Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 8




Editor: Nguyệt

“Theo lời người đại diện của Quách Tử Chân và nhân viên đoàn phim hợp tác với cậu ta, Quách Tử Chân dạo này rất thuận lợi, thích đi rêu rao khắp nơi. Nhưng trong giới giải trí không thiếu người như thế, không đến mức phải giết người.” Cố Tương nói, “Theo lời người đại diện, sở dĩ Quách Tử Chân nổi tiếng nhanh như vậy là vì công ty muốn lăng xê cậu ta.”

Đinh Đinh tiếp lời: “Sự thực là ông chủ của một công ty bất động sản bỏ tiền ra để nâng đỡ cậu ta. Về chuyện hai người này có quan hệ mờ ám gì không thì chỉ có vài lời đồn đại.”

Quan Cẩm hừ lạnh: “Giao dịch màu xanh, thuận theo nhu cầu. Mẫn Ngôn có chút giao tình với ông chủ kia, ông ta tài trợ rất nhiều tiền, điều kiện là làm cậu tình nhân nhỏ của mình nổi tiếng.”

Tất cả mọi người ngạc nhiên nhìn hắn.

“Quan Cẩm, cậu nghe được từ nguồn tin ở đâu hay đây là kết quả điều tra?” Trịnh Phi hỏi ra nghi vấn trong lòng mọi người.

Quan Cẩm nhướn mày: “Sự thật là thế.”

Ôn Tĩnh Hàn có biết một chút về mối quan hệ giữa hắn và Mẫn Ngôn, cười khẽ: “Tôi đã xác nhận nguồn tin của Quan Cẩm rồi, không có vấn đề.”

“Ông chủ kia có gia đình không?” Trần Kiều Vũ hỏi.

“Không, chưa lập gia đình. Tôi biết chị đoán là vợ ông ta muốn loại bỏ tình địch, nhưng khả năng này không tồn tại.”

“Người của đoàn phim chứng thực cuộc đối thoại giữa cậu ta và Nhan Khanh ngày đó, cũng xác nhận những hành động kỳ quặc của Quách Tử Chân cùng ngày. Sau hai giờ, cậu ta nói buồn ngủ nên không ai quấy rầy cậu ta nữa.” Cố Tương nói tiếp.

“Nhưng thực ra là có.” Ôn Tĩnh Hàn vẽ một đường thẳng nối hai nạn nhân với nhau. “Hai vụ án mạng xảy ra trong cùng một đoàn làm phim, hung thủ khả năng cao là người trong đoàn. Nếu cùng một hung thủ, thì Quách Tử Chân và nạn nhân Triệu Kỳ chết trước đó phải có điểm gì giống nhau hoặc mối liên hệ nào đấy.”

“Ài, liên hệ trực tiếp nhất chính là Nhan Khanh chứ ai. Tại hiện trường án mạng đầu tiên có tóc của anh ta, án mạng thứ hai anh ta là người phát hiện thi thể. Nghĩ kiểu gì cũng thấy quá trùng hợp.” Lâm Bạch lật hồ sơ soàn soạt.

“Anh ấy không thể là hung thủ. Quách Tử Chân chết vào khoảng từ 3 đến 4 giờ chiều. Lúc đó mọi người đều có thể làm chứng Nhan Khanh đang quay phim, chưa từng rời đi. Quách Tử Chân bị siết cổ đến chết, bị treo lên cánh cửa được bố trí sẵn, rõ ràng không phải hành động đột phát mà là phạm tội có âm mưu từ trước. Hơn nữa, việc này tốn khá nhiều thời gian, theo như chúng ta tính toán phải mất ít nhất hai mươi phút. Trong khoảng thời gian từ 3 đến 4 giờ chiều, có tám người rời đi quá hai mươi phút, bao gồm Vu Mạn Đình, Trương Tân, Đỗ Bình, Lâm Thư Dao, người của tổ đạo cụ và ba nhân viên đoàn phim.” Đinh Đinh nói.

“Chưa chắc. Anh ta có thể giết người từ trước, đợi một thời gian mới đi hoàn thành nốt công việc còn lại.” Quan Cẩm một lời nói trúng sơ hở.

“… Tôi sơ sót. Nhưng, vậy chẳng phải những người rời đi hơn mười phút đều là đối tượng tình nghi?”

“Tôi có cảm giác,” Ôn Tĩnh Hàn sờ sờ tóc mình, “Động cơ và thủ pháp của hung thủ có gì đó đặc biệt. Lần thứ nhất là chảy máu đến chết, lần thứ hai mất sức treo thi thể lên cửa. Tại sao phải làm thế? Trừng phạt, thị oai, một nghi thức hay còn có mục đích gì khác? Nếu là kẻ giết người hàng loạt thì phải có điểm chung nào đó, hoặc là nạn nhân có điểm gì giống nhau, hoặc là thủ pháp gây án cho thấy trạng thái tâm lý của hung thủ.”

