậy.


Trong lúc anh Phong chuẩn bị giới thiệu qua công ty và các tổ làm việc, điện thoại trên bàn vang lên, "Vậy à, được rồi, chúng tôi qua đây." đặt điện thoại xuống, anh Phong hấp tấp chạy vào phòng chị Lulu.


Thảo nào gọi là "anh Phong"*.


(chữ Phong trong tên người này là nghĩa là gió, ý Hữu Hữu là anh chàng này nhanh nhẹn như tên gọi của mình)


Cửa phòng mở ra, tôi loáng thoáng nghe được anh Phong báo cáo với chị Lulu, hình như có phim điện ảnh tìm người hát bài hát chủ đề. Ngày hôm nay người ta mở hội nghị giữa các phòng ban nên nói bên đây mang ca sĩ qua gặp mặt, cũng thuận tiện hiểu hơn về phim điện ảnh này.


Từ phòng làm việc đi ra, anh Phong gọi điện thoại cho ca sĩ, nói cô ấy mau đến.


Nói xong, anh Phong đeo túi lên vai, một mình bước nhanh ra ngoài, sắp đến cửa đột nhiên quay lại nói: "Em cũng đi theo...Đúng rồi, họ của em...đọc thế nào nhỉ?"


Điên mất! Thật kém cỏi, tôi nhịn không được oán thầm một câu, trên mặt vẫn tươi cười, "You, họ và tên đọc giống nhau." vừa trả lời vừa nhanh chóng đuổi theo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.