Chuyện Cũ Ở Thành Cù An

Quyển 1 - Chương 21: Giọt mưa thứ mười một (1)




Trời bắt đầu tối dần như có người đổ khay mực, nhuộm sắc trời trở nên nặng nề. Gió lạnh nổi lên, lá cây hai bên đường vang lên xào xạc, mưa rả rích rơi xuống, không lớn mà nhỏ, tựa như lông trâu, thời tiết lại trở lạnh.

Trong xe rất ấm áp. Hơi ấm khiến khuôn mặt trắng trẻo của Tô Cảnh Cảnh lộ chút màu hồng. Đồng Hiên Tuấn ngồi một bên cau mày, vẻ mặt lạnh nhạt, không nói một lời.

Trong xe chỉ nghe thấy tiếng hít thở nặng nề, bởi vì yên lặng đã lâu nên Tô Cảnh Cảnh cảm thấy có chút khó chịu.

Ngoài cửa sổ mưa bụi rơi vào cửa kính xe, vang lên những tiếng lộp bộp nhỏ nhẹ. lêquýđôn Cửa sổ xe dần trở nên mờ mịt, lớp thuỷ tinh mỏng như bị cát mài, duy nhất có thể thấy rõ là bóng người nhấp nhô.

“Làm sao vậy, ba nói gì với anh à?” Cuối cùng Tô Cảnh Cảnh không chịu được, từ sau khi Đồng Hiên Tuấn rời khỏi Tô gia thì không hé một lời, điều này khiến hiểu lầm trong lòng Tô Cảnh Cảnh càng được kiểm chứng.

Thật lâu sau, Đồng Hiên Tuấn nắm tay Tô Cảnh Cảnh, dịu dàng nói: “Không có gì.” Nói xong lại nói như than thở: “Cuộc hôn nhân này vốn là tôi không đúng trước, ba răn dạy tôi một trận cũng đáng lắm. Em đừng để trong lòng.”

Anh dừng một lúc rồi nói tiếp: “Tôi chỉ quan tâm em nghĩ như thế nào thôi.” Khi anh nói lời này còn mang theo lưu luyến, vô cùng dịu dàng. Trong lòng Tô Cảnh Cảnh như có dòng nước ấm chảy qua. Quay đầu thì chạm phải đôi đồng tử sáng như sao, ánh sáng lưu chuyển nơ đáy mắt, thâm tình và mềm mại không nói thành lời.

“Tông Hi.” Tô Cảnh Cảnh buột miệng, Đồng Hiên Tuấn chợt cười ấm áp, ý cười dạt dào nơi đáy mắt, vẻ mặt anh vô cùng tự tin. Tô Cảnh Cảnh cũng cười lại với anh, trong lòng không rõ nguyên do, vui mừng và khổ sở luôn nảy sinh cùng lúc, một nửa là vui mừng một nửa là lo âu.

Cô nhìn anh, luc nào cũng thấy sợ hãi, anh là vì sao sáng nhất tại chân trời xa xôi, mà cô phảng phất như mãi mãi không thể chạm đến.

Xe bỗng nhiên ngừng. lêquýđôn Vì đột ngột nên Tô Cảnh Cảnh ngồi không vững, may mà đồng Hiên Tuấn kéo cô lại.

“Tới rồi à?” Đồng Hiên Tuấn thản nhiên mở miệng, không nghe ra vui buồn. Trước mặt người khác, anh luôn phong đạm vân khinh như vậy, trong dong bình tĩnh.

Cố Trĩ Niên đáp: “Vâng.”

Bữa tiệc lần này của Đồng gia chỉ là Đồng nhị tiểu thư Đồng Hiên Cẩm chào đón mấy vị gia quyến của nhân viên quan trọng trong chính phủ. Làm trong biệt viện nhỏ của Đồng gia.

Không phải Tô Cảnh Cảnh chưa từng tới Đồng gia lần nào, chỉ là lần này ý nghĩa không giống lần trước.

