Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 2 - Chương 1: Mảnh tuyết thứ nhất (1)




Năm nay mùa thu tới vô cùng sớm, chưa đến tháng mười, trong biệt thự Phượng Tê lá cây ngô đồng đã ngả vàng rơi đầy trên đất. Bánh xe nghiền qua phát ra những tiếng vang buồn tẻ.

Sau khi Tô Cảnh Cảnh và đồng Hiên Tuấn kết hôn thì chuyển tới ở biệt thự Phượng Tê chứ không ở trong đại trạch của Đồng gia. Theo như lời của Đồng Hiên Tuấn thì trong ngôi nhà kia lúc nào cũng bàn đến quân vụ, thật sự là bức bối lắm lắm, chẳng thà hai người ở bên ngoài, trời cao hoàng đế ở xa, càng tự tại.

Tô Cảnh Cảnh dĩ nhiên là đồng ý, biết anh và đồng Tử Sâm đang có vài mâu thuẫn. Đồng Tử Sâm tất nhiên là không để ý, thuận theo anh. l*Q@Đ Trước nay anh làm việc khác người, trong trong ngoài ngoài đều hiểu được cho nên việc này cũng không có ai để ý.

Sau giữa trưa, trời u ám nhưng không có vẻ sắp đổ mưa. Chỉ là thực sự âm y, đến phòng ngủ cũng mù mờ.

Tô Cảnh Cảnh ngủ trưa mới tỉnh, đôi mắt nhập nhèm, từ trên giường đứng lên, tiện tay cầm một chiếc áo khoác phủ thêm, cầm báo đặt ở trên chiếc bàn con ngay đầu giường. Vỉ trong phòng ngủ quá mờ mịt, cô không còn cách nào khác đành phải hơi nheo mắt lại để xem.

Không biết cô xem tờ báo này đã là lần thứ mấy, tin tức trên tờ báo thật làm lòng cô run sợ. Cô chỉ có thể lặp đi lặp lại, xem hết lần này đến lần khác, muốn nhìn ra chút manh mối.

Đã nhiều ngày trên báo luôn nhắc đến Giang Nam rối loạn, lúc mới đầu thống soái quân Diên Thịnh Thế Huy còn áp chế được thế trận, nhưng thời gian sau cũng không khỏi có chút rối loạn. l,q.đ Cũng không biết làm sao mà mấy ngày gần đây Thịnh Thế Huy lại nhắm mắt không ra, quyền trong tay đều ném cho Thi Gia Liệt.

Thi Gia Liệt tuổi còn trẻ, lại không phải con cháu Thịnh gia, quân Diên sớm có người bất mãn với anh. Lúc trước là nhìn mặt mũi Thịnh Thế Huy, nhưng lần này người trong quân Diên ầm ĩ, Thịnh Thế Huy vẫn cứ không ra mặt.

Xem dáng vẻ là Thịnh Thế Huy tính giao ban cho Thi Gia Liệt, nhưng sự thật thì sao?

Sự thật cũng không người nào biết.

Nhìn báo đưa tin ling tung, cái gì mà “Minh Soát đã mất, Liệt thiếu độc tài đại quyền”, hay “Liệt thiếu sớm có lòng phản loạn”

Trong lòng cô rất rõ, tuy bề ngoài Thi Gia Liệt có vẻ tao nhã nhưng bên trong lại vô cùng cương liệt, nhất là không chịu nổi những lời này. Đến báo chí Cù An bên này cũng nói anh như vậy, bên Duyên Bình hiển nhiên đã ồn ào túi bụi rồi.

Nghĩ đến đây cô thực sự hoảng loạn, luôn mơ hồ cảm thấy bất an.

Lại thêm đã nhiều ngày Đồng Hiên Tuấn thật sự bận rộn, mấy ngày nay không về là chuyện bình thường, dẫu có về cũng là qua thư phòng, hiếm khi về phòng ngủ.

Lúc này bọn họ vừa mới tân hôn ba tháng có lẻ.

Trước đó vài ngày Đồng Hiên Cẩm đến thăm cô, Đồng Hiên Cẩm bây giờ ngày càng đẹp ra. l;q&đ Tóc cô uốn xoăn, rõ ràng mái tóc xoăn và vầng trán cao thẳng làm nổi bật lên khuôn mặt vốn vô cùng xinh đẹp, nay lại càng kiều mỵ động lòng người, thong dong quý phái.

Mà Tô Cảnh Cảnh ngược lại ăn mặc tuỳ ý, mái tóc xanh rủ xuống đầu vai, đôi mắt sáng rỡ lại có vài phần duyên dáng lười nhác.

