Chuyên Án - Hồ Sơ Đặc Biệt

Quyển 6 - Chương 14




Editor: Nguyệt

Lần này, giới truyền thông đăng tin tử tế trung thực đến mức làm người ta không dám tin. Nhưng quần chúng có quyền tự do ngôn luận, cho nên trên mạng lại nháo nhào lên.

Một bên do fan Nhan Khanh cầm đầu, đăng những lời chúc phúc, phất cờ hò reo vì thần tượng: đồng tính thì làm sao, ở cái giới lộn xộn này được mấy đôi nam nữ yêu nhau thầm lặng đến bạc đầu; tình yêu này mới cảm động làm sao, nghe mà thương đến thắt lòng … Và những liên tưởng theo hướng không thể kiểm soát. Ngay cả những người không phải fan cũng cảm thán theo: Chúng tôi lại tin vào tình yêu rồi.

Đương nhiên, vẫn có nhiều người nói gì mà giả tạo, ghê tởm, chưa thấy ai quy tắc ngầm còn quang minh chính đại như thế … Có điều số này đang giảm dần một cách khó hiểu, rồi bị vùi lấp trong thế giới phấn hồng của các fan.

Nhan Khanh thoát weibo, thở dài, ra khỏi xe. Trời tối đen như mực, không một bóng người. Nhan Khanh nhìn đồng hồ, hình như đã qua giờ hẹn … Anh kéo áo lông quấn chặt lấy mình, đi dọc theo con đường nhỏ đến một bước tượng điêu khắc thấp thoáng giữa những lùm cây, nhìn quanh quất.

Một người đi từ đằng sau bức tượng ra, tay giơ cao cái gì đó chậm rãi bước đến chỗ Nhan Khanh. Nhan Khanh không hề phát hiện có người đang đến gần mình, vẫn rướn cổ nhìn hai phía con đường.

Người nọ tới gần, tay giơ cao rồi đâm thẳng xuống cổ Nhan Khanh.

Tạch.

Đèn pha bật sáng.

Người nọ dường như phát ra tiếng kêu khe khẽ, che mắt lại, định bỏ chạy.

“Ê ê, đứng giữa ánh đèn sân khấu không phải giấc mộng cả đời của anh sao, chạy cái gì?” Quan Cẩm dẫn theo một nhóm cảnh sát không biết nhảy từ đâu ra.

Nhan Khanh tháo kính râm, thích ứng với ánh sáng rồi mới nhìn về phía người đã không còn đường thoát: “Là anh thật sao … Đỗ Bình, anh hận tôi đến thế sao?”

Đỗ Bình vẫn che mắt, nghiến răng nghiến lợi này: “Cuộc đời tao bị hủy hoại là vì cái loại đê tiện như mày dùng thủ đoạn vô liêm sỉ để trèo lên cao. Tao muốn giết hết lũ rác rưởi bọn bay!”

“Được rồi, chúa cứu thế, nghĩ cách cứu mình trước đi đã.” Trần Kiều Vũ hừ lạnh, đi đến ngoặt tay hắn ra sau lưng. “Yên tâm, không mù được, chỉ tạm thời thôi.”

Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Bình đã khôi phục lại thị lực, vẻ mặt thì vẫn đầy căm phẫn.

“Đỗ Bình, anh muốn tự nói hay chờ chúng tôi nói?” Trần Kiều Vũ gõ bàn.

“Nói cái gì? Tôi ghen tỵ với Nhan Khanh, cho nên mới cố ý bày trò dọa anh ta thôi.” Đỗ Bình giải thích cho hành vi hẹn người ta ra chỗ vắng người rồi cầm ống tiêm gây mê định đâm người ta.

Trần Kiều Vũ híp mắt lại: “Thế à? Không phải muốn giết người?”

“Nói miệng thôi.”

Quan Cẩm cúp điện thoại của Lục Vân Dương, vào phòng thẩm vấn, trao đổi ánh mắt với Trần Kiều Vũ. Sau đó, hắn ngồi xuống phía đối diện, nói: “Đỗ Bình, đời này anh chưa từng có cơ hội để nổi tiếng, bây giờ thì có rồi đó.”

