Chuyển Công Thành Thủ

Chương 23




“No ! ! ! ! !”

Đường Văn Minh liều mạng cào cửa, cào đến gãy hết móng tay nhưng cửa vẫn không chút sứt mẻ, nhìn Long Quân Diệp càng ngày càng tiến lại gần, hắn trừng muốn lòi con mắt.

Cũng không phải Đường Văn Minh trung trinh tiết liệt gì, nhiều năm qua hắn không hề giữ thân trong sạch, cái chính là hắn chưa từng trải qua tình huống quỷ dị thế này. Đầu tiên là bị trói gô, sau đó bị đưa đến căn phòng đủ các loại dụng cụ kỳ quái, thêm cả cái tên đang cầm xích chó ép hắn đeo, quan trọng nhất là hắn vẫn chưa ăn cơm.

Dưới các loại kích thích, Đường Văn Minh sắp chịu không nổi nữa, hắn một thân mồ hôi lạnh không biết là do đói hay bị dọa.

Long Quân Diệp kéo tay hắn từ trên tường xuống, Đường Văn Minh không phản kháng, chỉ run run nhìn xích chó trong tay y. Mẹ nó ! Mình đúng là đói nhũn cả chân.

Long Quân Diệp nhìn chằm chằm ngón tay nứt toác của Đường Văn Minh, y bị sắc đỏ tươi kia kích thích trán giật giật, tim đập cực nhanh. Long Quân Diệp cúi đầu, đôi môi run rẩy hôn lên vết thương trên ngón tay hắn, vươn đầu lưỡi cẩn thận liếm lộng thăm dò. Hành động này khiến Đường Văn Minh run cầm cập, Long Quân Diệp giống như bị hắn kích thích, bạo dạn ngậm hẳn ngón tay vào trong miệng liếm mút thỏa thích.

Đường Văn Minh há to miệng, cảm giác ngón tay mình bị y liếm cho ướt nhẹp, vì thế tay run càng lợi hại hơn.

Tên khốn kiếp này, ông đây đói thành như vậy mà tên điên này còn muốn khiêu khích, quá là vô nhân tính ! Tuyệt đối không thể cho y được như ý !

Đường Văn Minh rút ngón tay về đồng thời đoạt lấy xích chó trong tay Long Quân Diệp, hắn đặt ngang dây xích trước ngực, lui về phía sau một bước dán cả người lên tường, cảnh cáo: “Cậu đừng có xằng bậy, cẩn thận tôi đập đấy !”

Long Quân Diệp nghe vậy thì kích động hai mắt sáng lên, nói: “Đến đây ! Chủ nhân không cần nể nang gì đâu ! Ra sức đánh em đi !”

Y nói xong liền quỳ sấp trên mặt đất bày ra tư thế giao hợp từ phía sau. Đường Văn Minh đánh giá người này một phen, lắc đầu thở dài: Eo không đủ mềm, so với mình cỡ tám lạng nửa cân, đều không có tiềm chất trở thành cực phẩm thụ.

Long Quân Diệp đợi mãi không được “âu yếm”, ngẩng đầu thì thấy Đường Văn Minh đang đứng ngẩn người, trong lòng một trận tức giận, chắc phải mạnh tay hơn mới được, y quyết định tốt nhất cứ “ăn” trước đã, lạc thú gì đó để lần sau hưởng thụ.

Đường Văn Minh trong lòng còn bận so sánh xem cần những điều kiện gì để trở thành cực phẩm thụ, bỗng nhiên cảm giác hạ thân lành lạnh, cúi đầu liền thấy quần mình bị kéo đến mắt cá chân, Long Quân Diệp thì đang ngồi xổm trước mặt hắn tay nắm cạp quần. “Qua Qua” hắn vì hành động này mà chảy ra một ít chất lỏng, đáng thương đong đưa trong không khí, Đường Văn Minh thần kinh căng thẳng lập tức bùng nổ.

“Tại sao không có quần lót ! Cậu dám đổi cả quần lót của tôi ! Đây là quà sinh nhật mẹ gửi cho tôi đó, một cái duy nhất đó !”

Long Quân Diệp không để ý đến hắn, tay dọc theo đùi xoa nắn dần lên trên, y cơ khát cầm lấy tính khí lẫn hai quả “Trái cây” mọng nước của Đường Văn Minh.

“A !”

Long Quân Diệp không hề dùng lực nhưng Đường Văn Minh vẫn hét lên theo phản xạ có điều kiện, hạ thân không có cảm giác gì nhưng trong lòng hắn vẫn mơ hồ cảm thấy đau đớn.