Đồng Hiên Cẩm thấy Tô Cảnh Cảnh như vậy, chỉ cười tủm tỉm: “Tông Hi cũng thật là, cứ muốn chuyển ra ngoài ở, ở chung giống mọi người thì thường ngày cũng có thể đánh bốn vòng rồi…”

Tô Cảnh Cảnh mỉm cười, trò chơi các phu nhân thích này cô chẳng có hứng thú, nhưng e ngại mặt mũi Đồng Hiên Cẩm đành nói: “Nếu chị hai có hứng thú, gọi một cuộc điện thoại em lập tức đến.”

“Ha ha.” Đồng Hiên Tuấn cười nhợt nhạt, nụ cười giấu răng của tiểu thư khuê các điển hình.

“Nếu như chị gọi em ra ngoài, e Tông Hi không vui vẻ gì đâu.”

“Sao có thể chứ.” Tô Cảnh Cảnh cong khoé môi, nụ cười của cô cũng rất nhạt: “Tông Hi cũng thường bảo em ra ngoài đi dạo, chỉ là em làm biếng.”

Đồng Hiên Cẩm cười nói: “Tông Hi cũng thật là, để một mỹ nhân xinh đẹp như này ở nhà, bóng dáng thì chẳng thấy đâu.”

“Cũng không biết anh ấy đang bận chuyện gì nữa.” Tô Cảnh Cảnh vốn chỉ thuận miệng nói, nào ngờ Đồng Hiên Cẩm tự nhiên nói: “Ôi dào, chắc là phương Nam…” Cô nói tới đây thì đột nhiên nhớ ra gì đó, cuống quít sửa miệng: “Haizz, nó chỉ bận lung tung thôi.”

Tô Cảnh Cảnh mơ hồ cảm thấy Đồng Hiên Cẩm có chuyện gì đó giấu diếm mình, nhưng không thể vạch trần, chỉ mỉm cười nói: “Trước đó mấy hôm Tông Hi đã đồng ý với em, nói là sẽ về Duyên Bình với em…” Nói đoạn, cô dừng lại, ánh mắt luôn dừng trên mặt Đồng Hiên Cẩm.

Đồng Hiên Cẩm vốn là mọt cao thủ trong giao thiệp, những chuyện vụn vặt trong chốn gió trăng đều ứng đối ngăn nắp gọn gàng, Tô Cảnh Cảnh tận lực dẫn dắt cô, cô há có thể không biết. Vì thế chỉ cười nhạt, nói: “Nó đồng ý người khác rất nhiều chuyện, phỏng chừng không nhớ rồi, cách mấy ngày nữa nó không có chuyện gì thì tự nhớ ra thôi.”

Biết Đồng Hiên Cẩm nói qua loa, Tô Cảnh Cảnh không nói gì nữa, nhấp ngụm trà cười nói: “Nếu anh ấy quên cũng không sao, dù sao em cũng rảnh rỗi, về Duyên Bình một chuyến cũng…”

Nào ngờ cô vừa nói đến đây Đồng Hiên Cẩm đã đổi sắc mặt, đoạn cười nói: “Thực ra Duyên Bình xa như vậy, nếu muốn đi…” Cô dừng một chốc mới nói: “Chờ một thời gian nữa rồi đi…”

Lúc bấy giờ Đồng Hiên Cẩm cười một tiếng cho qua đề tài lại càng làm Tô Cảnh Cảnh chú ý. Đã mấy lần cô vô ý hay cố ý nhắc đến chuyện về Duyên Bình với Đồng Hiên Tuấn nhưng hình như anh không để trong lòng. Mỗi khi cô đề cập, cùng lắm anh cũng chỉ cười nói: “Cách mấy hôm nữa đi.”

“Ngâm Thuý, Ngâm Thuý!” Tô Cảnh Cảnh đặt báo xuống, gọi hai tiếng.

Ngâm Thuý đang đứng một bên ngáp ngủ, nghe Tô Cảnh Cảnh gọi vội lên tiếng: “Làm sao vậy, làm sao vậy, tiểu thư?”

Tô Cảnh Cảnh liếc cô, thở dài nói: “Cất báo đi.”

“Vâng, vâng, vâng.” Ngâm Thuý biết mấy ngày nay tâm trạng tiểu thư không tốt, vội cất tờ báo đi.

Cách một lúc thật lâu, Tô Cảnh Cảnh chau mày lại, chẳng nói chẳng rằng. Ngâm Thuý sợ hết hồn nhưng không dám lên tiếng, chỉ có thể chờ ở một bên.