Mắt Đỗ Bình chợt lướt qua tia sáng.

“Kẻ quét dọn giới giải trí – một kẻ giết người hàng loạt máu lạnh với quá khứ bi thảm, tiêu đề này nghe có được không? Sẽ có rất nhiều người lập chủ đề bàn về vụ án của anh, thảo luận cuộc sống trước đây của anh, phân tích khả năng của anh và nguyên nhân bước lên con đường nghệ thuật, biết đâu lại có fan cuồng nào đó nhảy ra sùng bái anh, gào thét vì anh, xin cho anh được thẩm định tâm lý, rồi cho ra kết quả do anh bị tâm thần nên không phải chịu án tử hình. Anh có thể …” Giọng Quan Cẩm như lời ca của người cá, mê hoặc tâm trí con người. Trên mặt Đỗ Bình dần lộ ra vẻ điên cuồng, sung sướng.

“Nhưng, nếu anh từ chối nhận tội, thì không có cái nếu như đó. Trương Tân đã tỉnh rồi, tội cố ý làm người khác bị thương đủ tống anh vào tù. Sau khi ra tù, anh sẽ bị những người trong giới ấy vứt bỏ. Mọi người sẽ phỉ nhổ anh, xa lánh anh, cho đến khi anh chết trong cô độc.”

Đỗ Bình đắn đo hồi lâu, cuối cùng liếm môi, nói: “Các người muốn biết cái gì?”

Quan Cẩm nhún vai, trả lại quyền chủ động cho Trần Kiều Vũ và Cố Tương, ra khỏi phòng thẩm vấn.

Ôn Tĩnh Hàn khoanh hai tay đứng dựa vào tấm kính thủy tinh một chiều.

“Vừa rồi cậu dẫn dụ người bị tình nghi là trái với nguyên tắc thẩm vấn.”

“Có sao đâu, Lục Vân Dương lại không biết cái đó, tôi chỉ thuật lại lời anh ta thôi. Anh đi mà khiển trách anh ta.” Quan Cẩm phủi sạch trách nhiệm.

“Tôi phải báo với tổng cục mới được, bảo người ta huấn luyện nhân viên cố vấn ngoài biên chế, để sau này không xảy ra trường hợp tương tự.” Lần này thì coi như xong.

Hai người nhìn nhau mỉm cười.

Sao cứ có cảm giác có luồng khí đen tối len lỏi trong này vậy … Giới hạn của chúng ta rốt cuộc là ở đâu? Đinh Đinh ôm cửa khóc rưng rức.



“Anh ta chạy ra khỏi khách sạn qua đường cửa sổ, giết Triệu Kỳ từng châm chọc khích bác mình, cho chảy hết máu, sáng sớm hôm sau bỏ thi thể vào trong rương, rồi chỉ huy người của tổ đạo cụ khiêng nó đi. Anh ta mượn cơ hội tiếp cận Quách Tử Chân, giả vờ khuyên nhủ rồi giật dây bảo cậu ta đi tìm anh tập diễn, sau đó giết cậu ta, treo lên cửa.”

“Bảo sao Quách Tử Chân vừa ra khỏi phòng nghỉ liền đến hẹn tôi.” Nhan Khanh hiểu ra.

“Hoa cũng là do anh ta bày ra để tạo bầu không khí căng thẳng, giày vò anh. Sau đó, anh ta biết được tin anh về khách sạn ăn cơm với Lục Vân Thâm, nên tìm cớ hẹn Trương Tân rồi tấn công cậu ta, đồng thời gọi điện thoại nặc danh cho phóng viên mà anh ta quen biết, vừa lúc chụp được cảnh anh xuất hiện. Nhưng, anh ta không ngờ Trương Tân tốt số không chết, thế nên tung ra tất cả tin tức mình thăm dò sưu tập được lúc trước, muốn khiến anh thân bại danh liệt, xem ra có ý đồng quy vu tận. Đáng tiếc, lời thổ lộ của Lục Vân Thâm đã gạt bỏ hết công sức của anh ta. Bí quá hóa liều, anh ta muốn giết anh cho hả giận.”