Khi Đồng Hiên Tuấn và Tô Cảnh Cảnh đến bữa tiệc đã bắt đầu, xa xa đã thấy những tảng đá lớn phát ra ánh sáng màu trắng lóng lánh trong thiên viện. Mấy tên đầy tớ trai đang mở giấy dầu cho họ, qua một sân lớn nữa là thấy phong phú các loại hoa nổi tiếng, lúc này mưa rơi không lớn, những hạt mưa ngọc đọng trên cánh hoa, tản ra hương hoa nhàn nhạt, hương thơm vấn vít quanh mũi, lại khiến người ta rung động.

“Làm sao vậy, sợ hãi sao?” Trước khi vào cửa, Đồng Hiên Tuấn dịu dàng hỏi cô, Tô Cảnh Cảnh chỉ đáp lại anh bằng nụ cười e thẹn. Anh cúi đầu mỉm cười, để lộ vài phần phong cởi mở. Cô căg thẳng khóc tay anh, vẻ mặt trầm tĩnh. lqđ Mọi ánh mắt đồng loạt nhìn tới, ánh đèn uyển chuyển như bàn tay nhẹ nhàng chạm vào một thứ nào đó.

Đi qua biển người bên trong, hai bên đều đã vô cùng rõ ràng đây là có ý gì.

Trong sảnh rất lớn, trên trần là một hàng đèn thuỷ tinh chiếu sáng cả sảnh như ban ngày, nền gạch đá vân mẫu đã sớm bị lau đến mức sáng choang, soi rõ bóng người. Phoá bên phải là một bàn gỗ dài được trải khăn trải bàn hoa nhỏ chỉnh tề ngăn nắp, phía trên bày một ít cơm Tây, điểm tâm ngọt và sâm banh, nước trái cây các loại, nghiễm nhiên là phong cách phương Tây. Góc bên trong là một nhómnhạc công mời từ bên ngoài, liếc mắt nhìn lại một cái, chỉ thấy mấy người đàn ông nước Nga tóc vàng mắt xanh mũi cao diện mạo thâm thuý cầm nhạc cụ trong tay, nghiêm chỉnh ngồi ở một bên.

Có lẽ Đồng Hiên Cẩm là một người trọng sĩ diện, một bữa tiệc nho nhỏ cũng làm đến thập toàn thập mỹ, khiến người ta phải khen ngợi.

Trong sảnh khách nam khách nữ đều có, phần lớn khách nam mặc Tây phục, không ai mặc trường sam như Đồng Hiên Tuấn. Mà khách nữ lại là ganh đua sắc đẹp, mặc đủ loại trang phục bắt mắt tươi đẹp, phóng mắt nhìn chỉ toàn đỏ thắm xanh nhạt, rất náo nhiệt.

Đang gặp người khác, thấy Đồng Hiên Tuấn tới, Đồng Hiên Cẩm tất nhiên vội vàng đến đón. Một bộ sườn xám màu đỏ thêu hải đường này làm nổi bật dáng người lung linh của cô, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trân châu tuyết trắng mượt mà, da và ngọc cùng tôn nhau lên, nổi bật da thịt oánh nhuận như ngọc, bên khoé môi là nụ cười yếu ớt, ánh đèn hắt lên khuôn mặt sáng rỡ như hoa của cô, đôi mắt thu ba dập dờn vô cùng sáng.

Đồng Hiên Cẩm vừa thấy Tô Cảnh Cảnh liền nhoẻn miệng cười: “Quả là người đẹp, hèn chi em trai…” Nói xong cô liếc Đồng Hiên Tuấn. Đồng Hiên Tuấn mặt không đổi sắc, vẻ mặt như cũ, nụ cười nhẹ nhàng giắt trên khoé môi, ba phần thoải mái bảy phần tuỳ tiện.

Chỉ nghe Tô Cảnh Cảnh khe khẽ mỉm cười nói: “Nhị tiểu thư nói đùa rồi, tất cả cô gái trên đời này nào ai bì được nhị tiểu thư chứ?” Tô Cảnh Cảnh thản nhiên nói, ba phần nịnh nọt.