Trong báo cáo điều tra của Long Quân Diệp không nói tường tận về độ mẫn cảm của “qua qua”, nếu là Phương Dịch nhất định anh sẽ buông Đường Văn Minh sau đó bày ra tư thế phòng bị, đằng này Long Quân Diệp lại không thế. Y thấy Đường Văn Minh phản ứng kịch liệt trong lòng càng cao hứng, trên tay ngược lại tăng thêm lực đạo.

Đường Văn Minh không cương cho nên đương nhiên sẽ không đau, thế nhưng hắn theo phản xạ lập tức ôm gối bảo vệ “qua qua”. Bởi vì động tác quá đột ngột mà khoảng cách giữa Long Quân Diệp với “qua qua” hắn lại gần, thế nên mũi y vinh dự hứng trọn một gối, sau một tiếng hô đau là hai dòng máu mũi chảy xuống.

Đường Văn Minh vung xích sắt trong tay quất Long Quân Diệp, vừa đánh vừa mắng: “Dám chạm vào qua qua của ta này ! Qua qua của ta để cho mi đụng vào hay sao? !”

Long Quân Diệp rốt cuộc đã được như nguyện, y vẻ mặt thỏa mãn kêu lên: “Chính là như vậy ! Dùng lực thêm nữa ! Chủ nhân ! A ~~”

Đường Văn Minh mới đánh vài cái liền vô lực, một chén cháo hoa thật sự không thể cung cấp cho hắn bao nhiêu năng lượng, hắn đặt mông ngồi xuống đất thở gấp, nói: “Không được… Mệt chết ta…”

Long Quân Diệp lau vết máu trên mặt, quay đầu lại nhìn Đường Văn Minh, vết thương trên người còn khiến y hưng phấn mãnh liệt hơn cả ăn xuân dược. Y lấy thứ gì đó trên giá xuống, có vẻ giống tay chân động vật, sau đó bò đến bên cạnh Đường Văn Minh tính hôn hắn. Đường Văn Minh nghiêng đầu tránh được, ánh mắt y tối sầm, thò tay sờ soạn cái đùi trần trụi của hắn. Đường Văn Minh đứng dậy muốn tránh ra lại quên mất quần mới kéo đến cẳng chân chưa cởi ra hẳn, thành ra hắn vừa đứng lên chân liền vấp ngã úp mặt xuống đất.

Long Quân Diệp nhìn cặp mông săn chắc gần trong gang tấc của Đường Văn Minh, cảm giác cổ họng bắt đầu phát khô. Y sờ sờ mông, xúc cảm rắn chắc đã tay, xem ra chủ nhân thường xuyên tập luyện mới luyện ra được cơ mông vừa cong nẩy vừa săn chắc thế này.

“Chủ nhân, ngài kêu rất dễ nghe… Lại kêu thêm một tiếng cho em nghe…”

Đường Văn Minh mắt nổ đom đóm, có khi hắn chóng mặt vì đói, cả người cứ như khinh khí cầu bị xì hơi bẹp dí. Cảm giác có thứ gì đó đang chen vào kẽ mông, hắn sợ tới mức giật bắn người, đầu óc thanh tỉnh hơn rất nhiều, vội vàng giãy dụa bò lên phía trước nhưng lại bị đè lại.

Long Quân Diệp dùng đầu gối chặn đùi Đường Văn Minh, đặt sức nặng toàn bộ cơ thể lên người hắn khiến hắn không thể nào trốn thoát, y cầm cái đuôi màu trắng trong tay dùng lực nhét vào hậu môn Đường Văn Minh.

“A !”

Đường Văn Minh ăn đau hét lên sợ hãi, ý thức được Long Quân Diệp vừa làm gì mình, hắn  sững sờ một lát, tiếp đó nổi giận.

Tên khốn này cư nhiên không bôi trơn đã đâm vào rồi, lúc hắn làm công tuy không được dịu dàng săn sóc như Phương Dịch nhưng tuyệt đối không đối xử với cúc hoa của các tiểu thụ thô lỗ như vậy ! Tên này chính là nỗi sỉ nhục của nhóm công !

Đường Văn Minh thực sự bốc hỏa, quay người cho Long Quân Diệp một bàn tay. Lần này hắn dùng hết sức lực đánh cho Long Quân Diệp từ trên người mình lăn xuống, thấy y có chút phát mộng, Đường Văn Minh thở hổn hển mấy hơi sau đó cầm xích sắt lắc lư đứng lên.