“Anh ta thật sự hận tôi vì chuyện lúc trước sao? Còn thu thập bằng chứng về mối quan hệ của tôi với Vân Thâm suốt bấy lâu nay?”

Quan Cẩm gật đầu.

“Vậy sao bây giờ mới …”

“Anh ta không thể trở thành ngôi sao, nhưng duyên phận đưa đẩy dẫn anh ta vào làng đạo diễn. Tưởng rằng có thể làm nên sự nghiệp, ai ngờ khả năng có hạn, giao tiếp không tốt lại giả vờ thanh cao khiến anh ta chỉ quanh quẩn ở lớp trung bình. Hai năm trước, anh ta quen một người phụ nữ đã có chồng, có quan hệ tình nhân với cô ta. Gia đình cô này cũng có chút địa vị, hứa hẹn sẽ đầu tư một bộ phim cho anh ta làm đạo diễn. Nhưng, mấy tháng trước, cô ta nói là chơi đủ rồi, phải trở về với gia đình, nên đá anh ta đi. Oán hận tích tụ nhiều năm rút cục bùng nổ. Bản thân anh ta đã tâm lý không bình thường, vì vậy dần trở nên biến thái.”

Nhan Khanh tròn mắt há hốc mồm: “Đỗ Bình hận nhất người lợi dụng quan hệ không chính đáng để trèo lên cao mà, sao chính anh ta cũng …”

“Anh ta chẳng phải thù hận có lý do chính đáng gì cả, chỉ đơn giản là đố kỵ và khát vọng thôi. Anh ta không ghét người như thế, mà thầm nghĩ tại sao mình không được như vậy. Cho nên mới thành chơi với lửa có ngày chết cháy.”

Nhan Khanh lắc đầu: “Thật không hiểu nổi. Mà sao các cậu lại nghi ngờ anh ta?”

“Căn cứ vào lời khai và những gì chúng tôi điều tra được, Đỗ Bình là người khá đạm mạc với giới giải trí, ngoài mặt luôn tỏ ra không quan tâm đến chuyện của người khác, cũng không cầu tiến. Nhưng lúc ở phim trường, anh ta lại thay đổi, chủ động đi giải quyết rắc rối vốn không cần anh ta phải đứng ra xử lý, khuyên bảo Quách Tử Chân giở trò vênh váo. Sau khi có tin Trương Tân bị tấn công và scandal của anh, anh ta còn tỏ ra lo lắng cho đoàn phim, thấy tiếc nuối khi sự nghiệp của anh có thể sẽ bị ảnh hưởng. Người khác tin chắc anh không liên quan đến vụ án là bởi họ nhìn nhận từ góc độ của bản thân, hoặc là những người hâm mộ anh, hoặc là quan hệ thân thiết, hoặc là kính nể kẻ mạnh. Sự quan tâm của Đỗ Bình chẳng hề có nguyên do gì, cũng không hợp với tính cách anh ta.”

“Chỉ một chút dấu vết như thế thôi sao?”

“Một chút đó đủ để chúng tôi tập trung sự chú ý vào anh ta rồi. Sự thật chứng minh biểu hiện không bình thường của anh ta là có nguyên nhân, đúng không?”

Hai người đang nói chuyện thì cửa đột nhiên mở ra. Lục Vân Thâm bước vào.

“Anh tới đón em.”

Đây là lần đầu tiên hắn xuất hiện trước mặt Nhan Khanh sau khi làm sáng tỏ mọi chuyện với công chúng.

Quan Cẩm biết ý chào từ biệt, rời khỏi Ti Trúc Hiên.

Nhan Khanh đứng tại chỗ, nhìn chằm chằm vào Lục Vân Thâm.