Mọi người đều trầm mặc.

“Quan Cẩm, cậu hợp tác với Vân Dương lâu như vậy, chưa quên mục đích tôi cho cậu theo anh ta là để mưa dầm thấm đất nghiêm túc học trộm tri thức chứ. Về ngẫm nghĩ lại đi rồi chỉ hướng cho mọi người.” Ôn Tĩnh Hàn hất cằm nói với Quan Cẩm.

… Có người ngang nhiên coi chuyện học lỏm tri thức là công trạng mang ra khoe khoang như anh sao?

Quan Cẩm trở lại bàn làm việc của mình, ngồi ngẩn người nhìn vào màn hình máy tính. Mình học được cái gì? Khả năng lập luận nói lý tranh cãi học được không ít, trở nên nói nhiều hơn …

Đột nhiên, một cảnh tượng lóe lên trong đầu. Quan Cẩm hai mắt sáng rực, mở mạng ra gõ phím lạch cạch.

Không phải cái này, không phải cái này, cái này cũng không đúng. Sao không tài nào nhớ được tên? Lúc này, Quan Cẩm mới thấy khả năng nhìn qua là nhớ quý giá thế nào.

“Này, Lâm Bạch, tôi muốn tìm một bộ phim mà quên mất tên thì phải làm thế nào?”

Lâm Bạch chớp chớp mắt: “Nhà sản xuất có nhớ không?”

“… Tên còn không nhớ thì cái đó nhớ thế quái nào được!”

“Vậy nhờ sự trợ giúp của quần chúng đi.”

“?”

“Lên mạng đăng bài hỏi, nói một chút về nội dung phim, nhờ tìm tên. Chỉ cần điểm thưởng cao chút là kiểu gì cũng có đáp án.”

Quan Cẩm bất đắc dĩ lên mạng tạo tài khoản, đăng bài. Nào ngờ chưa đến nửa tiếng sau đã có người trả lời.

Tên “Căn phòng tối bí ẩn”, phim kinh dị của bảy, tám năm trước.

Quan Cẩm lập tức tìm kiếm bằng cái tên đó, quả nhiên có kết quả. Chính là bộ phim mình muốn tìm. Hắn thầm cúng bái sức mạnh của cư dân mạng trong lòng.

“Tối nay rảnh không?”

“Hôm nay trúng gió hả? Cậu mà lại chủ động gọi điện thoại cho tôi?” Đầu bên kia, Mẫn Ngôn ra vẻ ngạc nhiên.

“Tôi vừa gửi một bưu kiện cho anh. Là bộ phim từ nhiều năm trước, do một công ty của các anh sản xuất trước khi sáp nhập vào tập đoàn. Tra giúp tôi tất cả các tin tức liên quan đến bộ phim, nhất là về mối liên hệ giữa nạn nhân của vụ án mạng mà chúng tôi đang điều tra với nó.” Quan Cẩm nói chẳng khách khí.

“Ra là có việc muốn nhờ, làm tôi mừng hụt.” Giọng Mẫn Ngôn lộ vẻ bi thương.

“Chứng tỏ anh còn giá trị sử dụng, anh nên cảm thấy vinh hạnh vì điều đó. Nhanh đi điều tra, 6 giờ tối nay gặp ở Như Ý Cư.”

“Tối nay tôi còn có tiệc xã giao.”

“Hủy.”

“… Anh cảnh sát, sau này có thể cấp cho tôi cờ thưởng chứng nhận tôi là một công dân tích cực giúp đỡ cảnh sát phá án, không màng đến tổn thất kinh tế không?”

“Lấy việc kinh doanh ra để đổi cờ thưởng? Anh ấm đầu hả.”

“… Không có gì, tối nay gặp.”



Mẫn Ngôn đưa tư liệu cho Quan Cẩm.

“Bộ phim xem như thu về một khoản lợi nhỏ này do một văn phòng chế tác điện ảnh sản xuất trước khi bị tôi sáp nhập vào tập đoàn. Diễn viên chính đã rút khỏi làng giải trí, nhưng lại tra ra được Lâm Thư Dao từng đóng vai phụ trong đó. Thời điểm ấy, bộ phim này tuyển rất nhiều diễn viên mới, tôi cho người đi tra danh sách ứng viên thử vai thì thấy trong đó có tên Nhan Khanh. Cậu ta được chọn làm nam thứ ba, nhưng sau đó có đoàn phim khác tốt hơn mời, nên cậu ta đã từ chối.”

“Nhan Khanh vào nghề sớm vậy à?”

“Ừ, vào nghề năm mười tám tuổi. Bảy năm trước cậu ta mười chín, còn chưa nổi tiếng.”