Mắt lạnh nhìn xuống Long Quân Diệp, vẻ mặt vô cảm khiến hắn bình thường vốn đã cường tráng nay lại càng thêm bức người, nói theo kiểu của Tống Kiến Quốc chính là một ‘thân vương bá khí’. Long Quân Diệp thấy hắn thay đổi khí thế thì sửng sốt, ngẩng đầu nhìn hắn nửa ngày không phản ứng. Đường Văn Minh cười lạnh một cái, chậm rãi mở miệng nói: “Không phải cậu muốn tôi đánh cậu sao? Để tôi đánh cậu cho sướng đi.”

Hắn lấy chân đá đá Long Quân Diệp, dùng giọng điệu ra lệnh nói: “Lật người, chổng mông lên, tôi muốn đánh đến khi nào cậu bắn thì thôi.”

“Tuân lệnh ~~”

Thanh âm Long Quân Diệp run rẩy một cách kỳ cục, y hưng phấn đến mức ngón tay cũng run theo, quả nhiên y không nhìn lầm, chủ nhân chính là mê người như vậy, đáng để người khác bái phục, khiến y không tự chủ được làm theo lời hắn.

Long Quân Diệp nằm sấp dưới chân, chổng mông, cắn môi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn hắn, thanh âm mềm nhũn nói: “Chủ nhân… Cầu xin ngài dùng lực quất em…”

Đường Văn Minh tay run lên, thiếu chút nữa bỏ của chạy lấy người. Hắn hít sâu một hơi, huy động xích sắt phát vào mông Long Quân Diệp, một roi này thế mà lại chệch sang đầu khiến Đường Văn Minh hoảng sợ, hắn sợ đánh cho đối phương ngu luôn, không ngờ Long Quân Diệp kêu lên một tiếng tiêu hồn, thúc giục hắn tiếp tục.

“Tiếp tục ! Đừng có ngừng !”

Đường Văn Minh trong lòng cay cay, hắn chỉ muốn về nhà, còn muốn ăn cơm Phương Dịch làm nữa.

Bây giờ chẳng còn lựa chọn nào khác, chỉ cần đánh ngất Long Quân Diệp rồi nghĩ biện pháp chạy sau, hắn mới không thèm quan hệ với cái kẻ không có tố chất làm công này !

Thời điểm Phương Dịch mở cửa mật thất ra chính là nhìn thấy cảnh Đường Văn Minh nửa người dưới lõa lồ, “qua qua” lủng lẳng, sau mông có một cái đuôi xù màu trắng, vẻ mặt khóc không ra nước mắt cầm xích quật Long Quân Diệp.

Vạn Ngạn Dân vào cùng vừa nhìn một cái liền cảm thấy choáng đầu ù tai, hắn che mắt lui ra đứng phía sau vệ sĩ, la lên: “Lui ra sau lui ra sau ! Ngăn người bên ngoài lại, chuyện bên trong để Phương Dịch giải quyết !”

Sắc mặt Phương Dịch lúc này đã không thể dùng “đen” để hình dung, kể cả bây giờ Bao đại nhân có đứng cạnh anh cũng sẽ cảm thấy mặt mình trắng nõn dễ nhìn hơn. Anh không thể khống chế bản thân đừng nhìn cái đuôi trắng phía sau Đường Văn Minh, hắn ngay cả bôi trơn cũng không nguyện ý tự làm, cái đuôi này ai bỏ vào không cần nói cũng biết.

Đường Văn Minh mất tích một ngày một đêm, anh vận dụng tất cả lực lượng lẫn giao tình của mình và Vạn Ngạn Dân mới tìm được đến đây một cách nhanh nhất, nhưng chung quy là thời gian trì trệ, Long Quân Diệp biến thái này muốn làm gì đều có thể làm xong mấy lần rồi. Nhìn Đường Văn Minh sắc mặt trắng bệch, lòng Phương Dịch từng trận co rút đau đớn, anh hận bản thân vì sao lại vô dụng như vậy, để hắn chịu bao nhiêu thương tổn !

Đường Văn Minh thật sự không còn khí lực đánh Long Quân Diệp nữa, người này đúng là thiếu đánh, thế mà vẫn không ngã xuống, kêu càng ngày càng khí thế, hắn thật sự không trụ được nữa. Ngay khi hắn vừa buông tay liền rơi vào cái ôm ấm áp của ai đó, hắn có chút mơ màng, kinh ngạc nhìn người mới tới tựa hồ không nhận ra người đến là ai.

Phương Dịch nhìn ánh mắt hắn thất thần thì đau lòng không thôi, anh hôn lên trán Đường Văn Minh đồng thời hung hăng đạp ngã Long Quân Diệp, vỗ vỗ lưng ghé vào lỗ tai hắn ôn nhu nói: “Không sao… Đừng sợ…”

Đường Văn Minh chớp mắt nhìn Phương Dịch một lát, hắn òa khóc.

“Phương Dịch… đói quá…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.