Lâm Vân Thâm đi tới, ôm lấy anh: “Em hận anh cũng được, muốn đi cũng không sao. Từ lâu anh đã muốn nhốt em ở một nơi không ai nhìn thấy, chỉ một mình anh biết thôi. Bây giờ thành thế này cũng tốt, thông báo cho cả thiên hạ biết em là người của anh, anh mới thấy yên tâm hơn một chút. Ý nghĩ muốn giam cầm em cũng phai nhạt đi nhiều. Tóm lại, rời đi hay gì đó em nghĩ thì được, không làm sẽ không có chuyện gì cả.”

Nhan Khanh: … Mẹ kiếp anh đang uy hiếp tôi đúng không! Cho dù không nước mắt giàn giụa quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ, thì chí ít cũng phải mỉm cười chua xót phối hợp với tôi hò hét mới đúng chứ!

Nhan Khanh ngẩng đầu lên, gằn giọng nói: “Sao hả, giờ mới lộ mặt thật? Mọi người đều biết tôi là tình nhân của ngài Lục rồi, cho nên anh không cần cưng chiều dịu dàng với tôi nữa đúng không? Đằng nào tôi cũng chạy không thoát.” Giọng Nhan Khanh chợt trở nên buồn bã, “Thì ra trong lòng anh tôi cũng chỉ có thế. Bao năm nay anh không hề cam tâm tình nguyện đối xử tốt với tôi. Anh đã chán tôi rồi …” Nói xong, nước mắt rơi lã chã.

Lục Vân Thâm ngớ ra. Sao lại thế này? Mình sợ Nhan Khanh hận nên mới đánh liều nói cứng như thế. Cái ý nghĩ anh muốn vứt bỏ em này rút cục nhảy từ đâu ra!

“Bảo bối, sao em lại nói thế? Anh cưng em cả đời còn không đủ, làm gì có chuyện chán chứ. Đừng khóc … là anh không tốt, anh không nên nói linh tinh … Về nhà anh làm món trứng tráng cho em nhé?”

Hừ – Quan Cẩm và Lục Vân Dương nấp sau cửa sổ nghe lén cùng khinh bỉ cái chiêu dỗ dành nhạt thếch của cậu cả Lục.

Nhưng, sự thực là dù nó có nhạt đến mấy, chỉ cần có người đồng ý ăn thì cũng thành cao cấp.

“Tôi không ăn trứng gà! Tôi muốn ăn cua hoàng đế (*)!”

“Được được, anh bảo đầu bếp chuẩn bị.”

“Em muốn ăn lòng đỏ trứng …”

“Ừ, em ăn lòng đỏ, anh ăn vỏ …”

Quan Cẩm rùng mình. Đậu má, thế mà cũng được à!

Nhưng, nhìn hai người ngọt ngào thân mật với nhau rời đi, Quan Cẩm thầm cười gian: Lục lão đại à, anh quên bảo bối nhà anh là ảnh đế sao. Anh ta mà muốn diễn kịch thì mắt chớp chớp nhỏ lệ chỉ là trò vặt thôi.



“Tôi thấy vụ án lần này kết nhạt quá, chẳng hoành tráng gì cả.” Trần Kiều Vũ phát biểu cảm tưởng.

“Thế chị muốn hoành tráng thế nào?” Quan Cẩm đặt hồ sơ đã chỉnh lý xong sang một bên.

“Ừm … Thôi, hoành tráng quá khéo chúng ta lại gặp bi kịch.”

Quan Cẩm ôm hồ sơ vào phòng lưu trữ, cất vào tủ theo số hiệu, khóa cửa lại.

“Một tuần nữa là đến tết rồi! Chắc không có vụ án gì lớn đâu nhỉ. Về nhà sắm tết thôi!” Đinh Đinh vui vui vẻ vẻ kéo Lâm Bạch và Trịnh Phi đi với mình làm chân xách đồ.