Lúc này trong lòng Tô Cảnh Cảnh như đang ngậm tâm sen, dần dần chua xót.

Bông nhiên có người khẽ gõ cửa, Ngâm Thuý vội ra mở, là thím Lương, ngược lại lại ngạc nhiên, tưởng xảy ra chuyện gì liền hỏi: “Làm sao thế?”

Thím Lương không nói chuyện với Ngâm Thuý mà cao giọng nói với Tô Cảnh Cảnh: “Thiếu phu nhân, người gác cổng tới nói có người tìm cô. Cô có gặp không?”

Tô Cảnh Cảnh liếc thím Lương một cái nói: “Ai?”

“Đối phương bằng mọi cách không muốn báo gia môn, chỉ nói nếu thiếu phu nhân không gặp, cậu ấy sẽ để lại đồ rồi đi.”

“Đồ?” Tô Cảnh Cảnh kinh ngạc: “Cái gì vậy?”

“Một cái hộp gỗ.”

Một cái hộp gỗ? Tô Cảnh Cảnh kinh dị, sao lại có người đưa cô một cái hộp gỗ? Nghe lời người nọ thì hình như mục đích cuối cùng cũng chỉ là đưa cái hộp cho cô. Vì thế cô nhàn nhạt nói: “Tôi không gặp, bảo anh ta để hộp lại đi.”

Không bao lâu sau thím Lương đưa cái hộp kia tới.

Một cái hộp gỗ mạ vàng khắc hỉ thước đậu cành mai* (có ảnh), có thể nhìn ra được tốn công làm ra, bức tranh hỉ thước đậu cành mai này ngụ ý “hỉ thượng mi sao”, ngược lại là điềm tốt lấy lòng, nhưng cũng không thấy vật này có bao nhiêu tốt. Cô sinh ra trong gia đình có cuộc sống xa hoa, đồ tinh xảo hơn nữa cũng từng thấy, sao có thể để ý một vật như này?

*Hỉ thước đậu cành mai (喜鹊登梅): Hỉ thước đậu cành mai là một trong những hình vẽ cát tường truyền thống của Trung Quốc, cũng là đề tài điêu khắc dấu hiệu cát tường, dân gian Hán tộc thường trưng bày tác phẩm này trong nhà, lấy triệu vận may. (Theo Baike)

“Đối phương còn nói gì nữa không?” Tô Cảnh Cảnh cầm chiếc hộp, bình thản hỏi thăm thím Lương ở một bên. Ngón tay cô thon dài vuốt đi vuốt lại mặt hộp, như đang vuốt ve tơ lụa thượng hạng.

Thím Lương nói: “Người đó không nói gì cả, chỉ nói thiếu phu nhân nhìn thấy ắt sẽ biết.”

“Sao?” Tô Cảnh Cảnh nhìn vẻ mặt không có biểu tình gì của thím Lương, xem ra là lời nói thật, thím Lương đã đưa đồ cho cô tự nhiên cũng chẳng tội gì mà nói chuyện giấu giấu diếm diếm, cô mỉm cười nói: “Vậy thì cứ thế đi, thím đi xuống đi.”

Đợi thím Lương đi rồi Tô Cảnh Cảnh mới cúi đầu nhìn cái hộp kia. Mặt ngoài chiếc hòm chỉ bình thường, nhưng lại che giấu huyền cơ. Vừa rồi ngón tay nhỏ nhắn mềm mại của cô lướt qua nắp hộp và thân hộp liền phát giác ở đó có 1 đường mảnh nhỏ, đa số nắp hộp chỉ có một cái nhưng cái hộp này lại có tận hai cái.

Nhưng chiếc hòm này được làm thật sự cẩn thận, nếu không phải mười ngón tay cô không dính nước xuân thì một dấu vết nhỏ như này không chắc được phát hiện.

Tô Cảnh Cảnh lườm Ngâm Thuý đứng một bên, giọng điệu vui vẻ: “Có muốn biết trong hộp này có cái gì không?”

Ngâm Thuý vốn có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ liền chớp mắt nói: “Muốn muốn, tiểu thư nhanh mở đi!”

Tô Cảnh Cảnh cười khẽ: “Muốn xem cũng được, nhưng em không được nói cho ai biết đâu đấy.” Phảng phất như đó là giao hẹn của những đứa trẻ.

Trong lòng Ngâm Thuý vốn đã hiếu kỳ, vội gật đầu nói: “Vâng, Ngâm Thuý biết rồi, nhất định sẽ không nói cho người khác biết!”