Trong lòng Đồng Hiên Cẩm cực kỳ thích thú, cô đã gặp vài nữ nhân bên cạnh Đồng Hiên tuấn, người người quyến rũ xinh đẹp, đều không có lấy một người ngay thẳng thật thà. Lúc này gặp được Tô Cảnh Cảnh là một cô gái thanh nhã dịu dàng như vậy, nào có đạo lý không thích?

Cô nắm tay Tô Cảnh Cảnh cười nói: “Nào có, nào có, em gái Tô mới là vạn người khó gặp! Xem, mười ba tỉnh đất Bắc này ai có thể lọt vào trong mắt em trai xảo trá tai quái của tôi chứ?”

“Ha ha ha.” Đồng Hiên Cẩm mười, trong mắt lộ ra ánh sáng sắc bén, tựa như đnag quan sát Tô Cảnh Cảnh, trong bữa tiệc ngào ngạt hương nồng này, trong giây lát ba phần sắc bén liền hoà nhập vào hương thơm vì thế ánh mắt này thoạt nhìn cũng dịu dàng hơn một chút. Tô Cảnh Cảnh ngẩng đầu, khoé môi khẽ nhếch lên như cười, cử chỉ tự nhiên thanh thản như vậy khiến Đồng Hiên Cẩm đối diện cô lại thêm ba phần thiện cảm.

“A!” Chợt một giọng nam vang lên sau lưng bọn họ, Tô Cảnh Cảnh quay đầu thì thấy Đồng Hiên Tuấn đang cười nói cùng người nọ.

Tuổi người nọ và Đồng Hiên Tuấn xấp xỉ nhau, mặt mày trong sáng, làn da hơi trắng, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, khoắc áo gi – lê màu tím. Liếc mắt nhìn lại, cảm giác người nọ và Đồng Hiên Tuấn một người phong lưu thoải mái, một người đoan trang tao nhã thanh tú, nhưng không phân cao thấp.

Đồng Hiên Tuấn cười khẽ: “Sở Dự, thằng nhóc cậu sao lại đến đây?”

Sở Dự cũng cười: “Làm sao hả, chỉ cho phép Đồng tam thiếu cậu vào, không cho bình dân như tôi chan chân vào sao.” Trong lời của anh mang theo ý vị trêu chọc.

Khoé môi Đồng Hiên Tuấn khẽ nhếch lên, lơ đễnh nói: “Ơ, chẳng phải Sở thiếu không thích những nơi trăng gió bực này sao?”

Sở Dự vỗ vỗ vai Đồng Hiên Tuấn nói: “Ôi chao, Đồng tam thiếu cậu có giai nhân làm bạn, nhất thời nổi trội không hai, tôi không thích những nơi trăng gió bực này nhưng hâm mộ lắm thay!” Dứt lời, khoé mắt Sở Dự liếc về phía Tô Cảnh Cảnh, lúc này Tô Cảnh Cảnh đang tán gẫu với Đồng Hiên Cẩm, chợt cảm giác như có ánh mắt nhìn lại, trong lòng căng thẳng nhưng vẻ mặt vẫn hiện vẻ tự nhiên.

Đồng Hiên Tuấn thấy ánh mắt Sở Dự hướng về phía Tô Cảnh Cảnh, không biết vì cớ gì trong lòng có cảm giác không vui, vốn khuôn mặt hiện ý cười nhàn nhạt, trong nháy mắt biến mất vô tung, anh trầm mặt ho nhẹ một tiếng, Sở Dự vội vàng phục hồi tnh thần, cười cuồ, cuối cùng không che giấu nổi vẻ lúng túng nơi đáy mắt.

“Cô gái này hẳn là Tào Nhã Lệ?” Sở Dự muốn che dấu lúng túng vừa rồi, vì thế thuận miệng tìm lời để nói, nói chưa dứt lời, vừa nói đã khiến Đồng Hiên Tuấn càng không vui.