“Làm sao cậu tìm được bộ phim này? Tình cờ?” Hiển nhiên Mẫn Ngôn đã xem đĩa phim hắn gửi.

“Chắc anh biết chuyện có người tặng cho Nhan Khanh một đóa hoa kinh tởm, cả cái chết của Quách Tử Chân hôm trước, hai cảnh tượng này đều xuất hiện trong cùng một bộ phim. Nạn nhân đầu tiên cũng chết y như trong kịch bản.”

“Điều này nói lên cái gì?”

Quan Cẩm hơi rối rắm: “Tôi còn chưa chắc chắn.”

“À … Dạo này giáo sư Lục không ở cùng cậu à?”

“Biết rồi còn hỏi.”

Mẫn Ngôn nhún vai: “Cậu mời tôi đến nhà hàng không phải để tôi chịu đói chứ?”

“… Phục vụ, gọi món.”

Hai người đang ăn thì di động của Quan Cẩm đổ chuông.

“Em ở nhà hay đang ở cục cảnh sát?” Giọng nói trầm ấm ôn hòa của Lục Vân Dương truyền đến.

“Đang ở nhà hàng.” Quan Cẩm uống một ngụm canh.

“Ăn tối à? Với ai?” Ngữ điệu như đang tra hỏi.

“Chủ tịch Mẫn.”

“Mẫn Ngôn? Anh ta tìm em làm gì?” Nghe có vẻ không vui lắm.

“Là tôi tìm anh ta, lâu rồi không gặp.” Quan Cẩm thản nhiên đáp.

“Em nhớ anh ta?” Nghe cực kỳ không vui.

“Ăn một bữa cơm thôi.”

“Thích ăn gì cứ gọi nhiều vào. Lúc nào em về lại gọi cho em.”

Mẫn Ngôn chống cằm: “Này này, có cần lợi dụng triệt để thế không. Chẳng may Lục Vân Dương ngứa mắt tôi, thuê người xử lý tôi thì làm thế nào?”

Quan Cẩm nhếch môi: “Chẳng phải anh không thích cuộc sống buồn tẻ à?”

“Vậy tôi đây xin cảm ơn cậu.”

“Đừng khách khí.”

“Nhưng, nếu ý muốn độc chiếm của Lục Vân Dương quá mạnh khiến cậu không thoải mái, tôi có thể giúp cậu bỏ anh ta. Vòng tay tôi lúc nào cũng rộng mở chào đón cậu.” Mẫn Ngôn nháy đôi mắt sáng chói như bóng đèn mười vạn V.

“Cảm ơn, tôi sẽ chuyển lời này đến anh ấy. Chúc hai người sớm ngày vung tay đánh nhau, đồng quy vu tận, để người đời được hưởng thái bình thịnh thế.”

“… Độc nhất lòng dạ đàn ông.”

“Hửm?”

“Tôi bảo là nếm thử món hàu này đi, ngon lắm.”

Ăn xong bữa tối, Mẫn Ngôn gọi phục vụ đến thanh toán.

Nhân viên phục vụ đi tới: “Thưa ngài, hóa đơn bàn này đã được thanh toán rồi ạ.”

“Ai trả?” Quan Cẩm hỏi.

“Một quý ngài họ Lục.”

Mẫn Ngôn bật cười: “Cái kiểu nuôi nhốt này thật khiến người ta bội phục.”

Quan Cẩm thầm mắng: Ngu ngốc, cứ tưởng dùng tiền của người khác ăn được bữa tiệc lớn, giờ thì tốt rồi, lại thành mình mời người ta.



“Có cần thiết phải để người đó đi theo em không?” Nhan Khanh nhìn thoáng qua phía sau, không thấy bóng ai cả.

Lục Vân Thâm kéo tay anh đi vào khu biệt thự: “Em còn chưa đủ khổ sao? Tối nào cũng gặp ác mộng. Yên tâm, đây là thủ hạ đắc lực nhất của Vân Dương, sẽ không dễ dàng hiện thân, cũng không khiến em thấy khó chịu.”

Nhan Khanh thở dài: “Có lẽ em nên đi dâng hương, tắm rửa trừ tà khí chăng?”

Lục Vân Thâm dừng bước, quay sang nói với trợ lý tư nhân: “Bảo quản lý khu suối nước nóng nhà tôi chuẩn bị một chút, tôi muốn đến đó.”

“… Không cần đâu, em chỉ nói bừa thế thôi mà.”

“Trước kia thầy tướng số nói anh cang khí rất nặng.” Lục Vân Thâm cúi đầu thì thầm bên tai Nhan Khanh, “Thích hợp tắm rửa trừ tà cho em.”

“… Anh t*ng trùng thượng não thì nói thẳng đi, còn lấy cớ đó nữa!” Những chuyện hãi hùng luẩn quẩn trong lòng Nhan Khanh chợt tan biến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.