Tô Cảnh Cảnh cười cười, mở hòm ra.

Quả nhiên là hộp trong hộp.

Trên đỉnh chiếc hộp nhỏ bên trong là một chiếc khoá đồng kỳ lạ, xem ra là đề phòng người khác. Trên khuôn mặt Tô Cảnh Cảnh là nụ cười bình thản, chiếc hộp này ngoại trừ Thi Gia Liệt thì còn có ai đưa đây?

Có thể đổi khoá lỗ ban thành hộp khoá hộp, ngoài anh ra thì còn ai biết làm chứ?

Kết cấu bên trong ổ khoá này của anh vô cùng phức tạp, lúc còn nhỏ anh luôn lấy thứ này tới kiểm tra năng lực của cô, cô luôn không giải nổi, đổi lại là một tràng cười của anh. Lúc ấy cô liền nổi cáu, chu miệng không để ý đến anh, anh đành thoả hiệp dạy cô cách giải.

Tô Cảnh Cảnh cẩn thận nhìn chiếc khoá đồng này, không tốn bao nhiêu sức lực đã mở ra. Cô lắc lắc đầu, anh lại có thể vẫn còn thích loại chiêu trò này.

Nhưng khi cô nhìn thấy đồ trong hộp lại không cười nổi nữa.

Nằm lẳng lặng trong chiếc hộp màu đàn hương là một khẩu súng lục màu bạc, chế tác tinh xảo cẩn thận, cả khẩu súng này mang theo hơi thở nghiêm trang lạnh lẽo, hiển nhiên là xuất xứ từ công binh xưởng nước Đức.

Cô vương tay lấy khẩu súng lục này lại phát giác tay mình đang run rẩy, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh. Đến Ngâm Thuý gọi cô cũng không nghe thấy, cô chỉ cảm thấy sợ hãi, vô cùng sợ hãi.

Anh đưa một khẩu súng tới, một khẩu súng.

Chuyện này đại biểu cho cái gì?

Trên khẩu súng kia ánh sáng u ám như đang chuyển động mang theo một loại sát ý, gió lạnh làm người ta kinh hồn bạt vía.

Tô Cảnh Cảnh im lặng trong chốc lát rồi lấy lại bình tĩnh, cầm lấy khẩu súng trong hộp, nắm thật chặt.

“Ngâm Thuý, thu dọn hành lý đi!”

Ngâm Thuý kinh ngạc hỏi: “Tiểu thư, thu dọn hành lý làm gì?” Cô hơi sợ, lúc này biểu cảm ngưng trọng của Tô Cảnh Cảnh như lâm đại địch vậy, cô chưa từng thấy Tô Cảnh Cảnh có biểu cảm như này.

Tô Cảnh Cảnh chỉ bình tĩnh đáp: “Về Duyên Bình!”

Ngâm Thuý càng ngạc nhiên hơn, hiện nay phương Nam nội loạn, trên báo cứ năm ngày ba bữa là lại nói sự tình náo động ở phương Nam, lúc này tiểu thư về Duyên Bình, đây, đây không phải là bản thân tự đi tìm chết sao!

“Tiểu thư, hiện nay…”

Tô Cảnh Cảnh lạnh lùng liếc cô một cái, Ngâm Thuý lập tức hảong sợ, ánh mắt này của Tô Cảnh Cảnh lạnh lẽo như băng. Cuối cùng cô cũng nhìn ra, tiểu thư quyết tâm muốn về Duyên Bình rồi!

Nhưng Ngâm Thuý vẫn mở miệng: “Tiểu thư, thực sự hiện tại không thích hợp về Duyên Bình đâu, chi bằng tiểu thư và dượng thương lượng một chút đi?”

Tô Cảnh Cảnh nghe Ngâm Thuý nói hai chữ* “dượng”, khuôn mặt biến sắc: “Ngâm Thuý, vẻ mặt liền thay đổi: “Ngâm Thuý, chuyện này không thể nói cho anh ấy!”

“Vì sao chứ?” Ngâm Thuý ngạc nhiên. Cũng không biết vì sao quan hệ của tiểu thư và dượng lại không bằng trước khi cưới. Nhưng một người làm như cô cũng không tiện nói gì, nhưng khi nhìn vào mắt cô sẽ luôn là đau lòng khổ sở vì tiểu thư.

Tô Cảnh Cảnh nắm chặt khấuúng, nhỏ giọng: “Nói cho anh ấy chúng ta sẽ không đi được.” Lúc cô nói những lời này, giọng điệu vô cùng lạnh nhạt, nhạt đến mức như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.