Tết? Quan Cẩm nghĩ vẩn vơ. Lục Vân Dương chắc sẽ về nhà, không đến làm phiền hắn. Một mình hắn có lẽ chẳng cần đón tết đón tiếc gì. Nên đến New York trêu chọc Tony một chút hay nên dạo một vòng quanh Châu Âu?

“Tan ca rồi đúng không? Chúng ta tiện đường đi mua đồ luôn chứ?” Lục Vân Dương chẳng biết xuất hiện ở cửa từ bao giờ.

“Anh muốn mua gì?” Quan Cẩm bị kéo đến cửa siêu thị, lòng còn đang nghĩ về sớm cho A Qua ăn, nên chẳng mấy kiên nhẫn.

“Thì mua ít hoa quả khô, đồ ăn vặt gì đó để nhấm nháp đêm giao thừa. Còn phải mua thêm hoa quả, rượu thì nhà tôi có, thức ăn thì đợi hôm 30 mua cũng được …” Lục Vân Dương lải nhải một mình, “Đúng rồi, có cần mua thêm gia vị không?”

Quan Cẩm nhìn anh ném cả đống đồ vào xe đẩy, hỏi: “Nhà anh cái gì chẳng có, anh việc gì phải tự đi mua?”

“Nhà tôi không thiếu, nhưng nhà em thiếu mà.”

“Tôi có định đón Tết đâu, mua về để làm gì?” Quan Cẩm nhíu mày.

Lục Vân Dương nhìn hắn với vẻ khó hiểu: “Không đón Tết?”

“Tôi tính đến chỗ Tony chơi, hoặc là du lịch châu Âu.” Quan Cẩm thản nhiên đáp.

“… Thế còn tôi?”

“Anh?”

“Kể ra thì tôi không thích ra nước ngoài đón Tết, nhưng nếu em không thích ồn ào náo nhiệt thì tôi đi nước ngoài với em.” Lục Vân Dương cười nói.

“Anh không về nhà à? Không về nhà đón giao thừa với gia đình, bố anh còn cho anh vào cửa sao?”

“Vậy nên tôi mới muốn em về với tôi. Nhưng tôi nghĩ chắc em sẽ không đồng ý. Mà bố tôi còn đang làm mình làm mẩy vì chuyện của anh cả, em đến có khi lại bị giận lây. Tôi chỉ còn cách qua chỗ em thôi. Nhà em hơi nhỏ, nhưng hai người và một con chó nhỏ, như thế là tốt rồi.” Lục Vân Dương tiếp tục ném đồ vào xe đẩy.

“Anh muốn đón giao thừa với tôi?” Quan Cẩm nhìn thật kỹ vẻ mặt anh.

“Đương nhiên.” Vẻ mặt Lục Vân Dương như thể chuyện chẳng có gì đáng nói.

“Anh ngốc à! Lấy nhiều tương ớt thế làm gì?” Quan Cẩm đột nhiên nhìn ngó cái xe đẩy, bắt đầu lấy bớt đồ ra.

“Làm món sườn xào sốt cay.”

“Chỗ này đủ dùng cho cả một tấn sườn ấy!”

“Mua nhiều chút, thừa còn hơn thiếu.”

“Có phải ở rừng sâu núi cao gì đâu, lúc nào mua chẳng được.”

Hai người vừa lao nhao ồn ào vừa tiếp tục dạo qua các kệ hàng.

Lục Vân Dương một mình bận bịu trong phòng bếp. Quan Cẩm nằm ườn trên sa lông chờ cơm tối. Nhìn một đống đồ trang trí đỏ tươi và cả tá chữ phúc tên ngốc kia mua về, Quan Cẩm thật không muốn thừa nhận đây là nhà mình. Quá tục!

Giao thừa à, nghe cũng có vẻ thú vị. Nhưng, nên ngồi cắn hạt dưa xem chương trình ca nhạc cuối năm với Lục Vân Dương hay nên kể chuyện kinh dị để làm tăng bầu không khí đây? Quan Cẩm mỉm cười.

________________________________

(*) Cua hoàng đế:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.