Trong đôi đồng tử đenh nhánh loé ra tia sáng lạnh lùng, sắc mặt cũng càng u ám. Sở Dự theo bản năng cảm thấy không ổn, nhưng không biết bản thân nói sai chỗ nào, đỏmặt lúng túng gãi đầu.

“Cô ấy à.” Đồng Hiên Tuấn sờ cằm, lời nói nhẹ nàhng như một cơn gió, nhưng từng chữ rõ ràng: “Là vợ chưa cưới của bản thiếu.”

Sở Dự bị những lời này doạ sợ đứng hình, không riêng gì Sở Dự, sợ là tất cả mọi người ở đây nghe vậy cũng bị doạ đứng hình.

Trước nay Đồng tam thiếu phong lưu thành tính lại có thể thần không biết quỷ không hay có vị hôn thê, chỉ sợ là tin lạ số một của mười ba tỉnh đất Bắc trong năm nay đi, chuyện này còn thần kỳ hơn cả vạn tuế nở hoa, người câm nói chuyện!

Tô Cảnh Cảnh nghe anh nói vậy, khuôn mặt đỏ ửng như ánh ban mai, khiến cho Đồng Hiên Cẩm một bên giật nảy mình. Tân khách chợt đi ngang qua bên cạnh cũng bị chấn động. Đây chính la fmột tin tức lớn, sợ là ngày mai tít trang đầu của “Nhật báo Cù An” sẽ là chuyện này!

Ánh mắt Đồng Hiên Tuấn đảo qua đám người hiện vẻ kinh ngạc bốn phía, trong lòng nổi lên niềm thích thú, khoé môi không tự giác cong lên.

Tô Cảnh Cảnh lại chỉ thấy đầu óc nóng lên, mặc dù chuyện này là bản thân tự mình nhận lời, nhưng từ miệng của anh nói ra, trong lòng luôn có cảm giác không ổn. Cũng không biết có chỗ nào không ổn, chỉ cảm thấy anh vừa nói như vậy, hôn sự này không còn lý do để thay đổi nữa, như bị hung ác chặt đứt đường lui, song trong lòng lại không cảm thấy lo lắng.

Đèn thuỷ tinh trên trần nhà chiếu xuống ánh sáng như lụa, chiếu xuống dưới khiến mặt đá vân mẫu trên đất càng sáng ngời trong vắt, rõ ràng phản xạ ảnh ngược của tất cả mọi người.

Bóng người cùng tập trung đến đây, Tô Cảnh Cảnh càng cảm thấy luống cuóng, lúc mới vào cửa đã thấy trong những ánh mắt kia đều là hổ sói, lúc này Đồng Hiên Tuấn vừa nói vậy, cô càng cảm thấy mình trở thành mục tiêu công kích.

Bên tai dần vang lên những âm thanh thầm thì lẫn lộn, âm thanh rất nhỏ nhưng lại rơi vào trong tai.

“Dáng dấp thật đúng là duyên dáng, sao lại để Đồng tam thiếu vừa mắt chứ…”

“Wow, dáng dấp này thật giống nha đầu Thịnh gia lúc trước, cũng không biết có phải hôn nhân chính trị không…”

“Ôi chao, rõ là… Đáng tiếc…”

“Sợ trong lòng Đồng tam thiếu vẫn còn Tào Nhã Lệ ở Đêm Paris kia đi…”



Tô Cảnh Cảnh nghe những âm thanh ồn ào kia, lòng bàn tay một hồi nóng một hồi lạnh, cô chỉ biết thanh danh bên ngoài của Đồng Hiên Tuấn không tốt, lại không ngờ trước mặt anh những người đó lại nói như vậy.

Đồng Hiên Tuấn láng máng nhận ra sự bát an của Tô Cảnh Cảnh, anh cầm tay cô.

Từng hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến, bàn tay to mà ấm áp khiến tâm tư cô thoáng an ổn lại. Quay đầu nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Đồng Hiên Tuấn, không hiểu sao cô có cảm giác, chỉ cần có anh bên mình, dù hoàn cảnh tồi tệ thế nào đi chăng nữa, cô đều cảm thấy an tâm tự tại

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.